[Nguyệt Chi Bộ Khúc Thứ Hai] - Hỏa Nguyệt

Chương 7: Xuống núi trừ yêu


trước sau

Trên đường xuống núi, Hỏa Nguyệt luôn nhịn không được truy hỏi Nam Cung Tu Trúc, sao Tiêu Hồn Điện từ một môn phái trong võ lâm biến thành đạo quán tu hành? Tổ sư gia gì đó sau khi nhạn nuôi tổ sư nương? Bọn họ tu luyện thành tiên thế nào? Tu tiên có phiền phức quá hay không? Luôn hỏi Nam Cung Tu Trúc phiền hay không phiền.

"Ngừng! Ngừng! Ngừng! Con để cho ta thở một chút có được không?"Nam Cung Tu Trúc thật sự khó giải thích những tò mò của nàng, tra tấn mà cái đầu bự lên.

Duy chỉ có Hỏa Tiêu cúi đầu, lặng lẽ nhếch lên khóe miệng. Mà nha đầu không biết sống chết kia, cứ chơi xấu trên lưng Hỏa Tiêu, cực kỳ thoải mái ưỡn cái lưng mỏi, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục hỏi,"Người là sư phụ, đương nhiên nên giải thích đồ nhi giải thích nghi hoặc a."

"Sách cổ Tiêu Hồn Điện ghi lại, nơi này trước đây vốn là 1 đạo quán, tên là Thanh Phong quán."Con mắt Hỏa Nguyệt nhịn không được trừng lớn, Nam Cung Tu Trúc biết rõ nàng muốn hỏi tại sao, lập tức đoạt đáp."Tổ sư gia xem thường thuật tu hành, tham dự võ lâm tranh đấu, đổi tên Tiêu Hồn Điện. Sau đó tiêu diệt Lục Đại môn phái, trong thời gian ngắn Tiêu Hồn Điện nổi lên đứng đầu võ lâm."

"Sau đó vì muốn cùng tổ sư nương tương thân tương ái, lại không muốn xen vào tranh đấu giang hồ nữa, mới lại đổi Tiêu Hồn Điện trở lại thành đạo quán tu hành."Nam Cung Tu Trúc nhìn mặt mũi tràn đầy hứng thú của Hỏa Nguyệt, nhịn không được khóe miệng chụt rút."Đúng là như con nghĩ! Đúng là thuật Song Tu."

"Con đã nói gọi là Tiêu Hồn Điện, sao lại không có cái đó. Thì ra là song tu môn phái nha, sư phụ cùng người luyện song tu là ai? Trong này lại không có nửa cái nữ nhân, chẳng lẻ lại là các loại nữ quỷ cùng hồ yêu?"Hỏa Nguyệt nhất thời hí hửng, lại dõng dạc thẳng thắng suy đoán.

Sau khi nói xong, mới phát giác chú ý tới Nam Cung Tu Trúc sắc mặt càng ngày càng đen."Nam Cung Hỏa Nguyệt!"

"A! Hỏa Tiêu chạy mau a!"Hỏa Nguyệt gấp đến độ thiếu chút nữa té khỏi lưng Hỏa Tiêu. Thật ra từ khi Hỏa Nguyệt mở miệng nói câu nói đầu tiên thì Hỏa Tiêu đã chú ý tới sắc mặt Nam Cung Tu Trúc trầm xuống.

Mũi chân lập tức điểm nhẹ, đã nhảy tới phía trước mấy trượng. Nam Cung Tu Trúc không bắt được người, tức giận ở phía sau kêu gào không thôi."Hỏa Tiêu! Con không được bênh vực nó, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn cái nha đầu này!"

Hỏa Nguyệt đắc ý quay đầu lại nhìn Nam Cung Tu Trúc, còn làm cái mặt quỷ."Hỏa Tiêu sẽ không mặc kệ con."

Nam Cung Tu Trúc chán nản, thế là, cũng thi triển khinh công truy đuổi. Nhưng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, Hỏa Tiêu mới chỉ đến Tiêu Hồn Điện có ba tháng mà thôi, khinh công lại không thua kém Nam Cung Tu Trúc. Nam Cung Tu Trúc kiên trì truy đuổi phía sau bọn họ, chung quy vẫn không thể bắt được Hỏa Nguyệt, thậm chí Hỏa Nguyệt còn cố ý để hắn tới truy đuổi bọn họ.

Đường xuống núi vốn phải đi bộ gần nửa ngày, kết quả bọn họ náo loạn như thế. Không đến một canh giờ cũng đã đi tới chân núi, Hỏa Nguyệt dựa trên lưng Hỏa Tiêu, cái đầu dài gác lên vai của hắn, lại gần bên tai của hắn hỏi."Hỏa Tiêu, đệ có mệt hay không? Nếu mệt thì để tỷ xuống."

"Không mệt."Mặc dù mặt Hỏa Tiêu có chút hồng, lại không thở gấp chút nào."Vậy đệ có cảm thấy tỷ rất nặng hay không?"Hỏa Nguyệt nghĩ đến mình sau khi vào Tiêu Hồn Điện, bởi vì Hỏa Tiêu làm món ăn quá ngon, mỗi lần đều phải ăn hai bát cơm, có thể lại tăng cân hay không a?

Hỏa Tiêu quay đầu đối cười với nàng, nhẹ nhàng nói."Tỷ quá gầy, ăn nhiều chút mới tốt."

Trời ạ, Hỏa Tiêu dịu dàng như vậy, thật sự rất đáng yêu a. Hỏa Nguyệt hơi giật mình nhìn Hỏa Tiêu, lại nhịn không được thất thần.

Chờ Nam Cung Tu Trúc đuổi đến sau, tựu chứng kiến Hỏa Nguyệt ngây ngốc nhìn chòng chọc Hỏa Tiêu, bộ dáng như nước miếng sắp chảy ra. Có đồ đệ như vậy, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh a.

Nhưng cuối cùng thời gian còn thừa, ba người tiếp tục đi. Cuối cùng còn đến bến đò đi thuyền, nhìn qua hình như phải đi rất xa.

"Sư phụ, rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?"Hỏa Nguyệt vừa lên thuyền liền không chịu ngồi yên, lại hỏi tiếp.

Nam Cung Tu Trúc đau đầu nhìn nàng, nha đầu kia một giây cũng không yên tĩnh được sao."Đến thôn Cây Du ở Thương Lan."

Hả? Hoàn toàn không biết địa đồ nơi này, Hỏa Nguyệt vốn nổi lên chút tò mò cũng bị dập tắt. Ai, vẫn nên theo sư phụ thôi.

Sau khi đến Thương Lan đã tối rồi, ba người xuống thuyền. Lại thuê xe ngựa, tiếp tục đi tiếp.

Hỏa Nguyệt ngồi ở trong xe, nhịn không được vén rèm nhìn bên ngoài, bốn phía đều là vùng đồng không mông quạnh, cũng không có nhà cửa gì cả, thật sự không thú vị! Còn không bằng nhìn Hỏa Tiêu.

Đang nghĩ như vậy, ai biết ông trời hình như cũng muốn giúp nàng. Á! Đột nhiên ròng rọc vấp phải hòn đá hơi xóc nảy chút, Hỏa Nguyệt mất trọng tâm ngã về phía Hỏa Tiêu, Hỏa Tiêu thấy nàng ngã tới, cũng vội vàng giang tay chuẩn bị tiếp nàng.

Kết quả bánh xe lại vấp phải 1 tảng đá khác, thân xe lại lung lay cái. Hỏa Tiêu cũng không ổn định, chẳng những không có thể nhận được thân thể Hỏa Nguyệt, ngược lại còn ngã ngược ra sau. Còn kết thúc của Hỏa Nguyệt lại là ngã lên người Hỏa Tiêu.

Chỉ là, nàng tương đối mẫn cảm phát hiện, tay của mình đặt trên đùi Hỏa Tiêu, còn mặt mình thì đang đè lên ch. Mặt nàng lập tức đỏ lên, cho dù đêm tối trong nhìn không thấy. Nhưng cái kia lập tức tỏa ra nhiệt lượng, làm cho nàng cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Huống chi sau khi bị tác động từ bên ngoài, tiểu gia khỏa hình như có chút rung động run rẩy muốn đứng dậy. Hỏa Nguyệt nhanh chóng lùi ra sau, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm chỉnh ngồi ở một bên. Nhưng nàng lặng lẽ liếc nhìn Hỏa Tiêu, Hỏa Tiêu hình như cũng có chút xấu hổ, xoay mặt sang hướng khác, cũng không dám nhìn nàng.

Nam Cung Tu Trúc lái xe một đường chạy vội, cuối cùng chạy tới thôn cây du. Dừng xe trước ngôi nhà lớn nhất thôn Cây Du, người hàu cùng người chăn ngựa đã sớm chờ ở đó, vội vàng xách đèn lồng đến đón bọn họ.

Mãi đến xuống xe ngựa, vẻ mặt của Hỏa Tiêu cùng Hỏa Nguyệt vẫn chưa có khôi phục lại như thường. Nam Cung Tu Trúc liếc hai người, có chút ù ù cạc cạc hỏi,"Trong xe rất bí sao? Sao mặt lại đỏ bừng vậy."

Hỏa Tiêu vừa nghe, đầu càng cúi thấp hơn, mặt càng có xu thế nóng lên. Chỉ có Nam Cung Hỏa Nguyệt không ngừng gật đầu,"Đúng vậy a."

Sau đó lập tức nói sang chuyện khác,"Sư phụ, chúng ta tới đây làm gì vậy?"

Nam Cung Tu Trúc ngẩng đầu nhìn đại viện Trương gia, lông mày hơi nhíu lại,"Đến bắt yêu hồ."

Gì?! Yêu hồ? Thật sự có loại này sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện