Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 12


trước sau

Quá trình cố gắng không tính thực thuận lợi, bởi vì có một đám người vẫn luôn canh giữ ở trạm xăng dầu địa phương. Hình Nhị dự đoán được  loại tình huống này, nhưng lại không nghĩ rằng trong đám người đó lại có cha mẹ nuôi của Ôn Duyên. Nghĩ đến thì, con đường này nếu lấy hiệu thuốc khi nãy của bọn họ làm điểm xuất phát thì thật đúng là phía Bắc.

“Bọn họ muốn chúng ta dùng vật tư đổi, trong tay đều có thương (súng), không phải người thường, bất quá chính yếu chính là…… Cha mẹ nuôi của cậu đang ở cùng đám người kia.”

Lời nói giọng điệu Hình Nhị tựa như không sao cả, nhưng biểu đạt ý tứ lại rất minh xác, Ôn Duyên đứng ở bên xe nhíu mày, cha mẹ nuôi của hắn không có khả năng không quen biết Hình Nhị, bởi vì lúc ấy lời nói của Hình Nhị khiến họ kinh hãi, hơn nữa con đường này đúng là hướng bắc không sai, vừa rồi hai đám người cũng không phát sinh tranh chấp, xem Hình Nhị biểu tình là rõ. Nói cách khác, trước mắt cha mẹ nuôi của hắn vẫn cứ tin tưởng lời Hình Nhị nói.

Nhưng lúc Hình Nhị quay về vẫn nói là phải dùng vật tư đổi xăng dầu, như vậy đại biểu trong đám người kia, cha mẹ nuôi hắn cơ hồ không có quyền lên tiếng, chỉ có thể đi theo đội ngũ, mà quyết định dùng vật tư đổi xăng dầu này, hiển nhiên là chủ ý của người khác.

Ôn Duyên không nói chuyện, Ngô Mộng lại cau mày không cam tâm “Trạm xăng dầu cũng không phải bọn họ mở, dựa vào cái gì chúng ta phải dùng vật tư đi đổi?” Nàng quay đầu nhìn về phía Ôn Duyên, nhấp môi dưới mở miệng nói: “Hơn nữa nếu cha mẹ cậu ở nơi đó, sao không thử thương thuyết vài câu đi? Bọn họ cũng không thể thủ mãi ở trạm xăng kia được, ai biết khi nào sẽ tới thêm một đợt tang thi? Bọn họ có thể thủ bao lâu? Sao không châm chước đổ đầy hai xe của chúng ta trước đã?”

(Jeje: Chụy tỉnh dễ sợ =))) Nếu tình thế đổi ngược không biết chụy Mộng có còn nói vậy không)

Nghe Ngô Mộng nói thế, Ôn Duyên biểu tình không thay đổi cũng không nói chuyện, nhưng Hình Nhị mắt trợn trắng nói: “Cha mẹ nuôi của hắn nếu có thể nhờ được thì đã sớm nói rồi, trước khi nói chuyện động não đi, bằng không lời nói ra đều là vô nghĩa!”

Thái độ của Hình Nhị khiến Ngô Mộng ngây người ra, nàng từ trước đến nay chưa từng bị mất mặt đến vậy! Nhưng nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Hình Nhị, lập tức lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cắn chặt răng đem đầu xoay sang một bên, lạnh lùng mà hừ một tiếng, không nói nữa.

Một đám người đứng chung một chỗ thương lượng đối sách, Phác Tĩnh Nghiên đứng ở đối diện hiểm khi lên tiếng lại mở miệng nói: “Vật tư có thể tìm lại, nhưng xăng không thể không thêm, chúng ta vẫn nên mau chóng thêm xăng rồi rời đi, cứ dừng ở đây không làm gì không phải cử chỉ sáng suốt, tôi kiến nghị không cần cùng bọn họ lãng phí thời gian.”

Ngô Mộng nghe nàng nói vậy, lập tức bất chấp vừa rồi hừ lạnh, trực tiếp quay đầu lại nhìn nàng một cái nói: “Vật tư có thể tìm lại? Cô cho rằng vật tư là cái gì? Là thứ chất đầy nhà sao? Vân Phi cũng không còn nữa! Thời điểm thu thập vật tư tiếp theo cô cho rằng sẽ dễ dàng? Dựa vào ai a? Dựa vào cô? Hay là Vệ Bình? Hai người các người có thể lấy bao nhiêu vật tư? Lấy vật tư đi cùng những người đó đổi, bọn họ dựa vào cái gì? Hơn nữa cô lại làm sao dám cam đoan đem vật tư cho bọn hắn, bọn hắn liền sẽ để chúng ta đi? Vạn nhất là cố tình gây khó dễ thì sao? Ai gánh trách nhiệm này? Cô sao? Cô gánh vác nổi sao?!”

Vệ Bình thấy Ngô Mộng dùng trạng thái như người đàn bà đanh đá nói với Phác Tĩnh Nghiên, lập tức mặt vô biểu tình mà mở miệng nói: “Vậy ý cô là gì? Mạnh bạo với bọn họ?”

Ngô Mộng bị Vệ Bình nói lại nghẹn lời, vừa rồi Hình Nhị nói đám người kia đều có thương (súng), nàng cũng biết hẳn là không phải người thường, nhưng bảo nàng lấy vật tư trong không gian ra cấp cho đám người kia, vô luận là nhiều hay ít, nàng đều không muốn! Bởi vì cha mẹ Ôn Duyên còn ở bên kia mà! Nếu cha mẹ hắn ở đó, sao bọn họ lại còn phải mang vật tư ra! Này căn bản nói không thông a?!

“Được rồi, lấy vài thứ cho bọn họ đi. Không phải bị bất đắc dĩ, họ cũng sẽ không chiếm đoạt trạm xăng dầu.”

Ôn Duyên nghe được âm thanh lạnh lùng từ người bên cạnh chính mình, lập tức không chịu khống chế liền run lên, đây chính là thanh âm “khiến người khác tắm mình trong gió xuân” trong nguyên tác đây sao?

【 Nghe Hình Nhị nói đám người kia đều mang theo súng ống, Ngô Mộng trong lòng lộp bộp một tiếng. Hiện tại mạt thế mới bắt đầu được một khoảng thời gian, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể có được súng ống, nếu không phải là quan chấp pháp sở hữu bất hợp pháp từ trước, hoặc là cực kỳ hung ác, thì chỉ có thể là nhân vật nguy hiểm chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chạy đi kiếm được vũ khí!

Nhưng mà đối phương chiếm đoạt trạm xăng dầu, hành sự tác phong như thế nào cũng không giống quan chấp phát, cho nên dư lại hai cái kết quả, bất luận cái nào, đối bọn họ đều là cực kỳ bất lợi……

“Được rồi, lấy vài thứ cho bọn họ đi. Không phải bị bất đắc dĩ, họ cũng sẽ không chiếm đoạt trạm xăng dầu.”

Âm thanh làm người tắm mình trong gió xuân của Tạ Sâm luôn ở thời điểm đúng lúc vang lên, Ngô Mộng nghe thấy giọng nói đối phương sau đầu, liền nhịn không được lộ ra tươi cười bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Tạ Sâm hắn luôn như vậy, có vài thời điểm nàng phải cảm tạ ông trời, nếu không có mạt thế, nàng lại như thế nào vô tình gặp gỡ một Tạ Sâm ôn nhu thiện lương như vậy?  Vận mệnh sắp đặt, đại khái hết thảy đều là sắp đặt  đi……】(Jeje: Quỳ với chụy Mộng OTL)

Ôn Duyên ngừng liên tưởng, hắn giương mắt quét một vòng, quả nhiên! Mọi người nhìn biểu tình Tạ Sâm, mới nói một câu đã rối rắm a! Mặt vô biểu tình có, thói quen trợn trắng mắt có, nhưng nhiều nhất vẫn là thái độ “không thể nề hà, vừa yêu vừa hận” a!

Đặc biệt là Ngô Mộng! Đặc biệt là Ngô Mộng!! Ánh mắt kia, quả thực chính là cảm động cùng buồn bực siêu rối rắm tổng hợp a!!

Hắn vừa rồi sở dĩ vẫn luôn không nói gì, là bởi vì hắn đã sớm biết kết quả…… Hắn biết Ngô Mộng sẽ vì một câu nói của Tạ Sâm mà thay đổi chủ ý, còn biết trong chốc lát, kỳ thật bọn họ căn bản không cần lấy vật tư ra đổi……

Nhưng hắn không thể nói ra điều này, không chỉ có không thể nói, một biểu hiện cũng không thể để lộ.

Một là hắn thật sự không có cách nào giải thích ngọn nguồn, hai là, tuy rằng Tạ Sâm thoạt nhìn giống như đối với hắn có chút tình cảm kỳ quái……. Nhưng đáy lòng hắn hiểu rõ, dù Tạ Sâm đối với hắn như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến việc đối phương vẫn còn mang nặng nhiều nghi vấn về hắn.

Nam chính này cùng với thánh phụ được miêu tả đơn phương trong sách, chênh lệch đâu chỉ cách xa vạn dặm! Sau hai ngày tiếp xúc, hắn rất nhanh xác định được ma tính của đối phương! Cái gì mà âm thanh ôn nhu! Cái gì mà ánh mắt ôn nhu! Tất cả đều là thí!

Hắn cũng không biết có phải hay không bởi vì Tạ Sâm cho mọi người dùng cái gì **, vẫn là Ngô Mộng đơn phương phạm hoa si (ý bảo Mộng Mộng cứ đâm đầu vào si mê bạn Sâm), đôi mắt cơ hồ nửa mù? Nói ngắn lại, theo cảm quan của hắn, lời nói của Tạ Sâm lạnh như băng vậy mà nghe xong long nâng cao tinh thần đầu óc tỉnh táo sao?! Ánh mắt càng không hề có cảm tình! Ngăm đen thâm thúy hoàn toàn giống như động không đáy! Rốt cuộc nào có cảm giác【 ôn nhu có thể đem người nhấn chìm ở bên trong 】? Hơn nữa 【 ôn nhu mỉm cười 】trong truyền thuyết kia còn thường thường lộ ra dọa hắn sợ một trận! Mỉm cười kiểu đó……. Rốt cuộc ôn nhu ở đâu a?!

Người này có bao nhiêu nguy hiểm cùng xử lý không tốt, hiện tại chỉ sợ từ đầu đến cuối truyện hắn (TS) đều biết đi?!

Người khác thấy Tạ Sâm thế nào hắn một chút hứng thú cũng không quan tâm, hắn chỉ thực xác định được một chuyện, nếu chính mình khiến nam chính nảy sinh cảm giác uy hiếp, như vậy nam chính sẽ không hề do dự mà giết chết chính mình! Hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng! Thật là không chút do dự! Không cần nghi ngờ!

Thời điểm ở trong WC siêu thị lúc trước, nếu không phải hắn thành thành thật thật trả lời về vấn đề không gian, hắn cơ hồ có thể đoán được, hiện tại chính mình hẳn đầu mình chia lìa hai nơi, hoặc như những cái máy tính kia, trực tiếp hủy thi diệt tích……

Hơn nữa, vừa rồi trong nháy mắt khi biết cha mẹ nuôi ở cùng với đám người kia, nhân tố này quẫy nhiễu tư tưởng hắn trong một khoảng thời gian ngắn, bất quá hiện tại hắn rất bình tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy, vô luận có bao nhiêu nhân vật không tồn tại trong sách, cho dù là chút cành lá nhánh cuối đào ngũ dị, nhưng hướng đi chỉnh thể của truyện đều sẽ không thay đổi.

Tỷ như dù có thêm hắn, nhưng vẫn gặp được Điền Tâm. Tỷ như lúc ở tiệm thuốc gặp cha mẹ nuôi nhưng lộ trình bọn hắn đi vẫn không thay đổi. Tỷ như xe dừng trên con đường này, gặp được một đám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tuy rằng có thêm cha mẹ nuôi của hắn ở đó, nhưng Tạ Sâm vẫn là nói ra câu kia làm Ngô Mộng cam tâm tình nguyện đem đồ vật móc ra.

Đây giống như quỹ đạo đi của xe lửa, trên đường bất luận dừng lại bao nhiêu lần, điểm đến cùng phương hướng đều sẽ không thay đổi.

Cho nên Tạ Sâm nói phải rời khỏi bọn họ, hắn cảm thấy, hẳn cũng là…… Không hoàn thành đi……

Hai đám người chạm mặt nhau, Ôn Duyên lại lần nữa gặp được cha mẹ nuôi của hắn.

Hai người không còn tràn ngập sinh cơ giống như ngày hôm qua,  gần một ngày không thấy, trên mặt cơ hồ có chút mệt mỏi. Kỳ thật hắn hẳn nên đem việc Hình Nhị hù dọa bọn họ nói ra, nhưng xem xét bốn người cầm thương (súng) kia, Ôn Duyên lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì hắn cảm thấy nếu nói cho cha mẹ nuôi nghe tình hình thực tế, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha Hình Nhị. Chiếu theo tính cách của bọn họ, khả năng cao hơn nữa, chỉ sợ bốn người này sẽ hảo ảo giáo huấn Hình Nhị đi.

Nhưng hiện tại cũng không phải là thịnh thế, khó thở trước kết quả “giáo huấn”, có lẽ không phải thứ người thường có thể chịu nổi, đặc biệt là người dẫn đầu, cư nhiên thật đúng đeo gọng mắt kính kim loại! Cùng trong sách miêu tả giống nhau như đúc! Nói hắn giống xã hội đen, chi bằng nói giống giáo sư đại học thì đúng hơn! Nhưng động tác không chút để ý lấy thương (súng) ra…….. Ôn Duyên nhấp nhấp miệng, thật sự là…… Tương phản có đủ cả.

Huống hồ…… Cha mẹ nuôi của hắn hẳn là không phải bị áp bách hay hiếp bức, phần nhiều có lẽ là thỉnh cầu bốn người này cho họ đi theo, ngược lại đổi bằng vài thứ. Bởi vì hắn nhìn thấy ngón tay của một trong bốn người mang chiếc nhẫn trước kia thuộc về cha nuôi hắn.

Động tác của Hình Đại so với suy nghĩ của Ôn Duyên lại càng nhanh chóng hơn, hắn phi thường tự đảm đương chính mình bước lên trước vài bước, thay cho Tạ Sâm cơ hồ nói gì cũng vô dụng, ra vẻ “lão đại” thay mặt đám người bọn họ.

Hiện tại đã đầu thu, nhưng Hình Đại vẫn mặc chiếc áo xuyên kiện ở mạt thế lắc lư, hình xăm trên cánh tay cùng với hoa văn trên cơ bắp giấu dưới lớp vải, giống như đang tuyên cáo với mọi người “Lão tử không dễ chọc”.

Ôn Duyên đối với Hình Đại ấn tượng thực không tồi, bởi vì người này tuy rằng thoạt nhìn sát khí thực nhiều lại là tráng hán, nhưng diện mạo tuyệt đối có thể tính là soái ca, hơn nữa phía trước nói chuyện cũng dứt khoát lưu loát to rõ, dù lúc này đứng ra chết cũng không do dự, đủ đàn ông, đủ MAN!

Bốn người nguyên bản tưởng hung hăng áp bức được đám Tạ Sâm, không nói đến cha mẹ Ôn Duyên còn ở bên này, là bởi vì biết bên kia có một người có cha mẹ ở chung với bọn họ bên này, bọn họ mới càng muốn hung hăng áp bức.

Nhưng nhìn đến Hình Đại cứ như vậy mặt không đổi sắc mà đứng ra cùng bọn họ giằng co, lão đại của bốn người —— Lương Khôn, lại có chút do dự hiếm thấy.

Bọn họ là loại người trời sinh đều có mẫn cảm đối với đồng loại. Chưa nói đến hình xăm tráng hán thoạt nhìn đã thấy của Hình Đại, đã đại biểu hắn là đồng loại, mà loại khí thế hình phạt to lớn phát ra trên người, loại thản nhiên trấn định không hoảng không loạn……

Đôi mắt Lương Không phía sau kính hơi hơi mị, hai ba giây dò xét, hắn liền nhận thấy Hình Đại cho dù không phải đồng loại với bọn họ, nhất định cũng không phải nhân vật dễ chọc, ít nhất cũng không ăn cơm thường mà chuyên ăn hỗn (*). Bởi vì loại cảm giác này không thể làm giả được, nói trắng ra, trên tay không dính máu người, thời điểm bị thương (súng) chỉ vào còn có thể trấn định như vậy, có mấy ai? Huống hồ hôm trước hắn vừa mới gặp qua người có thể dùng tay không đánh ra hỏa cầu, trong tay bọn họ đang cầm thương (súng) mà người này có thể trấn định như vậy, trừ bỏ tố chất tâm lý bên ngoài, còn lại nhất định là có năng lực hơn người……..

(*) Ăn hỗn: chỉ những kiếm lợi hành vi trái pháp luật, nói theo cách đơn giản thì là chơi luật rừng mạnh thắng yếu thua =))))

Nguyên bản Lương Khôn còn đang suy nghĩ, nếu đối phương chỉ có một người, bọn họ bên này còn nhân số lượng mà chiếm ưu thế thương thuyết một chút, nhưng không đợi hắn nghĩ đến bước tiếp theo, Hình Nhị cùng Hình Tam cứ như vậy không nhanh không chậm từ trong đội ngũ cùng đi ra.

Ba người bọn họ cũng không phải đoàn thể tổ chức lâm thời, động tác không tiếng động kia, vừa thấy chính là ăn ý nhiều năm. Lương Khôn quét mắt nhìn Hình Nhị đứng sau Hình Đại, tuy rằng không nói ra được chỗ nào kỳ quái, nhưng kỳ thực từ lúc bắt đầu nói với người này muốn dùng xăng dầu đổi vật tư, người này chẳng hề để ý ánh mắt còn mang theo ý cười khiến hắn có điểm không thoải mái. Không phải tức giận không thoải mái, mà là trong lòng xù lông không thoải mái.

Trong chớp mắt, khi thấy thân hình đặc biệt phía sau của Hình Tam, Lương  Khôn đầu không một cái chớp mắt, lập tức chân phải liền hơi hơi dịch về phía một chút.

Động tác này của hắn rất nhỏ, nếu không phải cẩn thận quan sát, cơ hồ là nhìn không ra, nhưng Tạ Sâm vẫn luôn đứng kế bên Ôn Duyên, lại cúi đầu cười. Ôn Duyên hiện tại đối với biến hóa của hắn đã phi thường nhạy bén, tuy rằng phía trước không khí đã giương cung bạt kiếm, nhưng hắn biết sẽ không có việc gì, cho nên vẫn là ngửa đầu về phía sau liếc mắt nhìn Tạ Sâm một cái.

Nhìn thấy khóe miệng đối phương một cách rõ ràng, lại còn độ cong kia, yết hầu Ôn Duyên không chịu được khống chế, chậm rãi nuốt một chút.

(Jeje: Này thì mê trai, chap nào cũng gào thét sao thánh phụ trong sách với nam chính ngoài đời khác nhau quá nhưng cứ hễ thấy nhan sắc của người ta là lại quên hết =)))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện