Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm

Chương 28


trước sau

Advertisement

Không khí nóng nực, mặt trời chiếm lĩnh cả bầu trời, không có lấy một gợn mây, ánh mặt trời khô nóng chiếu xuống khắp nơi, một lượng hơi nước lớn từ đất bốc hơi lên, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ thổi qua cũng mang theo hơi nóng, không hề có chút hơi mát nào, cây cỏ lộ ra vẻ ỉu xìu buồn bã, yên lặng rủ đầu xuống, ve sầu trốn ở một góc nào đó, tiếng ve kêu không ngừng vang lên, ve ve ve…

Dưới cái nắng chói chang gay gắt của mặt trời, thôn dân vẫn khổ cực lao động nơi đồng ruộng, mồ hôi chảy đầm đìa, thấm ướt cả áo quần mỏng manh, những giọt mồ hôi trượt từ trán qua hai gò má, thi nhau chảy xuống, thời gian dài làm việc trên đồng ruộng khiến da thịt thôn dân ngăm đen, lòng bàn tay có nhiều vết chai. Những thôn dân khom lưng nhiều, đứng thẳng người, lau mồ hôi, vươn tay che trước trán, nheo mắt nhìn mặt trời, đấm đấm hai bờ vai đau nhức, sau đó lại tiếp tục khom lưng làm việc.

Thôn dân làm việc xong, thì túm năm tụm ba ngồi dưới bóng cây râm mát, nghỉ ngơi, tán gẫu. Trong thôn có vài gốc cây anh đào lớn, tán cây rậm rạp, tạo ra một vùng bóng mát rộng lớn, không ít thôn dân đứng dưới tàng cây hóng mát, nói chuyện phiếm cho đỡ tẻ nhạt.

Sau giờ ngọ, một vị khách với trang phục không hề bắt mắt đi vào thôn, muốn nghỉ chân ở nơi này.

Lữ khách lau mồ hôi trên trán, xin thôn dân một chút nước, thái độ khiêm tốn ôn hòa, một bà cụ lớn tuổi tốt bụng cho hắn một chén nước. Người trẻ tuổi uống nước xong, ngửa cổ lên, híp mắt nhìn mặt trời chói chang, thời tiết thực sự rất nóng nực. Hắn lễ phép trả lại chén cho bà cụ, một ông cụ có chòm râu rất dài hỏi hắn.

“Chàng trai trẻ, một mình cậu đi lang bạt khắp nơi sao?” Cụ ông vuốt chòm râu dài của mình.

“Vâng, cháu nghĩ mình hiện tại còn trẻ, nên đi ra ngoài tìm hiểu thế gian, trau dồi tri thức.” Vị khách nở nụ cười nhã nhặn, lễ phép trả lời.

“Aiz, tuổi trẻ thật tốt, lúc còn trẻ ta cũng từng nghĩ như vậy, đáng tiếc…. Aiz…” Không biết cụ ông nghĩ đến điều gì, vừa vuốt chòm râu vừa thở dài, trong mắt tràn đầy tiếc hận, vẻ mặt tiếc nuối.

“Đúng vậy, cụ không sánh bằng người trẻ tuổi, chỉ có thể ở nhà, có thể ẵm cháu trai là vui vẻ rồi. Đi ra ngoài thăm thú là việc của của người trẻ tuổi.” Một cụ ông tuổi cũng lớn tiếp lời, giọng điệu tràn đầy xúc động.

Lữ khách không biết nên trả lời thế nào, hơi hơi tiến lên vài bước, đứng dưới bóng cây râm mát, không khí vẫn oi bức, nhưng thoải mái hơn đứng dưới ánh mặt trời chói chang. Mọi người cùng nhau đứng dưới bóng cây râm mát, vô tình bắt đầu tìm đề tài tán gẫu, ngươi một câu ta một câu, người trẻ tuổi trong thôn đều đi ra ngoài làm việc, ở đây chỉ có những người vô sự nhàn nhã ngồi tán gẫu với nhau, mọi người cũng rất muốn nghe lữ khách trẻ tuổi này kể chuyện.

Thanh niên cũng không giấu giếm kinh nghiệm của mình, hắn kể sinh động như thật, từ trải nghiệm của chính mình, những nơi hắn từng đi qua, ở thời đại không có nhiều thú vui giải trí, được nghe những câu chuyện mới lạ cũng coi như một loại hưởng thụ, mọi người say sưa lắng nghe, không khỏi sinh ra mấy phần thiện cảm với lữ khách ôn hòa khiêm tốn này.

Giữa lúc lữ khách đang nói đến đoạn hưng phấn, mọi người cũng tập trung tinh thần lắng nghe, bỗng dưng giữa bầu trời truyền đến một tiếng kêu sắc bén, nghe tiếng kêu này đã biết đây không thể là một sinh vật ôn hòa vô hại. Lữ khách trẻ tuổi theo phản xạ quay đầu nhìn lại, hít vào một ngụm khí lạnh, “Yêu quái!”

Một con quái vật to lớn hình chim bay qua làng, bay thẳng về phía thần xã, lông chim màu đen, đôi cánh khi dang rộng dài đến mười mấy mét, mỏ chim sắc bén, đôi mắt hung ác lóe lên tia sáng đỏ, móng vuốt sắc bén, nhìn qua, đây là một con yêu quái rất hung bạo tàn nhẫn, nhìn từ xa cũng khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Thôn dân tuy sợ nhưng vẫn trấn tĩnh, không hề cảm thấy kinh ngạc, tựa như thể nhìn nhiều đã quen, không còn sợ hãi hoảng hốt nữa, chỉ dõi mắt theo phương hướng yêu quái bay đi.

“Lại tới nữa rồi!” Cụ ông thở dài, khẽ lắc đầu.

“Đúng vậy, chỉ có một con, Kikyo-sama sẽ nhanh chóng tiêu diệt nó!”

“Đám yêu quái mơ ước vật mà Kikyo-sama bảo vệ vẫn chưa từ bỏ ý định.”

“À… Dường như mọi người không hề sợ hãi, đó là yêu quái đó! Nếu ở bên ngoài gặp phải yêu quái, chắc chắn là xong đời, may thay, ta chưa hề gặp phải chúng.” Thanh niên hoảng sợ nhìn phương hướng yêu quái bay đi, nghi hoặc, “Lẽ nào con yêu quái kia chỉ bay ngang qua?”

“Chắc chắn là bay về phía vật mà Kikyo-sama bảo vệ, từ khi trừ yêu sư giao cho Kikyo-sama thứ đó, yêu quái thường xuyên xuất hiện, chúng ta đã nhìn quen tình cảnh này, cuối cùng thì tất cả bọn chúng đều sẽ bị Kikyo-sama trừng trị thôi.”

“Kikyo-sama? Kikyo-sama là vu nữ rất nổi tiếng đó ư? Nơi này có một vu nữ lợi hại như vậy bảo vệ, chẳng trách mọi người không sợ hãi, nhất định thôn này rất hòa bình, yêu quái đến quấy rối đều bị Kikyo-sama trừng trị.” Thanh niên kinh ngạc khen ngợi, lộ ra vẻ mặt ước ao, khiến thôn dân cảm thấy rất tự hào.

“Kikyo-sama rất lợi hại!” Tràn đầy sùng bái và tôn kính.

“Nhờ Kikyo-sama bảo vệ, thôn của chúng ta mới yên bình như vậy, chỉ là… Aiz, nếu Quỳ-sama không…” Thôn dân không nói hết câu, chỉ lắc đầu thở dài, đáy mắt tràn đầy tiếc nuối, xen lẫn kinh hoảng và nghi ngờ.

“Đúng vậy, nếu Quỳ-sama vẫn còn…. Vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, Quỳ-sama còn rất trẻ, đúng ra, ngài ấy còn có thể sống rất nhiều năm nữa…”

“Quỳ-sama? Xin hỏi…Quỳ-sama…?” Thanh niên cảm thấy khó hiểu, không hiểu thôn dân nói “Quỳ-sama” là để chỉ ai.

“Không giấu ngươi, ban đầu thôn của chúng ta có hai vị vu nữ, một vị là Kikyo-sama, vị còn lại là Quỳ-sama, tuy Quỳ-sama không tiêu diệt yêu quái lợi hại bằng Kikyo-sama, nhưng Quỳ-sama rất có bản lĩnh, ngài ấy có thể phù hộ vụ mùa bội thu, nhưng mấy ngày trước, Quỳ-sama đột nhiên qua đời không rõ nguyên nhân, thậm chí Kikyo-sama cũng không điều tra ra được nguyên nhân cái chết, bởi vậy nên mọi người…. Ngoài miệng không nói, thực ra trong lòng cũng rất sợ, đến cùng là ai đã âm thầm hại chết Quỳ-sama chứ…” Thôn dân vừa nói, đáy mắt lóe lên tia sầu lo.

“Kikyo-sama và thôn dân xây riêng một thần xã để thờ cúng bảo vật mà trừ yêu sư đưa tới, nhiều yêu quái muốn cướp đoạt nó, yêu quái vừa nãy cũng vậy, Quỳ-sama qua đời trong gian phòng đó, rất kỳ quái!” Vừa nãy trò chuyện cùng nhau, thôn dân có thiện cảm với người thanh niên này, nên không hề che giấu mọi chuyện mà kể cho
Advertisement
hắn nghe. Không ai ra lệnh phải giữ kín chuyện này, mọi người cũng không kiêng kị, chỉ là thắc mắc trong lòng vẫn không được giải đáp.

“Bảo vật mà trừ yêu sư đưa tới?” Thanh niên nhíu mày, lặp lại, thấy hắn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, thôn dân liền nghĩ đó là thứ không tốt, trong lòng trào dâng cảm giác sợ hãi.

“Sao vậy, ngươi nhớ ra chuyện gì rồi sao?”

“Từ khi trừ yêu sư đưa bảo vật kia tới thì yêu quái thường xuyên xuất hiện? Trước đó không có nhiều yêu quái như vậy phải không?” Thanh niên không nói ra suy nghĩ của mình ngay, mà thận trọng dò hỏi.

“Tuy trước đó cũng có, nhưng không nhiều, ít nhất là chưa từng có trận tập kích với số lượng lớn, cũng chưa hề có chuyện yêu quái liên tiếp xuất hiện.”

“Ta nghe nói, trừ yêu sư tập trung ở một thôn, nơi đó truyền nhau đời đời trừ yêu, chắc chắn sẽ bị yêu quái oán hận, không biết bọn họ đã đưa cho Kikyo-sama vật kỳ quái gì, rất khả nghi! Rất có thể nó là vật nguy hiểm, thu hút yêu quái khác, thậm chí mang đến xui xẻo cho người khác? Bởi vậy mới hại chết người thường xuyên tiếp xúc với nó là Quỳ-sama…” Thanh niên không quá chắc chắn nói ra suy đoán của mình, “Nghe mọi người miêu tả, ta chỉ cảm thấy như vậy…”

“… Chuyện này…”

Các thôn dân nhíu chặt mày, vốn chỉ có chút nghi ngờ, nhưng vì sự tin tưởng và tôn kính Kikyo-sama nên không suy nghĩ nhiều, nay, vừa nghe thanh niên này nói thể, tựa như chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ, chọc thủng bức màn che đậy kia, làm trong lòng họ tràn ngập hoài nghi. Có phải trừ yêu sư đã giao cho Kikyo-sama một vật rất nguy hiểm, thu hút yêu quái, mang lại xui xẻo cho người khác không? Từ sau khi bọn họ tới, yêu quái ngày càng nhiều, nếu thực sự là vật nguy hiểm, liệu Kikyo-sama có lặng yên không một tiếng động bị hại chết như Quỳ-sama không? Thậm chí nó còn mang lại xui xẻo cho cả làng?

Nghĩ như vậy, họ không tự chủ lại liên tưởng đến ba trận tập kích quy mô lớn kia, yêu quái phủ kín cả bầu trời, tuy Kikyo-sama dốc sức tiêu diệt yêu quái, nhưng nhiều người bị thương, nhà cửa bị phá hủy, Kaede-sama còn bị hủy dung.

Trí tưởng tượng của con người rất phong phú, đặc biệt là đối với việc nguy hiểm, bắt nguồn từ sự sợ hãi nguy hiểm, sẽ càng nghĩ càng sợ, sự sợ hãi càng ngày càng lan rộng, giống như một khối u ác tính. Kẻ ngu xuẩn không hiểu cái gọi là bình tĩnh, cái gọi là tỉnh táo suy nghĩ, chỉ có thể giống như xe ngựa mất khống chế, lao đi lung tung.

Thanh niên không ngờ lời nói của mình lại gây ra tác động lớn đến vậy, bầu không khí trầm xuống, thanh niên nói lời cứu vãn, “Đó chỉ là suy đoán của ta thôi, có thể không phải như vậy, ta không tận mắt nhìn thấy đồ vật kia nên chỉ có thể phán đoán lung tung! Có lẽ là trừ yêu sư cảm thấy mình không bảo vệ được bảo vật kia nên đã giao nó cho một vu nữ lợi hại như Kikyo-sama… Sau đó càng nhiều yêu quái xuất hiện có lẽ chỉ do trùng hợp, yêu quái oán hận Kikyo-sama nên đồng bạn của chúng tìm ngài ấy để báo thù… Còn Quỳ-sama, Quỳ-sama….” Thanh niên không biết nên nói tiếp thế nào, Quỳ-sama qua đời ngay trong thần xã, không thể không dính dáng tới bảo vật kia, hắn không biện hộ được gì nữa, chẳng lẽ lại là trùng hợp.

Một làng trừ yêu cũng không bảo vệ được bảo vật ấy mà đem giao cho Kikyo-sama? Yêu quái cũng có tình cảm với đồng bạn, vì đồng bạn mà oán hận Kikyo-sama, thi nhau kéo đến quấy rầy, báo thù cho đồng bạn?

Lời nói của hắn chỉ càng làm hoài nghi trong lòng thôn dân thêm sâu, càng thêm sợ hãi Ngọc Tứ Hồn.

Thôn dân không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này nữa, tìm một đề tài khác để tán gẫu, hỏi thăm thanh niên về thế giới bên ngoài, nhưng ở một góc nào đó dưới đáy lòng mỗi người đều dần có chút thay đổi.

Thanh niên thấy mọi người đều trở lại bình thường, nghĩ là mình đã thuyết phục được họ, bèn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trò chuyện với bọn họ, bầu không khí vui vẻ hẳn lên.

Một đám mây lớn bay ngang bầu trời, che lại ánh mặt trời chói chang, bầu không khí mát mẻ hơn, nhìn sắc trời đã muộn, lữ khách chia tay các thôn dân, tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Vị khách quay người, đi tới đầu thôn, ở một góc độ mà thôn dân không nhìn thấy được, khóe môi hắn lộ ra nụ cười trào phúng, con mắt màu đen ngụy trang lóe lên những ánh sáng màu đỏ tươi, giac ác yêu dị, sau đó hắn kéo nón che mặt xuống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, dần dần khuất xa khỏi tầm mắt của thôn dân.

Cái chết của Quỳ khiến trong lòng họ mọc lên những hạt giống của nghi ngờ, con người ngu xuẩn khi đối mặt với cái chết thần bí không thể lý giải được, thường sẽ bắt đầu tưởng tượng, rồi tự những tưởng tượng đó đẩy họ vào nỗi khủng hoảng vô tận, chỉ cần hơi kích thích một chút, những hạt giống ấy sẽ nảy mầm, vọng tưởng ngu xuẩn sẽ trở thành thứ dinh dưỡng tốt nhất cho những hạt giống ấy. Lòng người là một thứ kỳ quái, quá mức tường tận sẽ phản tác dụng, nhưng nếu để lại cho họ không gian tưởng tượng, trái lại sẽ mang lại hiệu quả kỳ diệu.

Hắn rất chờ mong được thấy những hạt giống ấy kết thành quả.

Chỉ có điều, trò chơi này vẫn cần thêm quân cờ, nếu chỉ như vậy thì quá đơn điệu, nhân vật chính là Kikyo và Inuyasha, hai kẻ đó càng rối loạn mới càng thú vị!

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện