Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 4


trước sau

Advertisement

Hàn Chương nhìn chằm chằm Ninh Vọng Thư: “Vừa rồi muội dùng chưởng pháp gì vậy, huynh nhìn không ra.”

Ninh Vọng Thư ngửa đầu uống cạn chén trà, cười giảo hoạt: “Đó không phải chưởng pháp, kiến thức rộng rãi như Hàn nhị ca cũng không nhìn ra sao?” Nàng khá thân với Hàn Chương, trước kia hay cãi nhau ầm ĩ, giờ nói vậy cũng không ngại.

Nhưng Ngu Thanh nghe lại thấy hết sức chói tai, sắc mặt trở nên khó coi, không khỏi cười lạnh nói: “Khẩu khí của Ninh cô nương thật lớn, ngay cả Hàn gia cũng không để vào mắt.” Ninh Vọng Thư ngẩn ra, Hàn Chương lại không cho là đúng nói: “Là Ngu đại tiểu thư xem trọng tại hạ, luận võ học, thật ra tại hạ rất nông cạn.” Hắn cười ha ha vài tiếng, “Bằng không, ngay cả bảy mươi hai chiêu của Lăng La đao pháp cũng không nhận ra.”

Ninh Vọng Thư vỗ tay cười to: “Vẫn bị huynh nhận ra.”

“Đó là đao pháp!” Ngu Thanh cũng sửng sốt, khó trách khi giao thủ cảm thấy võ công của cô ta rất cổ quái.

“Sao ta không phát hiện nàng dùng đao?” Lâm Vũ Phi hỏi, thấy trán nàng thấm mồ hôi, chén trà đã cạn, liền sai hạ nhân thêm trà.

Ninh Vọng Thư khát nước, tiếp chén trà uống cạn, cảm kích nhìn hắn, cười cười nói: “Ta quên mang đao theo, nhưng sau này phát hiện đao pháp này dùng làm chưởng pháp cũng khá tiện.”

“Các muội đều có cả đống tật xấu. Dùng đao không mang đao, dùng kiếm lại không biết kiếm đã mất bao nhiêu lần,” Hàn Chương bật cười, “Đều từ quán đi ra cả.”

Nàng cười hì hì, không tiếp lời.

“Nàng dùng dạng đao gì? Là loại đao quan nha hay mang theo sao?” Nhìn nàng mảnh mai yếu ớt, Lâm Vũ Phi thật sự khó tưởng tượng lúc nàng vung đao ra sao.

“Không phải, là loan đao.” Hai tay vẽ hình một cái cung, khoa tay múa chân cho hắn xem, “Tân Nguyệt loan đao.” 

Tân Nguyệt loan đao: ở đây có thể hiểu theo 2 cách. Đây là tên thanh đao của Vọng Thư hoặc chỉ hình dáng thanh đao cong như trăng non.

“Ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải nhìn đao pháp của Ninh cô nương, chắn hẳn sẽ vô cùng phấn khích.” Lâm Vũ Phi nói.

Ánh mắt Lâm đại thiếu gia rất nóng bỏng. Ninh Vọng Thư thấy một đại thiếu gia nhà giàu lại hứng thú chuyện chốn giang hồ, trong lòng không khỏi buồn cười.

Ngu Thanh hừ lạnh nói: “Có lẽ huynh có thể nhìn lúc cô ta trộm đồ của Lâm gia đấy.”

Ninh Vọng Thư tự nhận tính tình không tệ, nhưng nếu tình huống thế này mà nàng không nói gì, không khỏi làm người ta cảm thấy rất yếu đuối. Cho nên nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị mở miệng…

“Ngu lão bang chủ của Thái Hồ thủy trại tung hoành Thái Hồ hơn ba mươi năm,” mở miệng là Nam Cung Nhược Hư, “Tuy nói Thái Hồ được hắc bạch lưỡng đạo tôn kính, nhưng cướp thương thuyền cũng là chuyện thường tình. Nghe nói tháng trước cướp được thương thuyền Dương Châu, thu được hơn vạn lượng, ” Hắn không nhìn Ngu Thanh hay Thành Tư Nguy, chỉ nhìn Ninh Vọng Thư mỉm cười, “Giàu hơn cô nhiều.”

Ngu Thanh nghe hắn nói thế thì ngây người một lát, nhất thời không biết nên nói gì.

Sao hắn có thể biết rõ ràng như vậy? Thành Tư Nguy nghi hoặc, thuyền kia thừa dịp đêm tối mà cướp, làm sạch sẽ lưu loát, huynh đệ trong trại không tiết lộ ra ngoài, sau cũng không ai biết là Thái Hồ thủy trại gây nên.

“Huynh đang khuyên ta đổi nghề sao?” Ninh Vọng Thư cảm thấy lúc này hắn đáng yêu vô cùng.

Nam Cung Nhược Hư cười mà không đáp.

Hàn Chương ngồi bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên, vỗ vai Ninh Vọng Thư: “Nha đầu, đi ra, ta có lời muốn hỏi muội.”

Ninh Vọng Thư mờ mịt không rõ, nghi hoặc đứng dậy theo hắn đi ra ngoài. Hàn Chương đi thẳng đến đầu thuyền, đến khi chắc chắn người bên trong sẽ không nghe bọn họ nói chuyện mới dừng lại.

“Nha đầu, có phải trước kia muội có mâu thuẫn với người của Thái Hồ thủy trại không?” Hắn thấp giọng hỏi.

Ninh Vọng Thư lắc đầu: “Không thể nào, đây là lần đầu tiên muội đến Giang Nam.”

“Vậy kỳ quái, vị đại tiểu thư kia cứ như nhìn muội không vừa mắt vậy.” Hắn nói thầm, hỏi chuyện khác, “… Mạc Nghiên cũng đến Cô Tô sao?”

“Không, ” Ninh Vọng Thư cười nói, “Muôi ấy mang Tiểu Ngoan, nói là muốn tới kinh thành mở mang tầm mắt.”

Hàn Chương vẻ mặt đau khổ: “Hai vị này chỉ cần ở cùng một chỗ, sẽ chẳng có chuyện tốt gì.”

“Huynh có việc tìm nó?”

Giọng hắn hạ thấp: “Lần trước nó đến Hãm Không đảo, ta cá cược với nó, nó giấu chùy tử của lão Tam đi… nhưng ta tìm thế nào cũng không ra, làm lão Tam tức không nhẹ.”

“Khó trách huynh lưu lạc đến nơi này.” Ninh Vọng Thư cười ha ha, “Huynh không nên cá cược với nó, bây giờ chắc nó đã quên rồi.”

Hàn Chương vò vò đầu, rất phiền não: “Thật sự phiền toái, xem ra trong mười ngày nửa tháng ta không thể về rồi.”

“Không có việc gì, chỉ cần nó trở lại Hãm Không đảo, nó sẽ tìm ra.” Ninh Vọng Thư an ủi hắn.

“Nói vậy ta còn phải đi Khai Phong tìm nó.” Hắn than thở, sau một lúc lâu, xoay người đi vào.

Ninh Vọng Thư không đi vào, đứng ngoài nói: “Nam Cung đại ca, bên ngoài thật nhiều cá, huynh ra đây nhìn một chút đi.”

Nam Cung Nhược Hư đi ra ngoài đúng lúc thấy nàng ghé vào mép thuyền, bóng dáng có chút cô đơn tịch mịch. Nghe tiếng bước chân của hắn, nàng quay đầu áy náy cười, lấy tay chỉ về từng đợt sóng tròn trên mặt hồ —— dưới ánh trăng, cá kết
Advertisement
thành nhóm như ánh sao trên mặt hồ, lấp lánh như ngọc.

“Cô…” Nam Cung Nhược Hư do dự, vẫn thấy hỏi một chút mới yên tâm, “Vừa rồi giao thủ, cô có bị thương không?”

“Huynh xem trên người ta có miệng vết thương nào không?”

Hắn cười: “Ta không hiểu lắm, nghe nói có chưởng lực sẽ tạo thành nội thương, cho nên…”

“Không có, chưởng lực của ta cũng rất lợi hại.”

Nàng nháy mắt mấy cái, cố ý chọc hắn, một lúc lại thấp giọng nói, “Vị Ngu cô nương kia đại khái hiểu lầm ta gì đó… thanh danh của Phi Long môn trên giang hồ không hẳn là tốt.”

Hắn nói: “Hàn nhị gia kia không phải là Ngũ thử trên Hãm Không đảo sao? Ta thấy huynh ấy không để ý chuyện này.”

Ngũ thử: thử: con chuột. Hàn chương là 1 trong ngũ thử của Hãm Không đảo trong Bao Thanh Thiên. Năm người đó là: lão Đại Chui Thiên thử Lô Phương, lão Nhị Triệt Địa thử Hàn Chương, lão Tam Mặc Sơn thử Từ Khánh, lão Tứ Phiên Giang thử Tương Bình, lão Ngũ Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường.

“Ngũ thử có quen sư phụ ta, đương nhiên không để ý.” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, “Huynh để ý sao?”

Hắn mỉm cười, chậm rãi nói: “Người hiểu được làm việc trượng nghĩa như cô, không phải ai cũng may mắn gặp được.”

Ninh Vọng Thư thản nhiên cười, đang muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng vang từ bức rèm che, Lâm Vũ Phi đi ra, phía sau có hạ nhân bưng khay trà. “Tại hạ đãi khách không chu toàn, có chỗ thất lễ, mong hai vị thông cảm.”

Lời này tuy nói với hai người bọn họ, ánh mắt Lâm Vũ Phi lại chỉ nhìn Ninh Vọng Thư. “Lâm công tử khách khí,” Nàng thấy bóng Ngu Thanh trong thuyền, “Nhưng ta nghĩ chúng ta vẫn nên cáo từ.”

“… Cô muốn đi?” Lâm thiếu gia hiển nhiên rất lo lắng, không nói “hai người”, chỉ nói “cô”, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Ninh Vọng Thư bị hắn nhìn đến xấu hổ, không khỏi về nhìn phía Nam Cung Nhược Hư. Người này đành phải ngắt lời nói: “Là thân mình ta không chịu nổi gió đêm quá lâu, Lâm thiếu gia xin đừng trách.”

“Ta có thể tìm được cô ở đâu? Ta… ta… ý ta là cô ở … nghỉ ngơi ở đâu? Khách sạn sao? Nếu không chê, có thể đến nhà ta nghỉ mấy ngày.” Dưới tình thế cấp bách, Lâm Vũ Phi có chút lúng túng.

“Đa tạ, nhưng ta vẫn không nên quấy rầy.” Ninh Vọng Thư không đợi Lâm Vũ Phi nói tiếp liền quay đầu qua chỗ  đám người Hàn Chương trong thuyền chào cáo từ. Hàn Chương thấy nàng cáo từ, liền đi lên cạnh nàng nói nhỏ vài câu, nàng cười gật gật đầu, rồi cùng Nam Cung Nhược Hư rời đi.

Mắt thấy thuyền hoa đi xa, Ninh Vọng Thư mới phát hiện trong thuyền nhỏ có thêm một chiếc hộp màu đỏ sậm, mở ra, bên trong có mấy khối điểm tâm tinh xảo. “Khi nãy Lâm thiểu gia sai người đưa lên thuyền, sợ hai vị trở về có đói, đặc biệt mang điểm tâm đến.”

Thuyền phu nói, “Không nhìn ra vị đại thiếu gia này là người cẩn thận.”

Nam Cung Nhược Hư muốn nói gì, nhưng vẫn mỉm cười không nói.

Ninh Vọng Thư lắc lắc đầu, lấy một khối cây dẻ cao đưa vào trong miệng: “Hương vị tốt lắm, huynh không nếm thử sao?”

“Rất ngọt sao?” Hắn khẽ nhíu mày hỏi.

“Có chút ngọt, không đến mức quá ngọt. Huynh không thích đồ ngọt?”

Hắn thành thật trả lời: “Không thích.”

Nàng cẩn thận tìm tìm, tiếc nuối nói: “Tất cả đều là đồ ngọt, làm sao bây giờ?”

“Không sao, ta không đói bụng.”

Ninh Vọng Thư thấy hắn dựa vào mép thuyền, tuy còn mỉm cười, cũng đã lộ ra vẻ mệt mỏi. Bình thường nàng làm con cú, vài đêm không nghỉ cũng không mệt, nhưng hắn lại không chịu được. Lúc trở về, sợ hắn mệt mỏi, Ninh Vọng Thư vẫn im lặng lái xe, thẳng đến tường ngoài của Nam Cung thế gia. Nàng xốc màn xe, thấy hắn nhắm mắt nửa dựa vào thành xe, giống như đang ngủ.

Dưới ánh trăng mỏng manh, hắn xanh xao, tái nhợt tiều tụy, như ảo ảnh, lúc nào cũng có thể biến mất. Ninh Vọng Thư khẽ thở dài, không đành lòng đánh thức hắn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện