Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 93


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 93: CẮN CÔ TA

“Lại là cô!” Hạ Vũ Thần nhận ra Chung Khiết, anh châm chọc nói: “Hát không hay còn dám làm chó của tôi bị bệnh, cô giỏi lắm.”

Lúc này, bụng của Chung Khiết vẫn còn rất đau, mắt cô không mở ra được, mấy lời của Hạ Vũ Thần khiến cô như lọt vào trong sương mờ, cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mà Trần Tịnh Dung và Quách Á Nhiên, các cô cũng không biết vừa rồi chai nước đó là do Nhan Hiểu cho Chung Khiết.

“Ò e ò e…” Lúc này, xe cứu thương 115 mà Trần Tịnh Dung gọi vừa rồi đang lóe ngọn đèn màu xanh đỏ chạy vào trong trang viên, dừng lại ở bên cạnh hậu trường, hai bác sĩ nam nhấc cán ra khỏi xe.

“Đi bệnh viện trước.” Trần Tịnh Dung và Quách Á Nhiên đỡ Chung Khiết lên trên cáng.

“Đứng lại!” Hạ Vũ Thần rống lớn một tiếng: “Tôi có cho các người đi à!”

Đám người Trần Tịnh Dung chỉ có thể dừng lại.

Ánh mắt của Hạ Vũ Thần rơi vào người Nhan Hiểu: “Mang nước cho bác sĩ kiểm tra xem có chất độc gì trong đó không.”

“Được!” Nhan Hiểu nhặt chai nước suối trên mặt đất đưa cho bác sĩ, bác sĩ nhận ra thân phận của hạ Vũ Thần, sao dám chậm trễ, lập tức dùng thiết bị trong xe cứu thương tiến hành kiểm tra sơ bộ nước khoáng.

Đồng thời, Lưu An Kỳ đã gọi một bác sĩ khác đến chữa trị cho con chó nhà cô, bác sĩ này đã lập tức tiêm thuốc giảm đau và giảm đau cho chú chó để ổn định tình trạng của chú chó.

“Cậu Hạ, đã kiểm tra xong, bên trong nước quả thật có tổn tại thành phần Hyocine-Pentothal, nếu như uống nhầm nó sẽ sinh ra đau đớn dữ dội…” Một bác sĩ nam chạy ra khỏi xe cấp cứu nói với Hạ Vũ Thần.

Nghe thế, toàn hậu trường ồ lên, Hạ Vũ Thần căm tức nhìn về phía Chung Khiết, mà Chung Khiết cũng đang mở mắt, ánh mắt cô bắn về phía Nhan Hiểu, lúc này cô mới hiểu được thì ra Nhan Hiểu đã hại cô.

“Là cô, cậu Hạ, chai nước này…là do cô ấy cho tôi đó…” Chung Khiết chậm rãi nâng cánh tay lên, chỉ về phía Nhan Hiểu.

“Khốn kiếp!” Nhan Hiểu kích động nói, cô vội vàng nhìn về phía Hạ Vũ Thần, sợ anh ta tin lời nói của Chung Khiết: “Cậu Hạ, cô ấy ghét tôi tố cáo cô ta, cho nên mới hãm hại tôi.”

“Nói bậy, bụng của tôi…Cũng bởi vì tại cô…” Chung Khiết tức giận nhìn Nhan Hiểu.

“Rõ ràng cô vì che giấu sự thật nên mới tự mình uống, cô không cần hãm hại tôi, thẳng thắng thừa nhận với cậu Hạ đi, cậu sẽ sẽ khoan dung xử lý cô…” Nhan Hiểu kích động nhưng cô ta không sợ hãi, hôm nay cô ta muốn Chung Khiết trả cả gốc lẫn lãi cho cô.

“Nhất định là cô ghét tôi nói cô đi, cho nên cô mới làm chuyện xấu xa với con chó của tôi?” Hạ Vũ Thần lạnh lùng nhìn Chung Khiết: “Cô muốn làm co rõ ràng, cuộc thi lần này là do tôi tài trợ, cho nên tôi có thể chửi cô thì cô cũng chỉ thể gật đầu đáp ứng, tính tình xấu xa, muốn hại tôi phải không.”

Chung Khiết nhìn Hạ Vũ Thần, lắc đầu, không phải như thế, cô không có chút ý kiến nào với Hạ Vũ Thần, hết thảy điều do Nhan Hiểu bày ra.

“Dám hát hỏng bài “Naturo”, còn dám hại chó của tao, tao thấy mày ngại mình sống lâu thì phải?” Giọng điệu nói chuyện của Hạ Vũ Thần ngày càng nặng: “Con khốn, nếu hôm nay chó của tao có xảy ra chuyện gì thì tao xem mày có thể bước ra khỏi cái trang viên này không…”

Đúng lúc này, Lưu An Kỳ bước lên giày cao gót, bước nhanh đến bên người Chung Khiết, chưa nói câu nào đã tát hai cái vào mặt Chung Khiết, Trần Tịnh Dung và Quách Á Nhiên cũng chưa kịp phản ứng lại.

“Con quỷ cái không biết xấu hổ, còn dám hạ độc chó của bà mày, chó của tao còn quý hơn mạng mày gấp một trăm lần, mạng của mày thì tính là cái gì chứ?” Lưu An Kỳ hung tợn nói.

Nói xong, cô ta quay về bên cạnh của Hạ Vũ Thần.

“Andy thế nào? ” Hạ Vũ Thần hỏi An Kỳ.

“Em bảo bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho nó rồi, hiện tại không có đau dữ dội giống như khi nãy nữa, cũng không kêu rên nữa…” Lưu An Kỳ nói với Hạ Vũ Thần, sau đó có mọt bác sĩ nam đi tới nói với Hạ Vũ Thần: “Cậu Hạ, chó của cậu tạm thời không đau nữa, nhưng cũng phải để bác sĩ thú y chuyên nghiệp xem lại cho nó mới được…”

“Bây giờ thì không cần…” Hạ Vũ Thần hơi cúi xuống chạm vào đầu của con Berger Đức, ánh mắt nhìn về phía Chung Khiết, ảm đạm nói với con Berger Đức: “Andy, biết vì sao vừa rồi con đau như vậy không? Chính là do con nhỏ đó, con có muốn báo thù không…”

Con chó Berger Đức hình như nghe hiểu lời của anh ta nói, nó chạy về phía Chung Khiết.

“Cậu Hạ, cậu muốn làm gì?” Trần Tịnh Dung và Quách Á Nhiên đều sợ hãi, Chung Khiết cũng mở to hai mắt, nhìn về phía con Berger Đức.

Hạ Vũ Thần sao có thể để mấy lời nói của cô vào trong mắt, anh ta vỗ nhẹ lên mình con Berger Đức, cởi dây xích chó, con Berger Đức thè lưỡi vội chạy về phía Chung Khiết.

Lúc này, Trần Tịnh Dung và Quách Á Nhiên sao dám ngồi bên cạnh Chung Khiết? Các cô chạy trốn xung quanh.

Lúc này Chung Khiết cũng bất chấp đau đớn, nhìn dáng vẻ hung ác của con Berger Đức, Chung Khiết chạy nhanh về sau.

Mỗi bước chạy, vùng bụng dưới của cô lại đau dữ dội.

Chung Khiết chạy xung quanh hồ nhân tạo, mà con Berger Đức cũng lao vào, nó cũng đã vọt tới bên người của Chung Khiết, lộ ra răng nanh sắc bén, táp về phía Chung Khiết.

Vì tránh né, Chung Khiết dùng tay đập vào đầu nó, nhưng làm sao cô có thể là đối thủ của con Berger Đức này được chứ? Quần áo của Chung Khiết bị con chó cắn rách một mảnh.

Lúc này Tần Hằng ở Kim Lăng đang uống rượu, sắc mặt anh đỏ ứng giơ ly rượu lên chạm ly với Hoàn Dụ: “Uống, Cậu thật sự đã tìm được một cô vợ tốt.”

Chung Khiết “Bùm” một tiếng nhảy vào trong hồ nước, cả người cô đều ướt đẫm, uống hết ngụm nước, liều mạng đứng lên, cánh tay bị con chó Berger cắn một cái, máu chảy đầm đìa.

Tần Hằng và mấy anh em trong ký túc xá cùng nâng ly chúc mừng, rượu văn tung tóe, bọn họ cười ha ha, Tần Hằng lại dâng trào cảm xúc, cho tới bây giờ anh chưa từng vui như đêm nay.

Trong hồ nhân tạo, một người một chó bọt nước văng khắp nơi, sức lực của con chó Berger mạnh thật sự, nhưng Chung Khiết bên cạnh gần như đã cạn kiệt sức lực, quần áo trên người của Chung Khiết đã bị cắn ra nhiều lỗ hỏng, trên người cũng bị cắn vài vết, máu chảy ra ngoài, hơn nửa bụng của cô còn đau, lúc này Chung Khiết sống không bằng chết.

Con Berger đang tìm cơ hội, nó muốn cắn cổ Chung Khiết đã muốn giết chết nó.

Bên cạnh hồ nhân tạo, tất cả mọi người đều thấy cảnh tượng này, Trần Tịnh Dung và Quách Á Nhiên khẩn cầu Hạ Vũ Thần giơ cao đánh khẽ nhưng cũng vô dụng, đối với Hạ Vũ Thần mà nói, con Berger không cẩn thận cắn chết người, chỉ cần bồi thường nhiều một chút sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh.

“Má nó, đây không phải là cuộc thi sao? Sao trên sân khấu không có ai hết vậy, các người đứng ở đây làm gì vậy?” Lúc này, sau đám người truyền đến một giọng nói ngang ngược bất kham.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy bốn người đẹp đang bước vào cùng với một chàng trai, bốn người đẹp kia đều là siêu mẫu, dáng người xinh đẹp, mỗi một người đều không hề kém cạnh Lưu An Kỳ, người thanh niên đeo một cặp kính râm to, mặc chiếc áo phông lớn, quần lót hoa đi biển, chân anh rậm rạp lông lá, y như đang mặc quần lông vậy, chân đi dép lê.

“Này, anh là ai, vào đây bằng cách nào, không biết cậu Hạ đang ở chỗ này không?” Một nhóm khán giả vì muốn thể hiện ở trước mặt Hạ Vũ Thần mà chỉ vào người thanh niên kia, không khách khí nói.

Thiếu niên dùng ngón tay ấn cái kính râm xuống, nhìn một lượt mấy tên kia, sau đó kêu bốn người yêu bên cạnh chờ một lát, thản nhiên đi tới trước mặt đám người, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi, cậu đang nói chuyện với tôi?”

Nhảm nhí, cậu Hạ còn ở đây, làm gì tới lượt mày chen ngang chứ…” Đám người xem còn mạnh miệng cường nghạnh, trong lòng vẫn là có chút bất an, nhưng không đợi gã nói xong, thì thanh niên đã giơ tay tát vào miệng gã “Chát chát chát” mười cái.

Đánh xong, miệng của tên kia trở thành một miếng lạp xưởng, vốn dĩ là một người đẹp trai nhưng giờ đây lại biến thành mặt khổ qua, một nhóm thanh niên khoảng hai mươi tuổi gần như sắp khóc tới nơi.

“Cậu Hạ, tên đó đánh tôi…” Tên người xem đó nhìn về phía Hạ Vũ Thần cáo trạng.

“Mày cút đi!” Hạ Vũ Thần không giúp gã thì thôi, ngược lại còn cho gã một quyền.

Cái mũi của tên đó đầy máu, nhìn vào thấy thảm làm sao? Bị đánh hai lần liên tiếp, sớm biết như vậy không dám làm trò nổi bật nữa.

Những người khác cũng không thể hiểu được, ý của Hạ Vũ Thần là gì? Thanh niên mới tới này kêu ngạo như vậy, ngay cả Hạ Vũ Thần cũng không để vào mắt?

“Anh Tần, anh đến T thành khi nào vậy, sao không tìm người báo cho tôi một tiếng? Để tôi sai người đi đón anh…” Hạ Vũ Thần đi đến trước mặt người thanh niên, bày ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

“Ma nó, anh Tần là người nào mà khiến cậu Hạ phải kiêng kỵ như vậy?” Những người khác đều ngẩn ra.

“Cậu Hạ và Vương Tư Thông cùng là kẻ giàu có nhất nhì, còn có người khiến anh ta phải cúi đầu?”

Nếu nói đến địa vị cao hơn nhà họ Hạ thì chỉ có nhà họ Tần ở Yến Kinh.”

Đúng vậy, chắc chắn là vậy, trên mạng có thông tin cho rằng Tần Thâm này có qua lại với một nửa nữ minh tinh trong làng giải trí. Nếu đăng video anh ta vào khách sạn với nữ minh tinh thì còn nhiều hơn 27,5G của Lý Tông Thụy. ”

Căn cứ vào phản ứng của Hạ Vũ Thần thì tất cả mọi người ở hiện trường có thể đoán ra được thân phận của người này.

Thanh niên tới đó đúng là em trai thứ tám của Tần Hằng, tên Tầm Thâm, bởi vì cho tới bây giờ Tần Thâm không có hứng thú tranh giành vị trí gia chủ cho nên thân phận của anh mới tương đối minh bạch một ít.

Nhà họ Tần ở Yên Kinh cố ý “Tạo ra” gia tộc nhà họ Tần ở thế tục, nhưng có một số người giống như Tần Thâm “vô dục vô cầu” sẽ được sắp xếp như thân phận của gia tộc này.

Tuy rằng nhà họ Tần ở Yến Kinh cố ý “tạo ra” một gia tộc, tài phú của cải nhà họ Tần rất dồi dào, ở nước T như cũ vẫn là một gia tộc lớn đứng đầu, ít nhất thì Hạ Vũ Thần thấy Tần Thâm cũng sẽ không dám làm càn.

“Có người kéo tôi đến đây nói là để xem cuộc thi ca hát gì đó, nhưng sao không có vậy? Còn nữa, trong hồ kia đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Thâm không kiêng nể nói với Hạ Vũ Thần, không cho Hạ Vũ Thần chút mặt mũi nào mà Hạ Vũ Thần cũng không dám có nửa câu oán giận.

“À, vốn đang tiếp tục biểu diễn nhưng rồi còn có một con đàn bà kia muốn đầu độc con chó của tôi nên bây giờ tôi thả chó ra cắn cô ta, xem về sau còn dám hay không…” Hạ Vũ Thần chỉ tay về phía Chung Khiết đang giãy dụa xa xa.

“Cái tên này, cậu đúng là thâm độc.” Tần Thâm thản nhiên cười, anh ôm lấy bốn cô gái xinh đẹp bên cạnh, nhìn về phía hồ nhân tạo xa xa, anh còn nhìn thấy có một con chó đang điên cuồng tập kích một cô gái, bởi vì không ngừng có bọt nước văng lên nên anh không thể thấy rõ diện mạo của cô gái kia.

“Trong nhà của tôi có nuôi một con sư tử Châu Phi, nếu ai dám hạ độc con sư tử của tôi, tôi sẽ cho con sư tử ăn thịt kẻ đó, người như vậy rất đáng chết…” Tần Thâm thản nhiên nói, đúng lúc này, con chó trong nước đã vồ về phía cổ của cô gái, dừng lại trong phút chốc, Tần Thâm thấy rõ mặt của người nọ, anh không khỏi sợ hãi, anh nhận ra cô gái bị cắn chính là người anh từng thấy trên đảo Bách Hoa, bạn gái của anh trai anh—-Chung Khiết.

“Tôi nhổ! Nhổ! Đúng là con chó Berger khốn nạn, tát miệng cho ông…”Tần Thâm bước chân, điên cuồng chạy về phía hồ nhân tạo…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện