Nhân Tổ

Kế Hoạch Tạo Phản


trước sau

Hồ nước trong xanh, gió thổi hiu hiu, trên tảng đá rêu xanh, Tôn Kỳ nhẹ buông cần.

Sóng gợn lăn tăn, cá động đớp mồi, cần câu nhẹ nâng, cá con quẫy đuôi.

Tôn Kỳ tháo ra lưỡi câu, quăng cá con lại nước.

Hỏa Hỏa khó hiểu hỏi:

“Ngươi mất công lắm mới câu được cá, sao còn thả đi.”

“Cá nhỏ. Ăn không có thịt.” Tôn Kỳ thản nhiên đáp.

Hỏa Hỏa đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, lời này rất đơn giản, nhưng hình như lại chất chứa đạo lý, còn đạo lý gì thì nó không biết. Nhưng cũng không thể để cho Tôn Kỳ biết nó không biết. Nhất định không được để cho tên này đắc ý.

Hỏa Hỏa lảng sang chuyện khác:

“Hắn đọc xong rồi kìa. Chúng ta nên trở về?”

“Đợi một chút để cho hắn xóa dấu vết đã.” Tôn Kỳ đáp.

Trong thư phòng, Hoàng Cẩu sau khi đọc thuộc tờ giấy, lập tức gấp lại như cũ để lại trong bảo hạp. Sau đó hắn khôi phục mọi thứ như hiện trạng trước đó.

Bước ra khỏi thư phòng, Hoàng Cẩu phất tay mọi cái cuốn lên lớp bụi, sau đó bụi mù từ từ lắng xuống, hoàn mỹ xóa đi mọi dấu vết của hắn.

Hoàng Cẩu lúc này mới hài lòng đi ra.

Khi hắn mới đi ra khỏi chỗ ở Tôn Kỳ được mười thước thì bất thình lình đối mặt Tôn Kỳ, làm cho hắn giật thót tim.

Tôn Kỳ nhìn hắn cười cười hỏi:

“Lúc nãy ngươi không tham gia luận chiến. Ta còn tưởng ngươi đang bế quan. Sao bây giờ lại ở đây?”

Hoảng Cẩu đầu óc rối loạn, theo bản năng chắp tay cúi đầu bẩm báo:

“Bẩm đại vương, thuộc hạ vừa mới xuất quan, đi dạo xung quanh.”

“Ừm… chăm chỉ tu luyện là tốt, nhưng cũng phải chú ý thư giãn.” Tôn Kỳ nhẹ nhàng chỉ bảo.

“Vâng! Đại vương dạy phải.” Hoàng Cẩu vẫn cúi đầu trả lời.

Tôn Kỳ lướt qua hắn đi về phòng.

Hoàng Cẩu ngẩng đầu, mặt đầy mồ hôi, hắn vội bước đi, như một tên trộm sợ bị phát hiện.

Đi được vài bước thì hắn sững lại, mặt nổi gân xanh tức giận: khốn kiếp! ta bây giờ cũng là đại vương ngang hàng với hắn, vậy việc gì còn cúi đầu khép nép nói chuyện. Hắn rõ ràng là muốn hạ uy phong của ta. Nhớ lấy! thù này ta nhất định không quên. Ngươi cũng sẽ không sống yên ổn được lâu đâu.

Lúc đấy hắn bị Tôn Kỳ làm cho giật mình sợ hãi, quên mất bản thân hắn đã là Tạo Thể cảnh, theo bản năng nhiều năm làm nô tài hắn cúi đầu hành lễ.

Trở lại trong phòng, Hỏa Hỏa xuất hiện lăn bò ra cười:

“Đúng là chó thì không quên được đớp phân mà! Cho dù đã khoác lên mình bộ hoàng y lộng lẫy thì chó vẫn mãi là chó.”

Trong một căn phòng bí mật, bốn huynh đệ Hoàng Cẩu đang tụ họp.

Sắc mặt Hoàng Cẩu lúc này cực độ không vui.

Vương Nhị lân la lại hỏi:

“Đại ca, thất bại rồi sao?”

“Không! Đã lấy được phương pháp sử dụng Hồng Hoàng Hồ Lô.” Hoàng Cẩu lắc đầu nói.

“Vậy vì sao đại ca còn không vui?”

“Lúc ra ngoài ta gặp hắn, hắn dám khinh thường ta.”

“Hừ! hắn càng lúc càng to gan, ỷ vào thân phận lâu năm không coi chúng ta ra gì. Chúng ta nên sớm xử lý hắn.”

Hoàng Cẩu hít sâu một hơi, sau đó lại nở nụ cười, nói:

“Ta thật ấu trĩ. Ta việc gì phải chấp nhặt với kẻ sắp chết.”

“Đại ca tâm tính thật phi thường, chúng đệ bái phục.” Ba tên Vương Nhị, Lâm Bưu, Tiểu Miêu đồng loạt mở lời khen.

Bọn hắn tiếp tục lên kế hoạch tỉ mỉ giết Tôn Kỳ.

Ba ngày sau. Có một tên thuộc hạ đến gõ cửa nhà Tôn Kỳ, lớn giọng thưa:

“Thạch Xà đại vương! Kim Sư đại vương gọi qua bàn chuyện.”

Từ bên trong vọng ra một giọng nói:

“Nói bọn hắn cứ tự quyết, không cần nghe ta.”

“Kim Sư đại vương nói có chuyện quan trọng, nhất định phải có đại vương quyết định mới được.” Tên thuộc hạ lại nói.

Cánh cửa nhà từ từ mở ra, Tôn Kỳ bước ra hỏi:

“Có chuyện gì quan trọng sao?”

“Bẩm đại vương, thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ đi báo tin.” Tên này cung kính đáp.

Tôn Kỳ nghĩ nghĩ một chút gật đầu nói:

“Được rồi.”

Tên thuộc hạ vội đi trước dẫn đường. Nhưng mà đi được vài thước hắn quay đầu thấy Tôn Kỳ đang đi hướng khác.

Tên này vội chạy theo nói:

“Đại vương… đại vương… Kim Sư đại vương tổ chức cuộc họp bên này.”

Tôn Kỳ nhìn hắn lạnh nhạt nói:

“Đã là chuyện quan trọng thì phải tổ chức ở đại sảnh, sao có thể ở chỗ Hoàng Cẩu bàn chuyện. Nói với hắn, muốn bàn chuyện với ta thì tới đại sảnh, không thì thôi.”

Sau đó Tôn Kỳ phất tay áo bước đi.

Tên thuộc hạ mặt đầy khổ sở, đành quay về truyền lời cho Hoàng Cẩu.

Một lúc sau, tại đại sảnh, Tôn Kỳ đang ngồi trên đệ nhất bảo tọa.

Bốn huynh đệ Hoàng Cẩu lúc này đến nơi, nhìn Tôn Kỳ với sắc mặt khó chịu.

Hoàng Cẩu bước vào trong đại sảnh, khuôn mặt lập tức đổi sang vui cười, nói:

“Thạch Xà đại vương dạo này vẫn khỏe chứ?”

Tôn Kỳ gật đầu, hỏi:

“Các ngươi gọi ta là có chuyện gì sao?”

Hoàng Cẩu có thể giữ được vẻ mặt tươi cười, nhưng ba huynh đệ của hắn thì không như vậy, bọn hắn vẫn giữ thái độ hầm hầm không vui.

Bốn bọn họ ngồi xuống bảo tọa, Hoàng Cẩu cười nói:

“Thạch Xà huynh nên biết luận bàn đã kết thúc, đã đến lúc chúng ta săn ma thú làm phụ thể cho bọn hắn.”

“Không cần rắc rối như vậy, ta còn vài bộ phụ thể cũ.” Tôn Kỳ nói.

“Ngươi đã có vài bộ phụ thể cũ, sao lần trước còn đi săn phụ thể, để cho biết bao huynh đệ mất mạng vô ích.” Vương Nhị giọng không vui chấp vấn.

“Vì đó là lần đầu thí nghiệm tạo thể, không biết được có thành công hay không. Nên cần thử cả phụ thể cũ lẫn mới để làm kiểm tra. Kết quả là đều giống như nhau. Nên không cần đi săn ma thú nữa.” Tôn Kỳ nói.

“Không ta thấy vẫn có sự khác biệt.” Hoàng Cẩu nói.

“Khác biệt thế nào?”

“Ngươi xem ta và Ngân Giác đại vương dùng phụ thể mới so với Bạch Mã đại vương và Thủy Ngư đại vương thì tạo thể dễ dàng hơn, củng cố tu vi nhanh hơn, tu luyện nhanh hơn… Tam đệ, tứ đệ thấy ta nói có đúng không?”

“Đúng… đúng… đại ca nói rất đúng, bọn ta tạo thể khó khăn, củng cố tu vi chậm chạm, tu luyện không thông. Rõ ràng là do phụ thể cũ không tốt. Nếu muốn sơn trại chúng ta lớn mạnh, có nhiều Tạo Thể cảnh thì nhất định phải dùng phụ thể mới.”

“Ồ! Lời của các ngươi có vẻ đúng.”

“Lời của bọn ta chắc chắn không sai. Ngươi không hiểu tạo thể như bọn ta đâu.”

“Vậy được rồi. Vậy do các ngươi tự quyết ra ngoài săn ma thú đi.”

“Vậy thì ta định kế hoạch ba ngày sau xuất phát. Mục tiêu đầu tiên là…”

“Các ngươi tự bàn kế hoạch với nhau là được rồi.”

“Ý ngươi là sao? Ngươi không tham gia ư?”

“Ta tham gia làm gì? Bốn tên các ngươi đều là Tạo Thể cảnh, phối hợp săn ma thú còn cần gì ta.”

“Không được, ngươi nhất định phải đi theo.”

“Vì sao?”

“À… là vì…”

“Vì đề phòng vạn nhất.”

“Đúng… đúng… là đề phòng vạn nhất.”

“Vậy thì ai sẽ ở lại tọa trấn sơn trại.”

“Không cần, với danh tiếng của sơn trại chúng ta, ai dám xâm phạm cơ chứ.”

“Được. Vậy ta theo các ngươi.”

Nghe được Tôn Kỳ đồng ý, đám Hoàng Cẩu trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa được hắn ra ngoài.

Ba ngày sau, theo như đúng kế hoạch, một đoàn ngựa xe từ trong Thạch Xà sơn trại xuất phát tiến về rừng sâu.

Một tháng đi đường, bọn hắn cuối cùng cũng đến được địa điểm tập kết đầu tiên.

Trong trại lớn, Hoàng Cẩu phân công:

“Từ đây đi chúng ta có hai con đường lựa chọn. Hướng tây bắc là một dãy núi đá cao hoang vắng, tại đây còn có một rãnh vực sâu. Hướng tây nam thì là khu vực đầm lầy, cỏ mọc xanh um. Để tăng năng suất săn bắn, ta đề nghị chúng ta phân binh hai đường.”

“Được, ta đi hướng tây bắc.” Tôn Kỳ chọn luôn.

“Vậy thì Ngân Giác đại vương và Thạch Xà đại vương đi hướng tây bắc mang theo 100 binh. Còn lại theo ta về hướng tây nam mang theo 100 binh còn lại. Các ngươi có ý kiến gì không?”

Tất cả đều gật đầu đồng ý.

Sáng hôm sau, binh chia hai đường.

Ba ngày đi đường, mọi chuyện đều bình thường.

Ngay sau đó, khi đoàn quân của Tôn Kỳ đang dựng trại nghỉ chân thì đám Hoàng Cẩu chật vật xuất hiện.

Vương Nhị vẻ mặt lo lắng, vội đỡ lấy Hoàng Cẩu hỏi:

“Đại ca, có chuyện gì?”

Hoàng Cẩu hít một hơi lấy lại bình tĩnh nói:

“Bọn ta gặp được dấu vết của ma thú Tạo Thể cảnh, liền tiến hành săn bắt. Nhưng nào ngờ đó là một con Thanh Hoa Cự Mãng tu vi tương đương Tạo Thể cảnh tứ trọng, ba bọn ta cùng quân lính phối hợp tấn công, nhưng tu vi không đủ bị nó phản sát thành ra mới chật vật như vậy.”

Hoàng Cẩu có lẽ cho rằng mình rất thông minh, tính toán cặn kẽ, binh lính đi theo cũng bị hắn giết gần hết, chỉ còn lại loe ngoe vài tên làm chứng. Hoàng Cẩu, Lâm Bưu, Tiểu Miêu cũng thương tích chằng chịt nhìn rất thật.

Tôn Kỳ khóe mắt nhảy một cái: nói dối cũng phải đầu tư một chút chứ? Ma thú tu vi Tạo Thể tứ trọng, các ngươi có thể thoát được nó sao. Đừng nói là Tạo Thể cảnh tứ trọng, chỉ cần nhị trọng, thậm chí ma thú nhất trọng cấp bá chủ cũng đủ tiêu diệt các ngươi.

Cũng không trách được bọn Hoàng Cẩu dù sao bọn hắn cũng không hiểu về Tạo Thể cảnh, cứ tính toán theo kiểu một cộng một, ba bọn hắn cộng lại là tam trọng thua ma thú tứ trọng là hết sức hợp lý. Đây chính là ngu còn tỏ ra nguy hiểm.

Sau đó bọn Hoàng Cẩu tỉ mỉ kể lại câu chuyện.

Tôn Kỳ nghe xong chỉ gật đầu, nói:

“Được rồi, nếu như Thanh Hoa Cự Mãng không đánh được, vậy thì chúng ta chọn mục tiêu khác.”

“Không được, làm sao có thể bỏ qua như vậy. Đây chính là một cơ hội tốt để có được một bộ phụ thể cường đại, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho sơn trại chúng ta sau này.” Hoàng Cẩu vội nói.

“Ngươi muốn tất cả chúng ta cùng hợp sức giết Thanh Hoa Cự Mãng sao?”

“Không cần phiền phức như vậy, ta cảm thấy ba bọn ta vẫn có thể giết được Thanh Hoa Cự Mãng, chỉ cần thêm một chút sức lực.”

“Vậy được, để Vương Nhị theo các ngươi.”

“A! vậy thì không cần. Nếu như bên này gặp được ma thú Tạo Thể cảnh, lúc đó một mình ngươi sao có thể chống đỡ được sao?”

“Vậy ngươi nghĩ nên làm sao?”

“Ta chỉ cần có vũ khí hay bảo bối hỗ trợ, ví dụ như: Hồng Hoàng Hồ Lô.”

Tôn Kỳ nghe xong thì vẻ mặt đăm chiêu, nhìn nhìn hồ lô tỏ vẻ đắn đo.

Hoàng Cẩu ra sức thuyết phục.

“Ta chỉ mượn một chút rồi trả ngươi, có lấy luôn đâu. Ngươi nên biết đây là việc quan hệ trọng đại tới tương lai Thạch Xà sơn trại, ngươi phải làm ra cống hiến.”

“Đúng… đúng… ngươi là đại vương thì phải gánh vác trách nhiệm, hy sinh một chút có sao?”

“Ngươi không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, ngươi phải cống hiến cho sơn trại, nghĩ đến tương lại của sơn trại.”

Bốn huynh đệ Hoàng Cẩu mỗi tên một lời thuyết phục Tôn Kỳ, lời lẽ lẫm nhiên, giống như trách nhiệm của Tôn Kỳ là phải làm ra cống hiến. Bọn hắn nói ra lời này lại không nghĩ đến chính bản thân có làm được chưa?

Tôn Kỳ ngập ngừng một chút gỡ xuống hồ lô giao cho Hoàng Cẩu.

Ánh mắt của bọn Hoàng Cẩu đồng loạt lóe sáng rồi ngay lập tức biến mất. Hoàng Cẩu cười nói:

“Rất tốt. Ngươi có quyết định rất đúng, sơn trại sẽ ghi công ngươi.”

Sau đó, Hoàng Cẩu, Lâm Bưu, Tiểu Miêu nhanh chân chạy đi, sợ Tôn Kỳ đổi ý.

Tôn Kỳ nhìn bóng lưng bọn hắn, nhếch mép cười trong lòng: Đúng là lũ ngu thường tỏ ra thông minh, lời nói, hành động của bọn hắn có quá nhiều sơ hở. Nếu không phải là Tôn Kỳ thuận theo thì bọn chúng có thể lừa được ai chứ.

Truyện convert hay : Bỏ Thiếu Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện