Người thừa kế hào môn - Full

Chương 2347


trước sau

Advertisement

Nghe thấy những lời này của đối phương, Trần Bình mới hiểu ý của người này.

Hóa ra nó vẫn luôn muốn khiến Trân Bình đi tới những hang động khác, cũng không phải vì muốn bảo vệ bảo vật gì đó, mà là muốn giúp đám người Trần Bình bảo vệ cái mạng này.

Nhưng anh quả thực cũng đã có được bảo vật ở trong này, đó chính là cọng lông vũ màu vàng kia.

Cọng lông vũ màu vàng này đối với anh mà nói có tác dụng rất quan trọng.

Đeo cọng lông trêи người trong thời gian dài, thì anh có thể tăng cường thần thức của mình.

Cho dù là tu hành hay là luyện chế đan dược, hoặc là làm những chuyện gì khác, thì quả thực là dễ như có thần trợ giúp Vậy.

“Cọng lông vũ vàng này thuộc về tôi”

Trần Bình tiến lên, trực tiếp nhặt cọng lông vũ này lên, rồi nhét vào trong ngực.

Đối phương cũng không từ chối.

Đây vốn là phần thưởng của anh.

Giải quyết xong tất cả những chuyện này, Trân Bình cũng đi về phía cửa hang.

Anh nhìn thấy Sư Chấn Thiên đang điên cuồng đập đánh kết giới, thậm chí còn liêu mạng dùng đầu đập lên.

Người này đã đập đến mức đầu rơi máu chảy.

Nhưng vẫn không muốn từ bỏ như cũ, thậm chí đối phương đã hóa thành bộ dáng của sư tử, rồi dùng sức cào cửa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Bình cũng cảm thấy trong lòng vô cùng cảm động.

Anh trực tiếp đi lên, gõ nhẹ lên kết giới, rồi quay đầu ý bảo con chim thối hãy mở kết giới ra.

Com chim thối đi theo phía sau anh cũng không nói thêm gì, mà vung đôi cánh mở kết giới.

Tuy Sư Chấn Thiên đã nhìn thấy con chim thối đó, nhưng bây giờ hoàn toàn không có hơi nào đi để ý đến nó.

Anh ta vợt thẳng đến chỗ Trần Bình, rồi ôm lấy anh.

“Lão đại, cậu không sao chứ? Người này thực sự quá đê tiện, vậy mà lại nhốt cậu ở trong đó.

Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định sẽ liều mạng với nói!”

Sau khi nhìn thây anh, Sư Chấn Thiên lập tức khẩn trương, bắt đầu kiểm tra cơ thể của anh, anh ta lo lắng cơ thể của anh sẽ chịu nội thương.

Nhưng trải qua một lượt kiểm tra của anh ta, mới phát hiện ra cơ thể của Trần Bình cũng không có một chút thương tích gì hết.

Ngược lại thực lực còn tăng lên không ít, cảm giác như đã gặp được cơ duyên lớn gì đó ở bên trong.

“Lão đại, sao thực lực của cậu lại trở nên lớn mạnh như vậy?”

Vẻ mặt của anh ta mờ mịt, lập tức không biết mình nên nói những gì nữa.

Trân Bình tạm thời cũng không có một chút ý định tâm sự gì với đối phương.

Anh nắm vai của Sư Chấn Thiên, rôi mở miệng hỏi một cách sốt ruột: “Năm đó bảo vật mà anh nhìn thấy có phải là một cọng lông vũ màu vàng không?”

Nghe được lời này, Sư Chấn Thiên rơi vào trong hồi ức, biểu cảm cũng trở nên có chút dữ tợn.

Ngay sau đó anh ta nghiêm túc gật đầu, hình như đã nhớ ra chuyện gì đó, mà vỗ mạnh vào đùi một cái.Người Thừa Kế Hào MônNgười Thừa Kế Hào MônNgười Thừa Kế Hào MônNgười Thừa Kế Hào MônNgười Thừa Kế Hào MônNgười Thừa Kế Hào MônNgười Thừa Kế Hào Môn


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện