Ngưu Đầu Mã Diện

Đường Hoàng Tuyền, Vong Linh Thay Thế (2)


trước sau

Chương 8: Đường Hoàng Tuyền, Vong Linh Thay Thế (2)

Lúc Ngưu Đầu đến cầu Nại Hà, Mã Diện quả nhiên đang ở đó, y so với lúc hắn rời khỏi âm giới lên dương gian đã ít nhiều khác biệt, bấy giờ Mã Diện chỉ khoác trên người thanh y giản dị thuần túy một màu đen, tóc được cột lên cao, không còn đeo phù quan trên đầu, một bộ dạng vô cùng đạm bạc. Ngưu Đầu không lên tiếng, im lặng đi từ phía sau y, bất quá cơ hồ hắn vừa đến gần, chỉ còn cách y không quá hai bước chân, Mã Diện đã cất tiếng, âm giọng thanh thoát dễ nghe, quả thực khiến người ta ưa thích: "Vong hồn thế nào?"

Ngưu Đầu thoáng nhíu mày, y cư nhiên vừa gặp lại hắn liền truy hỏi về vong linh, tâm tình vốn đang hứng khởi cứ vậy bị y chặt đứt. Ngưu Đầu chắp hai tay ra sau lưng, đứng song song bên cạnh Mã Diện, từ trên cầu Nại Hà nhìn xuống sông Vong Xuyên huyết thủy cuồn cuộn: "Ta để hắn ở Đường Hoàng Tuyền, cũng đã nói qua về việc vong linh thay thế."

Mã Diện thủy chung cúi đầu, từ lúc Ngưu Đầu đến đây vẫn luôn không nhìn hắn, y lấy từ trong tay áo ra một quyển trục, đưa tới trước người Ngưu Đầu: "Cho ngươi."

Ngưu Đầu nhận lấy quyển trục, ngờ vực nhìn qua, sau lại nhìn sang Mã Diện, hỏi: "Đây là cái gì?"

Mã Diện xoay đầu, đem tầm mắt phóng ra xa, nhìn đến vô cùng một mảnh tối đen trước mặt, trên cầu Nại Hà gió thổi từng cơn, thổi cả những sợi tóc đen dài của y nhẹ bay, Ngưu Đầu chuyên chú ngắm nhìn đến si ngốc, vô tri vô thức vươn tay vuốt lại mái tóc rối loạn cho y. Mã Diện bị hành động bất ngờ của Ngưu Đầu làm cho giật mình, đáy lòng chợt căng thẳng, hơi hơi chuyển bước chân, vạch ra một khoảng cách với hắn, lúc này mới điều chỉnh biểu tình trên mặt, nói: "Ta từ chỗ Diêm La Vương tiếp nhận. Bên trong đều là công việc sắp tới giao cho điện Ngưu Mã."

Ngưu Đầu nhận được câu trả lời, ngược lại không thấy thông tỏ bao nhiêu mà càng thêm mờ mịt, bình thường sau khi nhận trục từ chỗ Diêm La Vương và Thị Độc Vân Quan nghiễm nhiên đều do Mã Diện cất giữ, sau đó phân phó giải quyết dần dần, hắn vốn dĩ chưa bao giờ nhìn qua trong trục viết những gì, hơn nữa so với y thì hắn thích hợp giao chiến ác liệt hơn.

Ngưu Đầu có ý muốn đưa lại quyển trục cho Mã Diện: "Trước nay không phải đều do ngươi giữ sao, đột nhiên lại chuyển cho ta?" Mã Diện không giơ tay đón nhận quyển trục được đưa tới, đạm thanh nói: "Ngươi dù gì cũng là tướng quân của điện Ngưu Mã, không thể chỉ biết mỗi đánh nhau, vạn nhất nếu như ta có việc gấp phải rời điện, ngươi cũng có thể thay ta tiếp quản."

Ngưu Đầu không cho là vậy, cau có nói: "Ngươi phải đi đâu?"

"Tạm thời sẽ không." Mã Diện nói đến đây, không nhịn được thở dài, vươn tay phủi đi bụi mịn âm gian bám trên y phục, trên cầu Nại Hà gió thổi càng lúc càng lớn, nhị vị tướng quân vẫn như cũ đứng vững vàng, tựa như hai bức tường kiên cố mặc kệ phong ba xô đẩy vẫn hiên ngang không hề suy chuyển.

Tương truyền, khi vong hồn đi qua cầu Nại Hà đầu thai chuyển sinh, trên cầu vong linh tấp nập không thể nhận ra ai là ai, thế nhưng nếu ngươi lúc băng qua cầu cố gắng nắm giữ được một góc áo của người nọ, trải qua luân hồi, ngươi và người nọ ở kiếp sau sẽ gặp lại nhau, tiếp tục lương duyên còn dang dở ở kiếp này. Mặc dù vậy, nhưng trước khi qua cầu ngươi vẫn phải uống canh Quên Lãng, toàn bộ kí ức của tam kiếp đều quên hết.

Ngưu Đầu cứ vậy miễn cưỡng nhận quyển trục, đồng thời đem sổ Sinh Tử và Chích Tủy giao lại cho Mã Diện.

Ngưu Đầu Mã Diện trở lại Đường Hoàng Tuyền, cùng vong hồn Phùng Thiên Lý lần nữa lên dương gian, để cô có cơ hội dẫn dụ người khác đến nơi cô đã treo cổ, bị mê hoặc chết theo cô, sau đó linh hồn người nọ sẽ trở thành vong linh thay thế cho Phùng Thiên Lý vĩnh viễn ở trên Đường Hoàng Tuyền lang bạc vô danh, còn Phùng Thiên Lý sẽ có thể đến Vọng Hương Đài nhìn về chốn cũ, uống canh Quên Lãng, qua cầu Nại Hà đầu thai.

Nơi Phùng Thiên Lý treo cổ tự sát là phía sau trường học, nơi này âm u tịch mịch, cây cối vây quanh không thấy nổi ánh sáng Mặt Trời, đứng từ chỗ này cảm giác vô cùng bức bối khó chịu. Phùng Thiên Lý đứng dưới dây thòng lọng nhìn lên, xác chết của cô đã được đưa về nhà mai táng, hiện tại chỉ còn dây thừng vẫn còn treo lủng lẳng không có ai thu dọn, nhiều phần là do sợ hãi không dám đến gần, Phùng Thiên Lý bật cười: "Mấy người này cũng chết nhát quá rồi. Tôi là ma chứ có phải biếи ŧɦái đâu mà suốt ngày rình rập bọn họ, còn sợ tôi giữa chừng nhảy ra hù bọn họ à."

Ngưu Đầu khoanh tay đứng một bên, không kiên nhẫn nói: "Ngươi làm ma còn lắm mồm như vậy, không nhanh một chút tìm người đến chết đi, bọn ta ở âm gian còn rất nhiều việc phải giải quyết, không giống như ngươi rỗi rãi đi khắp nơi."

Mã Diện đi một vòng quanh thân cây, cây này rất lớn, to cao sừng sững, tán lá rộng xòe ra chắn hết cả tầm nhìn phía trên, thảo nào ánh sáng không tài nào lọt qua được, y nhàn nhạt nói: "Ngươi chọn chỗ này cũng thật khéo."

Phùng Thiên Lý "A" một tiếng, không hiểu trong lời Mã Diện có ý tứ gì, quệt mũi hỏi: "Ý ngài là gì?"

Mã Diện khom người, dùng một tay chạm nhẹ lên thân cây thô ráp, chậm rãi giải thích: "Nơi này trước đây là miếu Thành Hoàng, nhưng không phải của Võ Đoán đại quan. Vị Thành Hoàng phụ trách trông coi phía Bắc hai trăm năm trước, gọi là Triệu Vương Chân Quân, nhưng không rõ vì sao vẫn đang đương nhiệm lại vô cớ biến mất, Diêm La Vương cử ra mười vị tướng quân trong Thập Điện Diêm La truy tìm tung tích, thế nhưng đến nay vẫn không tìm được bất luận thông tin gì."

Mã Diện vừa dứt lời, cả thân cây bất ngờ rung động kịch liệt, tán lá va vào nhau điên cuồng, tạo ra một hồi âm thanh xào xạc chói tai, tuy nhiên bốn bề lúc này lại không hề có một cơn gió thổi qua. Mã Diện bất giác nhíu mày, đưa mắt nhìn đến phía trên, như có điều gì suy nghĩ.

Phùng Thiên Lý tuy rằng không hiểu biết về âm gian, cô cũng chỉ là vong hồn mới tới, nhưng nghe qua đại khái vẫn đoán được dăm ba phần, gật gù: "Bên trong hẳn là có ẩn tình. Nhưng làm sao ngài biết nơi này từng là miếu Thành Hoàng, trường học này cũng đã xây cách đây năm mươi năm rồi."

Ngưu Đầu đồng dạng cũng có cùng một thắc mắc như Phùng Thiên Lý, nói: "Mã Diện, ngươi làm sao biết được đây là miếu Thành Hoàng của Triệu Vương Chân Quân? Hơn nữa trong lần đó, ta và ngươi cũng không có tham gia."

Mã Diện nhướng cao một bên mày, cười cười: "Chỉ là cảm giác. Ta cũng không chắc."

Phùng Thiên Lý trợn mắt: "Tướng quân, ngài đây là một tay đưa lên một tay kéo xuống sao, tôi còn tưởng sẽ có chuyện gì rất kịch tính."

Ngưu Đầu lắc đầu ngán ngẩm: "Ngươi từ lúc nào có khả năng này vậy..."

Mã Diện không tiếp tục trả lời bọn họ, đợi sau khi Phùng Thiên Lý và Ngưu Đầu đã rời đi tìm người sẽ trở thành vong linh thay thế cho Phùng Thiên Lý. Mã Diện lúc này mới thu hồi tươi cười trên mặt, lấy ra một tấm phù chú màu vàng nhạt, cẩn thận dán lên thân cây, thấp giọng thì thầm: "Triệu Vương Chân Quân?"

Như đáp lại lời Mã Diện, thân cây rung lên nhè nhẹ. Mã Diện vào thời khắc này cũng đã thả lỏng tâm tình, thở ra một hơi nói: "Phù chú ta vừa dán lên ngài có thể dùng pháp lực viết lên đó, nếu ngài là Triệu Vương Chân Quân vậy tại sao lại bị giam giữ ở chỗ này, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thân cây không không còn rung chuyển nữa, trên phú chù đồng thời hiện lên một chữ "Hại". Mã Diện cau mày, cũng đem phù chú tháo xuống, cất vào trong y phục.

Ngưu Đầu, Phùng Thiên Lý vừa vặn đi tới, theo sau bọn họ là một cô gái nét mặt u buồn, quanh thân đều tỏa ra một loại cảm giác nặng nề.

"Các ngươi tìm được rồi?" Mã Diện hỏi.

Ngưu Đầu thẳng một đường đến đứng bên cạnh y, đưa mắt nhìn cô gái kia chậm chạp đi về phía dây thừng còn đang mắc trên cây, nơi Phùng Thiên Lý tự sát: "Trên đường bắt gặp nàng ta nên mới đi theo xem sao, không ngờ là thật sự muốn chết."

Phùng Thiên Lý dường như không quá cao hứng, do dự muốn tiến lên phía trước, rồi lại thu chân về.

Mã Diện nhìn ra điểm bất thường này từ chỗ Phùng Thiên Lý, ôn thanh nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Phùng Thiên Lý thở dài, đưa tay quệt mũi: "Mã Diện tướng quân, hay là thôi đi... Tôi thật sự không nỡ để cô ấy thay mình chịu khổ, hơn nữa là tôi suy nghĩ không thấu đáo, cũng đã chết rồi." Phùng Thiên Lý nắm chặt bàn tay, dứt khoát quỳ xuống, nói: "Cầu xin tướng quân giúp đỡ, mạng tôi là do tôi từ bỏ, không thể thay đổi, cũng không cần người khác làm ma chết thay. Xin tướng quân cứu cô ấy một mạng, bao nhiêu khổ hình tôi đều nguyện ý gánh chịu."

Ngưu Đầu: "Lúc nãy không phải ngươi còn rất vui vẻ nói kiếp sau muốn làm một đại nam nhân hào kiệt xuất chúng sao?"

Phình Thiên Lý lắc đầu: "Tôi quả thật có mong muốn này, nhưng cũng không thể ích kỷ tước đoạt số mệnh của người khác... Cùng lắm thì làm cô hồn dã quỷ, tôi càng không có mặt mũi oán trách ai, là tôi tự mình chuốc lấy, huống hồ người mà tôi yêu thương, cô ấy khằng định sẽ không muốn nhìn thấy tôi làm ra loại chuyện thiên địa bất dung này."

Ngưu Đầu càng nghe càng thấy bực mình, quát: "Là ngươi không có chính kiến. Ta sẽ không phí phạm sức lực giúp ngươi, cứu người còn phạm vào trọng tội, ngươi cho rằng chỉ đơn giản nói một câu, vung một tay là xong sao?"

Phùng Thiên Lý cắn chặt răng, dập đầu xuống đất, khẩn khoản nói: "Cầu xin ngài, tướng quân. Sau khi trở về âm gian, tôi sẽ tự mình nhận tội."

Ngưu Đầu nâng cao giọng: "Một vong hồn như ngươi đừng nói có đến được điện Diêm La Vương hay không, ngay cả đầu thay chuyển sinh cũng không có cơ hội. Còn muốn nhận tội? Ngươi nghĩ thật đẹp."

Phùng Thiên Lý ngẫm nghĩ, lời Ngưu Đầu nói quả thực không sai, trước mắt cô gái kia cũng sắp không xong, Phùng Thiên Lý mặc kệ, liều mạng lao lên, cố gắng kéo đứt dây thừng, nhưng giống như Ngưu Đầu nói, cô chỉ là một vong hồn yếu kém, cho dù ra sức thế nào cũng không chạm được vật thể trên dương gian. Phùng Thiên Lý lắc đầu quầy quậy: "Chết tiệt, mau đứt đi!"

Ngưu Đầu không kìm được mắng một tiếng, xoay người đi, không muốn nhìn cảnh tượng trước mặt. Mã Diện từ đầu chí cuối không hề lên tiếng, nhẹ phất tay, dây thừng tròng qua cổ cô gái kia lập tức đứt rời, cô gái kia cũng vì vậy mà thoát chết.

Phùng Thiên Lý ngơ ra trong chốc lát, thở phào nhẹ nhõm.

Mã Diện đi tới, cúi người nhỏ giọng nói vào bên tai cô gái, bởi vì y nói rất nhỏ nên Phùng Thiên Lý khó có thể nghe thấy, cô gái kia vậy mà trợn tròn mắt, từ mặt đất bò dậy, vội vàng chạy khỏi.

"Như ngươi đã nói, sẽ không hối hận?" Mã Diện hướng Phùng Thiên Lý hỏi.

Phùng Thiên Lý gật mạnh đầu, trả lời chắc nịch: "Tuyệt không hối hận!"

Mã Diện hơi nâng lên khóe môi, mở ra Phá Đảnh Khiêu Xỉ thông tới âm gian, nói: "Trở về thôi, Liên Thu Uyển - Phùng Thiên Lý."

Truyện convert hay : Hào Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện