Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi

Thỏ tai cụp phiêu lưu ký


trước sau

Tạ Kiều thoáng được an ủi.

Bé thỏ tai cụp mệt lả người chui vào chăn, son sắt thề thốt đảm bảo: "Chờ đến khi nào chân khỏi tôi nhất định sẽ tập thể dục." Đều do mấy hôm nay cậu bị thương á.

Nhưng cậu nào có ngờ ngày này tới nhanh như vậy.

[Chúc mừng bạn đời của bạn đã khôi phục tất cả các giá trị về sức khỏe]

[Đã giữa trưa rồi mà cậu ấy còn nằm ườn trên giường]

[Có lẽ bạn nên mua một số thiết bị tập thể dục cho cậu ấy? Đừng bỏ lỡ chương trình khuyến mại mùa thu giới hạn của cửa hàng, hãy vì bạn đời của bạn mà tạo một căn phòng nhỏ mùa thu thoải mái đi!]

Ngu Hàn Sinh liếc nhìn bé thỏ tai cụp ngủ nướng không dậy nổi một cái, mở cửa hàng, chọn máy chạy bộ.

... [Bạn có muốn trả ba mươi nghìn đồng tiền vàng để mua máy chạy bộ không?]

Rắn lớn ấn xác nhận.

Trong màn hình, Tạ Kiều nằm lì trên giường đến gần 1 giờ chiều mới dậy, cậu xoa đôi mắt nhập nhèm bước xuống giường.

U linh đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không dính một hạt bụi, còn chuẩn bị cho cậu bánh sandwich nhân dâu tây.

"Cảm ơn Sean."

Cậu nói với u linh đang cầm giẻ lau cửa kính, u linh ngượng ngùng vung giẻ, đáp bằng chất giọng cực nhỏ: "Đây là chuyện tôi nên làm."

"Vẫn phải cảm ơn ông chứ."

Tạ Kiều chân thành nói.

U linh với quầng sáng mỏng manh ngượng ngùng cười khẽ tiếp tục lau kính, một phút cũng không dừng, động tác chà lau hình như cũng nhanh hơn.

Sau khi Tạ Kiều ngồi vào bàn ăn xong bánh sandwich nhân dâu tây, lúc đang đi từ phòng khách đến phòng sách, bỗng dừng bước chân.

Sao ở đây lại có thêm một... cái máy chạy bộ?

Ngay khi cậu muốn cất giọng dò hỏi, chợt nhớ tới lúc trước mình từng nói muốn tập thể dục, cuối cùng đành nuốt lời vào trong: "Thôi để mai tập sau vậy."

Cậu đặt tay lên trên đỉnh đầu so sánh: "Ngài Ngu nhìn tôi này, chỉ cao thêm 2 centimet mà thôi."

Cậu cố tình cường điệu câu cuối.

Bên ngoài màn hình, rắn lớn nhìn chàng trai cao gầy, nhớ tới nguyên hình thỏ tai cụp tròn vo của cậu, mặt không cảm xúc ấn khởi động máy chạy bộ.

Bíp một cái...

Màn hình máy chạy bộ được bật sáng.

Tạ Kiều đột nhiên cảm thấy hối hận vì sao lúc trước lại nói muốn tập thể dục.

Cậu chỉ đành đi thay một bộ quần áo thể thao, nghiêm túc đứng trong phòng khách khởi động, sau đó lựa chọn tốc độ chậm nhất, bắt đầu... đi bộ trên máy chạy bộ

Sau khi lề mề lết được mười phút cậu chuẩn bị tắt máy, chợt nghe thấy ngài Ngu lạnh lùng nhả ra mấy chữ: "Một giờ."

Tạ Kiều: ??!!

Mắt thường cũng có thế thấy thanh niên cao gầy co thành một con thỏ tai cụp mềm mụp, yếu ớt nhảy nhót trên máy chạy bộ.

Năm phút trước khi kết thúc, Tạ Kiều cạn kiệt sức lực, quả bóng lông trắng phịch một cái nằm sõng soài trên máy chạy bộ.

Máy chạy bộ vẫn từ từ di chuyển về phía trước, cậu bị trôi theo đường băng, trán đụng trúng chiếc đáy cứng rắn của máy chạy bộ.

Cậu ngơ ngác bò dậy, sờ lên đầu nhỏ bị đau, tức giận đá máy chạy bộ một phát.

"Tự em đụng vào mà."

Ngu Hàn Sinh mặt không cảm xúc nhìn Tạ Kiều ăn vạ trong điện thoại.

Nhưng vành mắt bé thỏ tai cụp lại có xu hướng chuyển sang màu đỏ, rắn lớn dừng một chút, lạnh lùng mở miệng: "Máy bị hỏng rồi."

Y ấn màn hình chọn nút tiêu hủy máy chạy bộ, mua một cái mới.

Tạ Kiều cố ngăn nước mắt chực trào, trái lại ngại ngùng tự kiểm điểm: "Thể lực của tôi quá kém."

Trước kia cậu thường nằm lì trong nhà, rất hiếm khi ra ngoài, kỳ một có thể đủ điểm vượt qua môn thể dục đều là nhờ thành tích nhảy xa xuất sắc giúp kéo điểm lên.

Ngu Hàn Sinh nâng mắt, nhìn thỏ tai cụp chán nản, môi mỏng khẽ mím: "Của anh tốt là được."

Tạ - kinh qua vô số truyện tranh đam mỹ - Kiều lập tức hiểu sai, vô thức đáp: "Ý anh nói là ở trên giường hả?"

Vì thế ngài Ngu không thèm để ý tới cậu.

Trong đầu cậu lại khắc sâu thêm suy nghĩ, ngài Ngu chắc chắn là trai thẳng trăm phần trăm rồi, lần sau cậu không thể đùa cợt kiểu này nữa.

Nhưng cậu lại không biết rằng, rắn lớn từ trước đến nay luôn lạnh lùng đang nắm chặt điện thoại, khuôn mặt ửng hồng không dễ nhận ra.

*

Hắc Miêu mặt thẹo định cư luôn trong tiệm sửa đồ, bởi vì không có phòng thừa nên hắn chỉ có thể ngủ trong nhà kho rộng 5 mét vuông.

(*) Tên của mèo luôn á chứ không phải mình edit không sửa đâu. Để mèo mun = hình mèo, Hắc Miêu = khoảng 90% trong hình người

Hạ Giản hơi ngạc nhiên khi thấy Ngu Hàn Sinh vậy mà lại có người bạn lặn lội đường xa đến làm, tên còn quái quái, nhưng hắn vẫn dọn dẹp nhà kho chật hẹp, giúp Hắc Miêu trải một chiếc đệm lót: "Để anh phải chịu thiệt rồi."

Người đàn ông cao to vạm vỡ mét 9 xua tay: "Vậy là được."

Hắn không phải là kẻ coi trọng điều kiện vật chất, gấp gáp muốn đi đến bộ phận phát triển tiếp thị, đợi Hạ Giản đi rồi lập tức biến về nguyên hình.

Một con mèo mun vô cùng cường tráng méo một tiếng, nằm trên giường ngủ trong chốc lát, kế đó ra khỏi phòng, vừa lúc gặp đám mèo con kết phường đến công trường.

Vẻ mặt nhóm mèo con đội mũ bảo hiểm ngây thơ mờ mịt, mèo mun ra dáng bậc cha anh lên tiếng: "Đừng đi, mấy đứa không biết xây nhà đi làm gì, tính bắt chuột hả?"

"Là nền móng của đế quốc khổng lồ, chúng ta nhất định phải phô bày năng lực của bản thân, sừng lân há lại là vật trong ao, tựa như phong vân hóa thành rồng..." Hắc Miêu nhớ lại đoạn truyện nam tần mình từng đọc.

Lý Trạch thức xuyên đêm, xách theo quầng thâm đen xì từ phòng bước ra, nhìn thấy nhóm mèo nhỏ thế mà lại không đi ra công trường, dưới sự dẫn dắt của mèo mun đi về bộ phận bán nhà Lâm Uyên.

Một đám mèo con thành thật xếp hàng, dưới sự chỉ dẫn của mèo mun ném tiền xu rồi đi lên xe buýt tới Lâm Uyên.

Từng đứa ném tiền vào chiếc thùng trên xe, khiến bác tài nhìn cười nắc nẻ: "Dạo này mèo cũng biết ngồi xe buýt à."

Hành khách xung quanh bị sự dễ thương của chúng hạ gục, nhao nhao cầm điện thoại quay video chụp ảnh.

Đám mèo xuống trạm xe buýt Lâm Uyên, Hắc Miêu cầm chiếc điện thoại luôn treo trên cổ mở bản đồ, tìm được bộ phận bán nhà Ngu thị.

Văn phòng môi giới bất động sản Quảng Nguyên chật kín người, từ già đến trẻ, mỗi người cầm một tờ rơi hỏi nhân viên môi giới Quảng Nguyên.

Mà Văn phòng môi giới bất động sản bên Ngu thị lại vắng tanh heo hút, cho dù nhân viên môi giới chăm chỉ đứng phát tờ rơi trên phố cũng có rất ít người dừng chân hỏi thăm, căn bản chẳng phát được mấy tờ.

Phương Băng là trưởng phòng kinh doanh môi giới, hôm qua nghe trưởng phòng Lý bên bộ phận nghiên cứu nói hôm nay sẽ có người mới tới nhưng người thì chả thấy ai, chỉ thấy một con mèo mun lông dày mượt mà xách theo một đám mèo nhỏ.

Đám mèo con vây quanh chân cô muốn xấp tờ rơi trên tay, cô bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, phát cho mỗi đứa một tờ, tiếp tục gọi điện thoại liên hệ khách hàng.

Nhưng khiến cô không ngờ là đám mèo nhỏ lại xách tờ rơi đi tuyên truyền, từ trong trung tâm bán nhà đi ra tới ngoài đường, bắt đầu đưa tờ rơi cho khách đi qua.

Đám mèo nhỏ chính là những sinh vật đáng yêu nhất, người đi đường cầm tờ rơi sẽ thuận tiện ngồi xổm xuống vuốt ve chúng, đám mèo cũng híp mắt tùy ý để cho họ sờ, ngay cả mèo mun thoạt nhìn rất dữ cũng đặc biệt ngoan.

Không lâu sau, Văn phòng môi giới bất động sản Ngu thị có không ít người vì tò mò mà đi vào, còn có một blogger đăng video đám mèo nhỏ đáng yêu lên Weibo, khiến video nhảy lên hot search.

[Thăn bò ngâm ớt: Ahhhh, đáng yêu chết mất, bây giờ công ty bất động sản còn thuê mèo làm à!]

[Thịt ba chỉ luộc: Lại còn là phòng ở Biên Thành nữa chứ, giờ bán 15000 tệ/ mét vuông đã là rẻ rồi, chẳng qua vị trí có hơi lệch chút, cơ sở vật chất xung quanh chưa xây xong, chỉ có một trường tiểu học.]

[Cơm chiên trứng: Không ai lo đám sương xám sẽ tràn vào trong nước à, đến lúc đó chẳng phải là thời kỳ hoàng kim của Biên Thành sao? Mua căn thứ hai để ở cũng được, nếu không phải bị hạn chế mua thì tôi cũng muốn làm quả đầu tư vào đấy.]

Việc lên Weibo chẳng khác gì một cuộc quảng cáo miễn phí, vẫn luôn rất hot trong vòng bạn bè, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Văn phòng môi giới bất động sản Ngu thị đã bán được một trăm căn, Phương Băng phấn khởi đến mức mua cho mỗi bé mèo một hộp cá.

*

Mà Tạ Kiều bên trong điện thoại cũng nhét hộp quýt, thêm một bình nước và một túi bánh mì vào ba lô.

Cậu khoác ba lô lên vai, chiếc mũ đèn pin cậu làm đã bị ngã hỏng trong lần đánh nhau trước rồi, nhưng ngài Ngu đã mua cho cậu một chiếc mũ thợ mỏ mới.

Cậu đội chiếc mũ thợ mỏ, mặc bộ quần áo phòng thủ dày cộm, chào tạm biệt với mọi người đang đứng trước cửa: "Tôi muốn ra ngoài thám hiểm, có lẽ mấy ngày nữa mới trở về, làm phiền Sean giúp tôi thu dọn nhà cửa nhé."

Ni Ni lưu luyến cọ ống quấn cậu: "Bên ngoài rất nguy hiểm."

"Anh không sợ."

Tạ Kiều nắm chặt thanh loan đao mới trong tay, cậu phải thu thập càng nhiều chủng loại sinh vật càng tốt, chỉ đến khi đó mới có thể mượn sức mạnh của bộ sưu tập rời khỏi chỗ này.

Bây giờ bộ sưu tập quá yếu, cực kỳ lo lắng bị sở nghiên cứu phát hiện, bình thường nó cũng không dám nói chuyện nhiều với cậu, chăm chỉ làm một cuốn sổ tay hướng dẫn chăm sóc hết sức bình thường.

"Hôm nay Tạ Kiều thật dũng cảm."

Ni Ni khen ngợi, hai mắt tỏa sáng lấp lánh như sao đêm.

U linh cũng cho một ánh mắt kính nể.

"Trước giờ tôi vẫn luôn dũng cảm mà."

Tạ Kiều mặt không đỏ tim không loạn đáp.

Sau khi bé thỏ tai cụp dũng cảm nói lời chào tạm biệt với mọi người, cậu quay lưng đi vào bóng tối, chân bước chưa được mấy bước đã mềm oặt, mà lúc cậu muốn quay đầu nhìn lại thì Ni Ni đã đóng sầm cửa.

Tạ Kiều:... Có cần gấp gáp đóng cửa đến thế không.

Giữa việc gõ cửa và ra ngoài thám hiểm thì cậu căng da đầu chọn đáp án sau.

Bên ngoài ngôi nhà là một thế giới yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.

Chiếc đèn trên mũ thợ mỏ vốn rất sáng khi đứng trong nhà nhưng chẳng hiểu sao khi ra đến đây lại chỉ chiếu sáng được vài mét.

Mặt đất cực kỳ hoang vu, khắp nơi đều là vết lõm gồ ghề, không có một chút sự sống nào, chỉ có mấy hòn đá sỏi mang hình dáng kì lạ, cùng với bóng đêm cắn nuốt tất thảy.

Như là một vùng đất chết.

Tạ Kiều cầm kiếm đi một mình vào trong, tự dưng cảm thấy sợ hãi, cậu nhỏ giọng nói chuyện với ngài Ngu, cố gắng giảm bớt lo lắng trong lòng.

[Bạn đời của bạn đi ra ngoài trạm tiếp nhận]

[Cậu ấy tiến vào khu vực hoang dã]

[Sau khi thay trang phục mới cậu ấy vui vẻ nói chuyện không ngừng, có rất nhiều trang bị có thể mua trong cửa hàng mua sắm, không chừng cậu ấy sẽ vui hơn nữa]

Ngu Hàn Sinh nhếch nhếch khóe miệng, là sợ hãi mới đúng.

Bé thỏ tai cụp cố làm ra vẻ bình tĩnh dừng bước: "Ngài Ngu ơi, anh xem tảng đá này giống anh không nè."

Cậu chỉ tảng đá trước mặt, tảng đá xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng thon dài, nhìn từ đằng xa y như một con rắn dựng đứng người.

Mặt rắn lớn lập tức trở nên lạnh lùng: "Anh có chín đầu."

Tạ Kiều định nói không phải tám đầu bị chặt đứt rồi ư, nhưng cậu tinh tường phát hiện sự lạnh lẽo trong giọng nói của ngài ấy nên nếu nói thế chắc chắn ngài Ngu sẽ giận cậu.

Nếu dỗ kiểu này sẽ không ổn đâu.

Cậu ngậm miệng, thay đổi đề tài: "Ngài Ngu ơi anh đang làm gì thế?"

"Làm việc."

Ngu Hàn Sinh đặt điện thoại trước bàn làm việc, vừa đọc báo cáo tiêu thụ vừa nói chuyện với bạn đời thỏ tai cụp nhát gan.

Tạ Kiều không ngờ ngài Ngu đang làm việc, vội vàng xin lỗi: "Hình như hôm nay tôi nói hơi nhiều, tôi có làm phiền ngài lắm không?"

Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh ngước đôi mắt âm u, nốt ruồi son dưới đuôi mắt phát sáng dưới ánh đèn hắt từ rèm cửa, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: "Quen rồi."

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cậu khá tò mò với công việc của ngài Ngu, đang lúc muốn mở miệng hỏi thì lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Cậu lập tức nâng cao cảnh giác, chúi đèn thợ mỏ trên đầu thấp xuống, hít sâu một hơi, cẩn thận đi theo tiếng nước.

Cậu đi được vài bước thì thấy một hồ nước tử khí nặng nề, ngay cả nước hồ cũng đen kịt, mặt hồ nổi lên rỉ sắt đỏ hồng, một người phụ nữ đang tắm bên trong.

Tuy chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nhưng không một từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ đẹp đó, mái tóc đen mềm như tảo biển ướt sũng buông trên bờ vai trắng nõn, đôi mắt mèo quyến rũ cực kỳ, và còn một đôi cánh chim tinh tế xinh đẹp.

"Đẹp quá đi mất."

Tạ Kiều nhịn không được khẽ nói.

[Bạn đời của bạn phát hiện hồ nước]

[Cảnh báo! Trong hồ có một con mị ma!]

[Cô ta thấy bạn đời của bạn nhưng không phát động tấn công]

Ngu Hàn Sinh nghe thấy lời ngợi ca của Tạ Kiều với mị ma, giọng nói trở nên cực kỳ lạnh: "Em cho rằng thứ sinh vật thấp kém kia là xinh đẹp?" Mà y lại như cục đá ven đường.

Đúng thật là đẹp mà.

Nhưng Tạ Kiều cảm thấy ngài Ngu đang tức giận nên chỉ có thể nhỏ giọng, quẳng lương tâm ra chuồng gà nói: "Nếu nhìn kĩ thì cũng bình thường thôi."

Lúc này ngài Ngu mới không so đo tính toán với cậu, tim Tạ Kiều còn chưa kịp buông xuống thì hình như người trong hồ nghe được lời cậu nói, hùng hổ lao ra khỏi hồ, rút lông chim trên vai hóa thành mũi tên nhọn.

Bắn thẳng về phía cậu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện