Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

Chương 22: Phẫn nộ


trước sau

Linh :"Ngạo mạn tỉnh rồi."
Sở Mộ Vân hiện giờ không có tu vi, vì vậy không cảm giác được:"Đang ở bên cửa sổ? "
Linh tiếp lời :"Đứng thành pho tượng."
Sở Mộ Vân không ngoài ý muốn, nhưng hắn lại hứng thú với chuyện khác :"Mạc Cửu Thiều không che giấu khí tức?"
Linh :"Có."
Sở Mộ Vân :"Vậy sao ngươi cảm giác được? "
Linh :"Ta nâng cấp rồi ~\(≧▽≦)/~ "
Sở Mộ Vân :"..."
Linh "...Là do Mạc Cửu Thiều đứng rất gần nên ta cảm nhận được. "
Sở Mộ Vân :"Vậy là ngươi nâng cấp từ Windows 95 lên 98?"
Linh :"Không phải... "
Sở Mộ Vân có dự cảm xấu.
Linh liền thành thật khai báo :"Thực ra là từ dos1.0 lên 2.0*."
* MS-DOS là hệ điều hành của hãng phần mềm Microsoft. Đây là một hệ điều hành có giao diện dòng lệnh (command-line interface) được thiết kế cho các máy tính họ PC (Personal Computer). MS-DOS đã từng rất phổ biến trong suốt thập niên 1980, và đầu thập niên 1990, cho đến khi Windows 95 ra đời.
Sở Mộ Vân :"Được rồi... nó còn chưa tiến vào thời đại Windows.
Sở Mộ Vân vừa duy trì trạng thái ưu thương như trời đất sụp đổ, vừa tán phét với Linh.
So sánh mà nói, đế tôn Ngạo mạn chuyên nghiệp hơn hắn nhiều. Y đứng suốt mấy tiếng mà không mỏi chân, lại còn đứng rất thẳng....
Sở Mộ Vân :"Linh, Tâm trạng của Ngạo mạn như thế nào? "
Linh nhìn y, sau đó nghiêm túc hình dung ra:"Đại khái... Khả năng... E là..."
Sở Mộ Vân quyết định buông tha cho nó, dù sao với dung lượng của 2.0 không thể ép nó được. (Em hệ thống tội nghiệp :]])
Sở Mộ Vân :"Có phải mặt y không cảm xúc, mắt xám đậm, khí thế quanh người như muốn ăn luôn ta?"
Linh bảo bảo nhanh chóng phụ họa :"Đúng đúng đúng!"
Sở Mộ Vân :"Suy đoán không sai lệch lắm."
Mấy ngày sau, Sở Mộ Vân thuần thục vận dụng 101 kỹ thuật diễn, giả vờ làm một tiểu bạch hoa đang thất thần nhưng cố kiên cường chống đỡ.
Linh bảo bảo trừ hai chữ bái phục, không còn gì để diễn tả cảm xúc của mình.
Mạc Cửu Thiều đương nhiên cũng nhìn ra Sở Mộ Vân đang rất thống khổ, nhưng lại giả vờ không biết gì, vẫn sủng hắn như trước.
Nhưng sủng ái của y như viên đường chứa thuốc độc, nhìn thì ngon ngọt nhưng lại rất nguy hiểm.
Sở Mộ Vân không hiểu được tại sao Mạc Cửu Thiều lại muốn đưa hắn về, dốc lòng nuôi dưỡng con của kẻ thù, lại còn đối xử tốt với hắn như vậy.
Tốt đẹp đến mức khiến hắn chìm đắm, khiến hắn không màng tất cả mà yêu y, thậm chí còn cho rằng :Tuy mất đi mọi thứ nhưng lại lần nữa có người thân.
Sau đó y lại đâm cho hắn thương tích đầy mình.
Tất cả đều là giả dối, tất cả đều âm mưu.
Hoang đường đến cực điểm, buồn cười cực điểm, chật vật đến cực điểm !
Chính mình lại ngu ngốc đặt kẻ thù giết cha lên đầu tim suốt mười năm.
Chính mình ngu ngốc đi triền miên với hung thủ diệt môn hàng đêm.
Không ngừng hồi tưởng lại, không ngừng tự trách, không ngừng tra tấn bản thân mình.
Thần kinh luôn căng thẳng khiến hắn mất ngủ mấy đêm liền. Tra tấn bản thân khiến hắn trở nên hốc hác chật vật.
Mạc Cửu Thiều nhanh chóng nhận ra, y lo lắng hỏi :"Con có tâm sự sao? "
Cả người Sở Mộ Vân cứng đờ, im lặng một lát mới trả lời :"Không sao."
"Vân nhi." Mạc Cửu Thiều dịu dàng ôm lấy hắn :"Đừng gạt ta. Dù xảy ra chuyện gì, ta vẫn luôn ở đây. "
Sở Mộ Vân nghe vậy cả người đều toát lên hàn ý, cái lạnh như đông cứng cả huyết mạch lan đến tận xương tủy, khiến cơ thể hắn mất đi cảm giác.
Hắn rất muốn mặc kệ tất cả mà lạnh giọng chất vấn y, hỏi y nói những lời này có ý gì! Hỏi y lúc nói yêu hắn có nhớ đã diệt môn Sở gia như thế nào! Càng muốn hỏi y...vì sao đối xử với hắn như vậy...
Đương nhiên , hắn lại càng muốn hỏi mình.
Hung thủ ở trước mặt, tại sao không nghi ngờ, tại sao không giết y?
Rõ ràng người nhà đều chết trong tay y, máu của mọi người nhuốm đỏ bàn tay y, vì sao không báo thù rửa hận!
Mâu thuẫn, giãy giụa, kí ức và hiện thực tàn khốc đan xen nhau càng khiến Sở Mộ Vân thêm thống khổ.
Vẻ mặt hắn không còn bình tĩnh được, giọng nói đầy run rẩy, khổ sở hỏi:"Nếu... Nếu có một ngày... "
Mạc Cửu Thiều ôm lấy hắn, giọng nói tràn đầy lo lắng :" Vân nhi?"
Sở Mộ Vân cuối cùng... cũng bình tĩnh lại. Hắn dùng sức ôm người trước mắt, giống như điên cuồng mà hôn y, nụ hôn tràn đầy ác ý... Cho đến khi không thở được, hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên, giọng nói khàn khàn :"Làm con đi. "
Mạc Cửu Thiều hơi bất ngờ.
Sở Mộ Vân cúi đầu, ngậm lấy thứ kia.
Mạc Cửu Thiều nhíu mày muốn nâng hắn lên.
Nhưng giọng nói của thanh niên đầy cầu xin :"Xin người hãy cho con. Nếu đã không cần lo về cấm chế kia nữa, vì sao vẫn không được? "
Mạc Cửu Thiều cầm tay hắn :"Đừng cứng đầu. Sẽ khiến con bị thương. "
Tu vi bị phế đi, cấm thuật kia sẽ phản phệ trực tiếp

lên cơ thể khiến hắn 'tổn hại xương cốt'. Cơ thể hiện giờ của Sở Mộ Vân không thể chịu nổi.
Sở Mộ Vân không thèm để ý :"Con không sợ, sẽ không sao hết , chỉ cần dưỡng thương một thời gian là được. Tu vi của con cũng không còn, cho nên...ưm..ư.."
Mạc Cửu Thiều hôn hắn, sau đó cho hắn một đêm khó quên.
Trước lạ sau quen, câu này không sai chút nào.
Kỹ thuật Mạc Cửu Thiều tốt đến đáng sợ.
Sở Mộ Vân đánh giá y rất cao:"Kỹ thuật này có thể so sánh với ta rồi. "
Linh bảo bảo vừa tỉnh dậy liền giả vờ không nghe thấy gì.
Đâm vào như thế nào... Nâng như thế nào? Hệ thống không có bản thuyết minh QAQ!
Ngày hôm sau không ngoài dự đoán, Sở Mộ Vân lại nằm liệt giường cả tháng.
Làm một lần, nằm một tháng! Đúng là đau trứng mà.
Tuy còn chưa nhìn thấy Dâm dục , nhưng Sở Mộ Vân lại bắt đầu nhớ y.
Một tháng không thể rời giường, nhưng Sở Mộ Vân cũng không nhàn rỗi. Hắn điên cuồng như muốn dọn cả Tàng Thư Các đến chỗ mình.
Hận không thể nhai nuốt hết tất cả thư tịch trận pháp cao cấp.
Mạc Cửu Thiều thấy hắn thích liền sai người tìm về vô số thư tịch trận pháp.
Sở Mộ Vân cũng không tỏ ra vui sướng, chỉ bình tĩnh nhận lấy, sau đó vùi đầu vào nghiên cứu bất kể ngày đêm.
Mạc Cửu Thiều mấy lần khuyên hắn nên đi nghỉ ngơi, nhưng lí do Sở Mộ Vân viện ra rất chính đáng. Hắn cười đến mê người :"Phụ thân, ta không muốn làm một phế nhân. "
Chỉ cần câu nói này, Mạc Cửu Thiều sẽ không nhịn được mà lại dung túng hắn.
Ngày quan trọng càng ngày càng đến gần.
Sở Mộ Vân càng liều mạng nghiên cứu trận pháp.
Nhưng dù sao hắn cũng là người bình thường, làm sao có thể chịu đựng được.
Mạc Cửu Thiều trở về liền nhìn thấy hắn khoác áo ngoài dựa vào mép giường ngủ say. Sợi tóc đen nhánh rơi xuống gò má gầy gò.
Tay trái còn cầm một quyển sách, tay phải đặt lên chồng giấy.
Mạc Cửu Thiều lại gần, nhìn đồ án trận pháp phức tạp trên trang giấy.
Ngạo mạn chưa bao giờ sử dụng bất kỳ trận pháp nào, nhưng không có nghĩa là y không hiểu gì. Ngược lại y rất thích những thứ hack não, thậm chí còn nghiên cứu về chúng. Nhưng tu vi của y rất cao nên không có cơ hội sử dụng.
Tuy chỉ mới lướt qua nhưng y lại hiểu rõ trận pháp tinh túy này.
Đây là một trận pháp cực hung ẩn chứa đầy sát khí, hơn nữa đã hiện lên hình dạng cơ bản.
Thật đúng là kỳ tài, Mạc Cửu Thiều tán thưởng. Bởi vì y hiểu rõ trận pháp này khó vẽ như thế nào, đồng thời cũng hiểu được ngộ tính của Sở Mộ Vân cao bao nhiêu.
Vì sao lại nghiên cứu trận pháp hung ác này?
Đáp án không cần nói cũng biết.
--để giết y, báo thù cho Sở gia.
Mạc Cửu Thiều không ngoài ý muốn, thậm chí y còn có chút mong chờ.
Phải nghiên cứu hai trận pháp cao cấp , dù là Sở Mộ Vân cũng cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Tuy đã trải sẵn con đường từ mười năm trước, nhưng để không rút dây động rừng, Sở Mộ Vân không dám thử nghiệm. Vì vậy hơi khó để hoàn thành.
Trận pháp này cũng không phải liều mạng để tạo ra, nhưng vào đêm trước khi biến cố xảy ra, Sở Mộ Vân mới hoàn thành.
Trận pháp đầu còn dễ nói, nhưng trận pháp thứ hai lại tương đối khó nhằn.
Hơn nữa trận pháp này còn không thể thử nghiệm.
Cũng may tất cả đều được chuẩn bị tốt.
Sở Mộ Vân mấy ngày nay đều bắt hệ thống dos2.0 vận hành đến 100% để đề phòng vị khách không mời mà đến.
Cũng may, vị đế tôn kiêu ngạo này không thèm che giấu hơi thở. Vì vậy khi y vừa xuất hiện ở Thiên Loan Phong, Linh đã có thể cảm nhận được:" Phẫn nộ đến!"
Sở Mộ Vân thảnh thơi thay quần áo :"Ta không thích y phục màu trắng. Đường đường là một nam nhân mà lại thích mặc đồ trắng, quá nữ tính. "
Linh :"...."
Sở Mộ Vân :"Nhưng là một tiểu bạch hoa, mặc đồ trắng thì mới hoàn mỹ. "
Linh cảm thấy mình cần bổ sung thêm một câu :"Hơn nữa, màu trắng với màu đỏ rất xứng đôi."
Sở Mộ Vân cười ý vị thâm trường:"Linh, ngươi thật hiểu. "
Linh :"...." Nó cảm thấy lời nói và suy nghĩ của ký chủ không giống nhau.... Nó chỉ đơn thuần thấy Phẫn nộ tóc đỏ, mắt đỏ rất xứng đôi với ký chủ mặc bạch y, nhưng ký chủ lại nói...
Ngoài cửa cung điện Thiên Loan Phong, một nam nhân cầm kiếm kiêu ngạo đứng đó.
Y mặc một bộ hắc y bay phấp phới, tóc đỏ tùy ý xõa tung, đôi mắt đỏ đậm tản ra huyết quang như dã thú.
"Mạc Cửu Thiều, 300 năm ước chiến đã đến. Ngươi còn lí do gì? "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện