Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 51: Hoa trong gương, trăng trong nước


trước sau

(*) Giải thích tiêu đề: Ý chỉ những thứ xinh đẹp mờ ảo lại không phải là thật, chỉ là hư ảnh mà thôi.
Từ Bình Sinh vung kiếm, dễ như ăn cháo mà cắt đứt cổ người trước mắt.
Da thịt xé rách, đầu lâu bay ra, máu trong nháy mắt nhuộm đỏ dây cột tóc trắng, một chân đạp lên phía sau lưng thi thể không đầu, tay kia nắm Ngư Trường Kiếm vung lên một cái, một đường huyết châu ào ạt đổ xuống bên trên Thông Thiên Trụ.
Từ Binh Sinh tay cầm đầu người múa kiếm quanh người, sát khí hừng hực, mấy chục đệ tử thân mang trang phục Phong Lăng sơn bao quanh hắn, nào dám áp sát.
Hắn có một con ngươi nhiễm sắc xanh đen đáng sợ, một thân trường bào trắng xanh bên trên đã là mạn giang bích thấu, từng đoàn lớn huyết hoa ở phía trên tràn ra.
"Kêu Cửu Chi Đăng... Lăn ra đây!" Hắn gầm nhẹ, "Đem đệ đệ ta, trả lại cho ta!"
Cổ họng của hắn như bị nuốt phải than, tiếng gào đã không giống tiếng người.
"Ai là đệ đệ ngươi?" Một âm thanh từ phía trên truyền đến, "Ngươi khi đó không phải luôn miệng nói không quen biết sư huynh sao?"
Nghe đến lời này, Từ Bình Sinh đầu tiên lộ ra một cái biểu tình khó chịu như nuốt phải kim, đợi hắn ngửa đầu nhìn lại, thấy rõ người phía trên là ai, trong mắt liền dấy lên hừng hực ánh lửa.
Hắn thả người nhảy lên, mấy bước bước lên Thông Thiên Trụ, bước đi vững vàng trên thành khắc hoa văn phù điêu bát tiên, dùng phong thái lướt sóng hướng thẳng đến chỗ Cửu Chi Đăng.
Cửu Chi Đăng cụp mắt nhìn về phía Từ Bình Sinh, ngón tay cái chạm lên cán kiếm bội kiếm, từ trong bao kiếm giắt bên hông lộ ra một chút hàn mang.
Trên thân kiếm nhỏ nhắn chiếu ra hai mắt tơ máu cùng sát ý của Từ Bình Sinh.
Nhưng mà không chờ toàn bộ thân kiếm của Cửu Chi Đăng ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí khí thế bàng bạc ngang trời chém tới, thẳng về phía Thông Thiên Trụ, bắn lên muôn ngàn tinh hoa, cũng cắt đứt đường đi của Từ Bình Sinh.
Thấy thế, Cửu Chi Đăng buông tay ra, mặc cho lưỡi kiếm một lần nữa trượt vào vỏ kiếm, dây cột tóc trắng nguyên bản đã bị sát ý gạn đục khơi trong mà bay phấp phới một lần nữa ôn hòa buông xuống phía sau tấm lưng thẳng tắp như tùng.
Thấy rõ người thao túng ánh kiếm, Từ Bình Sinh trợn mắt sắp nứt: "Tạp Tứ! Con mẹ nó ngươi..."
Lời còn chưa dứt, bụng hắn đột nhiên chịu một đá.
Tạp Tứ một cước đem hắn đá xuống Thông Thiên Trụ, thân thể Từ Bình Sinh không hề bảo vệ mà đập xuống trên đất, mạnh mẽ đem tảng đá xanh đập ra mấy đạo vết rạn nứt.
Bội kiếm của Tạp Tứ vẫn cắm phía trên Thông Thiên Trụ, phong minh từng trận, phiêu nhiên đứng ở bên trên, ôm cánh tay nhíu mày, hướng Cửu Chi Đăng phía trên cao bắt chuyện: "Tiểu công tử, gần đây thế nhưng khá ha."
Cửu Chi Đăng không thích hàn huyên, lạnh như băng chỉ về phía đệ tử ngã xuống đất rên rỉ: "Ngươi là tới hỏi thăm sức khỏe sao?"
Tạp Tứ buông tay ra, cười khanh khách mà biện giải: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta đến là vì hắn." Hắn chỉ tay về phía Từ Bình Sinh dưới đáy bị tầng tầng binh đao áp chế không thể động đậy, "Hắn lén chạy đến. Ta chỉ là tới đem con chó ta nuôi tóm lại."
"Có đúng không? Vậy vì sao phải xúc động đại trận thủ sơn của Phong Lăng?"
"Chơi vui a." Tạp Tứ cây ngay không sợ chết đứng cười nói, "Ngươi cũng không phải không biết, lòng hiếu kỳ của ta nặng. Nghe nói đại trận thủ sơn của Phong Lăng theo cổ pháp, theo quỷ đạo, có thiên cơ chi biến, nơi mắt trận càng là kiếm lạc như châu chấu, liền muốn để mở mang trí thức."
Cửu Chi Đăng nhìn chăm chú vào Tạp Tứ, mà Tạp Tứ cũng không sợ hãi chút nào, cười híp mắt nhìn trở lại.
Tạp Tứ là cháu trai sát thần ma đạo Tạp La, em trai Nhập Tái, cũng là người thân mang chung huyết mạch duy nhất với Tạp La ở trên cõi đời này.
Hắn từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tạp La, đam mê kiếm thuật, không tuân quy tắc trần gian, bao quát tam đình ngũ nhãn, ngọc lập trường thân, thậm chí mâu sắc màu xanh đen đều cực kỳ giống Tạp La.
Nhưng mà hắn cùng với Tạp La không giống nhau ở chỗ, hắn không theo đuổi khát máu sát phạt.
Cũng chính bởi vì điểm này, hắn năm đó mới được Từ Hành Chi coi như bạn thân, bởi vì cùng hắn qua lại, Từ Hành Chi còn chịu ăn đòn.
"Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa." Mi tâm Cửu Chi Đăng nhíu lại, "Thủ sơn đại trận ta đã kêu đệ tử đóng lại, lần sau lại tự ý xông trận, nếu chết không được toàn thây, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi."
Tạp Tứ cực kỳ tiếc nuối "A" một tiếng, dùng bao kiếm không có kiếm gãi đầu vài cái: "Thật không thú vị, ta nói hèn chi mới vừa phá xong phong ấn rìa ngoài, trận pháp liền ngừng."
Cửu Chi Đăng không dự định tiếp lời của hắn: "Chó của ngươi thường thường đến Phong Lăng của ta quấy rối, ăn nói điên cuồng, mới nãy còn giết đệ tử của ta. Này phải tính như thế nào?"
Tạp Tứ cúi đầu nhìn về phía Từ Bình Sinh, thời điểm thả người nhảy xuống, tiện tay đem bội kiếm rút ra, nhanh nhẹn rơi xuống đất, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Từ Bình Sinh.
Hắn lộ ra nụ cười ngả ngớn theo thói quen: "... Nhịn một chút thôi."
Không chờ Từ Bình Sinh lên tiếng, hắn nâng kiếm lên, ra tay ngay cổ đối phương, dứt khoát chém xuống đầu của hắn, máu đen bắn lên đầy đất.
Chúng đệ tử nguyên bản cảnh giác Từ Bình Sinh, lo lắng hắn bất cứ lúc nào nhào lên thấy thế dồn dập tránh lui, ai cũng không nghĩ ra, Tạp Tứ cư nhiên xuống tay độc ác như vậy.
Đôi mắt Từ Bình Sinh vẫn mở tròn xoe, con ngươi đơn độc màu xanh cùng đen một sáng một tối mà trừng mắt nhìn bầu trời.
Đầu tóc trắng đen lẫn lộn của hắn bị Tạp Tứ tựa như rác thải nhấc lên, hướng về phia Cửu Chi Đăng trên cao đong đưa một cái: "Ầy, nhìn một cái. Như vậy ngươi có thể nguôi giận sao?"
Mùi máu tanh nồng đậm kia điên cuồng lan tỏa lên trên, Cửu Chi Đăng thần sắc chưa hề thay đổi, bình tĩnh nói: "Ta muốn đầu một kẻ đã chết để làm gì."
Tạp Tứ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn y: "Đây không phải cho ngươi hả giận sao? Năm đó ngươi ban đầu hồi ma đạo, Hành Chi tìm tới ta, nói với ta ngươi tính tình đóng kín, bảo ta trêu chọc ngươi nhiều chút, kêu ngươi chớ có đem chuyện gì cũng giấu trong lòng. Ta đáp ứng hắn làm theo... Như thế nào, như vậy ngươi có thể hả giận chưa?"
Nhắc tới người kia, ánh mắt Cửu Chi Đăng trong nháy mắt mềm thành một hồ nước gợn sóng lăn tăn.
... Sư huynh.
Mà ánh mắt ôn như như vậy chỉ lưu động trong nháy mắt, liền bao trùm lên một tầng sương băng.
Cửu Chi Đăng vươn tay ra: "... Đem thi thể hắn giao cho ta."
"Cái này không thể được." Tạp Tứ dùng một loại khẩu khí chơi xấu cười nói, "Ta cũng đã đáp ứng Hành Chi, người hắn coi trọng, ta đều thay hắn bảo vệ tốt."
"Vậy người chọn lầm người." Cửu Chi Đăng cười lạnh, "Người nọ là kẻ không xứng đáng được sư huynh coi trọng nhất."
Tạp Tứ ngẩn người, lập tức mới dùng một bộ giọng điệu phi thường nghĩ thoáng ra nói: "Chọn sai thì cũng sai rồi. Dù sao nuôi nhiều năm như vậy, coi như là mèo chó cũng có thể nuôi ra chút cảm tình đi."
Cửu Chi Đăng nhìn Tạp Tứ.
Thời gian qua đi nhiều năm, hắn vẫn là dáng vẻ ấy, cười rộ lên vô tâm vô phế, phảng phất trời đất bao la, không có bất kỳ thứ gì đáng giá hắn nhọc lòng lo sầu.
Cửu Chi Đăng nhớ rõ, y năm đó lần thứ nhất trở lại tổng đàn ma đạo, sau khi mượn cớ ốm đóng cửa mấy ngày, Tạp Tứ đến gõ cửa chỗ y.
Cửu Chi Đăng cũng không tính mở cửa, ra vẻ không nghe thấy, chỉ tĩnh tâm xem gia phả ma đạo mấy năm gần đây, cưỡng ép nhớ kỹ mấy cái tên chưa từng gặp mặt kia.
Không lâu lắm, cửa điện y đột ngột bị người mở toang ra, gương mặt mang theo nụ cười vạn sự không quan tâm của Tạp Tứ cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở nơi đó.
Hắn đi thẳng vào vấn đề mà hô: "Tiểu công tử khỏe a. Ấn bối phận, ta miễn cưỡng có thể xem như là biểu ca ngươi."
Cửu Chi Đăng đối với hắn cũng không hứng thú, nhưng vẫn theo lễ tiết đứng dậy cúi chào: "Biểu ca. Thứ cho tai ta không tốt, không nghe đến tiếng gõ cửa."
Đinh mềm như vậy, Tạp Tứ nửa phần không ngại, cười híp mắt nuốt: "Ngươi trước đây đại khái chưa từng thấy ta, mấy năm ngươi sinh ra rồi bị đưa đến kia, ta vừa vặn đang bế quan tu hành, tìm hiểu huyền cơ. Bất quá ta nghĩ ngươi nhất định đã nghe qua tên ta.... Ta gọi Tạp Tứ."
Cửu Chi Đăng ở trong đầu sắp xếp lại họ tên mấy vị biểu ca, nghe đến danh tự này mới sửng sốt một chút: "... Là ngươi?"
Tạp Tứ vén lên màn cửa sổ, cười nói: "Là Hành Chi bảo ta đến. Hắn đáp ứng ta, chỉ cần ta cách mỗi hai ngày về tổng đàn nhìn ngươi một lần, cùng ngươi nói chuyện nửa canh giờ, tháng sau hắn liền thừa dịp thời điểm xuất môn trừ yêu, mỗi ngày so kiếm với ta."
Tựa hồ "so kiếm" là chuyện lớn cực tốt với hắn, nhắc tới hai từ này, hắn mừng rỡ đến răng nanh nhỏ đều lộ ra: "... Hắn nói, thời gian không cần dài ngắn, tùy ngươi quyết định. Nếu ta đến nhiều quá, nói không chừng ngươi còn phiền ta."
Từ trong miệng người khác nghe đến hai từ "Hành Chi", Cửu Chi Đăng cố gắng hờ hững, âm thanh lại kích động đến hơi run đến: "... Sư huynh..."
Nếu không phải có hắn làm bạn, đoạn thời gian Cửu Chi Đăng quay về tổng đàn ma đạo đó vốn gian nan vô số lần.
Hiện tại, nhìn chăm chú vào gương mặt ý cười không giảm này, cùng với đầu người của Từ Bình Sinh bị hắn cầm trong tay, trong lòng Cửu Chi Đăng thở ra một hơi: "... Không có lần sau. Hắn nếu lại không mời mà tới..."
Tạp Tứ cười nói: "Không có không có, sẽ không có.... Đúng rồi, Hành Chi hiện tại như thế nào?"
Bây giờ nghe hắn nhắc tới "Hành Chi", Cửu Chi Đăng thoáng hòa hoãn hạ sắc phút chốc căng thẳng, cảnh giác khắp nơi: "... Ngươi thật sự chỉ tới bắt chó sao? Hay còn muốn mang sư huynh đi?"
Tạp Tứ ngược lại thừa nhận đến sảng khoái: "Hắn là bạn cũ của ta. Mười ba năm chưa từng nhìn thấy, liền muốn đến xem thử. Đây không phải là nhân chi thường tình a."
Cửu Chi Đăng lạnh lẽo cứng rắn cự tuyệt nói: "Không cần. Sư huynh không gặp bất luận người nào."
Tạp Tứ huýt sáo: "Thực sự là không nể tình a."
"Mau chóng dẫn hắn rời đi." Cửu Chi Đăng hơi buồn bực mà quay lưng lại, "Nếu còn để ta thấy hắn, hắn tuyệt đối không dễ dàng chịu vài nỗi khổ da thịt như vậy liền xong đâu."
Tạp Tứ cõng lấy thi thể không đầu của Từ Bình Sinh xuống núi.
Trường bào của hắn bị máu triệt để thấm ướt, thân thể còn đang co giật, như là một cây đàn sắp đứt dây, giật giật cực lực phản kháng vận mệnh cuối cùng tiến đến.
Tạp Tứ cầm theo đầu của hắn, cõng lấy thân thể tàn phế của hắn, một đường đi tới thảo đường bỏ hoang kế bên Phong Lăng sơn.
Tạp Tứ biết đến, gian thảo đường này trước đây do Từ Hành Chi xây.
Hắn còn hỏi qua, vì sao tâm huyết dâng trào muốn xây thứ như vậy, Từ Hành Chi nói, vốn cho người đến ở, thế nhưng hiện tại người kia tới không được.
Tạp Tứ hiếu kỳ, nếu người kia không ở được, ngươi còn xây nó làm chi.
Từ Hành Chi nói, xây một gian thảo đường có gì gấp gáp, lại không khó khăn, coi như tâm nguyện của chính mình đi.
Lúc đó Tạp Tứ liền cười hắn, Từ Hành Chi ngươi có thiền tâm như vậy, vì cái gì không đi tu Phật đi. (Jeje: Tu Phật làm sao có thịt ănnnnn... Thật ra vẫn ăn được, bây giờ ăn tạp lắm rồi...)
Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, gian thảo đường bỏ hoang lại thật có đất dụng võ.
Tạp Tứ đem người hướng một góc u ám mọc rêu ném qua, than thở một tiếng "Lại chết rồi", lập tức từ trong lòng lấy ra một bộ kim châm.
Đây là kim châm chỉ nữ tử mới dùng, châm nhỏ, sợi bông, công cụ nhỏ như vậy cùng một đôi tay quen cầm kiếm không xứng đôi, mà kim châm này rơi vào trong tay Tạp Tứ lại quen tay làm nhanh, xoay chuyển như rồng.
Chỉ chốc lát, cái cổ của Từ Bình Sinh liền về lại với thân thể hắn... Nhờ mấy đường chỉ khâu chằng chịt.
Đợi đầu Từ Bình Sinh trở lại thân thể, Tạp Tứ duỗi tay sờ soạng nhãn cầu cứng ngắc của hắn, thời điểm cảm thụ được vật hình cầu kia bắt đầu mềm ra chuyển động qua lại, mới rút tay đi.
Từ Bình Sinh ngồi dậy, nhấc tay sờ soạng đường chỉ khâu dày đặc ở chỗ cổ, ánh mắt mê man mà nhìn Tạp Tứ.
Tạp Tứ đi lên cho một cước: "Chuyện gì xảy ra, tại sao lại phát bệnh?"
Từ Bình Sinh hơi nghiêng đầu, tựa hồ không rõ Tạp Tứ đang nói cái gì.
Tạp Tứ hận sắt không thành thép mà chọc đầu hắn: "Lần trước không còn cánh tay, lần trước nữa gãy chân, đều là lão tử tìm thi thể xung quanh hợp lại hoàn chỉnh cho ngươi... Lần này lại là đầu, lần sau ngươi còn dự định chặt bỏ cái gì? A?"
Hắn liếc một cái giữa hai chân Từ Bình Sinh, không nặng không nhẹ nắm lấy: "Nếu như đồ chơi này không còn vậy coi như náo nhiệt."
Từ Bình Sinh rốt cục có phản ứng: "... Lấy ra."
Đại khái thời gian đầu cùng cổ tách ra có hơi lâu, âm thanh nói chuyện của Từ Bình Sinh cực khàn khàn, cuống họng như bị bàn ủi nóng ủi qua.
Đùa xong Từ Bình Sinh, tâm tình Tạp Tứ khá hơn nhiều, bắt tay rút về, suy nghĩ tới chỉ khâu trên cổ Từ Bình Sinh, hài lòng nói: "Hành Chi nói đúng, muốn dùng tốt trọng kiếm, phải cầm được kim khâu. Luyện tập nhiều hơn mấy lần như vậy, xác thực có thể khiến đường kiếm càng kín đáo cẩn thận một ít."
Nghe đến hai từ "Từ Hành Chi", Từ Bình Sinh dường như có xúc động, đem chân chậm rãi khép lại, thử đứng dậy.
Tạp Tứ đè lại cánh tay chống đỡ trên mặt đất của hắn một cái: "Làm gì đây?"
Từ Bình Sinh: "Hành Chi... Đệ đệ."
Tạp Tứ vỗ một cái lên đầu hắn, vỗ xong mới nhớ đầu này yếu đuối, liền thuận thế sờ soạng hai cái: "Cùng ngươi nói bao nhiêu lần, không gặp được... Ta cũng không thấy hắn."
Từ Bình Sinh trong mắt sung huyết, chữ chữ nói: "Y là đệ đệ của ngươi. Ngươi, cầu y, y cho ngươi gặp."
Tạp Tứ lập tức rũ sạch quan hệ: "... Em họ, em họ. Cái gì gọi là họ hàng ba ngàn dặm ngươi có hiểu hay không a."
Từ Bình Sinh nhìn hắn chằm chằm, mắt trái xanh đen, mắt phải đen nhánh, ở bên trong tia sáng tối tăm của thảo đường ánh mắt một sáng một tối hai màu, lại như một con mèo nổi giận: "Kêu y đem Hành Chi, trả lại cho ta."
Tạp Tứ bất đắc dĩ: "Đừng nghĩ về Từ Hành Chi. Nhanh đi ngủ, chỉ cần ngủ một giấc liền có thể quên hắn."
Từ Bình Sinh cố chấp: "Hành Chi ở chỗ y. Không tốt. Y sẽ hại... Hành Chi."
Tạp Tứ có chút cuống lên: "Ngươi có biết hay không bên ngoài có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng Từ Hành Chi? Để hắn rời đi, chẳng bằng ở cùng Cửu Chi Đăng."
"Không được." Từ Bình Sinh lặp lại, "Không được. Đệ đệ, của ta. Nương nói, chăm sóc tốt hắn..."
Tạp Tứ cất cao giọng: "Nghe lời!"
Từ Bình Sinh ngơ ngác nói: "Khi còn bé ta dẫn hắn. Ta kêu hắn, cút ngay; hắn kêu ta, ca ca. Ta phải đem hắn tìm trở về."
"Ta con mẹ nó chưa từng thấy tỉnh thi nào giống như ngươi vậy, một chút cũng không nghe lời." Tạp Tứ thấy quát lớn không có tác dụng, tức giận dí tay lên trán hắn, "Lão tử năm đó sẽ không nên đem ngươi từ trong núi nhặt về."
Từ Bình Sinh lúc này mới từ trong hồi ức thoát thân: "... Không cần ngươi lo."
"Ngươi nếu không phải cũng họ Từ, ta quản ngươi làm chi." Tạp Tứ nói, "Đi theo ta, ngươi nếu còn dám trộm đi một lần, ta liền đem chân ngươi đánh gãy... Thôi, đánh gãy ngươi cũng không thấy đau."
"Đi nơi nào?" Từ Bình Sinh lao lực suy nghĩ một chút, "... Đi tìm Nguyên sư muội sao?"
Tạp Tứ biết hắn sau khi thanh tỉnh qua đi, lại bắt đầu rơi vào mơ hồ, như nhặt được đại xá, dụ dỗ hắn nói: "Ân ân ân, Nguyên sư muội Nguyên sư muội."
Từ Bình Sinh nhíu mày lại, nhìn xung quanh bốn phía: "Chúng ta bây giờ ở nơi nào?"
Tạp Tứ tùy tiện nói bậy: "Một toà núi hoang."
Từ Bình Sinh: "Vì sao tới nơi này?"
Tạp Tứ nhìn mặt Từ Bình Sinh: "Quỷ mới biết vì sao phải tới nơi này."
Từ Bình Sinh đỡ tường muốn đứng dậy, cúi đầu xuống liền thấy vết máu đầy người mình, bất giác nhíu mày, mà Tạp Tứ cũng lười giải thích, đem ngoại bào đồng dạng nhiễm đen của mình cởi ra, ném lên trên mặt Từ Bình Sinh, nói thẳng: "Cái gì cũng đừng hỏi, đem quần áo dơ cởi ra, mặc ngược lại."
Ngoại bào Tạp Tứ loang lổ máu chảy từ cổ Từ Binh Sinh, cũng may ngoại bào hắn tối màu, phía trong cũng màu đen, mặc ngược lại không nhìn ra có dị thường gì.
Từ Bình Sinh đối mặt Tạp Tứ, thuận theo mà cởi xuống xiêm y, tầng tầng xiêm y thuận cẳng chân thon dài uể oải rơi xuống trên đất, nhưng hắn lại không hề có cảm giác xấu hổ.
Tạp Tứ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Từ Bình Sinh.'
Hai vai, phần eo, bắp đùi cùng hai đầu gối của Từ Bình Sinh đều có vết tích chỉ khâu dày đặc từng vòng, như con rối oa oa bị ngũ mã phanh thây, lại được người qua loa vá kín lại.
Mặc kỹ xiêm y, Từ Bình Sinh nói: "Đi thôi."
Vừa dứt lời, hắn liền hướng trước một tài, ầm một tiếng ngã đập mặt xuống đất.
Tạp Tứ lúc này mới phát hiện, cẳng chân trái của hắn biến dị méo mó sang một bên, thời điểm vừa nãy đứng dậy cùng nhờ đùi phải phát lực.
... Đại khái là thời điểm té xuống từ Thông Thiên Trụ bị tổn thương, nhưng mà Từ Bình Sinh từ lâu đánh mất cảm giác đau, đối với cái này không biết gì cả.
Thật mẹ nó phiền phức a.
Tạp Tứ hung tợn nghĩ.
Mắt thấy Từ Bình Sinh muốn bò lên, Tạp Tứ đơn giản cúi người, nhân tiện đem người khiêng ở trên vai: "Nằm úp sấp đừng nhúc nhích, mẹ nó lát nữa té ngã, đem đầu quăng mất, lại phải khâu cho ngươi thêm một lần, làm như chưa đủ phiền phức vậy."
Từ Bình Sinh rất không cao hứng: "Thả ta xuống."
Tạp Tứ mới không để ý tới hắn, gánh hắn bước ra khỏi căn miếu đổ nát: "Mọi người đều nói tỉnh thi luôn luôn khắp nơi nghe chủ nhân, kêu đi Đông không dám đi Tây. Ngươi ngược lại giỏi, dám cùng ta nhe răng trợn mắt.
Cái gọi là tỉnh thi, ý chỉ dùng thi thể người đã chết luyện thành nô bộc, tỉnh thi nắm giữ đầu óc cùng ý thức của chính mình, nhưng mà cùng khi còn sống bất đồng, yêu ghét không phân, trắng đen điên đảo, quang ám khó phân biệt, nóng lạnh đảo ngược.
Mà Tạp Tứ mười ba năm trước kiếm Từ Bình Sinh về bên người, nói đúng ra, chỉ là bán tỉnh thi, giống như sau khi luyện hóa không thành công bị người vứt bỏ.
Hắn khi thì có nhận thức bình thường, khi lại hỗn độn bất kham, một khi tỉnh lại, hắn sẽ không ngại xa ngàn dặm mà chạy tới Phong Lăng sơn, hướng Cửu Chi Đăng đòi đệ đệ của hắn Từ Hành Chi.
Nhưng mà sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, hắn sẽ quên hết chuyện cũ trước kia, chỉ tình cờ đọc tên mấy người quen thuộc.
Bết bát nhất chính là, hắn không giống những tỉnh thi kia, cho dù nhận Tạp Tứ làm chủ nhân, cũng chỉ có thời điểm tâm tình tốt nghe theo phân phó của hắn.
Cuối cùng, vẫn là Tạp Tứ người chủ nhân này cõng Từ Bình Sinh xuống núi.
Từ Bình Sinh buồn ngủ cực kỳ, nằm ở trên bả vai Tạp Tứ ngủ gà ngủ gật.
Trong giấc mộng, hắn vẫn hàm hàm hồ hồ nói mê: "Đệ đệ..."
Tạp Tứ than một tiếng, nhìn lại phía Phong Lăng sơn từ lâu đắm chìm trong mênh mông giữa trời chiều: "... Nếu để bụng như thế, hà tất lúc trước lại như vậy."
Hiện tại, mọi việc từ tứ môn đến ma đạo đều do Cửu Chi Đăng một tay nắm giữ, Tạp Tứ trước giờ là người nhàn tản, không nhúng tay vào nội vụ ma đạo, hiện tại càng không cách nào đối với hành động của Cửu Chi Đăng xen vào.
Hắn có thể làm, cũng chỉ là mang theo Từ Bình Sinh rời xa Phong Lăng, càng xa càng tốt.
Về phần Từ Bình Sinh thời điểm lần sau khôi phục ký ức, có thể hay không chạy đến Phong Lăng sơn gây sự nữa...
Nói sau đi.
Từ Bình Sinh đi rồi, Cửu Chi Đăng không có sử dụng linh lực, mà là chậm rãi từ Thông Thiên Trụ đi về Thanh Trúc Điện.
Dọc theo con đường này hết thảy đều như cảnh ngày trước.
Sau khi y đi rồi, Phong Lăng sơn gặp qua một lần lôi kiếp, mấy cây tùng mộc thụ linh trăm năm trước Thanh Trúc Điện gặp tai vạ, bị đánh đến rễ cũng cháy khét.
Trải qua dặn dò của Thanh Tĩnh quân, Từ Hành Chi chỉ huy, các đệ tử liền trồng mấy cây cao su non xuống.
Sau khi Cửu Chi Đăng làm chủ Phong Lăng sơn, bày mưu đặt kế đem mấy cây cao su này đào đi. lại từ bên ngoài ngàn dặm tìm tòi mấy cây tùng hình dáng tương tự trong ký ức y, trồng trước điện.
—— Cây còn đây, người đã hoàn toàn thay đổi.
Từ Thông Thiên Trụ đến Thanh Trúc điện, tổng cộng bảy trăm sáu mươi tám bước, Cửu Chi Đăng ổn thỏa đi xong đoạn đường này, đẩy ra cửa điện, đem tất cả huyên náo ngăn cách bởi tầng tầng cánh cửa ở ngoài.
... Một mảnh tĩnh mịch.
Bất kể là có người ở ngoài điện tiếng kêu "giết" rầm trời, hay là có người ở trong điện bi thương bi thương đêm khóc, người trong cửa cùng ngoài cửa hoàn toàn không hay biết.
Cửu Chi Đăng ngồi ở chủ vị bên trong điện, trầm ngâm chốc lát, duỗi tay nắm chặt nghiên mực vẫn còn một lớp chu sa mỏng, đầu ngón tay linh lực khẽ nhúc nhích, trước mắt nhất thời một mảnh cao tốc vận chuyển vật đổi sao dời.
Thời điểm y lại mở mắt ra, y đã ly khai Thanh Trúc điện, thân ở trên một đoạn đường phố thế tục náo nhiệt.
Đất son sắc mộ ý buông xuống phố xá, nhưng mà sinh hoạt về đêm chỉ vừa mới kéo màn che.
Bên cạnh y là quán hàng rong bán bánh rán vàng ươm, toàn bộ con đường lấy điểm này bắt đầu, kéo dài ra náo nhiệt cùng huy hoàng không hạn

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện