Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ

Chương 31


trước sau

Chuyện nhóc mập mất đồ ăn vặt tuyệt đối không đơn giản.

Ngày đầu tiên nhìn thấy vết dao rạch trên cặp nhóc mập, Tô Đường còn có thể kết luận rằng đồ ăn bị trộm mất.

Dù sao đa số tên trộm đều dùng dao rạch túi của người khác, sau đó lấy đồ bên trong, vả lại nhóc mập cũng không có bị thương.

Nhưng hai ngày sau đó đồ ăn vẫn biến mất, đây hoàn toàn không bình thường, không có khả năng tên trộm mỗi ngày đều rình mò nhóc mập đâu nhỉ?

Hơn nữa tiền tiêu vặt của trẻ con rất ít, bị một tên trộm đặt làm mục tiêu lâu dài thực sự không khả thi.

Với lại cặp sách của nhóc mập cũng không có tổn hại gì.

Đương nhiên chuyện khiến Tô Đường khẳng định suy đoán của mình chính là vào hôm thứ sáu, lúc ấy Tô Đường đến nhà vệ sinh đúng lúc nhìn thấy nhóc mập vén góc áo liền lộ ra một chút dấu vết xanh tím trên bụng.

Ba mẹ nhóc mập rất thương con, dù cho có tức giận nóng nảy cũng sẽ không đánh nặng như vậy.

Cũng không bài trừ khả năng nhóc mập không cẩn thận khiến bản thân bị thương.

Suy đi tính lại kết hợp với việc đồ ăn vặt biến mất, Tô Đường càng nghiêng về phía nhóc mập bị nhóm trẻ con hư hỏng nhìn trúng.

Bị bắt nạt, nhóc mập lại sợ hãi đối phương nên ba ngày đó cũng không dám nói cho ai biết. Tô Đường không có chứng cứ, nếu lỡ nói cho giáo viên đến lúc đó nhóc mập lại nhát gan không khai, cuối cùng không trị được tận gốc ngược lại còn khiến nhóc mập thảm hơn.

Cho nên Tô Đường quyết định tự thân xuất mã, bắt lấy đám trẻ con hư hỏng kia.

Đầu tháng sáu trời đã bắt đầu nóng hơn, nhưng sáng sớm may ra vẫn có chút gió mát. Tô Đường xoa xoa cánh tay lộ ra ngoài không khí, ngồi xổm bên ngoài khu nhà của nhóc mập.

Nhà của nhóc mập cũng cách nhà cậu không xa, Tô Đường ngẫu nhiên có nghe kể nên mới nhớ sơ sơ, nhưng địa chỉ chính xác lại không nghĩ ra nên chỉ có thể ngồi bên ngoài chờ nhóc mập đi học.

Bảy giờ mười lăm, đương lúc chân Tô Đường tê rần vì ngồi xổm, nhóc mập cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Nhóc mập đi đường rất chậm, như do dự không muốn đến trường, thậm chí trên mặt còn lộ vẻ sợ hãi.

Tô Đường nhíu mày thêm phần khẳng định suy đoán của mình.

Cuối cùng nhóc mập vẫn phải đi học, Tô Đường lén đi theo phía sau.

Đến một ngã tư, bóng dáng mập mạp liền hơi run rẩy.

Tô Đường nắm chặt tay, lấy điện thoại di động hôm nay cố ý mang theo.

Đi được mấy chục bước, nhóc mập dừng lại ngoài một con hẻm. Bên trong con hẻm đột nhiên đi ra ba đến bốn người thanh niên vóc dáng rất cao, quần áo tùy tiện trông rất lưu manh. Mấy người đó lập tức vây quanh nhóc mập, sau đó kéo thân thể lạnh run của nhóc mập vào trong.

Tô Đường nắm di động đuổi theo sau.

"Đều, đều ở trong cặp." Nhóc mập run rẩy nép vào góc tường, còn cặp sách của nó thì bị mấy thanh niên vây quanh lục lọi.

"Này!" Một thanh niên tóc vàng đến bên cạnh nhóc mập, một cước đá lên đầu gối nó: "Mày không xin thêm một chút tiền à? Sao lại chỉ có năm mươi?"

"Thằng nhóc này không nghe lời xem ra muốn bị đánh rồi!" Một tên khác vui cười phụ họa.

"Chỉ, chỉ có năm mươi." Nhóc mập run rẩy tự ôm lấy mình, cẩn thận trả lời.

"Mày muốn ăn đập không?" Thanh niên tóc vàng hung ác xách cổ áo nhóc mập, nắm tay tính đấm vào bụng nó.

Tô Đường thấy video đã quay xong, không thể để nhóc mập bị đánh vội vàng nhặt một cục đá ném về phía thanh niên tóc vàng. Có vẻ do đang làm việc tốt nên được trời độ, cục đá chính xác trúng vào cánh tay của thanh niên tóc vàng, ngăn cản động tác của gã.

"Dừng tay!" Tô Đường nghiêm mặt, cố gắng ra vẻ hung dữ đặt di động bên tai mình: "Tôi nhìn thấy mọi chuyện nên đã báo cảnh sát rồi, bọn họ đang trên đường tới đây."

Thanh niên tóc vàng bị Tô Đường ném đá tính qua đó đánh cậu, nghe được câu này nhất thời luống cuống.

Nhưng bọn họ không hoảng loạn bao nhiêu, một người trong số đó nói: "Đừng tin nó, tên nhóc này chắc chắn lừa chúng ta. Cho dù có báo cảnh sát thật cũng phải tốn một khoảng thời gian, vừa kịp đập cho nó một trận hả giận rồi chạy."

Nghe được câu này mấy tên còn lại cũng không còn sợ nữa, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Tô Đường.

"Nhóc con dám báo cảnh sát." Bọn họ đi về hướng Tô Đường.

Cậu ngơ ngác cả người, sao không giống phim truyền hình gì hết?

Không phải nghe báo cảnh sát thì liền chạy tán loạn sao?

Mấy người kia vẫn đang tiến lại gần, Tô Đường sợ hãi nhắm mắt.

Nhưng đau đớn vẫn chưa hạ xuống, ngược lại còn nghe được vài âm thanh kêu la thảm thiết.

Tô Đường cẩn thận mở mắt.

Vừa thấy hình ảnh trước mắt liền nhịn không được cao hứng cười to.

Cậu vậy mà lại quên mất vẫn còn có một chú vệ sĩ âm thầm đi theo sau bảo vệ mình, bây giờ nhìn thấy chú ấy thuần thục đem toàn bộ bọn côn đồ quật ngã xuống đất.

"Hừ!" Tô Đường tức giận rầm rì với mấy thanh niên bị đánh đến không dám nhúc nhích. Sau đó đi qua kéo tay nhóc mập đang sợ tới mức phát run, giúp nhóc mập nhặt lại sách vở đồ ăn bỏ vào cặp, lúc này Tô Đường mới kéo nó đến bên cạnh đám côn đồ bị chú vệ sĩ khống chế ngã trên đất.

"Nhóc mập, đừng sợ, cậu nói tớ biết bọn họ đã bắt nạt cậu bao lâu? Lấy đồ của cậu mấy lần? Tổng cộng mất bao nhiêu tiền?"

Nhóc mập nhìn mấy tên côn đồ nằm trên đất thảm thương, lại nhìn chú vệ sĩ mạnh mẽ đáng tin cậy, sau đó nhìn Tô Đường đang muốn bảo vệ mình, cuối cùng lấy hết dũng khí nói:

"Thêm lần này nữa là bốn lần." Nhóc béo không sợ hãi nói: "Từ hôm thứ tư bắt đầu, lấy mất của tớ một trăm đồng tiền tiêu vặt, còn lấy hết đồ ăn vặt của tớ nữa."

Đồ ăn là mạng sống của nhóc mập, nói đến hai chữ này nhóc đặc biệt tức giận, âm giọng trở nên to hơn.

"Ừm." Tô Đường gật đầu ngồi xổm bên người bọn họ: "Các người đem toàn bộ số tiền đã cướp được trả cho nhóc mập, còn đồ ăn vặt thì quy ra tiền trả lại. Nếu không tôi kêu chú Trương đem mấy người giao cho cục cảnh sát, sau đó kêu ba mẹ của mấy người ra làm việc."

Chú Trương chính là vệ sĩ đi theo sau Tô Đường.

"Hừ hừ, ba mẹ mấy người có biết con cái mình hư hỏng vậy không? Nếu để họ biết đến lúc đó về nhà chắc chắn sẽ bị đánh đến không xuống giường được, sau đó cắt hết tiền tiêu vặt, mỗi ngày đều phải chăm chỉ làm thật nhiều bài tập, cuối cùng thậm chí còn bị ba mẹ đưa đi học bổ túc."

Đoán chừng nghe Tô Đường nói hậu quả quá thảm khốc, nguyên một đám thanh niên trai tráng vậy mà khóc như mưa: "Chúng tôi trả, chúng tôi lập tức trả mà."

Tô Đường vừa lòng gật đầu: "Còn nữa, từ nay về sau không được bắt nạt nhóc mập, cũng không cho bắt nạt người khác. Nếu không tôi liền đem video này phát tán chỗ trường học của mấy người, còn đưa cho người nhà của mấy người xem nữa."

Tô Đường lấy di động phát lại video vừa nãy quay được, bọn họ vừa nhìn thấy mặt mũi liền trắng bệch.

"Chưa hết, cũng đừng nghĩ tới chuyện trả thù tôi bởi vì nhà của tôi có rất nhiều người lợi hại như chú Trương, còn nếu mấy người muốn tìm nhóc mập trả thù, tôi sẽ kêu chú Trương mỗi ngày đến đánh các người một lần. Nhà của tôi rất có tiền, cứ đánh đi rồi bồi thường cũng không thành vấn đề." Tô Đường cảnh cáo.

Mấy tên côn đồ hoảng sợ liên tục gật đầu, cam đoan về sau sẽ không bắt nạt người khác, nhất định sẽ trở thành một công dân tốt.

Tô Đường gật đầu cho bọn họ đứng lên đem tiền trả cho nhóc mập.

Mấy tên côn đồ nhìn nhau, trên mặt treo lên ba chữ "không tình nguyện".

Tô Đường hừ hừ quơ di động trên tay.

Lúc này bọn họ mới ngoan ngoãn bỏ tiền, gom gom một hồi cũng đủ trả cho nhóc mập toàn bộ, lúc này Tô Đường mới thả bọn họ đi.

"Đường Đường, bọn họ thật sự sẽ không tìm đến nữa sao?" Nhóc mập sợ hãi hỏi.

"Sẽ không." Tô Đường khẳng định.

Nghe được những gì cậu vừa mới nói, còn có đoạn video này, bọn họ nhất định không dám tìm đến hai người nữa. Về phần có tìm đến những đứa trẻ khác hay không thì chưa chắc.

Tô Đường nghĩ đến đây liền xoay người đem di động giao cho chú vệ sĩ: "Chú Trương, chú có thể đến Lục Trung một chuyến đưa video này cho hiệu trưởng không?"

Vốn Tô Đường không biết bọn họ học trường nào, nhưng ban nãy thấy một trong những thanh niên đó mặc đồng phục của Lục Trung, lại xem xét trường của bọn họ cũng gần trường tiểu học của cậu liền xác nhận suy đoán.

Những tên này nhất định không chỉ cướp đoạt một mình nhóc mập, muốn khiến bọn họ cải tà quy chính thì mấy lời uy hiếp vừa rồi của cậu là không đủ. Chỉ có phụ huynh hoặc giáo viên ở trường mới lo liệu được, dẫn bọn họ quay đầu làm người tốt.

Hơn nữa vừa rồi cậu cũng không hứa sẽ không giao nộp video nha!

Cứu được nhóc mập, tâm tình cả ngày của Tô Đường đều rất tốt, buổi chiều về nhà còn nghe chú Trương nói kết quả của bọn côn đồ kia.

Vừa giao nộp video xong mấy tên côn đồ liền bị gọi lên phòng hiệu trưởng, không bao lâu trường học liền thông báo phê bình, còn gấp rút gọi phụ huynh của họ lên làm việc.

Tô Đường vừa lòng cười, ít nhất trong thời gian tới bọn họ sẽ không dám làm bậy.

Tuy Tô Đường rất hài lòng với kết cục của mấy tên côn đồ, nhưng lại không hài lòng kết cục của chính mình.

Buổi tối lúc ăn cơm, cụ Tô, Tô Triết, Lan Tĩnh ba người đều biết được quá trình hôm nay Tô Đường hăng hái làm việc nghĩa. Ba người sôi nổi không hẹn mà gặp trước tiên khích lệ hành động của Tô Đường, sau đó bắt đầu phê bình chuyện cậu mạo hiểm một mình.

"Đường Đường, nếu lỡ hôm nay chú Trương có việc không đi theo con, lần này không chỉ không cứu được nhóc mập con còn khiến cho mình bị thương." Lan Tĩnh ôn hòa nói: "Mẹ không phải cấm con hăng hái làm việc nghĩa, nhưng bây giờ con còn quá nhỏ. Nếu gặp chuyện trước hết phải báo cho người lớn chứ không được tự giải quyết. Hơn nữa lần này con đã sớm có nghi ngờ sao không nói cho thầy cô hoặc ba mẹ biết?

"Con..."

"Mẹ biết con sợ không có chứng cứ, sợ rằng mình suy đoán sai." Lan Tĩnh đánh gãy lời nói của Tô Đường: "Nhưng dù như vậy con vẫn nên nói cho ba mẹ. Cả ba mẹ còn có ông nội đều sẽ lựa chọn tin tưởng con, dù cho con có sai đi chăng nữa cũng sẽ không ai trách phạt, không có thứ gì quan trọng bằng an nguy của con cả, biết chưa Đường Đường?"

Tô Đường mím môi nhìn ba người: "Xin lỗi ba mẹ, xin lỗi ông nội, con biết sai rồi. Lần sau con nhất định sẽ nói cho mọi người biết."

Đúng thật hôm nay nếu không có chú Trương đi theo chắc chắn cậu sẽ bị đánh, nghĩ đến viễn cảnh bị đánh sưng mắt sưng mũi thậm chí chảy máu liền hoảng hốt, vì trước giờ cậu luôn rất sợ đau...

Đôi lời của tác giả:

Tô Đưởng hơi sợ vỗ lên ngực nhỏ: May mà mình có chú Trương đi theo đó nha!

Truyện convert hay : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện