Nhà Có Chính Thê

Đánh Đường Đại Nghiệp


trước sau

Dương Tuyền ngồi ở trước giường bệnh, quần áo dính máu trên người còn chưa có đổi lại. Y siết chặt hai quả đấm, ánh mắt một mực không rời khỏi Hạ Phạm Hành đang nằm trên giường, thần sắc ngưng trọng.

Không ai nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy.

Dương Tuyền trước một bước biết được chỗ ẩn thân của Đường Đại Nghiệp, nhắc tới vẫn là công lao của Phùng Khiêm. Từ khi Đường Đại Nghiệp xảy ra chuyện, vợ gã Chu Phương thành con kiến trên chảo nóng, cũng may Đường Đại Nghiệp đối với bà ta từ trước đến giờ là đòi tiền có thể cho chứ sản nghiệp đừng nghĩ đụng được vào.

Đường Đại Nghiệp xảy ra chuyện, cảnh sát tới mấy lần nhưng không tra ra được trên người bà ta có cái gì, lại bị bà ta làm loạn muốn dùng cái chết để đe dọa nên phải rời đi. Chu Phương trở về nhà mẹ, Đường Đại Nghiệp gọi điện thoại tới đòi tiền, bà ta từ trước đến giờ đều tín nhiệm Phùng Khiêm nên trước tiên liên lạc với Phùng Khiêm, để cho Phùng Khiêm đưa tiền cho gã trước. Phùng Khiêm sợ trì hoãn nên gọi cho Hạ Phạm Hành nhưng lại bị tắt máy, y bèn lập tức gọi cho Dương Tuyền.

Phùng Khiêm xách tiền mắt có được từ chỗ Chu Phương, ngân hàng nói ghi chép cho cảnh sát để cung cấp đầu mối, mà Phùng Khiêm thì đi theo Hạ Phạm Hành cùng đi tìm Đường Đại Nghiệp.

Xuống xe, thấy tình cảnh quen thuộc trước mặt quen thuộc, khóe môi Hạ Phạm Hành nhếch lên một nụ cười nhạt.

"Thật đúng với câu châm ngôn kia, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

"Còn không phải sao."

Dương Tuyền híp mắt nhìn bờ sông trước mắt, thuyền câu đậu sát ở bến tàu. Trên thuyền đèn đuốc dĩ nhiên kém sáng hơn phòng ở, ánh sáng yếu ớt lóe lên, gió sông nổi lên làm sóng vỗ vào thân thuyền, ánh đèn cũng theo đó mà lay động.

Dương Tuyền nhìn Hạ Phạm Hành: "Cậu chắc chắn cứ vào như vậy sao?"

Bọn họ một chiếc xe ba người, không mang bất kỳ vệ sĩ nào. Dương Tuyền biết Hạ Phạm Hành cùng Đường Đại Nghiệp giữa có ân oán cá nhân, trăm năm gia tộc cành lá đan chen, nội tình bên trong được che giấu vừa thâm vừa sâu, ai cũng không đụng được.

Thân phận của Hạ Phạm Hành bên ngoài vẫn là con trai của Hạ Khải Minh và Đường Hồng Lan, ngay cả Dương Tuyền ban đầu cũng không biết Hạ Phạm Hành là con riêng.

Trên thực tế chuyện Hạ Khải Minh cùng Mai Nguyệt y biết không ít, nhưng cái vòng này của bọn họ đều là nhân vật có mặt mũi, mọi người ở chung một chỗ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhất là Hạ gia là y dược thế gia, thử nghĩ xem trên đời này ai sẽ không bị bệnh chứ, lỡ đâu một ngày nào đấy phải chạy tới cửa người ta thì sao, vậy thì tốt nhất là kín miệng, không xen vào làm gì, vừa tốt cho mình lại vừa tốt cho người.

Hạ Phạm Hành muốn giết Đường Đại Nghiệp, đây là điều khẳng định, nhưng nếu nói là Hạ Phạm Hành sẽ đích thân giết Đường Đại Nghiệp thì Dương Tuyền chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường. Người như bọn họ không cần phải để cho tay mình dính máu, người muốn sống phải đẹp, phải sống sạch sẽ, ít nhất bề ngoài phải như vậy.

Nhưng muốn cho gã chịu khổ là chắc chắn, Hạ Phạm Hành cũng không phải loại hiền lành gì cho cam.

Dương Tuyền dập tắt tàn thuốc, thả lỏng gân cốt nói với Phùng Khiêm: "Gọi điện cho Đường Đại Nghiệp, để gã nói cho anh biết gã đang ở nơi nào"

"Được."

Phùng Khiêm cầm điện thoại ra, Dương Tuyền cùng Hạ Phạm Hành trốn ở phía sau đống cát, Phùng Khiêm bấm số điện thoại của Đường Đại Nghiệp gọi đi.

"Alo, Đường tổng, tôi đến rồi, ngài đang ở trên chiếc thuyền nào thế?"

Đường Đại Nghiệp cũng không ngu, nói một câu "mày chờ một chút". Phùng Khiêm híp mắt nhìn về phía thuyền bè, nhiều thuyền như vậy, nếu không phải Đường Đại Nghiệp tự đứng ra thì chờ bọn họ tìm được người chắc Đường Đại Nghiệp đã sớm tìm đường chạy mất rồi.

Đường Đại Nghiệp hẳn là đang tránh ở nơi nào đó quan sát một phen, chắc chắn Phùng Khiêm có phải đi một mình hay không. Gió sông thổi khiến con người ta cảm thấy lạnh lẽo tới phát run, Phùng Khiêm rúc cánh tay kiên nhẫn chờ đợi, đã chờ lâu như vậy rồi thì một lát này có tính là gì.

"Phùng Khiêm, đừng có mà đùa bỡn bịp bợm với tao, nếu không ông đây sẽ có một trăm cách để cho mày chết, bao gồm người nhà của mày nữa, tao nhớ cha mẹ mày rõ nhất đấy. Mày biết mà, coi như ông đây có vào ngục giam thì vẫn có thể giết chết mày như thường, có tin hay không?"

Trong bóng tối, ánh mắt Phùng Khiêm  lộ ra một vẻ âm ngoan, ngoài miệng lại cung kính nói: "Đường tổng, ngài yên tâm, vô luận như thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không phản bội ngài, chị Phương Phương tín nhiệm tôi, giao chuyện này cho tôi làm, tôi sẽ không vong ân phụ nghĩa như vậy đâu."

"Được, tao tạm thời tin tưởng mày. Mày yên tâm, chuyện này làm xong, chị Phương Phương sẽ không bạc đãi mày đâu, ông một ngày nào đó cũng sẽ trở lại, đến lúc đó có sẽ là thời điểm thăng quan tiến chức nhanh chóng của tiểu tử mày, " một nhát roi một viên đường, Đường Đại Nghiệp cũng không phải là người hoàn toàn không có đầu óc, "Bây giờ tôi phát tín hiệu cho ngài, mắt ngài nhìn về phía đông, nhìn thấy  đèn tắt đèn sáng trên một con thuyền đó không? Tôi chờ ngài ở trên chiếc thuyền đó."

"Nhìn thấy rồi, tao tới đây."

Phùng Khiêm cúp điện thoại, quay đầu nhìn đống cát, Hạ Phạm Hành cùng Dương Tuyền đứng ở chỗ khuất bóng, Phùng Khiêm nhìn không thấy được bọn họ nhưng bọn họ lại có thể thấy được Phùng Khiêm. Phùng Khiêm xách cặp lên một chiếc thuyền cập bến. Hạ Phạm Hành vẫn nhìn người lên thuyền, cách một hồi lúc này mới đi theo.

Phùng Khiêm cẩn thận quan sát tình huống trong khoang thuyền. Khoang thuyền không thoáng gió, trừ mùi mốc ra còn có mùi thối. Đường Đại Nghiệp từ trước đến giờ luôn cẩn thận, phỏng đoán khoảng thời gian này vì né tránh cảnh sát mà căn bản không bao giờ ra boong thuyền, đi vệ sinh cũng là giải quyết tại chỗ, bàn sắt được đóng cố định vào đáy thuyền có để một ít bánh bích quy, nước suối các loại, hẳn là trước đây Hoàng Thịnh đưa tới cho gã.

Đường Đại Nghiệp đang đếm tiền, một rương toàn tiền mặt, nhiều tới nỗi khiến người xem hoa mắt. Đường Đại Nghiệp đếm một lần, chắc chắn số lượng là đúng mới giương mắt nhìn Phùng Khiêm một cái, người này vậy mà lại không tự mình chiếm lấy một phần.

"Đường tổng." Phùng Khiêm chú ý tới Đường Đại Nghiệp đang nhìn y, hạ thấp tư thái thu hồi tầm mắt.

"Chị Phương Phương của mày có khỏe không?"

"Tốt vô cùng, chỉ là lo lắng cho ngài thôi."

"Hừ! Coi là còn có lương tâm, những năm này ông mày chưa bạc đãi cô ta bao giờ."

"Vâng, chị Phương Phương luôn một mực chờ ngài về."

Đường Đại Nghiệp rút ra hai chục ngàn từ trong rương, suy nghĩ một chút rồi lại thêm mười ngàn nữa, kín đáo đưa cho Phùng Khiêm: "Đây là cho mày cầm đi, đây là những gì mày nên được."

Phùng Khiêm không từ chối mà nhận lấy.

"Cám ơn Đường tổng."

"Được rồi, mày lái xe tới đúng không? Đưa chìa khóa xe cho tao là mày có thể đi rồi."

Phùng Khiêm không phải lái xe tới, y là ngồi xe tới, ngồi xe của Dương Tuyền, làm sao có chìa khóa xe được, lúc này mới lộ vẻ lúng túng: "Cái này, Đường tổng..."

"Mày không phải là đón xe tới đó chứ? Chu Phương chưa cho mày xe sao?"

Phùng Khiêm cúi đầu, không đáp lời, Đường Đại Nghiệp tức giận hung hăng vỗ bàn, mắng một câu.

"Sao thế? Sao lại tức giận lớn như vậy?"

Hạ Phạm Hành từ trên boong đi xuống liền nghe thấy tiếng mắng của Đường Đại Nghiệp. Đường Đại Nghiệp  sợ hết hồn, quay đầu nhìn. Hạ Phạm Hành cùng Dương Tuyền cứ như vậy đứng ở trước mặt gã, trên mặt mang ý cười nhưng trong mắt lại không có nửa điểm vui vẻ muốn cười.

"Hạ Phạm Hành!"

Đường Đại Nghiệp thấy Hạ Phạm Hành như thấy kẻ thù. Gã cầm tiền ở trong tay, ánh mắt nhìn Hạ Phạm Hành toát lên vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

"Hạ Phạm Hành, tao bạc đãi mày chỗ nào mà mày phải làm như vậy với tao chứ!" Sắc mặt Đường Đại Nghiệp lúc đen lúc xanh, "Mày đừng có mà nói với tao chuyện này không liên quan tới mày, cái con Phó Thị Trưởng mới nhậm chức kia, đừng nói hai chúng mày trong sạch nhé. Mày cũng thật có bản lĩnh đấy, trai gái đều ăn! Hi sinh nhan sắc tìm cô ta tới trị tao!"

Hạ Phạm Hành híp mắt, Dương Tuyền cực kỳ mất hứng, bây giờ y đang có tâm tư với Quách Tử Chương, y từ trước đến giờ đều thích làm đoàn thể nhỏ, sau này đây nếu quan hệ với Quách Tử Chương tốt hơn nữa thì Quách Tử Hoa chính là chị ruột của y rồi. Chị mình bị vu hãm như vậy, ai có thể nhẫn nhịn được chứ?

"Đường Đại Nghiệp mẹ mày mồm sạch một chút đi, mày xứng để nói chị Hoa sao?"

"Ha! Tao có cái gì mà không dám?" Đường Đại Nghiệp cười nhạt, "Đám ranh con chúng mày, năm đó lúc bố đây đang lăn lộn trên đường đời thì không biết chúng mày còn đang ở xó nào bú sữa mẹ đâu."

Gã vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Phạm Hành: "Hạ Phạm Hành, đừng tưởng rằng tao không biết mày tại sao lại  đối với tao như vậy. Mày cũng giỏi lắm, giả bộ làm cháu trai ở bên người tao nhịn lâu như vậy."

"Vậy mày nói xem tao nhịn mày cái gì?" Hạ Phạm Hành nghiêng người dựa vào trên trụ thuyền, ánh mắt thẳng tắp nhìn  Đường Đại Nghiệp.

"Bà mẹ đã chết của mày Mai Nguyệt, " Lúc Đường Đại Nghiệp nói đến cái tên này, ánh mắt Hạ Phạm Hành mắt rõ ràng trầm xuống, chẳng qua là biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, "Hạ Phạm Hành, mày đã sớm biết rồi đúng không? Chuyện năm đó là tao cùng Đường Hồng Lan đi tới chỗ Mai Nguyệt kia gây sự, mua chuộc bác sĩ để tính ngày trước, Mã Tỉnh Sơn... Mã Tỉnh Sơn, khó trách mày ban đầu muốn tới nơi này, thế mà tao thật sự cho là mày vì một thằng đàn ông mà cam nguyện vùi đầu ở cái thôn xã hoang sơ nghèo rách ấy, tao bây giờ mới nhớ, nơi Mai Nguyệt năm đó chờ sinh chính là Mã Tỉnh Sơn!"

"Mày bây giờ nhớ lại cũng không muộn đâu." Hạ Phạm Hành thanh sắc thâm độc.

"Hạ Phạm Hành, mày năm đó cũng chỉ là một đứa trẻ con, căn bản không thể nào biết được chuyện này. Ba mày âm lãnh ngang ngược, hỉ nộ vô thường, vì Mai Nguyệt mà mất trí, không nghĩ tới ngay cả con trai mình cũng không buông tha. Hắn nói chuyện này cho mày là cố ý muốn mày trở thành một công cụ để báo thù chứ gì? Có người cha như vậy, mày thật đúng là... Đáng thương."

"Mày nói bậy bạ cái gì đó! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng miệng, không đánh mày đến độ mặt nở hoa thì tao đéo phải họ Dương!"

Dương Tuyền nghe không nổi nữa, y không trầm tĩnh được như Hạ Phạm Hành,  lúc này vén tay áo lên nhào tới phía gã.

Đường Đại Nghiệp cũng không phải dễ trêu. Năm đó lúc bắt đầu lăn lộn, gã cũng học chút võ phòng thân, hiện giờ mặc dù không có linh hoạt như ban đầu nhưng cũng không dễ bị Dương Tuyền đánh ngã.

Phùng Khiêm thấy tình thế này, miệng hô một câu: "Dương tổng, tôi tới giúp anh!"

Đến tình thế ngày hôm nay, y hoàn toàn không cần phải đứng ngoài không thèm đếm xỉa nữa, bởi vì y biết, Đường Đại Nghiệp phải chết, cái này là điều không thể nghi ngờ. Y từ trước tới giờ cũng chưa từng thấy qua biểu tình đáng sợ như vậy của Hạ Phạm Hành, hắn giống như là một ác quỷ vậy.

Đường Đại Nghiệp, mày chết chắc!

Phùng Khiêm cùng Dương Tuyền liên thủ, Đường Đại Nghiệp cũng mất đi ưu thế, coi như có da dày thịt béo đến mấy mà bị mấy người đàn ông trưởng thành đánh ch mấy quyền thì cũng không chịu nổi. Đường Đại Nghiệp biết đánh lâu thì sẽ bất lợi cho mình nên dùng thân đẩy Dương Tuyền cùng Phùng Khiêm ra, cầm tiền chạy tới cái thang ở chỗ cửa ra.

Bên kia có Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành vẫn đứng ở đó không động tay. Thành thật mà nói thì đối mặt với Hạ Phạm Hành như vậy thì trong lòng Đường Đại Nghiệp cũng có chút e ngại, giống như là bình yên trước bão táp vậy, khiến cho con người ta ngã lòng, nhưng mà gã không còn con đường nào khác nữa rồi. Khoang thuyền bị phong bế, trừ cái cửa ra chỗ thanh nẹp kia thì không còn đường khác để chọn nữa. Lúc Đường Đại Nghiệp chạy tới chỗ Hạ Phạm Hành, thân thuyền đều đang đung đưa. Phùng Khiêm tất nhiên sẽ không muốn để cho gã ta chạy thoát, y bò dậy vừa muốn đuổi theo thì Dương Tuyền đã kéo lại vai y, híp mắt nhìn.

Phùng Khiêm còn chưa hiểu tình huống gì thì Đương Đại Nghiệp đang chạy tới chỗ Hạ Phạm Hành đã bị hắn đạp một cước ra ngoài rồi. Đường Đại Nghiệp kêu thảm một tiếng, té ngã trên đất, thân thuyền đong đưa càng mạnh mẽ.

"Hừ!" Dương Tuyền cười lạnh một tiếng, "Thật là tự tìm đường chết mà!"

Chặn hết mọi đường sống của gã, Đường Đại Nghiệp bị Hạ Phạm Hành nắm cổ áo đánh điên cuồng, hoàn toàn không có năng lực để đáp trả. Đường Đại Nghiệp trong nháy mắt bị đánh thành đầu heo, máu mũi chảy tràn lan, nắm đấm của Hạ Phạm Hành càng lúc càng hung tợn ác độc nhưng biểu tình trên mặt lại vẫn lạnh như băng.

Thêm cả dửng dưng.

Ngay lúc Phùng Khiêm cho rằng Đường Đại Nghiệp sẽ bị Hạ Phạm Hành đánh như vậy cho tới chết thì hắn lại thu tay, bình tĩnh lau tay đã dính máu vào quần áo của Đường Đại Nghiệp rồi đứng dậy nói  với Dương Tuyền: "Chúng ta đi."

"Đây đây!" Dương Tuyền vui mừng hớn hở theo sau.

"Hạ tiên sinh!" Phùng Khiêm không nghĩ tới Hạ Phạm Hành lại đi như vậy. Y nhìn Đường Đại Nghiệp co rúm lại ở trên đất, trong mắt Phùng Khiêm  rõ ràng còn mang chút ưu tư khác, "Cứ tính như vậy sao? Cứ đánh một trận như vậy liền... xong rồi?"

Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn y: "Phùng Khiêm, tôi cũng không có ý muốn phạm pháp, hiểu không?"

"Nhưng ngài phải biết, luật pháp cho tới bây giờ luôn chỉ đứng phía kẻ mạnh, có ai quyền người đó chính là luật pháp!" Phùng Khiêm không cam lòng, loại người như Đường Đại Nghiệp không nên sống ở trên cõi đời này mới đúng!

Hạ Phạm Hành nhìn Phùng Khiêm, hồi lâu không lên tiếng. Phùng Khiêm cảm thấy ánh mắt Hạ Phạm Hành có chút xa lạ, y không nhịn được mà lui về sau một bước.

Hạ Phạm Hành trầm giọng nói: "Phùng Khiêm, chuyện này cậu quả thật đã giúp tôi không ít, cần bao nhiêu tiền cậu cứ mở miệng đi."

"Hạ... Hạ tiên sinh, ngài đây là có ý gì?"

"Chưa nghĩ ra số lượng sao?" Hạ Phạm Hành không để ý tới câu hỏi của y, lẩm bẩm nói, "Vậy  chờ cậu nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại nói cho tôi, tôi muốn chúng ta sau này không cần gặp lại nữa.

"Hạ tiên sinh!" Phùng Khiêm siết chặt quả đấm, cái này không giống như những gì bọn họ đã nói lúc ban đầu! Y muốn cùng Hạ Phạm Hành, lấy được tiền, lấy được danh lợi, lấy được hết thảy mong muốn, mà không phải là giống như bây giờ, bị người ta tùy tiện đuổi đi như vậy."Ngài ban đầu cũng không cam kết với tôi như thế!"

"Phùng Khiêm, tôi không thích người không có ranh giới cuối cùng. Một người ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không có, người như vậy sẽ không biết sợ cái gì. Dũng cảm không sợ và không sợ nên mới thành dũng cảm là hai ý khác nhau hoàn toàn, cái trước là tự mình phá vỡ quy tắc của thế giới này, còn cái sau lại là tự cho mình là quy tắc. Làm người quá quy củ thì không có ý nghĩa, nhưng nếu thật sự không có quy củ thì một ngày nào đó sẽ thành hại người hại mình."

Hạ Phạm Hành nói xong thì không tiếp tục nữa, cùng Dương Tuyền rời đi.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Kiếm Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện