Nhân Tổ

Đường Tử Ly


trước sau

Trong trướng bồng.

Đàm Nguyên Tú hừ lạnh nói:

“Đám sơn tặc nhãi nhép cũng dám khiêu khích chúng ta.”

Từ Bác cười lạnh:

“Đúng vậy. Hay là Đàm tướng quân ra dạy cho bọn chúng một bài học.”

Mấy tên khác cũng là đồng loạt cổ vũ Đàm Nguyên Tú ra chiến. Đây rõ ràng là muốn mượn đao giết Đàm Nguyên Tú.

Ai không biết đám sơn tặc có một bảo bối gọi tên ai kẻ đấy liền bị giết.

Đàm Nguyên Tú tất nhiên biết điều này, hắn đảo mắt nhìn qua bọn Từ Bác, miệng thì tươi cười cổ vũ nhưng trong lòng lại một bồ dao găm, hắn sẽ không ngu ngốc mắc bẫy. Hắn lạnh lùng nói:

“Chỉ là đám tôm tép, cần gì bản tướng quân ra tay. Nếu như bọn chúng muốn khiêu chiến vậy thì phái ra một đội cùng bọn hắn đối chiến, để tránh cho thiên hạ nói chúng ta là đại thế lực lại không dám nhận khiêu chiến của đám sơn tặc nhãi nhép.”

Đàm Nguyên Tú sau đó quay nhìn Đường Tử Ly, chắp tay nói:

“Đường tiểu thư thấy xử lý như vậy có ổn không?”

Đường Tử Ly gật đầu:

“Ta nghe các ngươi nói bảo bối này thần kỳ. Ta cũng muốn tận mắt xem thế nào?”

Đàm Nguyên Tú phất tay lấy ra một cây lệnh kỳ giao cho thuộc hạ, nói:

“Lệnh cho đội số 17 Tả Thiên Quân ứng chiến.”

“Vâng.” Tên lính chắp tay nhận lệnh kỳ.

Ngay sau đó, lệnh kỳ phất lên, có tiếng hiệu lệnh:

“Đội số 17 Tả Thiên Quân tập hợp.”

“Đội số 17 Tả Thiên Quân có mặt.”

“Tướng quân có lệnh đội số 17 Tả Thiên Quân ra ứng chiến.”

“Tuân lệnh.” Đám lính đội số 17 Tả Thiên Quân đồng loạt hô lên.

Một nhánh quân đội chỉnh tề, áo giáp sáng choang, đao kiếm sẵn sàng, cưỡi trên ma thú từ từ di chuyển ra khỏi hàng ngũ.

Tại trước Thạch Xà sơn có một bãi đất trống.

Sơn tặc Thạch Xà trại đang tập hợp ở đây, hồi hộp chờ đợi đối thủ.

Một đạo quân chỉnh tề nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt đám sơn tặc. Tên đội trưởng cầm gươm chỉ thẳng, nói:

“Đám sơn tặc to gan, dám tự ý chiếm núi làm ổ, gây hại thương sinh, tội ác chồng chất. Hôm nay, ta thay mặt thành Nhiên Tận thảo phạt các ngươi. Khôn hồn thì mau đầu hàng, nếu không sẽ bị chém bêu đầu.”

Đám sơn tặc thua lực lượng nhưng không chịu thua khí thế, bọn hắn hét ầm lên:

“Đầu hàng bà nội ngươi, muốn đánh thì đánh, có giỏi thì xông lại đây.”

Tên đội trưởng hừ lạnh, không thèm nhiều lời, hắn phất tay ra lệnh tấn công.

Đám sơn tặc cũng không chịu thua kém, cả bọn gào thét xông lên.

Hai bên nhanh chóng va chạm.

Quân Nhiên Tận thành chiếm ưu thế tuyệt đối, mấy tên sơn tặc liên tục ngã xuống.

Hoàng Cẩu vô cùng bối rối, hắn cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể lấy ra Hồng Hoàng Hồ Lô.

Hoàng Cẩu mở nắp hồ lô, chuẩn bị vận dụng hồ lô, nhưng mở miệng không lên lời, vì hắn không biết tên đối thủ.

Chỉ thoáng qua chốc lát đã có hơn chục tên sơn tặc ngã xuống. Hoàng Cẩu bối rối, đành làm bừa, hắn gọi:

“Tên kia, nghe ta gọi. Nhanh trả lời.”

Tên đội trưởng thấy vậy thì nhếch mép cười mỉa mai, bọn hắn đã sớm biết thông tin về hồ lô này, chỉ cần gọi và đáp lại thì sẽ bị giết. Nhưng nếu như gọi không được tên hắn và hắn không đáp lại thì sao? Bảo vật này chắc chắn là vô dụng.

Hắn hừ lạnh, ra lệnh:

“Tấn công. Tiêu diệt hết bọn chúng cho ta.”

Đúng lúc này… phốc một tiếng, đầu của tên đội trưởng bị xuyên lủng một lỗ.

Hắn trợn mắt, ngửa mặt nhìn trời, hắn rõ ràng đâu có đáp lại. Hắn muốn biết vì sao? Nhưng đã không còn cơ hội. Hắn tan rã thành một đám ma khí tiêu tán trong trời đất.

Đám quân lính ngẩn ngơ sợ hãi. Hoàng Cẩu và đám sơn tặc thì reo hò, khí thế bừng bừng, chuẩn bị tấn công địch thủ.

Nhưng đúng lúc này, một cỗ áp lực từ trên trời giáng xuống, đám sơn tặc lập tức đổ rạp, liên tục ói ra ma khí.

Một tiếng hừ lạnh vang vọng.

Một bàn tay khổng lồ hình thành từ trên trời cao hạ xuống, bắt lấy đám sơn tặc phía dưới.

Kẻ ra tay không ai khác chính là Đàm Nguyên Tú. Hắn vội ra tay cũng không phải vì lo cho đám quân sĩ, mà muốn chiếm tiên cơ thu lấy hồ lô.

Hắn từ đầu đến cuối luôn lấy hồn lực quan sát trận chiến, đặc biệt là khi hồ lô xuất hiện. Hắn rõ ràng đã dùng hồn lực bao trùm toàn trường, nhưng khi hồ lô ra chiêu, hắn vẫn không hiểu vì sao?

Cái này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ phẩm chất hồ lô vượt quá tu vi hắn có thể đánh giá.

Hắn lúc này không ra tay, để hồ lô ra thêm vài chiêu, đám hồ ly ngồi đây cũng sẽ nhận ra hồ lô bất phàm. Lúc đó thì muốn ra tay cũng khó.

Nhưng có thể nhận ra hồ lô bất phàm cũng không chỉ mình Đàm Nguyên Tú.

Đúng lúc này có một bàn tay lớn hình thành, đi cùng với một giọng nói:

“Đàm tướng quân để ta giúp một tay.”

Sau đó lại có một cự trảo khác vươn tới.

“Đã đến đây rồi, cũng nên giúp Đàm tướng quân một chút.”

Đàm Nguyên Tú sắc mặt không vui. Đám Tạo Thể cảnh nhìn nhau cười cười.

Đường Tử Ly thì dửng dưng, tranh chấp thế nào thì bảo vật cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay nàng.

Đàm Nguyên Tú thực lực mạnh nhất, lực áp tất cả, túm lấy Hồng Hoàng Hồ Lô vào trong tay.

Khi hắn chuẩn bị rút tay về thì từ trên núi có một tiếng hừ lạnh, kèm theo đó là một cỗ khí tức bộc phát.

“Muốn cướp đồ của ta sao?”

Hồng Hoàng Hồ Lô chợt rung động dữ dội, rồi vụt bay ra khỏi tay của Đàm Nguyên Tú, bay lên núi.

Đám Tạo Thể cảnh giậm chân bay ra khỏi trướng bồng hướng lên núi. Bọn hắn muốn xem trại chủ Thạch Xà trại là ai lại dám to gan chống đối với Nhiên Tận thành.

Khi bọn họ bay lên lưng chừng núi, chợt cảm thấy trầm trọng, chuyển động chậm chạm. Từ trên trời cao một ngón tay hình thành, từ từ đè ép xuống bọn họ giống như là đang nghiền chết con kiến.

Bọn họ biết rằng đã gặp phải đối thủ lợi hại, nếu không muốn chết thì phải thi triển toàn lực chống đỡ.

Đàm Nguyên Tú hét lớn, tay kết ấn pháp, một tòa cự tháp hình thành bao bọc quanh hắn, tòa tháp có 99 lầu trên mỗi lầu treo 99 chuông pháp bảo. Tiếng chuông leng keng, đồng thanh giao hòa tạo thành một bức màn âm ba khuếch tán mở rộng. Bảo vật này gọi là Cửu Cửu Trùng Tháp.

Từ Bác vỗ túi, một tiểu đỉnh bay ra. Từ Bác tay kết ấn, miệng nhẩm chú ngữ, ma khí từ hai tay ào ào đổ vào tiểu đỉnh. Tiểu đỉnh lớn dần trấn áp một phương thiên địa, cho dù trời có sập xuống, đỉnh này cũng chống lên được. Đỉnh này là trấn tộc chi bảo của Từ gia, gọi Trấn Thiên Đỉnh.

Liệt Dương vận ma pháp, bảy vầng thái dương từ sau đầu dâng lên, bảy thái dương xếp thành hình tròn, cùng nhau đối ứng, nhiệt lực tỏa ra như muốn thiêu thiên đốt địa.

Mấy tên Tạo Thể cảnh khác cũng đồng loạt xuất ra bản lĩnh thực sự.

Lúc này ngón tay khổng lồ rơi xuống. Vật cản đầu tiên là Cửu Cửu Trùng Tháp.

Cự chỉ chạm vào bức màn âm ba của Cửu Cửu Trùng Tháp, từng cái chuông rung lên dữ dội rồi nứt toác, không một chút khó khăn, bức màn bị xé rách. Ngón tay trực tiếp va chạm vào Cửu Cửu Trùng Tháp.

ầm… ầm… ầm… đỉnh tháp sụp đổ, đè xuống lầu tháp thứ 99, lầu tháp này cũng nhanh chóng sụp đổ đè lên lầu tháp thứ 98.

Các lầu tháp liên tục sụp đổ, Đàm Nguyên Tú mặt nổi gân xanh, ói ra từng ngụm ma huyết, ngã xuống ngất xỉu.

Ngón tay không chút đình trệ tiếp tục hạ xuống trên Trấn Thiên Đỉnh.

Trấn Thiên Đỉnh, tên nghe rất hay, nhưng tên hay không đồng nghĩa với chất lượng. Trấn Thiên Đỉnh nhanh chóng trải dài vết nứt.

Răng rắc mấy tiếng, Trấn Thiên Đỉnh vỡ vụn.

Từ Bác bị phản chấn, máu từ thất khiếu chảy ra, hắn từ từ ngã xuống bất tỉnh.

Ngón tay tiếp tục đi xuống, bảy thái dương bị dập tắt, cự hình vỡ nát, bảo vật hóa tro. Tất cả đều tàn lụi trước một chỉ này.

Mà đây cũng không phải là tuyệt thế ma pháp, chỉ là một ngón tay tùy tiện của Tôn Kỳ. Nhưng trong ngón tay này chất chứa đạo pháp của hắn, hệ thống tu luyện của hắn.

Một chỉ này chính là thành quả nhiều năm nghiên cứu hệ thống tu luyện cùng đạo pháp của Tôn Kỳ, mặc dù vẫn còn sơ khai nhưng đã đủ siêu việt hiểu biết của Ma tộc.

Đường Tử Ly lúc này đang đạp không quan sát, nàng cũng không nhìn thấu chỉ này, cho rằng đây là một loại ma pháp rất bá đạo. Nhưng nàng cũng không cho rằng ma pháp này có thể so được với ma pháp của nàng.

Đường Tử Ly nâng nhẹ tay búng một cái. Một gợn sóng nhỏ sinh ra.

Gợn sóng này mở rộng lan tràn, hóa thành một cơn cuồng phong tấn công ngón tay khổng lồ.

Cả hai va chạm. Ầm! vang một tiếng, gió lốc cuốn lên, bụi bay mù mịt, cây cối trút lá, đám Tạo Thể cảnh gần tâm chấn bị cuốn bay ra ngoài, đập vào vật chắn.

Bọn hắn bị đau nhức đánh tỉnh không khỏi sắc mặt tái nhợt. Vậy mới biết bọn hắn nhỏ bé thế nào trước cao thủ thực sự.

Khi gió yên mây lặng, cả một sườn núi bị tàn phá nặng nề.

Đường Tử Ly hư không cất bước, gót chân nàng nhẹ đạp, từng gợn sóng không khí sinh ra, giống như nàng đang đi trên mặt nước. Theo sau nàng chính là hai cường giả Tạo Thể cảnh tứ trọng, bọn hắn chính là thuộc hạ thân tín được nàng bồi dưỡng chuẩn bị cho tương lai tranh đoạt gia chủ.

Đường Tử Ly lên núi cũng không bị ngăn cản, nàng nhẹ nhàng bước vào trong đại trại.

Trước mắt nàng, trên bảo tọa, là một tên mặc hắc y trùm kín thân, bên trong mũ vải hai con mắt như hai ánh lửa chậm chờn.

Tên hắc ý nâng tay chỉ về một bên ghế, nói:

“Mời Đường tiểu thư ngồi.”

“Ồ! Ngươi biết ta sao?” Đường Tử Ly có chút ngạc nhiên hỏi, thật khó tin tại trốn hoang dã, một tên sơn tặc lại biết tên của nàng.

Tôn Kỳ cười nói:

“Đường tiểu thư là Đồng Hoa Bảng thứ 62, sao ta lại không biết được.”

Tôn Kỳ trước đây có được tạp thư Đồng Hoa Bảng, trên đó có miêu tả tỉ mỉ thiên tài trên bảng nên khi vừa nhìn thấy Đường Tử Ly hắn đã nhận ra ngay.

“Ngươi là ai?” Đường Tử Ly không cảm xúc hỏi.

“Đường tiểu thư cứ ngồi trước đi đã.”

“Ngồi?! ta ngồi cũng phải là vị trí chủ tọa.”

“Chỉ sợ tiểu thư không có khả năng.” Tôn Kỳ cười nhạt đáp.

“Vậy sao?” Đường Tử Ly không cho rằng như thế.

Thông qua khí tức trước đó của Tôn Kỳ, nàng nhận ra Tôn Kỳ là Tạo Thể tứ trọng hơn nàng một tiểu giai. Nhưng như vậy thì có sao? Nàng là thiên tài trên Đồng Hoa Bảng, vượt cấp khiêu chiến là chuyện bình thường.

Đường Tử Ly hư không cất bước, đứng trên đỉnh đầu Tôn Kỳ, nàng là muốn từ trên cao đạp Tôn Kỳ xuống đất, ngồi lên chủ tọa.

Tôn Kỳ nhếch miệng cười đứng lên. Khí thế bộc phát, một cỗ áp lực đè nặng không gian.

Hắn giậm chân bước thứ nhất, Đường Tử Ly rơi xuống lưng chừng.

Hắn giậm chân bước thứ hai, Đường Tử Ly chân chạm đất.

Hắn giậm chân bước thứ ba, đất dưới chân Đường Tử Ly lún xuống. Hai đầu gối nàng run run, dường như sắp chống đỡ không nổi muốn quỳ xuống, nhưng có thể sao, nàng là tuyệt thế thiên tài làm sao có thể quỳ được.

Nàng sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm sợ hãi không thôi, thực lực kẻ này vượt quá suy đoán của nàng.

Hai tên thuộc hạ bên cạnh thấy việc không ổn liền tiến lên tấn công Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hừ lạnh đánh ra hai chưởng ấn.

Hai tên thuộc hạ vận khởi ma pháp đưa tay đối chiến. Nhưng rồi rắc rắc vài tiếng, xương tay vỡ vụn, chưởng ấn trực tiếp khắc trên ngực bọn hắn.

Hai tên này như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài.

Tặng đậu

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện