Năm tháng không ngừng, chớp mắt đã sắp tới giao thừa.
Hôm đó Phương Sùng Viễn mặc một cái áo khoác bành-tô màu đen, vừa ra khỏi cửa là cảm nhận được nhiệt độ thấp hơn cả ngày hôm qua, vốn là hắn muốn có phong độ, lạnh tới đâu đi nữa cũng không mặc áo lông, nên đành phải khép vạt áo khoác lại, nhìn căn biệt thự bên cạnh đã có người đến quét sạch tuyết đọng, mùi vị năm mới lặng yên mà tới.
Hàng xóm cười chào hỏi hắn, hỏi hắn chuẩn bị ăn tết ở đâu, một đứa bé ba tuổi mặc quần áo như ổ bánh mì nhỏ chạy ra từ trong nhà, vừa gọi bố vừa nhào vào trong ngực người kia, nam chủ nhà ôm lấy đứa nhỏ bảo bé gọi thúc thúc, đứa bé bi bô gọi một tiếng "Chào thúc thúc, " sau đó còn tự bỏ thêm một câu "Năm mới vui vẻ", nhất thời chọc cho Phương Sùng Viễn mặt mày hớn hở, cảm thấy đứa bé này quá là đáng yêu.
Nói tạm biệt với hai cha con xong Phương Sùng Viễn mới lên xe rời đi, hôm nay Lan Tranh sẽ về nước, hắn nói với y “Được rồi, cần phải đón mà”, cho nên hôm nay mới cố ý chỉnh đốn một phen, tâm trạng lái xe cả đoạn đường đều là sung sướng.
Gần đến Tết, các cửa hàng “vạn năm không đổi” bên đường cũng bắt đầu trưng bày “Cung hỉ phát tài”, “Năm mới vui vẻ”, Phương Sùng Viễn đợi đèn đỏ, đóng cửa kính xe lại ngăn gió lạnh, sau đó bật máy thu thanh lên nghe tin tức giết thời gian, máy thu thanh lúc này đang phát bảng xếp hạng top các sản phẩm âm nhạc nội địa hằng năm, cái tên thứ năm vậy mà lại là ca khúc mới của Tiêu Tầm, “Yêu em yêu em”, Phương Sùng Viễn vừa nghe vừa cười, nghĩ fan cuồng của Tiêu Tầm cũng thật là nhiều, tài nghệ thế này mà cũng có thể đứng top.
Bảng xếp hạng hằng năm phát xong thì bắt đầu chuyển qua phát biến động gần đây của giới giải trí, Phương Sùng Viễn nghe được tên Trần Tiêu, nhíu mày một cái tăng mức âm thanh lên, nghe MC chương trình thảo luận, "Sau khi Trần Tiêu bị ép rút khỏi giới giải trí thì vẫn luôn ở trong trạng thái mai danh ẩn tích, mấy ngày gần đây có phóng viên phát hiện Trần Tiêu đến một bệnh viện gia đình nào đó, thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch, đi cùng người đại diện vào bệnh viện, theo những người thân cận tiết lộ, gần đây trạng thái tinh thần của Trần Tiêu rất không ổn định, bởi vì chịu áp lực quá lớn, có thể sẽ xuất hiện tình trạng uất ức âu lo..."
Phương Sùng Viễn nhẹ giọng thở dài, lập tức đổi kênh.
Trần Tiêu rơi xuống đến mức này, hắn cũng không biết là nên vui mừng hay là than thở, trong cái xã hội ngươi là dao thớt ta là thịt cá, hắn biết nếu như Lan Tranh không xuất hiện đúng lúc, e rằng người rơi vào kết cục hôm nay sẽ biến thành hắn, tuyệt vọng rút khỏi vòng giải trí, từ đây ánh sao vắng lặng, hắn không nên thương hại cậu ta, nhưng mà ngẫm nghĩ, Trần Tiêu hận hắn, quả thật cũng có một phần là do hắn tạo thành, là vì đời tư hắn quá mức phóng túng, mới có thể tạo cho Trần Tiêu một tia ước ao.
Bây giờ chuyện Trần Tiêu nói dối bị vạch trần, các fan sau khi kinh ngạc thì chuyển sang thất vọng cực độ, đoán chừng mấy năm tới cậu ta cũng không thể nhận lại được duyên của bất kì ai, mà ở trong cái vòng này, nước chảy vô tình, chỉ cần nửa năm, khán giả có thể triệt để quên mất bạn.
Lúc trước hắn có nghe Ngô Vũ nhắc qua, vị cấp trên kia đúng là có quan hệ thân mật với Trần Tiêu, nhưng cậu ta lại xảy ra chuyện, vị kia không biết có còn nguyện ý dùng tiền bảo vệ cậu ta hay không.
Nghĩ như vậy, bất tri bất giác tới sân bay.
Phương Sùng Viễn đỗ xe trong gara dưới hầm, gửi WeChat cho Lan Tranh, đại khái hỏi y mấy giờ mới đến, Lan Tranh nói còn khoảng nửa tiếng nữa, Phương Sùng Viễn báo cho y địa điểm, sau đó lập tức trốn vào trong xe chơi game giết thời gian.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, màn hình điện thoại vừa vặn nhảy ra “đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà”*, Phương Sùng Viễn cười nghiêng người mở cửa xe, sau đó cả người liền được ôm vào trong ngực.
*“Đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà” là một từ thông dụng trên internet, bắt nguồn từ bộ phim “21” (tên tiếng Trung 决胜21点) sau đó trở nên phổ biến vì sự xuất hiện của nó trong các trò chơi như PUBG Mobile.
"Mừng anh về nhà." Phương Sùng Viễn cảm nhận được cái ôm ấm áp của Lan Tranh, trong mắt chứa đầy ý cười nói với y.
"Cảm ơn em tới đón anh về nhà." Hơi lạnh trên người Lan Tranh còn chưa tan, y hôn lên hai má Phương Sùng Viễn, cảm xúc ấm áp.
"Bên ngoài lạnh lắm, " Phương Sùng Viễn không khỏi cười nói, chu đáo nắm lấy tay sưởi ấm cho y, "Hôm nay cả nước đều giảm nhiệt độ, anh trở về mà cũng không mặc