Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Tâm Lý Hơn Thua Chết Tiệt Của Đàn Ông


trước sau

Người trên phi thuyền nhìn anh rời khỏi phi thuyền bước xuống nói mấy câu khiến mãnh thú đông nghìn nghịt bên bờ biển lục tục rời đi.

Biển xanh vô tận khôi phục lại sự yên lặng, giống như cảnh tượng làm người ta toát mồ hôi lạnh vừa nãy không hề tồn tại.

Bọn họ dụi dụi mắt, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng mãnh thú trong biển.

Trợn mắt há hốc mồm không dám tin!

Cho tới khi Lý Tấu Tinh quay lại phi thuyền, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như vậy rồi thật sự rất lợi hại.

Vì hàng hóa không thể chậm trễ nữa cho nên Kim Địch hỏi: "Bây giờ đi liền luôn?"

Lý Tấu Tinh với Hi Nam gật đầu, sau khi phi thuyền khởi động bọn họ bèn chờ bên cạnh Tế Du, nhìn vị trí bị thương của hắn đang được chữa trị từng chút một.

Sắc mặt Tế Du bình thản như đang ngủ say, có thể nhìn ra đang chuyển biến rất tốt.

Sao Hải Bạch dần bị bỏ lại đằng sau, Hi Nam đang trên phi thuyền lúc này mới muộn màng nói: "Hình như chúng ta quên mất cái gì đó rồi?"

Đi theo phi thuyền của người lạ phi trong vũ trụ bao la, Hi Nam cũng phục dũng khí của mình luôn. Hắn nhìn Lý Tấu Tinh bên cạnh, cái tên này đang ngẩn ngơ, mặc dù hiện tại Lý Tấu Tinh còn ngốc nhưng không biết vì sao vừa nhìn anh lại thấy rất có cảm giác an toàn.

Rõ ràng bây giờ tên này mới có chín tuổi!

"Chúng ta chưa nói chuyện này cho bọn Vấn Thành biết," Hi Nam nghĩ ra rồi, hắn bật dậy, "Trời đựu!"

Vẻ mặt hắn như đưa đám, "Sao cái này mà tôi cũng có thể quên chứ."

Lý Tấu Tinh không nhịn được bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng để không làm tổn thương trái tim của đàn em anh làm bộ như không nghe thấy.

Hi Nam nhìn một vòng xung quanh, thở dài, "Phi thuyền này nghèo ghê á."

Lý Tấu Tinh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hoài nghi nhìn hắn.

"Đây đều là thiết bị của mấy năm trước." Hi Nam thầm thì.

Bề ngoài nhìn qua rất hoành tráng nhưng thực tế bên trong đều là thiết bị cũ kỹ, kể cả khoang cấp cứu Tế Du đang dùng cũng là sản phẩm bốn, năm năm trước.

Nhưng mà đây chỉ là phi thuyền bình thường chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa, hắn cảm thấy không thể yêu cầu cao hơn.

Lý Tấu Tinh đứng lên bước tới sờ sờ mặt ngoài khoang cấp cứu, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay, dưới lòng bàn tay của anh chính là khuôn mặt của Tế Du.

"Không sao," anh nói, "Ngày mai Tế Du khỏe lên rồi chúng ta sẽ xuống phi thuyền."

"Chúng ta rời phi thuyền bằng cách nào?" Hi Nam, "Không phải chúng ta muốn là được, còn phải xem xem tuyến đường gần đây có phi thuyền cho chúng ta trở lại tinh cầu hay không."

Lý Tấu Tinh, "Nhưng mà em có thể khống chế chiếc phi thuyền này."

"Nhưng mà cậu có thể khống chế cũng không có nghĩa là chúng ta có thể..." Con ngươi của Hi Nam giãn ra, "Cậu vừa nói gì?!"

Lý Tấu Tinh dựng một ngón tay trước môi, Hi Nam vô thức ngậm miệng lại.

Tên ngốc Hi Nam căn bản không nghĩ đến Lý Tấu Tinh dám gan to nói chuyện như vậy với hắn có nghĩa nơi này đã được anh che chắn, bị lừa xoay như chong chóng, khẽ giọng nói: "Chúng ta làm vậy có phải không hay lắm không?"

"Nhưng các anh ấy sẽ lo lắng á," Lý Tấu Tinh cũng hạ thấp giọng trả lời, "Bọn họ cực kỳ lo lắng thì làm sao."

Nói rất nghiêm túc, cũng hơi có lý, nhưng Hi Nam vẫn còn xoắn xuýt: "Nhưng mà người ta cứu Tế Du đó, chúng ta làm như vậy là không đúng."

"Anh nói có lý."

Lý Tấu Tinh gật gật đầu, nở một nụ cười thật tươi, "Tinh Tinh nghe theo anh."

Anh đồng ý nhanh gọn lẹ như thế làm Hi Nam ngược lại có hơi do dự. Hắn nhìn Lý Tấu Tinh từ trên xuống dưới vài lần, Lý Tấu Tinh tỏ vẻ vô tội đối diện với hắn. Hắn bỏ cuộc, mơ hồ cảm thấy mình bị gài bẫy, "Haizz."

Lý Tấu Tinh khó hiểu nhìn hắn thở dài, vẻ mặt còn ngu ngơ hơn hắn.

Hi Nam cảm thấy việc này còn phải trông cậy vào mình. Hắn hỏi xin nhân viên công tác trên thuyền bản ghi chép lộ trình, cân nhắc xem tinh cầu nào trên lộ trình có thể có phi thuyền tới sao Hải Bạch.

Sao Hải Bạch.

Tình thế hạ cánh chưa từng có của phi thuyền phía xa kia làm sắc mặt ba người Cố Vấn Thành nghiêm nghị.

Sắc mặt gã đánh lén bị tóm trắng bệch, khổ sở xin tha, "Tôi chỉ nhất thời nổi lòng tham thôi, ngay cả các cậu là ai tôi cũng không biết mà."

Bọn họ không rảnh nhiều lời với gã, sau khi hỏi hết những chuyện có thể hỏi thì đánh ngất gã rồi cột vào trên cây, thông báo quân đội sao Hải Bạch đến bắt.

Trước khi đi, Cố Vấn Thành không buông tha hắn, tại trong đầu của hắn xâm nhập tinh thần lực, chuẩn bị cũng làm cho hắn nếm thử tinh thần lực bạo động mà chết tư vị. . Truyện Kiếm Hiệp

Lúc bọn họ nhanh chóng chạy về đã không thấy bóng dáng của phi thuyền đâu, phi thuyền đã rời đi được một lúc lâu.

Sắc mặt Cố Vấn Thành khó coi, bàn tay bên người nắm chặt.

Trên bờ cát có vết máu.

Ánh mắt của hắn nặng nề, làm người ta kinh hồn bạt vía.

Lăng Niên gửi yêu cầu liên lạc với bọn họ, hắn cứ nghĩ tín hiệu bị chặn không liên lạc được nhưng không ngờ lại kết nối được!

Mặt Hi Nam mặt xuất hiện trong màn hình, vẻ mặt lúng túng, cứ như hôm nay mới biết đến quang não vậy, "Tôi quên mất là tôi còn có thể dùng quang não liên hệ với các cậu."

"..." Lăng Niên im lặng một hồi, "Tế Du đâu?"

Vẫn nên tìm người đáng tin nhất.

"Tế Du bị thương," Hi Nam chỉnh quang não quay khoang cấp cứu, "Bị thương rất nặng, nhưng mà ngày mai có thể sẽ khỏe lại thôi, các cậu không cần lo lắng đâu, có chúng tôi chăm sóc cậu ấy rồi."

Sau khi biết có người bị thương sắc mặt ba người bọn họ đều không tốt lắm. Sau khi cẩn thận quan sát Tế Du, Swarin mím chặt môi, "Kẻ nào làm cậu ấy bị thương?"

Cố Vấn Thành cũng đồng thời hỏi: "Lý Tấu Tinh đâu?"

Hi Nam không biết trả lời câu hỏi của ai trước, khuôn mặt Lý Tấu Tinh liền xuất hiện trong màn hình.

Đường nhìn của Cố Vấn Thành lập tức chệch đi, Lý Tấu Tinh kể lại những chuyện đã xảy ra lúc trước cho bọn họ nghe.

Lời nói ngắn gọn, logic rõ ràng, nhìn qua rất ổn. Lăng Niên kinh ngạc, "Cậu khỏe rồi à?"

"Bây giờ cậu ấy chín tuổi rồi," Hi Nam ló đầu ra, "Đáng tin hơn trước."

Lý Tấu Tinh không cho là như vậy, "Em vẫn luôn rất đáng tin, Tinh Tinh là anh hùng của Tế Du."

"Được rồi được rồi," Hi Nam đáp qua loa, "Cậu là anh hùng."

Trong màn hình Lý Tấu Tinh vui vẻ hớn hở cười cười nói nói với Hi Nam mà quên mất một người khác ở bên kia màn hình. Cố Vấn Thành chậm rãi mím chặt môi.

Cái tên này còn không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, tầm mắt cũng không dừng lại trên người hắn, giống như một ngày không gặp là quên mất còn có một người tên là Cố Vấn Thành vậy.

"Hi Nam," hắn mở miệng, "Bây giờ các cậu ở đâu?"

Hi Nam, "Tôi không biết."

Hắn thành thật trả lời, trên mặt chạy đầy hai chữ ngu xuẩn.

Cố Vấn Thành, "Gửi vị trí qua, có cần chúng tôi đuổi theo không?"

Giọng điệu của hắn rất ôn hòa, hơi khom người lại gần quang não. Nhưng mà đối phương không hề trả lời, hình ảnh biến mất, trong màn hình hiển thị đối phương không kết nối được.

Lăng Niên nhăn mày, thao tác mấy lần thì lắc đầu, "Không liên lạc được."

Swarin rất lo lắng, "Tế Du bị thương, chỉ có hai người Hi Nam với Tấu Tinh có ổn không?"

Những người khác không lên tiếng, bọn họ cũng không chắc.

Nếu như Lý Tấu Tinh khôi phục vậy thì bọn họ vẫn ổn, còn nếu Lý Tấu Tinh không khôi phục, trạng thái này cứ kéo dài thì chỉ có thể hy vọng đối phương không có ác ý, bằng không một người không được thông minh lắm, một người có vấn đề về chỉ số thông minh thì sao chơi lại người ta được.

Cố Vấn Thành bước tới cạnh bờ biển, bé người cá vọt ra từ trong biển, nhìn thấy hắn liền nói một hơi: "Đại ca nói kẻ ăn cắp tinh thạch năng lượng không chỉ có một người."

Cố Vấn Thành thấy xưng hô đại ca này rất dễ thương, hắn sờ sờ đầu nhỏ của bé người cá, "Còn nói gì nữa không?"

Bé người cá suy nghĩ một lát, "Phi thuyền thương mại, Đế Lan."

"Anh biết rồi." Cố Vấn Thành bĩnh tĩnh đứng lên.

Lăng Niên với Swarin ở sau lưng hắn hỏi: "Đế Lan, là tên của chiếc phi thuyền kia à?"

"Là tên của đội bọn họ," Cố Vấn Thành cười nhẹ nhõm, "Một đội vận chuyển hàng hóa nhỏ, cũng không có nguy hiểm gì, chúng ta không cần lo lắng."

Trên phi thuyền, trong khoảnh khắc mất kết nối ngược lại Lý Tấu Tinh lại thở phào nhẹ nhõm.

Hi Nam nghi ngờ quét mắt nhìn anh.

"Sao thế," Lý Tấu Tinh vô tội nhìn lại, "Đừng nhìn em như vậy, Tinh Tinh sẽ xấu hổ đó."

Hi Nam không nhìn ra cái gì không đúng nên dứt khoát bỏ qua, vừa hay đến thời gian ăn cơm, hắn mặt dày dự định đi cọ cơm cho mình và Lý Tấu Tinh.

Sau khi hắn ra ngoài, Lý Tấu Tinh lại mở quang não ra.

Đặt vào vị trí màn hình vừa rồi của Hi Nam, rầu rĩ.

"Làm sao bây giờ," anh cúi đầu nhìn mình, "Tinh Tinh không thuần khiết nữa rồi."

Tinh Tinh nhỏ tinh thần phấn chấn, quả không hổ thẹn thanh danh Đại Điếu.

(*) tác giả ghi là 大吊 (dà diào) nhưng tui nghĩ chắc ghi trại của từ chym lớn aka 大鸟 (dà diǎo) =)))

Cố Vấn Thành khom người, từ cổ áo rộng mở kia có thể nhìn thấy cả eo. Mắt Lý Tấu Tinh tốt nên thậm chí có thể thấy rõ màu sắc của hạt châu bị gió và quần áo ma sát làm cho hơi nhô ra.

Hắn vừa nói là lồng ngực phập phồng, vật kia theo đó cũng hơi run run.

Lý Tấu Tinh nhìn Tinh Tinh nhỏ, cảm thấy nó thực sự không ngoan chút nào, lại nặng nề thở dài lần nữa.

...

Chờ sau khi Lý Tấu Tinh ra ngoài Hi Nam đã mặt dày cọ được cơm. Mặc dù thiết bị trên phi thuyền tương đối cũ kỹ nhưng cơm nước lại không phải dịch dinh dưỡng mà là bữa ăn chân chính, có mặn có chay. Tuy sắc hương vị không ngon như Cố Vấn Thành làm nhưng bọn họ cực kỳ thỏa mãn.

Dựa vào bữa cơm này Hi Nam nhận định vị thuyền trưởng này nhất định là người tốt.

Hai người bọn họ rất không biết xấu hổ ăn ngấu ăn nghiến trong phòng ăn, người lui tới xung quanh cũng phải liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Hi Nam với Lý Tấu Tinh tươi cười đón nhận, người này so với người kia cười càng xán lạn hơn, người xung quanh thấy bọn họ tươi cười cũng vô thức cười đáp lại. Khi Kim Địch tới đây liền thấy tình cảnh hài hòa thân thiết như thế.

Ông vui vẻ, bước tới ngồi xuống bên, cười nói: "Mấy nhóc cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt," Hi Nam, "Cơm cũng rất ngon, thuyền trưởng, chú thật sự là một người tốt, không những cứu Tế Du mà còn thu nhận hai người chúng con."

Kim Địch run rẩy khóe miệng, nói đùa: "Sớm biết mấy nhóc có thể ăn như vậy thì ta thật sự không nên để cho mấy đứa tùy ý đi lên."

"Tinh Tinh muốn cao lớn hơn," thái độ của Lý Tấu Tinh càng thản nhiên hơn so với Hi Nam, "Nhất định phải ăn nhiều."

Thật sự khiến người ta yêu thích, chỉ nhìn hai người bọn họ thôi cũng làm người ta muốn cười.

Kim Địch cười ha hả, "Mấy đứa cứ ăn hết mình đi, chút cơm ấy phi thuyền chúng ta vẫn đáp ứng được."

Chờ sau khi ăn xong, Kim Địch dẫn bọn họ tới một gian phòng trống, khuyên nhủ: "Tuy rằng mấy đứa muốn canh chừng bạn của mình nhưng thời gian 24 tiếng thực sự không ngắn. Nếu mấy đứa lo lắng thì có thể qua khoang cấp cứu bất cứ lúc nào, bây giờ cứ nghỉ ngơi trước đã."

Lý Tấu Tinh với Hi Nam tiếp nhận ý tốt của thuyền trưởng, vừa đóng cửa lại là Lý Tấu Tinh liền xông vào buồng tắm.

Lúc đang tắm thì Cố Vấn Thành gửi tới lời mời kết nối.

Lý Tấu Tinh nhấn đồng ý, một giây sau Cố Vấn Thành liền thấy bộ dạng trần truồng đứng dưới vòi tắm nước nóng của anh.

Cố Vấn Thành, "Đang tắm?"

Vẻ mặt Lý Tấu Tinh ngây thơ vô tội, "Tinh Tinh thích sạch sẽ."

Cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào hắn, Cố Vấn Thành thoải mái hơn, "Lăng Niên đã tra xét lộ trình của Đế Lan, 3 giờ chiều nay sẽ dừng lại ở sao Mã Vĩ. Chúng tôi đang trên phi thuyền, ba người các cậu ở sao Mã Vĩ chờ chúng tôi."

Lý Tấu Tinh nói được, đột nhiên hơi nhướng mày, tỏ vẻ rất khó chịu.

Cố Vấn Thành vội vàng hỏi: "Sao thế?"

"Khó chịu..." mặt Lý Tấu Tinh nhăn thành một cục, "Tinh Tinh rất khó chịu."

Bộ dáng này làm gì tới chín tuổi, Cố Vấn Thành hoài nghi chín tuổi là Lý Tấu Tinh báo cáo láo, thực tế vẫn là năm tuổi.

Hắn hỏi, "Khó chịu ở đâu?"

Cố Vấn Thành phóng to hình chiếu quang não thành tỉ lệ người thực, đánh giá Lý Tấu Tinh trong quang não, sợ anh sẽ bỏ sót trọng điểm.

Lý Tấu Tinh cầm quang não trên tay nhắm thẳng phía dưới, hình chiếu xoay một vòng, trọng điểm đối diện Cố Vấn Thành.

Còn nghịch ngợm run run, thiếu chút nữa đâm thủng màn hình.

Cố Vấn Thành trợn mắt ngoác mồm.

"Nơi này đau."

Giọng anh vô tội lại khó chịu, "Đau đến sưng lên luôn, Tinh Tinh rất khó chịu, có phải Tinh Tinh bị bệnh không?"

"..." Cố Vấn Thành chật vật tắt hình chiếu, "Ngậm miệng!"

Bên kia không có âm thanh, Cố Vấn Thành trái lại lo lắng, "Lý Tấu Tinh?"

Ngoại trừ tiếng nước thì hoàn toàn yên tĩnh.

Lòng Cố Vấn Thành đánh thịch một cái, mở lại hình chiếu.

Chàng trai một mét chín đứng dựa vào tường, tò mò nghiên cứu bộ phận đang biến hóa kia trong làn hơi nước, rục rà rục rịch muốn cầm lấy.

Vừa mở ra đã gặp hình ảnh kích thích như thế, biểu cảm Cố Vấn Thành đổi tới đổi lui, nhìn tên ngốc có chỉ số thông minh thấp bên đầu kia không biết làm sao nên khiến bản thân ngày càng khó chịu, vẻ mặt ngày càng đau khổ.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắn bình tĩnh nói: "Buông lỏng tay ra."

Lý Tấu Tinh ngoan ngoãn buông lỏng tay, khuôn mặt đã nhuốm hồng.

Cố Vấn Thành nhíu nhíu mày, "Cậu nhẹ tay chút, không thì sẽ càng khó chịu hơn đó."

Sau khi thấy Lý Tấu Tinh gật đầu, Cố Vấn Thành vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, "Bây giờ, nhẹ tay một chút, từ đầu tới cuối... di chuyển, dùng hai ngón tay, lại sờ một cái... nơi đó."

Dưới sự chỉ bảo một kèm một của bạn tốt, Lý Tấu Tinh lại không nắm được trọng điểm, anh sắp khóc đến nơi, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Vấn Thành trong quang não, "Tinh Tinh càng khó chịu hơn."

Không biết là nước hay là mồ hôi, tinh nghịch lăn xuống từ trên mặt anh.

Cố Vấn Thành đứng ngồi không yên, hắn đứng dậy đi rót ly nước, cảm thấy nóng lạ thường, mắng: "Cậu thật đần độn."

Lý Tấu Tinh khổ sở cúi đầu, "Được rồi, Tinh Tinh nhịn một chút vậy."

Anh như vậy càng làm người ta thấy đau lòng, tóc đen trên đầu cũng lộ ra vẻ ủ rũ chán nản.

Cố Vấn Thành bất đắc dĩ nói: "Để tôi ngẫm lại biện pháp."

Lý Tấu Tinh mong đợi nhìn hắn, quả thực làm cho người ta không có cách nào từ chối.

Áp lục của Cố Vấn Thành thêm nặng hơn, có loại cảm giác chột dạ khi dạy hư trẻ nhỏ... còn có cảm giác kích thích.

Hắn quay người tiến vào buồng tắm, liếm liếm đôi môi khô khốc, "Tôi chỉ làm mẫu cho cậu một lần thôi đó."

Cách màn hình, thiếu niên bên trong sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly.

"Nhìn rõ không?"

Tiếng nói cũng mang theo khàn khàn khiêu gợi.

Cố Vấn Thành rửa tay, động tác lười biếng.

Lúc này hắn phải thơm đến nhường nào chứ.

Lý Tấu Tinh hít hít mũi ngửi nhưng chỉ có thể ngửi được hơi nước bình thường.

Anh không vui, "Tinh Tinh không biết."

Động tác Cố Vấn Thành dừng lại, đau đầu, "..."

Lời cũng không nói ra được, nhìn về phía quang não, bị Lý Tấu Tinh dọa cho sợ hết hồn.

Làm sao có thể... như thế...?

Lúc ngủ say và lúc thức tỉnh là hai trạng thái khác nhau hoàn toàn.

Lòng ghen tị của đàn ông xuất hiện.

Lớn như vậy, chắc nhìn được nhưng không dùng được đâu.

Nhất định không lâu hơn hắn, tâm lý hơn thua của Cố Vấn Thành bị kích thích.

Hắn nhất định phải làm Lý Tấu Tinh sảng khoái một lần rồi so xem ai lâu hơn ai!

Truyện convert hay : Yêu Nghiệt Tu Chân Bỏ Thiếu

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện