Nhà Có Chính Thê

Vạch Trần Giả Bộ Say


trước sau

Nửa giờ sau Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành  cũng đến. Trương Thanh lúc đó đã tỉnh lại, Trương Thị mang oán khí tuy nhiên vẫn làm cơm trưa, chỉ là không có tâm tư  nấu ăn, Trương Quốc Phú âm thầm chạy đi mua món om, thịt bò, vịt muối, món trộn với thức ăn lạnh, đậu phộng, liên tiếp mua hẳn mấy loại.

Thừa dịp Trương Thị ở trong phòng bếp, Quách Tĩnh Tĩnh bực bội không lên tiếng gạt đi tóc của Trương Thanh, nhìn cái vết sưng lớn kia tận mấy lần, Trương Thanh kéo tay cậu qua không cho cậu nhìn nữa.

"Được rồi A Tĩnh, ba không có sao, đừng nhìn nữa mà, qua hai ngày liền biến mất thôi."

Quách Tĩnh Tĩnh không tin y, quay đầu hỏi  Vương Giang Dân bên cạnh: "Chú, có cần phải đưa ba con đi tới bệnh viện kiểm tra không chú?"

"Không cần không cần, không phải đoạn thời gian trước mới vừa đi hả? Cũng không thể một tháng đi bảy tám lần chứ? Con cũng thế, đừng hở tí là lại chạy tới bệnh viện, con bây giờ..." Trương Thanh vốn là muốn nói con bây giờ đang mang bầu, ít đi chỗ này chỗ nọ càng ít càng tốt, nghĩ đến Vương Giang Dân còn ở ngồi bên cạnh  liền sửa lại, "Không thích hợp để đi đâu, xui xẻo lắm."

Vương Giang Dân không còn cách nào cười một tiếng: "Anh Thanh, theo cách nói của anh thì chắc bác sĩ bọn em ngày ngày đều sống trong vận xui mất."

Trương Thanh vội vàng nói: "Không phải, tôi không phải có ý đó, A Dân cậu đừng hiểu lầm."

Vương Giang Dân nhìn y cười ôn nhu: "Em biết mà anh, chỉ đùa chút với anh thôi. Tĩnh Tĩnh cũng đừng quá khẩn trương, ba con không có chuyện gì, mấy ngày nay chú sẽ  quan sát nhiều một chút, có chuyện sẽ lập tức đưa anh Thanh đi bệnh viện ngay."

"Cháu cảm ơn."

Quách Tĩnh Tĩnh tâm tư đều đặt ở trên người Trương Thanh nên cũng không có nghe ra lời này có chỗ nào không đúng, mà Hạ Phạm Hành đang ngồi uống trà một bên lại ngẩng đầu lên nhíu mày. Hình như chuyện đưa cha đi bệnh viện là nghĩa vụ của con trai chứ nhỉ? Vương Giang Dân này đúng thật là quá tích cực đi.

Quách Tĩnh Tĩnh bên này lại muốn gạt tóc Trương Thanh đi xem thế nào, Hạ Phạm Hành thấy bóng Trương Thị từ phòng bếp đi ra, lên tiếng nhắc nhở: "A Tĩnh."

Quách Tĩnh Tĩnh nghi ngờ quay đầu nhìn lại, mắt thấy  Trương Thị đi ra, vội vàng thu tay về, thối lui tới bên người Hạ Phạm Hành.

Trương Thị nặn ra một nụ cười nói với Hạ Phạm Hành: "Hạ tiên sinh, Giang Dân, nhà cũng không có món gì cả, đừng chê nhé."

Vương Giang Dân nói một câu: "Không sao đâu bác ạ."

Hạ Phạm Hành có thể nói nhiều hơn anh, gương mặt vốn dĩ đã đẹp mắt, một khi cười lên càng đẹp hơn, nhìn Trương Thị ôn ngôn ôn ngữ nói: "Bà nội, làm sao lại chê ạ? Những món đó đều do bà nấu, mùi vị ăn ngon hơn so với trong tiệm nào, hơn nữa bà tay nghề cũng tốt, con còn từng nói nhỏ với Tĩnh Tĩnh mấy lần rồi, con vẫn luôn nhớ đồ bà nấu."

"Phải không đó?" Trương Thị vừa nghe, nụ cười rõ ràng thân thiết hơn vừa nãy, "Con mà thích thì sau này cứ thường xuyên tới nhé, không nói chứ mấy thứ rau cỏ này không có dùng thuốc trừ sâu đâu, không chỉ ăn ngon còn lành mạnh, nếu không như vậy đi, Tiểu Hạ, lúc con đi bà nội cắt cho mấy bó rau diếp mà mang theo, bây giờ rau diếp còn non lắm, làm rau trộn cũng ngon đấy. Giang Dân, ba con ở nhà khẳng định cũng không có đâu, hồi nữa con cũng mang ít rau về đi."

Tâm ý của người già không thể dùng tiền bạc để so sánh, huống chi Hạ Phạm Hành nói lời kia rõ ràng  có mưu đồ, vào lúc này Trương Thị nói như vậy, hắn dĩ nhiên là  đáp ứng.

Còn Vương Giang Dân, anh có  ý đồ hay không chỉ có  trong lòng anh biết, có điều cũng đồng ý, nghiêng đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành. Từ khi nhìn thấy hai người bọn họ vào nhà, Vương Giang Dân cũng cảm giác được mối quan hệ của hai người này có biến hóa rất lớn.

Ánh mắt của Vương Giang Dân dừng lại ở trên người Hạ Phạm Hành một hồi, Hạ Phạm Hành lại hình như không phát hiện, chỉ cười nói với Trương Thị  đôi câu. Vương Giang Dân thu hồi lại tầm mắt, hơi thu cằm, trong mắt vạch qua một tia lưu quang.

Trương Thị lại đi vào phòng bếp, Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, nhỏ giọng nói một câu: "Cám ơn anh."

Hạ Phạm Hành nghe, cười lắc đầu. Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng lo lắng về vết thương trên đầu Trương Thanh,  dù sao vết thương đó cũng là do Trương Thị vô tình gây ra, nếu ở ngay trước mặt bà gạt tóc y ra nhìn thì trong lòng bà khẳng định sẽ không dễ chịu, cho nên Hạ Phạm Hành mới vừa nhắc nhở rất kịp thời.

Nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy khôn khéo, Hạ Phạm Hành không nhịn được ở chỗ Vương Giang Dân không nhìn thấy, nhéo một cái ở lòng bàn tay Quách Tĩnh Tĩnh. Mắt Quách Tĩnh Tĩnh  sáng rực lên, cứ như vậy nhìn thẳng vào Hạ Phạm Hành.

"A Tĩnh..." Trương Thanh cũng rất lúng túng, ánh mắt của Quách Tĩnh Tĩnh quá không kín đáo, hai mắt nhìn Hạ Phạm Hành cũng sáng lên, trong phòng nếu chỉ có một người ừ thì thôi cũng được, đằng này lại còn có Vương Giang Dân đấy.  Y không kìm được, ở dưới bàn kéo kéo áo Quách Tĩnh Tĩnh. Dầu gì cũng phải thu liễm chút đi chứ!

Quách Tĩnh Tĩnh ban đầu còn không biết, quay đầu nhìn Trương Thanh, Trương Thanh nháy mắt hướng Vương Giang Dân cho Quách  Tĩnh  Tĩnh hiểu. Quách Tĩnh Tĩnh biết, vội vàng rút về bàn tay bị Hạ Phạm Hành nắm chặt, nói: "Em đi giúp bà nội bưng thức ăn."

Vừa nói liền vội vã vào phòng bếp.

Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa đi vào, Trương Quốc Phú liền xách thức ăn trở lại, thấy Hạ Phạm Hành còn hơi kinh ngạc.

"Tiểu Hạ cũng tới đó à?"

" Dạ, ông nội, hôm nay vừa vặn cuối tuần, A Tĩnh có chuyện để con hỗ trợ chút, con có thời gian nên dứt khoát tới đây luôn." Hạ Phạm Hành đứng lên, trả lời một cách trôi chảy.

Trương Quốc Phú vừa nghe, cũng biết nhất định là vì chuyện của Trương Kỳ, Hạ Phạm Hành có xe, tới tới lui lui thuận lợi, chỉ là có chút cảm khái Quách Tĩnh Tĩnh lại có thể trở thành bạn thân với một người như Hạ Phạm Hành.

"Tới thật đúng lúc, còn chưa ăn cơm đúng không? Cùng nhau ăn cùng nhau ăn đi. Giang Dân, con cùng Tiểu Hạ ngồi trước đi, ông đi bê mâm nhá."

Vương Giang Dân cùng Hạ Phạm Hành ngồi xuống cạnh bàn ăn, Trương Quốc Phú quay đầu ôn nhu nói với Trương Thanh: "A Thanh con cũng ngồi đi, ba mua thịt bò con thích ăn nhất đấy, không cho hạt tiêu đâu, thêm tí tỏi với gia vị, lát nữa con nhớ ăn nhiều chút ha." Thịt bò rất đắt, một cân cũng phải năm sáu chục, mấu chốt nó còn nặng nữa, một cân không bằng một quả đấm lớn. Trương Quốc Phú giơ giơ thịt bò trong tay  cho Trương Thanh nhìn, nhìn trọng lượng kia chắc phải tầm trăm khối, Trương Thanh nhìn Trương Quốc Phú cười nói: "Con cảm ơn ba."

"Với ba còn cảm ơn cái gì, đứa nhỏ này thật là..."

Trương Thanh vẫn là một người dễ dàng thỏa mãn, không biết thế nào, Trương Quốc Phú chợt nhớ tới hình ảnh ngày đó đến ngôi nhà gạch đỏ tìm Trương Thanh, trên đường trở về, Trương Thanh đi cùng lão vừa nói vừa cười.

Thật ra thì trước kia lão đối với Trương Thanh không được tốt lắm, nói lời chê bai y không ít, nhưng Trương Thanh mỗi lần hồi tưởng lại đều chỉ nhớ tới những gì tốt đẹp mà lão đối với mình. Trương Quốc Phú trong lòng thật hổ thẹn, sống nhiều năm như vậy rồi nhưng thật đúng là càng sống thì càng hồ đồ, lão làm sao lại có thể nói những lời như thế chứ? Lão đỏ mắt không muốn để cho người nào nhìn thấy, xoay người vội vã đi ngay vào phòng bếp.

Thức ăn đều được bưng lên bàn, Trương Thị không muốn ngồi chung một bên với Trương Quốc Phú nên ngồi cạnh Trương Thanh. Trương Quốc Phú từ dưới gầm giường lấy ra một chai rượu ngon, rót đầy ly cho mình, Vương Giang Dân, Hạ Phạm Hành. Tửu lượng Trương Thanh không tốt, lão cũng rót gần nửa ly, Quách Tĩnh Tĩnh không thể uống, mượn cớ hồi nữa phải lái xe đưa Hạ Phạm Hành về nên được bỏ qua.

"Tới tới, tôi trước kính mọi người một ly."

Trương Quốc Phú đứng lên, giơ ly mặt đầy chân thành, bọn Hạ Phạm Hành cũng đứng lên theo, Quách Tĩnh Tĩnh bưng ly nước cũng chen ở trong đó.

Trương Quốc Phú liền nói: "Ông cũng chẳng có văn hóa gì, cũng không biết nên nói cái gì cả, ông chỉ biết nói cảm ơn, cảm ơn Giang Dân, cảm ơn Phạm Hành, còn có Tĩnh Tĩnh, A Thanh, ba cám ơn con, còn nữa, thật xin lỗi."

Trương Thanh muốn nói chuyện, Trương Quốc Phú khoát khoát tay không để cho y nói, mím môi, một ly rượu mạnh uống gần một nửa.

Trên bàn rượu, trưởng bối uống bao nhiêu thì vãn bối cũng không thể uống ít hơn được, Hạ Phạm Hành cùng Vương Giang Dân nháy mắt nhìn, lập tức phụng bồi uống một nửa. Trương Thanh tửu lượng kém nhưng cũng uống nửa ly rượu.

" Được, được." Trương Quốc Phú nhìn mấy người bọn họ, cảm thán lặp đi lặp lại mấy tiếng, ngoắc ngoắc tay, "Tới tới tới, ngồi xuống ngồi xuống, ăn nhiều thức ăn một chút, ăn nhiều một chút đi ha."

Ban đầu chỉ uống có nửa ly, sau uống càng ngày càng nhiều, Trương Quốc Phú lại cầm thêm hai bình đi ra, lần này chỉ có lão cùng Vương Giang Dân, Hạ Phạm Hành ba người uống.

"Tiểu Hạ, Giang Dân, cùng các con uống rượu ông rất vui, sau này các con cứ thường xuyên tới đây, ông còn giấu mấy bình rượu ngon đấy, người khác tới ông không lấy ra đâu, lần sau ba người chúng ta uống."

Trương Quốc Phú đã say  rồi, còn muốn rót rượu cho bọn Hạ Phạm Hành.

Trương Thị không nhìn nổi, liền nói: "Đừng uống nữa, muốn uống thì tự đi mà uống một mình. Tiểu Hạ, Giang Dân, các con đừng để ý tới lão già đó."

"Không để ý tới ai cơ? Tôi dầu gì cũng là trưởng bối của bọn nó đó? Trưởng bối rót rượu cho vãn bối, nó dám không uống sao?" Trương Quốc Phú cầm chai rượu không buông tay.

Trương Thị trợn mắt nhìn lão: "Cũng biết mình là trưởng bối cơ đấy? Trưởng bối mà nói lời như vậy sao? Đó là tiếng người sao?"

"Tôi không phải đã xin lỗi A Thanh rồi sao? Bà sao cứ nói mãi thế nhở?"

Mắt thấy hai người lại được dịp cãi vã, Trương Thanh vội vàng tới kéo Trương Thị: "Mẹ, ba khó lắm mới có một lần vui vẻ, để cho ba uống đi." Nói xong, lại tiến tới bên tai Trương Thị nhỏ giọng nói: "Ba trong lòng khó chịu, mẹ, mẹ đừng nói ba nữa. "

Trương Thị biết, Trương Quốc Phú bởi vì chuyện của Trương Kỳ và con cái mà  trong lòng khó chịu, bà hiểu, giận thì giận chứ trong lòng vẫn lo cho vết thương trên đầu Trương Quốc Phú, mà Trương Thanh sau khi nói như vậy, Trương Thị cũng không ngăn cản nữa.

Một bữa cơm ăn mất hai ba giờ, ngay cả thức ăn trên bàn cũng tới tới lui lui mấy lần, cuối cùng Trương Quốc Phú uống say vừa ngả đầu liền ngủ, Vương Giang Dân cũng được người đỡ lên giường, trong ba người chỉ còn Hạ Phạm Hành thần sắc vẫn như thường.

Quách Tĩnh Tĩnh vốn muốn giúp Trương Thị rửa chén nhưng Trương Thị ngăn không cho làm, Trương Thanh vào phòng bếp dựa vào lò bếp bên cạnh nói chuyện với bà.

Hạ Phạm Hành ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cảm giác có một đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình.

Hạ Phạm Hành mở mắt ra, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi bên cạnh hắn, chớp mắt nhìn hắn.

Hạ Phạm Hành cười một tiếng, ôn nhu hỏi: "Sao thế em?"

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi kêu một tiếng: "Hạ tiên sinh."

Hạ Phạm Hành nhíu mày, làm sao ngay cả cách xưng hô cũng đổi rồi?

Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng rất không cao hứng, cắn răng hỏi: "Lúc trước là ai chỉ uống có mấy lon bia mà ở đó giả bộ say không mở được xe?"

Hạ Phạm Hành không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh có trí nhớ tốt như vậy, chuyện đã qua lâu rồi, hai người bọn họ cũng đã ở bên nhau mà Quách Tĩnh Tĩnh còn băn khoăn chuyện này. Hạ Phạm Hành cười có chút vô lại, xích lại gần mặt Quách Tĩnh Tĩnh nói: "A Tĩnh, anh say thật mà."

Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng không tin.

"Thật đó..."

Hạ Phạm Hành vừa nói, môi càng gần kề với Quách Tĩnh Tĩnh.

__________________________

Lời của editor: không hiểu sao một tiếng "Hạ tiên sinh" của Tĩnh Tĩnh tui lại thấy có chút tình thú khi gì đó....

Truyện convert hay : Hồn Đế Võ Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện