Nhan Vương

Chương 25


trước sau

[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW123

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920

__________________________

Chương 25:

Cả một quãng thời gian sau đó Nhan Tư Trác cũng không hề xuất hiện, cứ như bốc hơi khỏi thế gian kể từ buổi chiều hôm đó.

Tình trạng thân thể Vương Tấn dần dần ổn định, khôi phục lại cuộc sống đi làm hai điểm một đường. Không biết tại sao anh luôn cảm thấy trong lòng thiếu chút gì đó, như là một gian nhà tranh giữa đồng không mông quạnh, khung cửa sổ mỏng manh bị gió mạnh thổi đến vang lên tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, hơi lạnh thổi thẳng vào trong từng đầu khớp xương.

Đoạn thời gian này nhân viên của Khánh Đạt thật khó khăn, người bên trên trời u mây ám, người bên dưới trăm họ lầm than. Hội nghị thường kỳ tuần trước tổng giám đốc tài chính báo cáo công tác, trong PPT gõ sai một vài chữ, Vương Tấn “bộp” một phát đóng lại tập tư liệu vứt lên mặt bàn, mặt không chút thay đổi hỏi hắn nuôi hắn lương một năm mấy trăm vạn là để hắn cho anh xem mấy thứ rác rưởi kia à?

Ngồi trong phòng hội nghị đều là quản lý cấp cao, lúc ở bên ngoài đều là nhân vật tai to mặt lớn, lúc này đến cả thở mạnh một chút cũng không dám. Alpha lưng hùm vai gấu đứng trước máy chiếu xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, như học sinh tiểu học mắc lỗi cúi đầu chờ bị mắng. Sau khi tan họp, đến khi Vương Tấn đi rồi mọi người mới dám thở ra, trong đầu đều thầm nghĩ còn mệt hơn cả đánh giặc, quá cmn biếи ŧɦái.

Vương Tấn trở lại văn phòng ngồi vào ghế dựa, dùng sức xoa mặt, chống trán nhắm mắt hỏi, “Đã lấy đồ đạc này kia cho tôi chưa?”

Tiểu Triệu ôm tư liệu đứng một bên, giọng nói khẩn trương, “Đã lấy, Vương tổng, đã đặt ở phòng thay quần áo cho ngài.”

Vương Tấn khoát tay, Tiểu Triệu như được thả ra, một giây cũng không nán lại mà bước nhanh ra khỏi phòng.

Quần áo Vương Tấn thường mặc đều để ở chỗ Denise đang ở, anh bảo thư ký qua đó một chuyến, thay anh dọn hết đồ đạc ra ngoài, đỡ cho bản thân quay về lại gặp phải Denise rồi lại bốn mắt nhìn nhau càng nhìn càng ghét, ngột ngạt trong lòng.

Tây trang, quần áo hằng ngày, còn cả mấy bộ áo ngủ, tất cả đều được tỉ mỉ giặt ủi, treo lên gọn gàng trong tủ quần áo. Ở phương diện này Tiểu Triệu có nhiều điểm hơn người, làm việc thỏa đáng cẩn thận, Vương Tấn dùng người thuận tay cực kỳ.

Một bàn tay Vương Tấn lướt qua dây treo quần áo, động tác vốn là tùy tiện đột nhiên lại dừng ở nơi nào đó.

---- Giữa một đám quần áo đàn ông trưởng thành trang nhã, đột nhiên lẫn vào một cái áo thun màu đen kích cỡ khá lớn, là phong cách mà Vương Tấn chưa bao giờ muốn thử cả, anh cảm thấy không đủ thành thục, mặc vào sẽ làm khí chất kém đi.

Những ngày Vương Tấn ở chung với Nhan Tư Trác, Nhan Tư Trác luôn thích nhét quần áo của mình vào tủ của Vương Tấn, Vương Tấn nói vào lần rồi cũng mặc kệ, lười đôi co, cứ kệ hắn vậy. Phong cách ăn mặc của hai người rõ ràng khác nhau, vừa mở tủ quần áo ra liền thấy giữa mấy bộ tây trang trộn lẫn vài cái áo thun phanh ngực, sắp xếp lộn xộn chẳng ra sao cả. Sau này Vương Tấn quen rồi, mỗi lần làm xong cả người đầy mồ hôi, tϊиɦ ɖϊƈh͙, tóm đại một cái áo thun của Nhan Tư Trác coi như là áo tắm vậy.

Cái áo kia còn vương vấn chút hơi thở của Alpha quen thuộc, từng chút từng chút len lỏi vào xoang mũi, Vương Tấn ma xui quỷ khiến thế nào mà vùi đầu vào đó, anh có thể rõ ràng cảm nhận được, từ vỏ đại não cho đến ngọn tóc, mỗi sợi thần kinh đều đang run lên vì hưng phấn, giữa cơn mê mang cứ như là nghiện vậy, thậm chí cả thân thể cũng hơi hơi run rẩy.

Vương Tấn không thể chối bỏ nữa, anh nhớ Nhan Tư Trác, nhớ đến phát điên.

Cửa phòng nghỉ “cạch” một tiếng mở ra, giọng nói của Tiểu Triệu chợt vọng vào, “Vương tổng, ngài có trong đó không?”

Vương Tấn như mới tỉnh mộng, thở gấp tránh khỏi cái áo kia, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía âm thanh phát ra. Cũng may cửa phòng thay quần áo còn đóng, anh làm gì ở bên trong người bên ngoài không thấy được.

Vương Tấn nuốt nước miếng, miễn cưỡng bình phục hơi thở, tay chân hơi cứng đờ mà ra khỏi phòng thay quần áo, nhíu mày nói, “Đi vào sao không gõ cửa? Một tháng này tôi vắng mặt, các người càng ngày càng không biết phép tắc gì à.”

Tiểu Triệu oan uổng mà liếc mắt nhìn anh một cái, “Vương tổng, tôi gõ cửa mãi không thấy ngài trả lời đấy chứ.”

Trong lòng Vương Tấn ngại ngùng, qua loa mà “Ừ” một tiếng đánh trống lảng, “Có chuyện gì?”

“Tiểu Vương tổng đến, đang chờ ở bên ngoài.”

“Bảo nó vào đi.”

Gần đây tính tình Vương tổng rất kém, ngay cả bên Giải Trí Khánh Đạt cũng đã truyền khắp nơi. Vương Tự đặt mông ngồi vào sô pha, lấy trái quýt vừa lột vừa chơi, “Anh, làm gì mà phải u sầu dữ vậy, bọn Tiểu Triệu sắp bị hù chết rồi kìa.”

Vương Tấn nhìn nụ cười vô ưu vô lo của Vương Tự đã muốn tát cho một phát, “Không chết dí ở công ty đi, chạy qua bên đây làm gì?”

Tuy rằng ông chủ thật sự của Giải Trí Khánh Đạt là Vương Tấn, nhưng có quan hệ giữa Vương Tự và Vương Tấn, một tổng tài như Vương Tự lại có quyền lực nhiều hơn so với trên danh nghĩa, ngoại trừ vài hạng mục trọng đại cần họp bàn, tất cả việc quản lý Giải Trí Khánh Đạt hàng ngày đều do cậu làm chủ.

Vương Tự bĩu môi nói, “Là ba bảo em tới ---- anh cũng không phải không biết, công ty còn một đống việc chờ em xử lý ---- ba nói anh cả ngày không về nhà, muốn gặp anh còn khó hơn cả gặp lãnh đạo, hôm nay là Trung Thu, anh “cần phải” về nhà ăn cơm, vừa lúc không phải chị dâu mang hai đứa nhỏ về đây rồi sao? Mẹ nhớ Tiểu Nam với An An, bảo bọn họ cùng nhau về nhà luôn.”

Vương Tấn sửng sốt, anh còn chưa nghĩ xem nên nói chuyện ly hôn với người nhà thế nào. Chuyện anh ly hôn với Denise không phải chuyện nhỏ, mỗi vấn đề phân chia tài sản cũng đã đủ làm người ta đau đầu, trưởng bối lúc còn trẻ đã quen mệnh lệnh người ta, khó tránh khỏi sẽ chen vào chỉ bảo. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Vương Tấn không thích về nhà, tính cách bản thân đã mạnh mẽ, ba anh còn là phiên bản cổ hủ 1.0 của anh, đã già rồi còn cực kỳ bướng bỉnh, hai khối sắt cứng rắn đụng phải nhau, kiểu gì cũng tan rã trong không vui.

Huống hồ Vương Tấn và Denise bình an vô sự nhiều năm như vậy, đột nhiên tan vỡ quan hệ đến mức không thể cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm, anh nên giải thích với người nhà thế nào? Bảo anh ngủ với cháu trai Denise, còn bị làm to bụng? Loại người coi trọng mặt mũi như Vương Tấn sao có thể nói nên lời.

Vương Tấn một lời khó nói hết mà khoát tay, ý bảo buổi tối mình sẽ về nhà.

Buổi tối khi về đến nhà, người giúp việc vừa mở cửa, bên trong liền tràn ra hương thơm của đồ ăn.

Vợ của Vương Tự đã có mặt, hai vợ chồng đang đánh mạt chược với hai vị trưởng bối, tiền cược chỉ chút ít nhưng đánh đến khí thế ngất trời. Vương Tự bốc được Nam Phong, thảy lên bàn cười ha ha nói, “Hồ!”

Vương Tự quay đầu lại thấy Vương Tấn tiến vào, chạy đến ôm hôn thắm thiết kéo anh đến, vừa kéo vừa xô vừa đẩy anh đến bên ghế, “Anh, anh đánh thay em đi, hôm nay vận may của em cực mạnh, thắng ba mẹ nữa hai người lại mắng em cho xem.”

Vương Tấn trước giờ không thích chơi mạt chược, ngồi xuống không tình nguyện lắm, lão gia tử liền khoát tay chặn lại, “Được rồi được rồi, không đánh nữa, ăn cơm!”

Không khí trên bàn xem như hòa hợp, lúc gần đến kết thúc, Lý Tuệ Tâm không nhịn được mà hỏi, “Tiểu Tấn à, sao Denise không mang hai đứa nhỏ cùng nhau qua đây vậy?”

Vương Tấn rũ mắt, biểu cảm không có gì mà nói, “Cô ấy mang Tiểu Nam và An An đi thành phố S chơi. Không cần lo lắng, bọn họ đều rất vui vẻ.”

“Vậy khi nào thì bọn nhỏ trở về vậy?”

“Còn chưa biết…. Có khi bọn họ sẽ trực tiếp quay về Singapore ấy.”

Vương Đích nhíu mày, nhạy cảm nắm bắt được một chút không đúng, lấy đũa gõ vành chén, “Vương Tấn, anh với Denise lại xảy ra vấn đề gì đấy, anh lại làm chuyện vớ vẩn bẽ mặt gì ở bên ngoài đúng không?”

Vương Đích là một trong số ít người ở thế hệ kia có cái nhìn sắc bén, khi tuổi trẻ bỏ quan trường làm thương nhân, buôn may bán đắt, ánh mắt nổi danh là độc, chuẩn. Hiện giờ tuy rằng đã già nhưng sức phán đoán vẫn còn, chút tâm tư này của Vương Tấn rất khó qua mắt ông, nhưng không giấu được cũng phải giấu, Vương Tấn không định nói huỵch toẹt mọi thứ ra bây giờ.

Vương Tấn hơi phiền toái mà ngẩng đầu, cố gắng kiên nhẫn nói, “Ba, ba đừng đoán mò. Bản tính cô ấy có chịu yên ổn đâu, ba cũng biết tình huống của hai người bọn con thế nào rồi, cho dù cô ấy có ở thì cũng chưa chắc sẽ qua đây.”

Vương Đích hừ lạnh một tiếng, “Cô gái kia gả cho anh thật là xui xẻo. Năm đó tôi đã nói rồi, một Omega như anh còn bày đặt kiểu cách cái gì, tìm một Alpha kết hôn không tốt hay sao mà phải làm chuyện khác người, may mắn là không chọc ra chuyện phiền toái gì, nếu không cái mặt già này của tôi cũng bị anh làm mất hết cả mặt mũi!”

Vấn đề này hai cha con đã cãi nhau vô số lần. Vương Tự nhanh chóng hòa giải, “Ba, chuyện lông gà vỏ tỏi này nhắc lại làm gì. Anh con vất vả lắm mới về một chuyến, thế này đi, để anh đánh vài ván cờ với ba, để ba khỏi phải ngày nào cũng túm dì Trần chơi cùng, người ta phiền ba muốn chết rồi ấy chứ.” Nói xong liền nháy mắt ra dấu với Vương Tấn.

Dì Trần là người giúp việc nhà bọn họ. Vương Tự và mẹ cậu hoàn toàn không có hứng thú với việc chơi cờ, Vương Tấn thì lại tính tình không hợp với lão gia tử, dì Trần vốn cũng dốt đặc cán mai không biết chơi cờ, nhưng dưới sự huấn luyện và tra tấn nhiều năm của Vương Đích, cái cán mai này cũng nảy mầm khai hoa, tuy rằng không tinh thông uyên bác, nhưng tốt xấu cũng có thể góp một tay chơi.

Vương Tấn thở dài, vừa định nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là một dãy số xa lạ chưa từng thấy qua, Vương Tấn tưởng là điện thoại lừa đảo, tiện tay tắt mất, thế nhưng đầu bên kia lại bám riết không tha mà gọi mãi. Vương Tấn không có biện pháp đành đi vào buồng tiếp điện thoại, alô hai tiếng bên kia mới có người nói.

Một tràng tiếng khóc mang giọng trẻ con truyền đến, “Ba ba, con rất nhớ ba--”

Vương Tấn ngẩn ra vài giây, sau đó trái tim thắt lại, anh liếc mắt nhìn cửa phòng chưa đóng kỹ, lấy tay che sát miệng nói, “An An? Con ở đâu, không ở với mẹ sao?”

“Mẹ không có ở đây, con ở với một chú lạ mặt, mẹ nói ba không cần bọn con…”

Vương Tấn nghe tiếng con gái nhỏ khẽ khóc thút thít, lửa giận bùng lên nhanh chóng, anh ghì chặt điện thoại nói, “Mẹ nói giỡn thôi, ba ba sao có thể không cần bọn con được, An An, con để anh nghe điện thoại đi.”

“Anh đang ở bên ngoài, An An không ra được…. Con trộm điện thoại của chú kia, bọn họ không cho con tìm ba….”

Bên kia lại truyền đến tiếng vang như tiếng mở khóa cửa, sau đó là tiếng con nít khóc la “Con muốn ba ba”, điện thoại bị cắt đứt.

Sự táo bạo khó có thể khắc chế làm Vương Tấn gần như mất đi lý trí, anh đi vòng vòng trong phòng, dùng sức gãi đầu, cố gắng hết sức áp chế lửa giận muốn phun trào.

Denise giấu bọn nhỏ đi mất, còn dùng loại nói dối bỉ ổi lừa gạt bọn nhỏ, hiển nhiên là mặc kệ Vương Tấn có thỏa mãn điều kiện của cô ta hay không, cô ta cũng không hề muốn để cho Vương Tấn gặp lại hai đứa. Vậy Nhan Tư Trác thì sao, hắn thì sắm vai gì trong vở kịch này?

Không đến bước đường cùng, Vương Tấn không muốn làm to chuyện, hỏi Nhan Tư Trác là cách duy nhất, cũng là biện pháp nhanh nhất và tiện lợi nhất.

Vương Tấn do dự mãi, cuối cùng vẫn ấn gọi dãy số kia.

Nhan Tư Trác nhận được cú điện thoại này có hơi ngoài ý muốn, “Vương Tấn?”

Vương Tấn đi thẳng vào vấn đề, giọng nói lạnh lẽo, “Tiểu Nam và An An đang ở đâu?”

Nhan Tư Trác trầm mặc một lát, “Anh muốn ký hiệp nghị rồi sao?”

Vương Tấn nghiến răng, hận đến mức trong lòng nhỏ máu, “Mẹ nó cậu sớm biết Denise không định cho tôi gặp lại bọn nhỏ đúng không?”

“Anh lại không phải chỉ có hai đứa nó là con anh.” Nhan Tư Trác quả thật thẳng thắn đến mức không biết xấu hổ, “Mặc dù tôi và cô có chút khác nhau, nhưng ít nhất trong chuyện muốn anh ký hiệp nghị ly hôn thì mục tiêu của bọn tôi rất thống nhất.”

“.....”

“Tôi là Alpha của anh, chẳng lẽ anh không thể tin tôi nhiều một chút sao?”

Nhan Tư Trác còn muốn nói gì đó, điện thoại đã bị Vương Tấn cắt đứt một cách thô bạo.

Vương Tấn nắm di động, đấm một quyền thật mạnh lên tường, tức giận đến mức đáy mắt đỏ bừng, anh cảm thấy mình thật là ngu quá, thế mà định nhờ Nhan Tư Trác giúp anh. Cảm giác buồn nôn mạnh mẽ đánh úp đến, đảo quanh nội tạng như sông cuộn biển gầm, Vương Tấn ôm ngực ngồi xổm xuống, cái trán dựa vào vách tường lạnh lẽo, khó khăn thở dốc.

Vương Tự nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Vương Tấn như vậy thì hoảng sợ. Hắn trở tay đóng cửa, kéo Vương Tấn đến bên sô pha, khẩn trương sờ tay thử độ ấm trên trán anh, “Anh, lần trước ở bệnh viện anh không nói, đừng bảo cơ thể anh có vấn đề gì thật nhé?”

Sắc mặt Vương Tấn trắng bệch, nhắm mắt lắc đầu, tay không tự giác mà đỡ lấy bụng.

Ánh mắt Vương Tự liếc thấy động tác của anh, miệng hơi há ra, như có chút đăm chiêu mà ngậm miệng lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện