Nhà Có Chính Thê

Trương Kỳ dính người


trước sau

Thứ bảy không cần đi làm, Quách Tĩnh Tĩnh vốn là muốn ngủ một giấc thật ngon, kết quả vẫn chưa tới tám giờ Trương Kỳ khó hiểu chạy vào, cũng không để ý cái gì khác mà tiến tới bên tai Quách Tĩnh Tĩnh kêu: " Anh, anh dậy nhanh lên đi. Bà nội gọi tới ăn sáng."

Quách Tĩnh Tĩnh xoay người, đưa lưng về phía cậu ta, chăn đắp đến miệng.

" Anh, sao anh lười thế? Mau dậy đi mau dậy đi, không đứng lên thì anh Phạm Hành sẽ đi đó."

Hạ Phạm Hành có đi hay không liên quan gì đến cậu?

Quách Tĩnh Tĩnh thật sự không muốn để ý. Cậu gần đây tương đối thèm ngủ, cộng thêm tối hôm qua lại ngủ không ngon, bây giờ chính là thời điểm tốt để ngủ bù.

Đều nói con người không chịu được cưng chiều, Quách Tĩnh Tĩnh không phát giác được gần đây sự tự giác của bản thân ngày càng buông lỏng, tính khí ngày càng tăng. Trước kia đâu cần phải người gọi dậy, cậu đã sớm dậy rồi.

Đoán chừng là Trương Thanh nghe tiếng vang đi tới nói: "Kỳ Kỳ, A Tĩnh tối hôm qua ngủ không ngon, cháu chờ thằng bé tỉnh ngủ rồi tìm nó được không?"

"Nhưng bây giờ là mấy giờ rồi, ông nội bà nội còn chờ đấy. Chú, chú xem anh cháu cũng bị chú chiều hư rồi."

Trương Kỳ nhíu mày. Ở nhà cậu ta được ông bà ngoại nuông chiều thành quen, vừa mới gặp mặt và Trương Thanh đã dám quở trách cậu ta! Lông mi Quách Tĩnh Tĩnh run rẩy, mới vừa chuẩn bị ngủ thì Hạ Phạm Hành tới, mơ mơ màng màng cũng không biết hắn nói cái gì, tóm lại thế giới lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh cuộn người vào trong chăn, vểnh vểnh môi chìm vào giấc mộng.

Chờ lần nữa tỉnh lại cũng đã gần mười một giờ. Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa mở mắt ra, Trương Thanh vừa vặn đẩy cửa ra đi vào. Y nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở đầu giường mắt còn chưa có hoàn toàn mở ra, ánh mắt ngơ ngác, trên đầu còn có một vài sợi tóc vểnh lên tựa như một đứa trẻ. Trương Thanh có chút ngứa tay đi tới nhéo mặt Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Tỉnh rồi à con? Mau dậy đi, chờ lát nữa ăn cơm trưa. Con buổi sáng đã không ăn rồi thì buổi trưa cũng không thể không ăn nữa."

Trương Thanh nói tới ăn cơm Quách Tĩnh Tĩnh mới phát hiện mình thật sự rất đói, trong bụng sôi ùng ục nhưng không tạo ra thanh âm để người khác nghe thấy. Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay sờ bụng một cái, Trương Thanh mặt đầy mừng rỡ hỏi: "Có cảm giác sao? Có phải bé con ở bên trong động đúng không con?"

Quách Tĩnh Tĩnh mặt đỏ lên, lắp bắp nói: "Không nhanh như vậy đi..." Cậu cũng không rõ lắm.

"Sao lại nhanh được, " Trương Thanh hưng phấn không giảm, "Không phải đã mười sáu tuần sao? Ba nghe Phạm Hành nói, bảo bảo đến tuần thứ mười sáu thì con có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó rồi!"

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trương Thanh. Trương Thanh không phát hiện ra, vẫn nhìn chằm chằm bụng Quách Tĩnh Tĩnh kích động nhéo một ngón tay.

"A Tĩnh, con cho ba sờ một lần được không?"

Quách Tĩnh Tĩnh có chút do dự, mặc dù là ba mình nhưng cậu chưa từng bị một người đàn ông sờ bụng qua... Nếu là sờ cơ bụng thì còn được nhưng mấu chốt cậu bây giờ ngay cả cơ bụng cũng mất rồi.

Trương Thanh thấy Quách Tĩnh Tĩnh do dự liền làm nũng với con trai: "Để cho ba sờ một lần đi mà, ba bảo đảm sẽ nhẹ nhàng, sẽ không dọa bảo bảo đâu." Quách Tĩnh Tĩnh không được tự nhiên gật đầu. Trương Thanh càng vui vẻ hơn, hà hơi vào lòng bàn tay chà xát, đợi bàn tay nóng lên rồi mới vén áo Quách Tĩnh Tĩnh lên, duỗi tay vào trong.

"Vẫn rất yên ổn, " Trương Thanh bất mãn nói, "Nhưng mà ba khi đó cũng..."

Nói được một nửa, thanh âm Trương Thanh hơi ngừng lại, gương mặt tái nhợt mang theo vẻ kinh hoàng ngẩng đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại vẫn như thường, thấy y nói được phân nửa lại không nói nữa còn hỏi y: "Ba, ba mới vừa nói cái gì?"

"A... Không, không có gì."

Trương Thanh thu tay về, mỉm cười với con trai nhưng sự vui vẻ này hiển nhiên không còn rạng rỡ như trước nữa.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chung quanh một chút rồi hỏi: "Hạ Phạm Hành thì sao ạ? Anh ấy về rồi sao?"

"Nó mới vừa đi, " Trương Thanh thấy con trai không hỏi sâu, sắc mặt khôi phục lại, đứng dậy giúp Quách Tĩnh Tĩnh đem áo bông quần bông đặt ở tủ tivi ôm đến trên giường để cậu có thể thuận lợi mặc vào. Y tiếp tục nói: "Vốn thằng bé định ở nơi này với con nhưng mà đứa nhỏ Kỳ Kỳ kia kỳ kỳ quái quái, luôn luôn chạy tới gọi con. Phạm Hành đoán chừng là sợ nó làm ồn tới con nên dứt khoát không ngồi đây nữa. Thằng bé dù sao cũng không phải là người Trương gia cũng không cần lo lắng nhiều về thể diện, trực tiếp lên tiếng đuổi người, nếu không chắc con cũng bị làm ồn chết."

Trương Thanh nhăn mũi, tiến tới bên tai Quách Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng nói: "Phạm Hành hình như cũng không thích Kỳ Kỳ." Dùng từ "cũng" là bởi vì Trương Thanh không phải rất thích Trương Kỳ. Y cảm thấy Trương Kỳ bề ngoài là tới kêu Quách Tĩnh Tĩnh nhưng lúc nào cũng dính mắt vào người Hạ Phạm Hành.

Khó trách Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy lúc mình ngủ bên cạnh giống như luôn có người ở bên nhưng bởi vì không cảm giác được hơi thở xa lạ nên cậu cũng không để ý, ban đầu cho là ba, không nghĩ tới lại là Hạ Phạm Hành.

Quách Tĩnh Tĩnh liếm liếm môi, hỏi: "Không ăn cơm sao? Anh ta làm sao chưa ăn cơm mà đã đi rồi?"

"Hình như là có người bạn tới bên này gọi điện thoại gọi thằng bé tới tụ tập, cụ thể ba cũng không rõ lắm nhưng ba đoán là bạn bè thân thiết. Chỉ là Kỳ Kỳ cứ nháo loạn lên đòi đi theo, nói gì mà một người rất nhàm chán, muốn đi trấn trên xem một chút, còn đẩy bà con ra cơ. Ba thấy Phạm Hành cũng là không có biện pháp mới để cho nó lên xe."

"Trương Kỳ cũng đi?"

"Ừ!" Trương Thanh rất khó chịu gật đầu. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, Trương Thanh cảm thấy cậu hình như hơi mất hứng.

"A Tĩnh, Kỳ Kỳ có phải quen biết với Hạ Phạm Hành không? Ba thấy nó như thế, hai người bọn họ giống như không phải lần đầu gặp nhau đâu?"

Quách Tĩnh Tĩnh cũng không muốn nói dối ba mình, gật đầu ừ một tiếng nhưng cũng không nói gì nhiều. Trương Thanh hiểu Quách Tĩnh Tĩnh, con trai không nói thì y mà hỏi cũng không hỏi được gì. Y luôn cảm thấy giữa ba người này luôn có bí mật gì đó giấu diếm y, bất quá không sao, A Tĩnh không nói thì ngày khác y đi hỏi Hạ Phạm Hành.

Nghĩ thông suốt rồi Trương Thanh cũng không ở đó quấn quýt nữa, vỗ vỗ vai con trai: "Mau dậy nhanh đi, bà con làm rất nhiều đồ ăn ngon, Kỳ Kỳ không có lộc ăn, hai chúng ta liền ăn sạch sành sanh đi!"

Nói xong y thật vui vẻ đi ra ngoài.

Hạ Phạm Hành bên này nhận được điện thoại, là một người bạn tốt chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều gọi tới. Ban đầu bọn họ là bởi vì trưởng bối mà làm quen với nhau, hoặc là do duyên cớ "đồng bệnh tương liên", hai người âm thầm phát triển thành bạn tốt, sau đó Hạ Phạm Hành lại giới thiệu Dương Tuyền vào nhóm.  Đã nhiều năm như vậy mà mối quan hệ tam giác này chưa từng lạnh nhạt bao giờ cả.

Nếu như không phải là vị này gọi điện thoại tới Hạ Phạm Hành cũng sẽ không gấp gáp rời đi như vậy, nhưng hắn không nghĩ tới Trương Kỳ lại lớn gan lớn mật như thế.

Ở ngay trước mặt bà cụ xin hắn thuận đường đưa cậu ta tới trấn trên, Hạ Phạm Hành biết Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh hết sức xem trọng người bà nội này, không muốn làm mất mặt bà cũng chỉ có thể để cho Trương Kỳ lên xe.

Trương Kỳ trực tiếp ngồi vào chỗ cạnh tài xế, thắt giây an toàn, ánh mắt không rời khỏi bên mặt Hạ Phạm Hành.

Xe vững vàng lái lên đại lộ, Trương Kỳ hai tay nâng cằm, nháy mắt nhìn Hạ Phạm Hành hỏi: "Anh có cảm thấy hai ta rất có duyên không? Ba lần bốn lượt gặp nhau, đến cuối cùng nguyên lai anh còn là bạn tốt của anh em, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ, có đúng hay không anh?"

Hạ Phạm Hành đạp cần ga, cây cối ngoài cửa xe nhanh chóng lui về phía sau.

Trương Kỳ chu mỏ, thần sắc ủy khuất nói: "Anh sao lại không để ý tới người ta? Tại sao lại không lịch sự như thế chứ? Chuyện lần trước là em không đúng, em không phải đã nói xin lỗi sao? Anh đừng giận mà, chúng ta làm hòa có được hay không?"

Hạ Phạm Hành hai mắt nhìn thẳng, chỉ xem cậu ta như người vô hình.

Trương Kỳ ngồi thẳng người, đưa tay tới kéo vạt áo Hạ Phạm Hành, một bộ điềm đạm đáng yêu tiếp tục: "Anh có phải coi thường em vì em đã bán thân hay không? Thật ra thì không phải như vậy đâu, em... Em cho tới bây giờ chưa từng kết giao với bạn trai nha. Lần đầu tiên trở về nước thì gặp phải A Kim, A Kim anh có biết không? Chính là người em trai sinh đôi bên cạnh Đường Đại Nghiệp đó. Ban đầu A Kim đối với em rất tốt, em cũng coi cậu ta như là bạn tốt, nào biết cậu ta lại lừa gạt em ký khế ước bán thân, uổng công em tín nhiệm cậu ta!"

Trương Kỳ vừa nói, nước mắt cũng sắp rơi. Hạ Phạm Hành lần này rốt cuộc có phản ứng, hắn ngừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn về phía Trương Kỳ.

Trương Kỳ cúi đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt nhưng trong lòng còn đang đắc ý. Xem kìa, cậu ta khả ái như thế, làm sao lại có người không thích cậu ta được cơ chứ?

Kết quả đợi nửa ngày, cũng không đợi tới một câu quan tâm, Trương Kỳ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Hạ Phạm Hành.

Hạ Phạm Hành thần sắc lãnh đạm nói một câu: "Đến rồi, xuống xe."

Trương Kỳ sửng sốt: "A?" Đến rồi? Anh có ý gì?

"Đến trấn trên rồi, xuống xe."

Hạ Phạm Hành lăp lại một lần nữa, lần này trong thanh âm rõ ràng mang theo vẻ không nhịn được nữa rồi.

Trương Kỳ đích thật muốn khóc, cậu ta bị chọc tức, bĩu môi nhìn Hạ Phạm Hành: "Anh tại sao lại như vậy hả? Em cũng đã hạ mình như vậy rồi còn gì! Em lớn như vậy rồi mà còn chưa từng như thế với ba em đâu! Em không xuống, em không muốn xuống, em muốn đi theo anh, anh đi chỗ nào em liền đi tới chỗ đó! Em biết anh với anh em có quan hệ rất tốt, anh mà khi dễ em em sẽ về nói cho anh em biết!"

Cậu ta không nhắc tới Quách Tĩnh Tĩnh còn được chứ đã nhắc tới Quách Tĩnh Tĩnh thì sắc mặt Hạ Phạm Hành cũng trầm xuống, nhìn Trương Kỳ nói: "Xuống xe, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi."

Trương Kỳ bị ánh mắt hung ác của hắn dọa cho sợ rụt đầu rụt cổ, nhưng mà nếu cậu ta biết quan sát sắc mặt của người khác thì cũng sẽ chẳng ngồi lên chiếc xe này. Lúc này cậu ta nắm chặt giây an toàn nói: "Không xuống, em không xuống! Anh có thể làm gì được em? Hừ!"

Hạ Phạm Hành không nói nhảm nữa, trực tiếp mở cửa xuống xe, vòng qua đầu xe bên kia đi tới chỗ Trương Kỳ, mở cửa xe, cởi giây nịt an toàn ra, đưa tay kéo người xuống.

Trương Kỳ tức giận oa oa kêu to: "Khốn kiếp,anh làm gì thế?! Buông em ra, mau buông em ra! Hạ Phạm Hành anh thật là quá đáng! Anh làm sao có thể đối xử với em như vậy chứ!"

Trương Kỳ lúc đó hét quả thực rất chói tai. Hạ Phạm Hành đưa tay bóp cằm cậu ta. Trương Kỳ chỉ cảm thấy hai má mình rất đau, cằm cũng sắp không còn là của cậu ta nữa, thật giống như hai hàm tách nhau ra rồi. Cậu ta chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra thanh âm "a a".

Hạ Phạm Hành híp mắt nhìn Trương Kỳ, thanh âm lạnh lẽo tới cực điểm.

"Trương Kỳ, đừng chọc vào tôi, hiểu không?"

"Ô ô..." Trương Kỳ đau đến bật khóc, làm sao không đáp ứng, nghẹn ngào kêu không ngừng gật đầu, nước miếng cũng trào ra.

Hạ Phạm Hành sợ bị nước miếng dính vào tay mình, nhanh chóng thu tay trở lại, cười lạnh nói với Trương Kỳ: "Phải dạy dỗ một lần mới khôn ra được, đừng không có đầu óc như vậy. Đường Đại Nghiệp có thể thả cho cậu đi, nhưng tôi không "hiền lành" như vậy đâu."

Mặt Trương Kỳ trong nháy mắt biến xanh. Không chờ cậu ta hiểu được những lời Hạ Phạm Hành nói có ý gì thì xe hắn đã sớm biến mất trên đại lộ.

Truyện convert hay : Tiên Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện