Nhan Vương

Chương 17


trước sau

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến

Beta: Cách Cách

Note: Đổi xưng hô của Nhan Tư Trác với Quan Triều là tao - mày cho thân thiết nhé, mấy chương trước mình sẽ sửa lại sau khi có thời gian rảnh.

___________________________

Nhan Tư Trác đứng bên cửa sổ, biểu cảm lúc nghe điện thoại thoạt nhìn rất nghiêm túc, hắn nhìn dòng xe cộ nườm nượp trên ngã tư đường, như là bầy kiến xếp thành một hàng dọc xiêu vẹo, khẽ cau mày, “Cậu nói, người chuyển phát nhanh dùng thân phận giả?”

“Đúng vậy, tra ra địa chỉ người gửi hàng là một căn nhà bỏ hoang ở ngoại thành, căn bản không có ai ở cả, số chứng minh nhân dân cũng là giả.”

Nhan Tư Trác suy nghĩ một lúc, ánh mắt dừng trên camera xoay 360 độ gắn trên ngọn đèn giao thông phía xa xa, “Đi điều tra camera xem, gửi video theo dõi hai tuần gần đây vào mail của tôi.” Hắn nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, quay đầu nhìn thoáng qua, hạ giọng nói, “Nếu không bắt được tận mặt, thì dùng một chút thủ đoạn đặc biệt.”

Lúc Vương Tấn đi vào phòng khách, Nhan Tư Trác vừa lúc cúp điện thoại, như đổi nhân cách ngay lập tức khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ kia. Nếu để Vương Tấn thấy được biểu cảm ban nãy của hắn, chỉ sợ sẽ tưởng hắn nửa đêm bị ma nhập ngu người.

Nhan Tư Trác chơi đùa điện thoại trong tay, khóe miệng cong cong mờ ám, “Dượng, tối qua ngủ ngon không?”

Vương Tấn đến bên bàn trà rót ly nước uống, liếc hắn một cái không mặn không nhạt, “Gọi điện thoại sớm vậy, bị cậu đánh thức.”

Nhan Tư Trác thong dong bước tới như đi dạo phố, cầm lấy ly nước Vương Tấn vừa đặt xuống, đặt môi lên vệt nước còn sót lại trên miệng ly, kín kẽ in lên đó, uống một ngụm nước thôi mà như quay phim s*x, Vương Tấn nhìn mà nổi da gà cả người, “Tên nhóc Quan Triều kia cứ lải nhải mãi, nhất quyết phải hẹn tôi tối nay ra ngoài chơi. Vừa lúc nói cho dượng một tiếng, tối nay tôi không về ăn cơm.”

Lúc ra khỏi phòng ngủ, thật ra Vương Tấn có nghe được vài câu nói chuyện điện thoại của Nhan Tư Trác, tuy không nghe rõ nội dung cụ thể, nhưng loại ngữ khí kia chắc chắn không phải dùng để nói chuyện với anh em bạn bè. Nhan Tư Trác từng nói với anh, bản thân hắn đến Bắc Kinh là để “xử lý chuyện làm ăn” thay cho cha, mà hôm qua Denise cũng vô ý nói, Nhan Tư Trác tới là để “điều tra sự việc”, nếu so sánh hai cách nói, thì chênh lệch trong đó không chỉ có một chút mà thôi.

Vương Tấn không phải người sẽ theo đuổi vấn đề đến cùng, đối với chuyện Nhan Tư Trác rốt cuộc đến Bắc Kinh làm gì, anh căn bản chẳng có hứng thú, vì thế nói một câu “Tùy cậu”, lập tức đến phòng bếp ăn bữa sáng.

Thật ra Nhan Tư Trác cũng không hẳn là nói dối tất cả.

Sau khi tiệc đón gió lần trước bị phá tanh bành, Nhan Tư Trác không hề lộ diện lần nào nữa, Quan Triều rủ hắn ra ngoài chơi vài lần, thật sự rủ không được, hôm nay nhân cơ hội này, nói có trói cũng phải trói hắn mang đến chỗ hẹn.

Địa điểm hẹn ở một quán bar gần Công Thể (*), bên ngoài nhìn thô sơ đơn giản, bên trong lại cực kỳ náo nhiệt.

(*Tên gọi tắt của Sân vận động công nhân Bắc Kinh.)

Quan Triều đã đặt trước phòng VIP, lúc mọi người đến đã là đêm khuya, qua cửa kiểm tra, đến cuối hành lang dài với ánh đèn mờ ám, đột nhiên bầu không khí thay đổi, âm thanh heavy rock metal vang vọng chấn động cả trần nhà cùng với tiếng hò hét chói tai, đèn vũ trường chớp nháy xoay qua xoay lại hoa cả mắt, vũ nữ khỏa thân trong lồng cứ vặn vẹo như rắn nước, đung đưa ngực theo điệu nhạc, đám người vây quanh sàn nhảy hoa tay múa chân, không hẹn mà cùng trình diễn một màn cuồng hoan điên loạn như ngày tận thế.

Chỗ cực kỳ ồn ào thế này, chỉ có thể nói chuyện với nhau bằng động tác tay cộng thêm thần giao cách cảm, Quan Triều ôm bả vai Nhan Tư Trác, nói lớn, “Rủ mày mấy trăm lần không được, mày mẹ nó ở nhà ấp trứng à?”

Nhan Tư Trác thêm hai viên đá vào ly rượu, cười mắng hắn, “Cút đi, bố mày một ngày cả trăm việc, làm gì có thời gian rảnh triệu hồi mày.”

“Nói thật thì, ở nhà làm gì chứ? Cái người kia, cái người kia kia đó, còn chẳng chịu đổi giọng với mày còn gì?”

Nhan Tư Trác lộ ra ánh mắt ghét bỏ như xua đuổi chó, dùng khuỷu tay huých đuổi hắn đi, “Xùy xùy, đừng có trù ẻo tao.”

Quan Triều mặc kệ, hét lớn với người bên cạnh, “Viên Sâm, mày nói câu công bằng đi, thằng nhãi này vừa về Bắc Kinh là như bốc hơi khỏi nhân gian cmnl, rủ nó đi chơi nó còn cúp máy tao, mẹ nó coi có tức hông?”

Người kêu Viên Sâm, là một thái tử đảng ăn chơi lêu lổng, nghe nhắc tên nên quay đầu lại, phun một tràng giọng đậm chất Bắc Kinh: “Trác Nhi, mày làm anh em buồn quá! Còn nữa, chuyện lần trước ở Renaissance là sao vậy, mày còn chưa giải thích câu nào với anh em, thằng ranh bị đánh kia là Lý Tẫn Sơn đúng không? Mày với nó sao lại có mâu thuẫn?”

Nhan Tư Trác không muốn nói nhiều, trả lời ngắn gọn, “Đánh thằng ngu còn cần lý do à?”

Viên Sâm chen qua huých vai hắn, “Vậy người thì sao, không tưởng tượng được nha người anh em, giờ không có Omega nào thỏa mãn được mày, nên đổi tìm Alpha hả?”

Nhan Tư Trác sửng sốt, sau đó mới ý thức được gã đang nói Vương Tấn.

Hôm đó Vương Tấn mặc bộ tây trang sẫm màu, tôn lên dáng người cao gầy thẳng tắp, khuôn mặt như điêu khắc kết hợp với thân thể cường tráng tinh xảo dung hợp thật hài hòa, lại có khí chất tao nhã ổn trọng, nếu không biết giới tính thật của anh, liếc mắt sơ một cái, đúng là giống một Alpha hàng thật giá thật.

Quan Triều ho mạnh hai tiếng, cùng Viên Sâm một trái một phải, chặn hai bên Nhan Tư Trác, chớp chớp mắt xúi giục, “Cơ mà, chuyện là sao vậy, kể cho mọi người nghe cái nào.”

Đừng nhìn Quan Triều có vẻ rất thích nhiều chuyện, thật ra miệng rất kín, chuyện của Vương Tấn liên quan rất nhiều người, Quan Triều một chữ cũng không hề lọt ra ngoài.

Nhan Tư Trác vơ lấy chai rượu ngoại, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch, vị rượu cay nồng bỏng rát thiêu cháy cổ họng, “Đó là dượng tao, tao không thích thấy ổng qua lại với cái loại dơ bẩn kia.”

Viên Sâm hỏi, “Hả? Dượng nào cơ?”

“Vớ vẩn, tao chỉ có một người cô, mày nói xem là dượng nào?”

Biểu tình của Viên Sâm biến thành không thể tin được, nhìn chằm chằm Nhan Tư Trác á khẩu một lúc, phì một tiếng cười lớn, “Không phải chứ, mày đang nói Vương Tấn của Khánh Đạt kia ấy hả?”

Ấn đường Nhan Tư Trác giật giật, nâng mắt liếc gã, “Thì sao?”

“Thanh danh của ổng mày chưa từng nghe qua à? Nắm giữ khối tài sản lớn như vậy, trong giới ai chẳng biết ổng đã có vợ, lại chẳng hề cấm cản được chuyện ổng tìm tình nhân, nhất là hiện giờ mới mở công ty giải trí, mấy minh tinh nhỏ chắc đều đang muốn leo lên giường ổng kìa, ví dụ như Hàn Thuyền hai năm gần đây mới nổi, cũng nói ổng----” Viên Sâm nhìn sắc mặt dần dần âm trầm của Nhan Tư Trác, ngậm miệng kịp lúc, vỗ vỗ bả vai hắn trấn an, “Hầy, cô của mày còn không quan tâm, mày quan tâm làm gì chứ?”

Nhan Tư Trác hất tay gã ra, nửa gương mặt giấu trong bóng tối, ngọn đèn chập chờn phản chiếu thành ánh sáng lập lòe không rõ cảm xúc trong mắt hắn.

Quan Triều thấy tình hình không ổn, sợ là cái ly kia sắp bị hắn bóp nát, thừa dịp còn chưa đổ máu, nhanh nhẹn đoạt lấy ly để lên bàn, đổi thành chén đồng đổ xúc xắc nhét vào trong tay hắn, “Tới tới tới, hôm nay vất vả lắm mới mời được Nhan Đại thiếu gia ngài, không làm mày nốc hết mười chai tao sẽ không bỏ qua.”

Viên Sâm nhếch miệng thè lưỡi, không biết bản thân nói câu nào sai rồi, liếc trộm Quan Triều chẳng hiểu gì cả, cầu xin ông tổ ngành nhiều chuyện độ một phát, Quan Triều khoát tay với gã chặn lại, ý bảo im đi đừng nhắc.

Sự thật chứng minh, lúc người ta muốn uống rượu, căn bản chẳng cần ai chuốc cả.

Bia trộn với rượu ngoại, một đám Alpha uống đến tàn cuộc, đa phần đều nghiêng trái ngã phải nằm một đống, gọi tài xế chở về.

Quan Triều và Viên Sâm mỗi người đỡ một bên của Nhan Tư Trác, cố hết sức vác hắn ra ngoài, nhét vào trong xe, mệt đến nỗi thở phì phò.

Viên Sâm ngồi trên ghế phụ lái, lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn Nhan Tư Trác, “Mẹ nó, thằng nhóc mày nặng vãi. Mày đang ở chỗ nào, bọn tao đưa mày về.”

Nhan Tư Trác bị gió lạnh thổi một lát đã hơi tỉnh rượu, hắn nằm ngửa ra dựa vào ghế sau, mở bung cổ áo càu nhàu phiền toái, miệng lẩm bẩm một chuỗi địa chỉ.

Viên Sâm bị hắn chọc tức ói máu, “ Mẹ nó chỗ này là Bắc Kinh, không phải Singapore!”

Quan Triều đoán Nhan Tư Trác hẳn vẫn còn ở chỗ của Vương Tấn, thay hắn nói, tài xế phóng ga một phát đến nơi, xuống xe, ai ngờ thằng nhóc này đừng nói có chìa khóa nhà hay không, ngay cả cổng chung cư cũng không vào được.

Người ở trong loại chung cư xa hoa này, thường đều là người giàu có hoặc minh tinh, trình độ kiểm tra bảo an nghiêm ngặt tới mức biếи ŧɦái, bảo vệ cảnh giác nhìn mấy Alpha cả người đầy mùi thuốc lá lẫn với rượu, tay cầm điện thoại sẵn sàng báo cảnh sát bất cứ lúc nào.

Nhan Tư Trác khoác vai Quan Triều, lắc lư qua lại mới đứng vững, lấy điện thoại từ túi quần ra, gọi mãi mấy lần mới có người nhấc máy, nhắm mắt lại áp điện thoại vào tai, “Alo, tôi bị chặn ở cổng chung cư, xuống đón tôi một cái.”

Hơn mười phút trôi qua, Vương Tấn xuất hiện đầy mệt mỏi và uể oải, khoác một cái áo khoác lớn bên ngoài áo ngủ, trên mặt còn cực kỳ buồn ngủ, hiển nhiên là mới bị đánh thức khi đang ngủ say.

Anh lạnh lùng lướt qua Nhan Tư Trác, tầm mắt dời sang Quan Triều và Viên Sâm, ôn hòa hơn chút, cho dù quần áo không chỉnh tề, vừa mở miệng cũng vẫn mang theo khí thế làm người ta không thể bỏ qua, “Phiền các cậu, có thể giúp tôi đỡ nó lên lầu không.”

Tuy là câu hỏi, nhưng thật ra là mệnh lệnh cực kỳ cực kỳ khách khí.

Cho dù da mặt có dày cỡ nào thì Quan Triều cũng biết xấu hổ, vội nói, “Tất nhiên tất nhiên, khuya như vậy còn quấy rầy ngài, thật ngại quá.” Hơn nửa đêm bắt một người mang thai xuống đón tên Alpha say bí tỉ nhà mình, mẹ nó chuyện này là thế nào hả trời?

Lần trước Viên Sâm không nhìn kỹ Vương Tấn, lần này nhìn lại thật sự ngẩn ra, thầm nghĩ trách không được vị này nghe đồn rất phong lưu, thật là rất có tư cách để phong lưu ---- Cho dù không nhiều tiền đi chăng nữa, chỉ dựa vào khuôn mặt này, khí chất này, cũng sẽ có rất nhiều người tự nguyện xếp hàng leo lên giường.

Vương Tấn chú ý đến ánh mắt hắn, bình tĩnh nhìn lại, đáy mắt lộ ra một tia rét lạnh thờ ơ.

Viên Sâm ho nhẹ một tiếng che giấu, vì đỡ Nhan Tư Trác không có tay nào rảnh để bắt tay, hết cách nên đành gật gật đầu, “Vương tổng đúng không? Tôi là Viên Sâm, rất hân hạnh được gặp ngài.”

Đối diện với những tiểu bối này, không cần phải lôi kéo quan hệ hay làm quen, Vương Tấn khẽ gật đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ, lời ít ý nhiều, “Hân hạnh.”

Nhan Tư Trác thấy Vương Tấn liền nhào lên trước, lảo đảo một phát suýt thì ngã, Quan Triều và Viên Sâm ba chân bốn cẳng chạy lên đỡ, Nhan Tư Trác lại vươn tay muốn sờ mặt Vương Tấn. Vương Tấn nhíu mày né đi, thậm chí lười nói nhiều, hai tay cho vào túi, xoay người đi vào trong.

Nhan Tư Trác cười tự giễu, hô to về phía anh, “Vương Tấn, dượng trốn cái gì?”

Trong lòng Viên Sâm toát lên một cảm giác kỳ quái, nhưng không nói được kỳ quái chỗ nào.

Trong thang máy cực kỳ yên tĩnh, Nhan Tư Trác cúi đầu, cồn thiêu cháy đại não hắn, nhìn cái gì cũng đều hoa mắt.

Vương Tấn đứng ở gần cửa thang máy, vẫn không hề quay đầu lại. Cái gáy trắng nõn kia cứ ẩn hiện trước mặt Nhan Tư Trác, như là một khối thịt non mềm thơm ngon, làm hắn miệng đắng lưỡi khô, máu sôi trào.

Cằm Vương Tấn hơi nhếch lên, hầu kết hơi động đậy, dây thần kinh mang tên lý trí trong đầu Nhan Tư Trác đột nhiên đứt phựt. Còn chưa ý thức được gì, thân thể đã không khống chế được mà nhào lên, đi đường không vững, nói là ôm chẳng thà gọi là đụng, bả vai Vương Tấn đập mạnh vào vách tường bằng kim loại, cả thang máy vang một tiếng “rầm”.

Vương Tấn quay đầu lại vừa tức giận vừa sợ hãi, còn chưa kịp mở miệng mắng, đã bị Nhan Tư Trác nắm cằm hôn lên. Đầu óc nổ “Đùng” một phát, Vương Tấn phản ứng theo bản năng, cắn một cái, Nhan Tư Trác phát ra một tiếng rêи ɾỉ, nắm lấy gáy anh hôn càng thêm hung ác mãnh liệt, ngang tàn đến mức như muốn nuốt anh vào bụng.

Viên Sâm trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt muốn rớt ra ngoài, Quan Triều luống cuống tay chân muốn ngăn lại, lại không biết nên xuống tay từ đâu, trong lúc đang do dự, thang máy “Đinh” một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra.

Nhan Tư Trác ôm lấy Vương Tấn lảo đảo ra khỏi thang máy, Vương Tấn có thời gian để thở dốc, dùng sức đẩy ngực hắn ra, nắm đấm hung hăng vung đến, Nhan Tư Trác trốn không kịp, mặt ăn trọn một quyền, khóe miệng bật máu, đứng dậy một cách chật vật.

“Mẹ nó cậu lại lên cơn chó điên gì đấy!” Vương Tấn lửa giận phừng phừng, lớn giọng trách mắng, “Giữ thể diện trước mặt người ngoài chút đi!”

Tôn nghiêm tuyệt đối của Alpha bị khiêu khích, nổi lên cuồn cuộn thổi quét như cuồng phong bão tố, Nhan Tư Trác nắm áo Vương Tấn đè anh vào tường, dùng đầu lưỡi liếm môi, lẩm bẩm khàn khàn cười nói, “Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ? Loại hôn nhân biếи ŧɦái này của dượng, cả cái Bắc Kinh này ai mà chẳng biết!”

Vương Tấn không cam lòng chịu thua mà rống lại, “Loại quan hệ này của chúng ta, mẹ nó mới gọi là biếи ŧɦái!”

Ánh mắt Nhan Tư Trác thay đổi, Quan Triều nhanh tay lẹ mắt, đè lại bả vai Nhan Tư Trác, Viên Sâm phản ứng lại, cũng vội vội vàng vàng nhào lên giúp, ôm thắt lưng Nhan Tư Trác kéo về sau, “Trác Nhi à, có chuyện gì từ từ nói, Vương tổng là trưởng bối, sao mày động thủ với ngài ấy chứ?”

Viên Sâm nói xong cũng muốn tự tát mình, người mù đều có thể nhìn ra, dượng đúng thật là dượng, nhưng lại không chỉ là “Dượng”.

Vương Tấn tức giận đến run cả người, miễn cưỡng duy trì một chút thể diện còn sót lại, sắc mặt xanh mét, nghiến răng phun từng chữ ra, “Nhan Tư Trác, cậu bị thần kinh, thì đừng có kéo tôi điên với cậu. Cậu gọi tôi một tiếng dượng, thì có bộ dáng của một đứa cháu chút đi!”

Vương Tấn không biết đã xảy ra chuyện gì, làm Nhan Tư Trác đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng việc đã đến nước này, anh căn bản chẳng muốn biết nữa, anh thầm nghĩ muốn làm Nhan Tư Trác biến mất hoàn toàn, đừng con mẹ nó lại đến làm phiền anh.

Hai mắt Nhan Tư Trác đỏ ngầu, hất hai người hai bên ra như nổi điên, hai Alpha trưởng thành cũng sắp không khống chế được hắn, Quan Triều chỉnh lại mắt kính bị lệch, dưới tình thế cấp bách chửi ầm lên, “Nhan Tư Trác, mày rốt cuộc có đầu óc hay không! Mày đánh nhau với anh ta, là mẹ nó muốn một thây hai mạng à!”

Vương Tấn cùng Nhan Tư Trác thở hổn hển giằng co, bộ dáng đều như muốn gϊếŧ chết đối phương.

Trong hành lang đột nhiên vang lên một giọng trẻ con trong trẻo.

“Ba ơi, anh ơi, hai người đừng đánh nhau, An An sợ….”

Cả bốn người đều cứng đờ, tầm mắt đồng loạt nhìn về phía tiếng nói --- cánh cửa từ từ bị đẩy ra, lộ ra An An đứng phía sau, còn có Denise đang nắm cánh tay nho nhỏ của bé.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện