Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 209


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 209: ĐẾN LÚC XÁC ĐỊNH QUAN HỆ RỒI

“Ồ, trong số các người vẫn còn có người không muốn thừa nhận lỗi lầm của bản thân à!” Lâm Châu liếc nhìn Điền Tinh và Mã Dương, cười nói: “Hình như hai người bọn họ là đầu sỏ gây tội đúng không, nếu bọn họ đã không chịu nhận lỗi, tôi thấy chúng tôi cũng không cần ở lại đây nữa, nhưng chúng tôi cũng không thể quản được hậu quả của mấy người là gì, Tần Hằng, chúng ta đi thôi!”

Nói xong, Lâm Châu kéo Tần Hằng và Phó Ưu đi ra ngoài ngay lập tức.

Mọi người gọi với theo ở phía sau lưng bọn họ.

“Bạn học Tần, đừng đi mà.”

“Hai bạn gái xinh đẹp ơi, đừng đi.”

“Cho bọn tôi một cơ hội đi.”

Lâm Châu cười đắc ý với Tần Hằng và Phó Ưu, xoay người lại, cố ý lộ ra vẻ mặt sầu khổ: “Nhưng bọn họ không chịu quỳ, mấy người nói coi sao bọn tôi nhìn thấy thành ý của mọi người được?”

Mọi người nhìn Điền Tinh và Mã Dương, có mấy người đã nói nhỏ.

“Cậu Mã quỳ xuống đi.”

“Đừng liên lụy mọi người, quỳ đi.”

“Không quỳ thì anh cũng không tốt đẹp gì đâu.”

Mã Dương đang trầm ngâm, tuy Điền Tinh cũng sợ hãi, nhưng cô cảm thấy cô có cậu Mã làm chỗ dựa, bắt cô quỳ trước mặt Tần Hằng và Phó Ưu, sao cô có thể chịu đựng được chứ?

Cô đứng lên la to: “Bắt tôi quỳ xuống trước mặt hai tên nghèo hèn này là chuyện không thể nào, bọn họ sẽ luôn bị tôi dẫm dưới chân suốt đời, trước mặt tôi bọn họ chả là cái thá gì cả…”

“Bốp!”

Điền Tinh đang kêu gào, Mã Dương đột nhiên đứng lên, tát thẳng lên mặt Điền Tinh, lúc nãy anh ta vẫn luôn do dự không biết có cần quỳ xuống hay không, vừa nghe Điền Tinh nói lời này rất có khả năng sẽ chọc giận Tần Hằng, nếu Tần Hằng làm quan viên nào đó của tỉnh Giang Nam chỉnh công ty nhà anh ta, anh là người có được lời hứa hẹn của thủ lĩnh, công ty nhà anh ta có khả năng sẽ gặp phải lỗ lã lớn vì chuyện này!

Cho nên anh không hề suy nghĩ nhiều, tát thẳng lên mặt Điền Tinh, để cô ngậm miệng lại!

“Cậu Mã…” Điền Tinh ôm mặt, kinh ngạc nhìn Mã Dương.

Mã Dương không nói gì, anh thở hắt ra, cong đầu gối quỳ xuống, Mã Dương cúi đầu, mặt nóng rát, vô cùng xấu hổ!

Bây giờ ở đây chỉ còn mình Điền Tinh chưa quỳ, lúc trước những người khác đều kiêng dè cậu Mã nên mới không nói cô, bây giờ cậu Mã cũng đã quỳ xuống, bọn họ cũng không để ý đến Điền Tinh nữa, chửi ầm lên.

“Điền Tinh, quỳ xuống!”

“Quỳ xuống ngay, thứ hạ đẳng.”

“Muốn để tất cả mọi người đều gặp họa sao?”

Một cậu thanh niên quỳ bên cạnh Điền Tinh len lén đẩy mạnh vào đầu gối Điền Tinh, Điền Tinh không giữ dược thăng bằng, quỳ gối xuống đất một cái “đùng”.

“Ừ, không tệ, không tệ!” Lâm Châu đắc ý cười.

Tần Hằng và Phó Ưu nhìn nhau, cùng cười khổ, đều thầm nghĩ cái cô Lâm Châu này đúng là biết cách dày vò người khác thật.

“Chúng ta đi ra trước đi!” Lâm Châu kéo Tần Hằng và Phó Ưu đi ra phía trước, ngông nghênh ngồi lên ghế.

Lâm Châu nói với Tần Hằng: “Được, tôi đã sắp xếp xong xuôi cho anh rồi, lúc trước bọn họ sỉ nhục tôi và Phó Ưu như thế, bây giờ anh phải ra mặt cho bọn tôi, nhìn xem xử lý đám chó chết này như thế nào!”

Tần Hằng nhìn thoáng qua Phó Ưu, chỉ thấy trên mặt cô không hề có chút oán hận nào, rõ ràng cũng đã cảm thấy đám người này đã chịu đủ sự trừng phạt rồi.

Tần Hằng cười nhạt nhìn Lâm Châu, nói nhỏ: “Thứ quan trong nhất của một người là tôn nghiêm, cô đã bắt bọn họ quỳ xuống trước mặt chúng ta rồi, đối với bọn họ mà nói, thế này còn ác hơn đánh bọn họ một trận, tôi thấy tạm tha cho bọn họ được không?”

Lâm Châu vốn dĩ đang hứng thú dạt dào định nghe xem Tần Hằng có ý kiến hay ho nào không, vừa nghe anh định cứ thế mà buông tha cho đám người này, trừng mắt nhìn Tần Hằng mắng: “Anh bị đánh cũng đáng đời!”

Nói xong tức giận quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến Tần Hằng.

Tần Hằng nhìn Điền Tinh, đi đến trước mặt cô, mặt mày nghiêm túc: “Điền Tinh, cô dám đốt cuốn nhật ký tôi yêu quý nhất, vừa rồi cũng là do cô và Mã Dương châm ngòi mọi người, bọn họ mới mắng chửi sỉ nhục chúng tôi, muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, tấm lòng của bạn học cũ cô đúng là ‘tốt’ thật đó.”

Vừa nói xong, đột nhiên bốn tiếng “bốp bốp bốp bốp” vang lên liên tục, Điền Tinh ngã trái ngã phải, muốn ngất đi mấy lần, đã bị Tần Hằng đánh trái đánh phải bốn cái bạt tay.

Điền Tinh ôm gương mặt đau rát, lạnh lùng nhìn Tần Hằng, nhưng lại không dám nói gì, cô sợ cô mà lại mắng Tần Hằng thêm tiếng nào thì Mã Dương hoặc những người khác sẽ tát thẳng vào mặt cô.

Tần Hằng nói: “Có hai cái tát tôi đánh giúp cho Phó Ưu sau này nếu cô lại còn dám sỉ nhục cô ấy thì cô coi chừng cái mặt của cô trước.”

Tần Hằng lại đi đến trước mặt cậu Mã, trong lòng cậu Mã hơi run lên, cúi đầu, chỉ mong Tần Hằng mau đi qua đi.

Anh đang thầm ảo tưởng, trước mặt lại xuất hiện một bóng đen, trong lòng cậu Mã căng chặt, đột nhiên mũi đau nhói, đã bị Tần Hằng đấm một đấm, sau đó ngã ngửa xuống đất.

Cậu Mã hoảng hốt mất vài giây mới tỉnh táo lại, mũi đã chảy ra hai dòng máu đỏ tươi.

Tần Hằng đã đi về cạnh Lâm Châu.

Lâm Châu vỗ tay cười nói: “Đánh hai người kia hay lắm! Anh chàng nghèo, làm không tệ!”

Tần Hằng cười nói: “Ở đây cũng chẳng còn gì thú vị, chúng ta đi thôi.”

Tần Hằng cầm túi xách của Phó Ưu, đi ra ngoài cùng Lâm Châu và Phó Ưu, mấy người đang quỳ đầy trong đại sảnh lập tức dạt ra một con đường cho đám Tần Hằng, để ba người đi ra ngoài.

Lâm Châu quay về xe thực phẩm, Tần Hằng và Phó Ưu tạm biệt cô, hai người gọi taxi, về đến trường học, Tần Hằng đưa Phó Ưu đến ký túc xá nữ trước.

Phó Ưu vô cùng cảm ơn Tần Hằng vì những chuyện xảy ra trong hiện trường buổi lễ khai mạc, cô nói: “Tối nay cũng may nhờ có anh, nếu không tôi cũng không biết sẽ gặp phải tình cảnh thế nào nữa?”

Tần Hằng cười nói: “Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Lâm Châu, hơn nữa, tôi với cô là bạn học bao nhiêu năm rồi, còn cảm ơn tôi, cô xem tôi là người ngoài à?”

Phó Ưu đỏ mặt, hơi cúi đầu nói nhỏ: “Tôi không có xem anh là người ngoài.”

Nói xong, mặt lại càng đỏ, vội vàng nói câu tạm biệt rồi chạy vào trong ký túc xá.

Tần Hằng hơi sửng sốt, lắc đầu, xoay người về ký túc xá của anh.

Lúc này Du Minh đang ở trong biệt thự nhà anh, nằm trên giường nhìn quyển nhật ký của Chung Khiết, mấy ngay nay anh dựa theo những ghi chép trong cuốn sổ nhật ký này, giả thành tên nghèo mạt diễn lại những cảnh trong nhật ký, dần dần thân thiết hơn với Long Linh.

Dựa vào vốn hiểu biết bao nhiêu năm qua của Du Minh đối với phụ nữ, anh cho rằng đã đến lúc anh xác nhận mối quan hệ với Long Linh.

Du Minh nhìn cuốn nhật ký, tiếp theo anh chuẩn bị diễn một cảnh, chính là cảnh Chung Khiết bị ba người Trịnh Diễm trấn nước ăn hiếp ở trong trường, sau đó còn dẫn đến bang Thanh Long!

Du Minh nhìn thấy sau chuyện này Chung Khiết đã lập tức xác định quan hệ yêu đương với Tần Hằng, anh cảm thấy anh cũng nên xác định quan hệ với Long Linh, đóng nhật ký lại, Du Minh cười khẩy, lẩm bẩm nói: “Cô Long Linh, ngày mai tôi tỏ tình với cô, cô nhất định không được từ chối đó nha.”

Hôm sau, Long Linh đến trường từ sớm, Du Minh nói muốn dẫn cô đến hồ Tây chơi.

Long Linh vô cùng vui vẻ, mấy ngày qua Du Minh vẫn luôn giả vờ thành một người nghèo khó thể hiện cuộc sống của người dân ở tầng chót xã hội, cô và Du Minh đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, chẳng hạn như Long Linh bị ăn hiếp trong tiệm cơm, Du Minh lập tức dùng bình rượu đập bể đầu đối phương, cuối cùng còn bắt tên đó quỳ xuống, liếm sạch sẽ mặt đất; anh quyên góp ba trăm chín mươi triệu cho hội chữ thập đỏ, những người khác không tin, cuối cùng Du Minh lại quyên thêm ba tỷ cho hội chữ thập đỏ nữa, làm cả trường đều chấn động…

Long Linh làm sao ngờ được, tất cả những thứ này đều là do Du Minh dựa theo ghi chép trong sổ nhật ký, mướn người khác phối hợp biểu diễn với anh.

Dù sao Long Linh cảm thấy, khi ở cùng với Du Minh, đến cả không khí cũng rất ngọt ngào.

“Long Linh, tôi đến rồi!” Du Minh ăn mặc quê mùa xuất hiện trong tầm mắt Long Linh, trán anh đổ đầy mồ hôi.

“Anh đường đường là cậu chủ của một gia tộc lớn Lâm An, sao cứ nhất quyết phải trải nghiệm cuộc sống của người thuộc tầng lớp thấp kém thế, không mệt sao?” Long Linh nhìn Du Minh đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng có hơi đau lòng, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho Du Minh.

Thông qua mười ngày thường xuyên gặp mặt, Long Linh đã không còn gò bó như lúc trước nữa.

“Mệt chứ, nhưng mà có thể để cô lau mồ hôi cho tôi, tôi cảm thấy cho dù có mệt thế nào cũng đáng!” Du Minh nhìn Long Linh cười nói.

Long Linh đỏ mặt, thả bàn tay đang lau mồ hôi cho Du Minh xuống, trong lòng đầu tiên là thấy ngọt ngào, sau đó lại sầu khổ, vội vàng khống chế bản thân không được suy nghĩ miên man nữa, nghĩ thầm cậu Du là vị hôn phu của em gái, sao cô lại có thể lau mồ hôi giúp anh chứ.

Du Minh đậu chiếc xe đạp Mobike vững vàng, nói với Long Linh: “Đi thôi, bây giờ chúng ta bắt taxi đến hồ Tây chơi.”

Du Minh và Long Linh gọi một chiếc xe, đi đến khu du lịch hồ Tây, bởi vì Á vận hội, khách du lịch ở đây đông hơn ngày thường rất nhiều.

Du Minh và Long Linh cùng nhau đi dạo ở hồ Tây, cảnh đẹp ở hồ Tây đẹp không sao tả xiết, bất tri bất giác, đã sắp mười hai giờ.

Du Minh bảo Long Linh ngồi trên một cục đá ở ven hồ Tây, anh đi mua cơm.

Chờ Du Minh đi xa, anh không đi vào tiệm cơm, mà lại trốn trong một rừng cây nhỏ.

Tào Ninh đã chờ ở đây từ lâu, trừ anh ta ra, còn có ba cô gái từng trào phúng anh ở “Thiên đường ẩm thực” của đại học Giang Nam.

Ba cô gái thấy Du Minh, lập tức khom lưng xin lỗi: “Cậu Du, xin lỗi”, “Lần trước chúng tôi sai rồi”, “Rất xin lỗi”…

“Được rồi!” Du Minh xua tay nói, nhìn Tào Ninh hỏi: “Anh đã giải thích rõ ràng cho bọn họ chưa?”

“Đã nói rõ rồi.” Tào Ninh cung kính nói.

“Vậy là được!” Du Minh nhìn ba cô gái nói: “Lát nữa cứ làm theo y hệt những gì cậu Tào đã dặn dò các cô, không cần để ý đến thân phận của tôi và cô Long, đã hiểu chưa!”

“Vâng, vâng…” Ba cô gái sợ hãi đáp.

“Được, bây giờ các cô đi đi!” Du Minh nói xong ba cô gái lập tức đi về phía Long Linh đang ngồi bên hồ.

Long Linh đang ngẩn ngơ nhìn mặt hồ, đột nhiên nghe thấy một cô gái gọi cô từ phía sau: “Long Linh!”

Long Linh quay đầu lại nhìn, lúc trước khi Du Minh đến trường tìm cô, ba cô gái từng châm chọc Du Minh ở “Thiên đường ẩm thực” thường đến bới lông tìm vết, nhưng mấy cô cũng không thể thực hiện lại, ngược lại càng lúc càng kết thù với cậu Du nhiều hơn, mà bây giờ ba cô đang đi về phía cô.

“Các cô làm gì?” Long Linh căng thẳng hỏi.

“Tôi thấy cô và cái tên nghèo mạt kia đang hẹn hò! Cô đúng là không biết xấu hổ.” Cô gái hơi béo đóng vai Trịnh Diễm nói.

Kế tiếp, cũng giống như khi ở đại học Kim Lăng, ba cô gái tìm cớ đẩy Long Linh xuống nước. Đương nhiên, lần này không có ai trấn nước Long Linh, ba cô gái chỉ đứng bên hồ cười mỉa mai.

“Long Linh!” Du Minh rống to, chạy về phía Long Linh, nhảy xuống nước, cứu Long Linh lên, lại đá ngã ba cô gái kia.

Tất cả đều giống hệt như chuyện xảy ra ở đại học Kim Lăng.

Chỉ chốc lát sau, mấy chiếc xe ngừng ở ven đườn, một người trông giống xã hội đen bước ra, đằng sau anh ta còn có rất nhiều đàn em ddi theo, đại ca muốn dạy Long Linh một bài học, nhưng Du Minh lại đứng phía trước người cô bảo vệ, không hề lui dù chỉ một bước.

Mười mấy tên đàn em bắt đầu đánh Du Minh, Du Minh ôm Long Linh, không cho cô chịu bất cứ tổn thương nào.

“Đừng mà!” Long Linh hét ầm lên, cô muốn che chở Du Minh, nhưng cô lại bị Du Minh ôm chặt lấy, cô không thể nào nhúc nhích được.

“Yên tâm, tôi sẽ không để cô bị thương dù chỉ một chút.” Du Minh nhẹ nhàng nói bên tai Long Linh, miệng anh chảy máu rơi xuống trên mặt Long Linh, Long Linh khóc, cô đau đớn kêu lên: “Đừng đánh anh ấy, đừng đánh anh ấy nữa…”

Ngay lúc Long Linh sắp tuyệt vọng, mười mấy cái máy bay trực thăng từ trên trời rơi xuống, có tám người nhảy xuống, chỉ trong vài phút đã giải quyết sạch sẽ những người vây xung quanh Du Minh.

“Cậu cả, cậu sao rồi?” Một người đến cứu giá chạy đến bên cạnh Du Minh hỏi.

“Long Linh, cô không sao… là tốt rồi.” Du Minh nói xong câu này, cổ ngoẹo một bên, rơi vào hôn mê.

“Cậu Du! Cậu Du!” Long Linh ôm đầu Du Minh, kêu lớn, hai hàng nước mắt nóng cháy chảy ra từ hốc mắt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện