Nguyệt Lão Sẽ Duyên. Tú Cầu Dẫn Lối

Vào Kinh Bàn Hôn Sự


trước sau

Advertisement

Hôn sự đã định, Yến Kỳ Hiên không thể nào làm trái nên mang theo hành lý tiến về kinh thành để gặp gỡ rồi bàn hôn sự với nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai. Trên đường đi, y có ghé qua trấn Hà Bắc, về lại Yến gia thắp nhang trước mộ phần của phụ mẫu.Thắp nhang trước mộ phần song thân, Yến Kỳ Hiên nhớ lại chuyện xảy ra khi y tròn mười tuổi. Khi đó, đại ca đã đưa y về lại trấn Hà Bắc để quỳ lạy trước mộ phần phụ mẫu. Đại ca nói sau khi thu nhận y thì người đã cho thuộc hạ tản ra khắp bốn phương, tám hướng để truy tìm nguồn gốc, thân phận của Yến Kỳ Hiên. Vào một thời gian trước, lai lịch của Yến Kỳ Hiên đã được tìm ra. Đại ca đã kể lại cho y toàn bộ câu chuyện và hỏi muốn báo thù hay không? Yến Kỳ Hiên trả lời phụ mẫu sinh thành là người lương thiện đến cả con kiến cũng không nỡ giết thì thân là con của họ, sao y có thể giết người báo thù. Chuyện đã qua thì cứ cho qua, con người không thể cứ sống trong thù hận mà phải biết tha thứ. Đại ca lúc đó đã xoa đầu và khen Yến Kỳ Hiên không phụ lòng dạy dỗ của sư phụ và đại ca. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, ngay khi vừa nghỉ chân tại khách điếm lớn tại trấn Hà Bắc thì ngay trong đêm đó, một toán người che mặt, mang theo kiếm đi vào tìm giết Yến Kỳ Hiên. Kết quả, bọn chúng bị y và đại ca giết chết hết toàn bộ.Ngay trong đêm, Lý Thần dẫn theo Yến Kỳ Hiên đạp mạnh cửa Yến gia đi vào, quăng tên sát thủ còn sống ra trước mặt Yến Thanh Trì mà đối chất. Đồng thời, Yến Kỳ Hiên cũng đưa ra ngọc bội gia truyền Yến gia để tỏ rõ thân phận.Lý Thần nhìn Yến Thanh Trì, thanh kiếm kề sát vào cổ hắn. Lúc Yến Kỳ Hiên một tuổi, hắn đã nhận ra Yến Kỳ Hiên là hậu nhân của Yến gia còn sống sót nên đã cho sát thủ tìm đến tiêu diệt. Khi đó, Yến Kỳ Hiên còn nhỏ tuổi nên Lý Thần không muốn gây chuyện to nên đã cho người tìm đến hắn đe dọa, cảnh cáo. Vậy mà, giờ đây hắn lại dám to gan, một lần nữa cho người thích sát đệ đệ của y. Cơn giận này làm sao y có thể bỏ qua. Nhưng đệ đệ bên cạnh đã nắm tay y can ngăn, lắc đầu ngăn cản. Lý Thần hiểu ý đệ đệ muốn nói không nên ra tay với những kẻ không xứng đáng này. Vì thế, với những kẻ đã sát hại phụ mẫu, Yến Kỳ Hiên không hề trừng phạt mà chỉ đuổi bọn chúng ra khỏi trấn, mãi mãi không cho quay lại.Yến Kỳ Hiên đã có đại ca, có sư phụ, cũng đã có nhà để ở nên y đã đem toàn bộ tài sản gia đình sau khi giành lại được trao tặng cho người dân trong trấn. Nghe nói lúc còn sống phụ thân y là người nhân hậu nên nghĩ mình làm như vậy thì ông cũng không hề oán trách. Cũng bởi tấm lòng đó mà tuy Yến gia đã không còn ai sinh sống nhưng căn nhà lúc nào cũng sạch sẽ, không một hạt bụi, từ đường lúc nào cũng được quét dọn, thắp nhang, mộ phần phụ mẫu thì thường xuyên được chăm coi, mọi chuyện đều do người dân trong trấn tình nguyện làm để báo đáp công đức của Yến Kỳ Hiên."Thiếu gia, người phải đi rồi sao?"Yến tổng quản là trẻ mồ côi được nội tổ phụ của Yến Kỳ Hiên thu nhận, ông lớn lên cùng phụ thân của y, hai người tuy mang danh nghĩa chủ tớ nhưng lại thân thiết như huynh đệ. Hơn thế, sau này Yến phu nhân được gả về, ông còn được mai mối lấy a hoàn thân cận của bà làm nương tử nên đối với Yến gia, ông và gia đình vô cùng trung thành. Trận hỏa hoạn xảy ra khi xưa, chính cháu trai ông là người được lệnh mang tiểu thiếu gia chạy trốn rồi không bao giờ quay trở về được nữa. Yến gia thay chủ. Chủ nhân mới lại là người hà khắc, thích hành hạ kẻ hầu, người hạ, đặc biệt là những người có quan hệ tốt với chủ cũ. Vì thế, ông từ quản gia của Yến phủ trở thành tên hầu dọn phân, vợ ông từ chủ quản bếp núc lại thành kẻ giặt đồ, rửa bát ở nơi này. Nhưng, hai vợ chồng họ không tức giận rời đi, họ vẫn nhẫn nhịn. Họ tin rằng có ngày tiểu thiếu gia còn sống quay trở về.Mòn mỏi chờ đợi, mười năm trước, thiếu gia đã thật sự trở về, đuổi kẻ thù của Yến gia mãi mãi rời khỏi trấn Hà Bắc, đòi lại toàn bộ tài sản, đem lại cuộc sống ấm no cho người dân trong trấn như xưa. Nhưng, tiểu thiếu gia được người tốt nhận nuôi, tuổi lại còn nhỏ nên không thể rời xa nên ông và vợ, cùng toàn thể người dân trong trấn đành chấp nhận việc thiếu gia rời đi.Cứ mỗi năm, vào ngày giỗ song thân, thiếu gia sẽ quay trở về thắp nhang, quỳ lạy trước mộ phần của họ rồi ở lại chơi vài ngày sẽ rời đi. Mấy hôm trước, thiếu gia đột ngột trở về khiến ông vô cùng mừng rỡ, nghĩ rằng thiếu gia sẽ ở lại luôn nơi này. Nhưng giờ, lại nghe người chuẩn bị lên kinh, Yến tổng quản cùng vợ buồn trong lòng."Mọi người đừng buồn." - Yến Kỳ Hiên biết rõ tình cảm của phu phụ Yến tổng quản với Yến gia và phụ mẫu nên tuy không gặp mặt thường xuyên nhưng vẫn tôn trọng như trưởng bối trong nhà. Hiện tại, Yến tổng quản và gia đình vẫn ở lại Yến gia chăm nom nhà cửa, cũng như nhang đèn trong từ đường. - "Lần này ta lên kinh là bàn về hôn sự, sư phụ và đại ca đã giúp ta định một mối nhân duyên tốt.""Thật sao!" - Nghe nói thiếu gia sắp lập gia thất, Trình má, vợ Yến tổng quản vui mừng. - "Chúc mừng thiếu gia, lão gia và phu nhân ở dưới suối vàng biết được nhất định rất vui mừng.""Đúng vậy!" - Yến tổng quản vui đến bật khóc. - "Nghĩ đến thiếu gia sắp có gia thất, lão vui không tả xiết. Chỉ cần chờ thêm một thời gian, nhìn thấy thiếu gia có người nối dõi thì lão có nhắm mắt cũng yên lòng.""Đang nói chuyện vui mà sao hai người lại nói đến nhắm mắt xuôi tai thế kia." - Yến Kỳ Hiên dỗ dành phu phụ Yến tổng quản. - "Mọi người yên tâm, đợi sau khi ta thành thân, ta sẽ đưa nương tử về ra mắt hai người."Từ nhỏ lớn lên trên núi, mỗi lần muốn xuống núi thì phải có đại ca đi cùng bằng không thì nhất định không được cho phép, Yến Kỳ Hiên không hiểu vì sao sư phụ và đại ca lại đưa ra quy định đó nhưng y cũng không lấy làm quan tâm và cũng không có thời gian để quan tâm. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì canh năm mỗi ngày đã phải thức giấc luyện công một canh giờ, sau đó sau khi dùng điểm tâm sáng là lại bắt đầu học kinh thư, binh pháp, luyện kiếm thuật, tập cưỡi ngựa bắn cung. Và đến tối, cứ tưởng được thoải mái thì y cùng đại ca lại bị sư phụ lôi lên nóc nhà xem tinh tượng, điều mà Yến Kỳ Hiên cảm thấy khó tiếp thu nhất. Nói thật, chuyện này thì chỉ có đại ca là giỏi, mỗi lần sư phụ giảng giải ý nghĩa các vì sao cùng tinh tượng trên trời thì chỉ có đại ca là tập trung nghe giảng, còn y thì lúc nào cũng trốn phía sau người mà ngủ gật. Tất nhiên, mỗi lần như vậy thì sư phụ đều tức giận trách phạt. Có đại ca là tốt nhất vì đại ca cũng thường giúp y năn nỉ sư phụ thoát khỏi các hình phạt khủng khiếp đó.Nhưng nếu nghĩa đại ca cái gì cũng chiều chuộng, làm theo thì y thì đó chính là sai lầm khủng khiếp nhất. Đại ca quả thật yêu thương, chăm sóc Yến Kỳ Hiên từng ly, từng tý nhưng đều là sự quan tâm có giới hạn khuôn phép. Đại ca dạy dỗ y vô cùng nghiêm khắc, không để y có bất kì thói hư, tật xấu nào không nên có.Lúc Yến Kỳ Hiên bảy tuổi, nhân cơ hội đại ca theo sư phụ đi chẩn bệnh, y đã một mình rời núi, xuống trấn nhỏ dưới chân núi chơi mà không được bất kì sự cho phép nào. Điều không may cho y là sư phụ bỏ quên túi thuốc ở nhà nên đại ca phải về lấy, kết quả phát hiện chuyện y lén trốn chơi. Chưa đến một canh giờ, y đã bị đại ca tóm gọn rồi ném trở lại phòng chịu phạt. Nếu nói hình phạt của sư phụ là một thì hình phạt của đại ca chính là mười. Yến Kỳ Hiên suốt năm canh giờ phải quỳ gối, hai tay giơ cao giữ vững một chậu nước, nếu để đổ giọt nào thì phải làm lại từ đầu. Từ đó trở đi, Yến Kỳ Hiên không dám cãi lời đại ca cùng sư phụ lần nào nữa.Giờ đây, tuy bị sư phụ vô lý đuổi khỏi nhà nhưng Yến Kỳ Hiên vẫn cảm thấy vui vẻ. Vì sao ư? Vì y đã có thể tự do đi đến bất cứ nơi nào mình thích mà không cần phải xin phép sự đồng ý của ai.Cưỡi ngựa đem theo hai rương hành lý, Yến Kỳ Hiên không vội đi nhanh mà cứ từ từ, dù sao y cũng không gấp, với lại, hành lý vừa nhiều, vừa nặng, y cũng thấy xót thương cho con ngựa Xích Thố của mình. Năm y mười lăm tuổi, đại ca đã đem nó tặng cho y làm quà mừng sinh nhật. Loại ngựa Xích Thố này có thể nói là cực phẩm quý hiếm, không phải muốn là có là có, muốn mua là mua, đại ca phải vất vả lắm mới tìm được cho y nên y vô cùng trân trọng. Hơn nữa, khi không có đại ca, không có sư phụ bên cạnh thì Xích Thố chính là người bạn cùng y tâm sự. Vì thế, đối với Yến Kỳ Hiên, Xích Thố không phải là ngựa, nó là đệ đệ của y.Theo lộ trình của Yến Kỳ Hiên thì người bình thường chỉ mất mười ngày là đến được kinh thành, còn y thì mất đến tận một tháng. Nguyên thì nói ra thật xấu hổ. Trên đường đi, Yến Kỳ

Advertisement
Hiên rất tò mò những thứ xung quanh, thấy có xiếc thì phải ghé qua xem, nghe nói có kịch hát thì nhất định phải giành lấy một chỗ, và thấy nhiều người tụ tập nói chuyện thì cũng tò mò ghé vào nghe thử. Hơn thế, Yến Kỳ Hiên tuy nói cưỡi ngựa nhưng chẳng khác nào thông thả đi bộ, còn thêm màn thổi tiêu cho ngựa nghe nữa chứ. Tin chắc rằng ngoại trừ y thì không ai có khả năng cưỡi ngựa Xích Thố chậm đến như vậy.Mòn mỏi trên lưng ngựa một thời gian, thật trùng hợp, khi y đến nơi thì ngày thi khoa cử cũng đã gần đến, các sĩ tử từ mọi miền đất nước đa phần đều đã hội tụ về đây. Vì thế, khi vào khách điếm, Yến Kỳ Hiên đã bị hiểu lầm là sĩ tử lên kinh dự thi, y thấy chuyện này cũng không quan trọng nên đã không giải thích.Đã đến kinh thành, nếu không đi gặp nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai là thất kính, Yến Kỳ Hiên nghĩ vậy nên nhanh chóng thu xếp hành lý rồi cầm theo quà và hôn thư đến Hà phủ cầu khiến. Trên đường đi, Yến Kỳ Hiên nghe dân chúng hai bên đường bàn tán về kinh đô song tuyệt, ai nấy đều tán dương tài năng của hai người ngày nên y cũng lấy làm tò mò mà dừng chân một lát hỏi thăm.Kinh đô song tuyệt là danh hiệu đích thân hoàng hậu nương ban tặng cho hai vị tiểu thư. Người đầu tiên chính là con gái bảo bối của Thượng thư bộ hình, tên Hà Mộng Sương. Cô gái này năm nay mười tám tuổi, không chỉ xinh đẹp mà cầm kì thi họa đều tinh thông hơn người, tranh cô ấy vẽ sinh động đến mức vẽ hoa thì bướm đậu, vẽ cây từ chim tìm đến. Người thứ hai thì chỉ là con gái của một viên ngoại phía Tây kinh đô, năm nay cũng mười tám tuổi, tuy xuất thân thua kém nhưng tài hoa cũng vang danh khắp nơi. Ngoài việc cũng tinh thông cầm kỳ thi họa thì âm luật của cô gái này thuộc dạng thiên tài, những bản nhạc cô ấy đàn làm lay động tâm hồn bất cứ người nào nghe thấy, hơn thế, cô ấy còn có giọng hát hay hơn cả chim trong rừng. Nghe nói khi cô ấy đàn hát, chim từ khắp mọi nơi đều bay đến cùng hót ríu rít theo điệu nhạc, tên cô ấy là Lâm Uyên Uyển. Hai cô gái này chính là niềm kiêu hãnh của chốn kinh đô hoa lệ, hai người đều tài hoa, đều xinh đẹp, tính tình đều tốt nên các bà mối lúc nào cũng tìm đến, nhưng đến giờ, chưa có ai định ra hôn sự.Yến Kỳ Hiên thấy vui trong lòng. Y biết sư phụ cùng đại ca nhất định sẽ tìm giúp y một nương tử vừa nhân hậu vừa tài hoa, nhưng y không ngờ nương tử tương lai của mình lại nổi bật như vậy. Nhìn hôn thư trên tay, y mỉm cười nghĩ đã hiểu vì sao sư phụ muốn y nhanh chóng đến kinh thành cầu thân. Y đâu thể một người con gái tốt như vậy cứ mãi ngóng trông tin tức của vị hôn phu. Vì thế, bước chân của y đã nhanh hơn lúc đầu, y rất muốn gặp mặt vị hôn thê của mình.________________Ngồi chờ đã một canh giờ, tách trà trên bàn cũng đã uống cạn nhưng từ khi bước vào Hà phủ, ngoài người hầu đang đứng bên ngoài thì chưa gặp bất cứ người nào khác khiến Yến Kỳ Hiên bắt đầu lo lắng. Y suy nghĩ có phải nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai đang gây khó dễ vì y bây giờ mới chịu xuất hiện. Y nghĩ nếu họ xuất hiện, có trách mắng thế nào thì y cũng phải nhận lỗi trước, dù sao cũng là vãn bối, còn là hiền tế tương lai, y không thể khiến nhạc phụ, nhạc mẫu cho rằng y không được dạy dỗ cẩn thận. Đúng lúc này, người hầu bên ngoài thông báo phu nhân đến. Yến Kỳ Hiên lập tức đứng dậy, hành lễ vấn an."Thỉnh an phu nhân, phu nhân vạn an.""Ngươi là người được lão thái gia hứa hôn cho Mộng Sương nhà ta sao?"Quan sát thiếu niên trước mặt, phu nhân hình bộ thượng thư Triệu Quế Chi lên tiếng hỏi."Đúng là vãn bối.""Năm xưa sư phụ ngươi có ơn cứu mạng lão gia nhà ta nên lão thái gia đã định ra hôn sự này, khi đó Mộng Sương cũng chưa chào đời, ta nghĩ chắc ngươi cũng chưa nhập môn." - Triệu Quế Chi phe phẩy quạt ngọc trên tay, nói. - "Bốn năm trước, lão thái gia bệnh nặng đã qua đời, nếu người còn sống thì chắc rất vui khi gặp ngươi."Nghĩ nhạc mẫu tương lai đang trách tội mình không đến tang lễ của lão thái gia, Yến Kỳ Hiên lo lắng."Là vãn bối không tốt, không đến dự tang lễ của lão thái gia.""Ta không trách ngươi. Từ khi lập ra hôn thư, hai bên đều không liên lạc thì sao ngươi biết tin mà đến thăm viếng." - Nhấp môi nhẹ một miếng trà, Trịnh Quế Chi nói tiếp. - "Kinh thư ngươi học thế nào?""Chỉ bình thường, vãn bối thích binh pháp hơn thi thư." Yến Kỳ Hiên thành thật trả lời."Vậy ngươi định tham dự kì thi võ?""Thật ra..." - Yến Kỳ Hiên nghĩ đã có sự hiểu lầm nhưng không kịp giải thích bởi Trịnh Quế Chi đã tiếp lời."Thi võ cũng tốt, sau này chiến đấu bảo vệ đất nước, nếu lập được đại công có khi còn được làm tướng quân.""Tạ phu nhân khích lệ.""Ta có một cô cháu gái họ xa năm nay tròn mười sáu, tướng mạo thanh tú, cầm kì thi họa cũng biết, nếu ngươi không chê thì để ta sắp xếp mối hôn sự này, đảm bảo ngươi không chịu thiệt."Yến Kỳ Hiên bắt đầu khó hiểu."Ta biết ngươi đang thắc mắc vì sao ta lại nói những lời này. Thật ra, hôn sự kia là do lão thái gia sắp xếp mà chưa từng thông qua ý kiến của lão gia hay ta. Lúc đầu, ta và lão gia đều đồng ý chấp nhận bởi dù sao đó cũng là đệ tử của ân nhân. Nhưng, Mộng Sương nhà ta càng lớn thì tài hoa càng vượt trội, đến cả hoàng thượng, hoàng hậu đều tán thưởng, vì thế, hôn sự của con bé đã không còn do gia đình quyết định. Hơn nữa, với địa vị thân phận của ngươi, bọn ta không thể chọn ngươi làm hiền tế vì như vậy chính là bất kính với những vương tôn công tử quyền quý từng nhờ bà mai đến bàn chuyện hôn sự.""Vì thế nên phu nhân mới thay thế cháu gái người cho vãn bối? Người xem vãn bối là gì, là hàng hóa muốn thay thế nào thì thay cái đó sao?" - Yến Kỳ Hiên vẫn bình tĩnh hỏi chuyện."Trà ngươi vừa uống là nhất phẩm tiến cống hàng năm, số lượng có hạn, phu quân ta là thần tử được hoàng thượng trọng dụng nên mới có, giá trị bên ngoài thì dù bán mười người như ngươi cũng không mua nổi, ngươi hiểu ý ta không? So với hàng hóa, ngươi vẫn không đáng giá."Yến Kỳ Hiên nắm chặt tay để kìm nén cơn giận."Nếu ngươi biết thân phận thì hãy giao lại hôn thư, ta sẽ nói với phu quân viết vài phong thư tiến cử ngươi, để ngươi có chút công danh.""Phu nhân nghĩ như vậy là có thể trả hết ơn cứu mạng của sư phụ vãn bối sao?" - Yến Kỳ Hiên nói. "Nếu vãn bối không giao trả hôn thư mà nhất quyết đưa sính lễ đến hỏi cưới thì không biết phu nhân có ý kiến gì?"Trịnh Quế Chi đặt cây quạt trên bàn, nở nụ cười."Chỉ một tên thư sinh nghèo kiết xác mà cũng dám uy hiếp ta, vậy để ta cho ngươi đáp án. Nếu ngươi không giao lại hôn thư thì ngay khi ngươi bước ta khỏi cánh cửa phủ này, ngươi sẽ trở thành kẻ thù của thượng thư phủ, đừng nói là khoa cử, ngay đến tính mạng ngươi ta cũng có thể định đoạt.""Vậy vãn bối xin chờ đợi." - Yến Kỳ Hiên nhìn Trịnh Quế Chi, nói. "Tại hạ cũng có điều này muốn nói với phu nhân. Thật ra, trà này cực kì khó uống.""Chờ đã." - Trịnh Quế Chi lên tiếng khi thấy hắn quay lưng rời đi. "Mang theo lễ vật của ngươi về cùng."Một lát sau tại hoa viên của Hà phủ, Trịnh Quế Chi cho người hầu lui ra phía sau, nhìn con gái bảo bối đang họa tranh, bà nở nụ cười."Nữ nhi của mẫu thân có nên được gọi là Họa Tiên không đây? Mấy bức tranh của người thường sao có thể đẹp thế này?""Mẫu thân, chuyện hôn thư đó thế nào rồi?""Yên tâm! Mẫu thân sẽ cho người lo liệu." - Trịnh Quế Chi cười. - "Vậy con định chọn Hiền Vương hay Cảnh Thái thế tử để phụ mẫu còn lo liệu.""Con cũng chưa quyết định, hai bên đều có điểm tốt và điểm không tốt. Con muốn lựa chọn thật kĩ lưỡng."Mẫu tử Trịnh Quế Chi vui cười bao nhiêu thì tại khách điếm, Yến Kỳ Hiên cảm thấy vô cùng tức giận. Rốt chuyện chuyện này là thế nào? Sư phụ và đại ca có biết thông gia tương lai mà họ lựa chọn là hạng người vô sỉ thế này không? Nhìn lễ vật bị trả lại, y càng thêm tức giận. Trịnh Quế Chi khinh thường thân phận của y, coi y còn không bằng ngọn cỏ bên đường nên từ đầu đến cuối chưa từng mở hộp quà ra xem, nếu không bà ấy đã biết bên trong là cây huyết linh chi cực kỳ trân quý. Hai năm trước vào thọ thần của sư phụ, đại ca và đại tẩu đã dâng lên hiếu kính với người, trước khi y rời đi, sư phụ đã tặng cho hắn, bảo hắn làm lễ vật gặp mặt nhạc phụ, nhạc mẫu. Nếu để sư phụ và đại ca biết chuyện xảy ra tại Hà phủ, hai người họ nhất định sẽ thương tâm. Vì thế, trong thư gửi đại ca, y không hề đề cập đến chuyện này. Y sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện trước khi đại ca và đại tẩu quay trở về nhà.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện