Nhặt Được Bạn Trai Ở Tàu Điện Ngầm

Chương 6


trước sau

Advertisement
Lần thứ năm gặp Dịch tiên sinh là vào Tết Đoan Ngọ, hôm nay được nghỉ Sầm Sầm đã về nhà, chỉ còn mình tôi ở đây.

Khi còn bé mỗi lần tới Đoan Ngọ hay Tết Trung Thu, mẹ tôi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ tuần trước, mỗi năm cả gia đình đều cùng nhau ăn cơm đoàn viên, sau khi đi làm, mẹ tôi cũng vẫn giữ tác phong như thế, gia đình của cô và dì nhỏ cũng sẽ đến nhà tôi ăn cơm, chẳng qua là không có tôi mà thôi.

Lúc trưởng thành tôi mới hiểu được câu nói "Mỗi phùng ngày hội lần tư thân"*. Nghĩ đến đây, tôi mới ngồi dậy cầm điện thoại gọi cho mẹ, quả nhiên, trong nhà vô cùng náo nhiệt, hình như đang bàn là nên ăn gì, tùy ý nói hai câu, mẹ tôi nói bà ấy còn vội đi mua nguyên liệu nên đã cúp điện thoại."

Thì ra hôm nay là ăn cơm cùng đòng nghiệp cũng coi như là được đi, nhưng mà nhất thời bà ấy không thể quan tâm đến tôi nên có chút cô đơn.

Đến khi tôi đánh răng rửa mặt xong cũng đã là 9 rưỡi sáng, không có người hẹn ăn cơm, vì thế tôi đành phải đến hiệu sách, may mắn bản thân vẫn giữ được thói quen thích đọc sách này, cho nên lúc chán cũng có chuyện để làm.

Tôi trang điểm nhẹ nhàng, thay chiếc váy hai dây vải lụa màu đỏ mà tôi thích nhất, sợ điều hòa tại hiệu sách có hơi lạnh, nên tôi lại đem theo một chiếc áo khoác, ưu nhã mà gợi cảm đúng là tuyệt.

Trước khi ra khỏi cửa tôi còn đăng bài lên vòng bạn bè, cũng vì tạo lí do cho bản thân và Dịch tiên sinh gặp mặt lần thứ năm.

"Tết Đoan Ngọ ở nhà một mình thì rất chán, tốt nhất nên đi đọc sách, đúng không?"

Không ngờ dịch tiên sinh sẽ gọi điện cho tôi.

Đã nửa tháng không gặp, trò chuyện cũng chưa từng, đối với cuộc điện thoại bất ngờ này tôi có chút hoảng hốt nhưng cũng rất vui mừng.

Nhìn trên màn hình nhấp nháy tên của Dịch tiên sinh, đầu tiên tôi có chút bất ngờ, sau đó là vui vẻ, tôi không lập tức nhận điện thoại, mà đợi một lúc, đại khái chuông vang tầm nửa phút, tôi mới nghe máy, cẩn thận nói:

"Alo, Dịch tiên sinh?"

" Alo, vừa thấy bài đăng trên Wechat của em, hôm nay Tết Đoan Ngọ em ở một mình à?"

"Đúng vậy, bạn của em về từ hôm qua rồi, nhà của em thì ở khá xa, cho nên cũng lười về,." Tôi tạm dừng sau đó nói tiếp: "Anh thì sao?"

"Mẹ và em gái của anh đều ở bên Anh, đương nhiên anh cũng ở một mình"

"Ồ, cũng phải"

"Hả...?" Anh ấp úng muốn nói gì đó "Có thời gian không?"

"A, cái gì" đối với câu hỏi bất thình lình này tôi chưa biết trả lời thế nào.

"Ý anh là, cơm lần trước em nấu, đến giờ anh vẫn nhớ mãi không quên, nếu em không bận, thì chi bằng chúng ta cùng nhau ăn Tết Đoan Ngọ được không?"

"Anh hỏi em à?" Tôi mở miệng trêu chọc.

"Đúng vậy, cho nên Ninh Thần Hi tiểu thư, em có đồng ý không?"

"được thôi, xem xét anh ăn Tết một mình có chút đáng thương, em đây sẽ cố gắng chấp nhận lời mời này"

"Vậy, em đang ở đâu? Anh và em cùng đi mua nguyên liệu"

"Một chút nữa em đén cổng tieur khu của anh rồi, anh xuống dưới đi, em ở cửa chờ anh"

" Ồ, được, đến ngay đây"

" Vâng, lát nữa gặp."

Sau khi cúp điện thoại, tôi cực kỳ vui, khóe miệng ngăn được mà nhếch lên, bước chân lại tăng tốc, chỉ muốn nhìn thấy anh ngay lập tức.

Ở tiểu khu cửa đợi đại khái ba phút không đến, rất xa liền nhìn đến Dịch tiên sinh triều ta đã đi tới, hôm nay Dịch tiên sinh vẫn như cũ soái khí tràn đầy, cũng vẫn như cũ làm lòng ta động không được.

Lúc thấy anh, ta nội tâm 100 chỉ nai con ở loạn đâmtrong lòng tôi giống như có hàng trăm con nai đang chjay loạn qua, không biết mở lời nói gì.

Nghĩ tới anh đứng trước mặt, vẫn như bộ dáng thân sĩ nhưu vậy, nhưng hôm nay ánh mắt anh ấy nhìn tôi, ngoài dịu dàng còn xen lẫn những thứ khác, cụ thể là cái gì thì tôi cũng không thể nói rõ, mà Dịch tiên sinh đối với tôi, từ lúc bắt đầu, chính là kiểu người tôi muốn ở bên cạnh cả đời.

Thấy anh vẫn chưa nói gì, tôi có chút xấu hổ, chẳng lẽ anh ấy không thích phong cách hôm nay của tôi?

"Hi, đã lâu không gặp" tôi đành phải chào hỏi trước

" Ừm, đã lâu không gặp" giọng nói vẫn dễ nghe như vậy, làm tôi say mê, "Hôm nay em có chút khác."

Nghe thấy thế tôi có chút khẩn trương, quả nhiên là phong cách không hợp gu anh, làm tôi có chút mất mát.

"Làm sao vậy? Rất kỳ sao?"

"Không, hôm nay em rất đẹp"

Vậy thì tốt, viên gạch trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cũng không phí công tôi tỉ mỉ trang điểm. Mặc dù ngay từ đầu cũng không phải vì để gặp anh, nhưng ai bảo duyên phậ kì diệu như thế, tóm lại là anh thích, làm tôi tự tin hơn nhiều.

"Không đúng, ngày nào tôi cũng xinh, ha ha" sau khi được công nhận, tôi bắt đầu trêu ghẹo nói

"Hôm nay đặc biệt xinh đẹp" anh trực tiếp vặn lại lời tôi làm tôi có chút ngoài ý muốn.

"Đi thôi, chúng ta mau đi mua nguyên liệu, nhưng
Advertisement
mà nói trước, em chỉ biết làm vài món, thịt cá không biết làm đâu"

"Không sao, ăn ngon là được"

"Đi thôi"

Dạo một vòng trong siêu thị, mua rất nhiều nguyên liệu, nhưng mà thịt cá... tài nấu cá của tôi thực sự có hạn, mặt khác mua một ít trứng gà, khoai tây, cải xanh linh tinh, à đúng rồi, tôi còn mua siêu nhiều bánh.

Lúc về đến nhà Dịch tiên sinh đã là 11:30, anh vẫn đưa cho tôi đôi dép lê màu hồng, tôi cũng không nghĩ nhiều, xỏ vào đi về phòng bếp.

Lúc Dịch tiên sinh du học ở nước ngoài cũng thường xuyên xuống bếp, lúc này còn có thể phụ tôi, tôi phụ trách xào rau, anh ấy phụ trách rửa và cắt rau, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong nháy mắt tôi còn tưởng tượng đến cả cuộc sống hôn nhân sau này, năm tháng trôi qua, tôi ở bên người. Giờ phút này tôi hạ quyết tâm, chúng tôi nhất định phải ở bên nhau, hạnh phúc sinh hoạt cả đời.

"Nghĩ cái gì đấy? Không đảo rau à cạn hết nước giờ." Anh dơ tay lên lau giọt nước trên má tôi

"Ai nha, may mà anh nhắc!"

Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần tiếp tục xào rau.

Bận rộn một lúc, cũng không làm nhiều thứ, sợ ăn không hết lãng phí, lúc ăn tùy ý nói một hai câu về cuộc sống dạo gần đây, sau đó Dịch tiên sinh đem mâm bát đi xử lí, tôi nói muốn giúp nhưng anh không cho, tôi đành ngồi ở trên sô pha xem TV.

Sau khi Dịch tiên sinh dọn dẹp xong, rót cho tôi một chén nước, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi

"Vất vả rồi, nghỉ ngơi chút đi" tôi lại đưa cho anh một cốc nước

Anh nhận lấy, uống hai ngụm, điện thoại liền vang lên

"Anh đi nhận điện thoại"

"Ồ"

Anh đứng dậy đi ra ban công, tôi cũng không biết là ai gọi, cũng không rảnh đoán, cho nên không quá để ý, chờ khi anh trở lại thì là năm phút sau

"Anh đến thư phòng, em ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ xong việc anh đưa em đến chỗ này"

Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, tôi giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn nghe theo anh sắp xếp.

"A, được."

Nửa tiếng sau, anh ấy vẫn luôn làm việc ở thư phòng, còn tôi, xem TV, ăn gì đó.

Lại quá nửa tiếng tiếp theo, anh ấy vẫn ở trong thư phòng, còn tôi vẫn xem TV, ăn gì đó, thật sự chán không tả được, vì thế tò mò đi đến thư phòng, cửa không khóa, thư phòng thiết kế rất đặc biệt, bên trong bày rất nhiều mô hình nhỏ, trên kệ có rất nhiều sách, chợt nhìn không ra loại nào, có lẽ là loại nào cũng có nhỉ.

Dịch tiên sinh ngồi ở trên bàn sách nhìn máy tính, trên giấy thfi viết viết vẽ vẽ gì đó, rất chăm chú.

Tôi đứng ở cửa một lúc, không dám gõ cửa, sợ quấy rầy đến anh, nhìn thấy trên bàn không có nước, tôi lại quay về phòng khách rót nước cho anh, thử tính gõ cửa, được thôi, anh không nghe thấy, có lẽ vì quá chuyên chú, cũng có lẽ ì tôi gõ quá nhẹ.

Tóm lại, ta lại đứng hai phút, rốt cuộc thì anh ấy cũng ngẩng đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt nghiêm túc lập tức nở một nụ cười dịu dnagf.

"Sao em không vào?"

"Em thấy anh rất nghiêm túc, sợ quấy rầy đến anh"

"Vào đi"anh duỗi tay chỉ chiếc ghế đối diện đó, ý bảo tôi ngồi ở đó, tôi đem nước đưa cho anh.

"Cảm ơn"

"Có phải quấy rầy anh rồi không?"

"Không, em tùy ý xem đi, anh có việc cần làm cho xong"

"Anh làm đi, em xem mấy quyển sách."

Tiếp theo tôi bắt đầu hứng thú mà nhìn kệ sách, còn anh vẫn làm việc.

* Trích từ bài Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ của Vương Duy

Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ

Độc tại dị hương vi dị khách,

Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.

Dao tri huynh đệ đăng cao xứ,

Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.

Dịch nghĩa

Một mình ở nơi đất lạ làm khách lạ,

Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần.

Từ nơi xa này vẫn biết rằng anh em lên nơi cao,

Đều cắm cánh thù du nhưng thiếu mất mội người.

Truyện convert hay : Thủ Tịch Người Thừa Kế Trần Bình
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện