Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 177


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 177: ANH KHÔNG XỨNG THEO ĐUỔI CÔ LONG

Tần Hằng ngồi xe bus hơn một giờ mới tới cổng Danh Sĩ Uyển.

“Người anh em, lại tới rồi!” Bảo vệ Danh Sĩ Uyển nhìn Tần Hằng tơi quen mắt, mỉm cười, chủ động chào hỏi Tần Hằng: “Cậu lại tới tìm cô chủ nhà họ Long à?”

“Ừ.” Tần Hằng cũng không che giấu, biết đâu những người bảo vệ này có thể cung cấp cho mình một vài tin tức về Chung Khiết thì sao.

“Chà, chém gió trâu bò tới mức mặt không đỏ tim không đập loạn. Cậu bạn, tố chất tâm lý của cậu tuyệt đấy.” Người bảo vệ mỉm cười nói.

Hai người bảo vệ từ đầu khác đi tới. Chắc hẳn Tần Hằng đã thành người nổi tiếng trong đám bảo vệ. Vừa nhìn thấy Tần Hằng tới, mọi người đều biết anh định làm gì.

“Ồ, cậu chủ Tần tới rồi. Hôm nay cậu lại tới hẹn với cô Long à?”

“Nhìn cách ăn mặc của cậu chủ Tần rất thời trang, có thể đấu với “anh Sắc Bén” mấy năm trước đấy.”

“Cậu chủ Tần hôm nay bán được mấy cái bánh rán thế? Chắc một tháng có thể kiếm được mấy chục triệu, nếu không sao dám đến hẹn gặp cô Long”

Các bảo vệ nhìn cách ăn mặc của Tần Hằng không được tốt lắm, lại nghe anh nói mình chỉ là một người bán bánh rán, nghĩ anh dám tìm đến cô chủ nhà họ Long thì đều cho rằng anh là kẻ thần kinh.

Tần Hằng cũng lười tính toán với bọn họ. Thời gian “bay năm rèn luyện nghèo khó”, anh chẳng biết đã bị người ta cười nhạo, sỉ nhục bao nhiêu lần, cùng lắm thì cứ coi như trải qua một lần rèn luyện gian khó nữa thôi. Chỉ cần Chung Khiết có thể tha thứ cho anh, quay lại bên cạnh anh, Tần Hằng sẽ chẳng quan tâm tới những chuyện khác. Anh ngồi lặng lẽ ở trên mép vỉa hè đối diện với cổng khu chung cư.

“Thằng nhóc này đúng là biết nằm mơ giữa ban ngày!”

“Tôi nghĩ chắc cậu ta biết nhà họ Long đang sốt ruột tìm chồng cho cô Long Linh, nên mới đặc biệt tới đây tìm vận may! Cậu ta cũng không suy nghĩ xem, cho dù nhà họ Long sốt ruột muốn gả cô Long thì đối tượng lựa chọn cũng phải là con cháu nhà giàu ở Lâm An. Cậu ta chỉ là một thằng nhóc bán bánh rán rác rưởi, chẳng biết ai cho cậu ta can đảm nữa…”

“Đúng rồi, sao nhà họ Long muốn gả cô Long Linh đi gấp vậy? Cô Long Linh đâu có lớn tuổi, trông chỉ khoảng hai mươi nhỉ?” Một người bảo vệ trẻ tuổi không hiểu hỏi.

“Ai biết được! Dù sao tôi cũng nghe những kẻ giàu có khác trong khu chung cư của chúng ta nói vậy. Hơn nữa, cậu không phát hiện ra có rất nhiều cậu chủ giàu có tới hẹn gặp mặt với cô Long trong tháng qua à? Tôi nghĩ có thể ông chủ Long muốn mượn chuyện gả con gái để liên kết với các gia tộc khác, nhằm tăng cao thực lực của mình.” Một người bảo vệ hơn ba mươi tuổi suy nghĩ rồi nói.

Tần Hằng nghe đến ba người bảo vệ nói chuyện thì thầm hoảng hốt, nghĩ nhà họ Long vội gả Chung Khiết cũng chính là “Long Linh”, trong lòng anh thấy nặng nề, cảm nhận được tính cấp bách của chuyện này.

“Ầm ầm ầm.” Trên bầu trời u ám vang lên mấy tiếng sấm, vài giọt mưa rơi xuống.

Một chiếc xe Touareg màu đen chậm rãi dừng lại ở cổng chung cư Danh Sĩ Uyển. Một thanh niên vừa cao lại vừa gầy giống như vận động viên nhảy cao bước xuống. Anh ta mặc một chiếc áo tay lỡ màu trắng kèm với một chiếc quần đùi lớn, chân đi giày cứng, da trắng, vừa nhìn đã biết là loại người chuyên sống an nhàn sung sướng.

Anh ta vừa đi xuống đã lấy điện thoại di động ra gọi: “Alo, chào cô Long, tôi là Mã Dương. Bác trai đã nói với cô về tôi chưa?… Đúng, bây giờ tôi đã đến cổng khu chung cư của các cô. Tôi lái xe vào đón cô nhé… Không cần à? Được, tôi sẽ chờ cô ở ngoài khu chung cư. Đúng rồi, bên ngoài hơi mưa, cô nhớ mặc thêm áo đấy…”

Mã Dương cúp máy và cười đắc ý. Anh ta nghe được tin tức nhà họ Long vội gả con gái nên chuẩn bị mất mấy ngày, tính hôm nay qua thử.

Tuy công ty hữu hạn Lợi Thời nhà bọn họ có thể lọt vào top một trăm công ty đứng đầu Lâm An, nhưng vẫn kém hơn tập đoàn Đằng Long của nhà họ Long rất nhiều. Nếu có thể thông qua việc kết thông gia để nhận được sự ủng hộ của nhà họ Long, công ty nhà mình sẽ có bước tiến nhảy vọt.

Cho nên ba anh ta đã đặc biệt tới thương lượng với Long Đằng, để mình gặp mặt cô chủ nhà họ Long, nói trắng ra chính là xem mắt. Mình tất nhiên phải nắm chắc cơ hội lần này, tranh thủ tán đổ Long Linh.

Nghe nói Long Linh này rất xinh đẹp. Trước đó từng có năm sáu cậu chủ nhà giàu ở Lâm An tới gặp cô ta nhưng đều bị từ chối.

Mã Dương cũng đặc biệt mong chờ Long Linh này.

Anh ta đột nhiên thấy cậu thanh niên ngồi bên mép đường nhìn mình chằm chằm thì không khỏi tức giận mắng: “Nhìn mẹ cậu à!”

Tần Hằng vẫn lạnh lùng nhìn anh ta.

“Mẹ kiếp, không cho cậu nhìn mà cậu vẫn còn nhìn đúng không? Tôi thấy cậu muốn ăn đòn rồi.” Mã Dương bất mãn nói, lại muốn đi qua dạy dỗ cho Tần Hằng một bài học.

“Cậu Mã, thôi bỏ đi, cậu tính toán với cậu ta làm gì? Cậu là cậu chủ cao quý, đánh người như thế chỉ làm bẩn tay cậu thôi.” Người bảo vệ đứng bên cạnh ưỡn ngực cười và khuyên.

“Cũng đúng. Chẳng cần phải tính toán với một kẻ kém cỏi như vậy.” Mã Dương đứng lại và cười lạnh nói, rồi hỏi mấy người bảo vệ: “Các anh biết cậu ta là ai không?”

“Biết chứ! Sao chúng tôi không biết được. Cậu ta chỉ là một kẻ bán bánh rán ngũ cốc thôi.”

“Đúng vậy, không sai đâu. Hơn nữa cậu Mã biết không. Thằng bán bánh rán này đã tới canh cổng chung cư của chúng tôi bốn, năm ngày, cứ chờ để được gặp cô Long đấy. Tôi nghĩ cậu ta cũng hy vọng có thể được cô Long để mắt tới.”

Mã Dương vừa nghe vậy thì không nhịn được cười tới gập cả bụng. Anh ta nhìn Tần Hằng cười khinh khỉnh nói:

“Cái gì? Cậu còn muốn được cô Long để mắt tới à? Trời ạ, cậu muốn tôi cười chết sao? Cậu nhìn thử quần áo trên người cậu đi, có khác nào một đứa nhặt rác không? Tôi hỏi cậu bán bánh rán thì một tháng có thể bán được bao nhiêu tiền? Có thể đủ cho cậu ăn cơm không? Có đủ cho cậu nộp tiền thuê nhà không? Thế mà cậu còn có mặt mũi tới gặp cô Long à? Bây giờ tôi nói thật cho cậu biết, loại người như cậu còn chẳng có tư cách để xách giày cho cô Long đâu…”

Mấy bảo vệ bên cạnh thấy vậy đều cười, lúc này còn không quên nịnh bợ Mã Dương:

“Cậu Mã nói quá đúng. Thằng nhóc này đúng là cóc còn đòi ăn thịt thiên nga, cũng không đái ra rồi tự soi lại mình xem. Cô Long xinh đẹp như vậy, ở cùng với cậu Mã mới gọi là trai tài gái sắc, mới gọi là xứng đôi…”

Mã Dương được tâng bốc thì lâng lâng, tâm trạng càng tốt hơn.

“Cậu Mã, cô Long qua rồi!” Một người bảo vệ đột nhiên nhắc khẽ.

Mã Dương lập tức đổi thành bộ mặt ga lăng khiêm tốn, nhìn vào trong chung cư. Anh ta thấy Long Linh cầm ô, mặc áo thể thao tay lỡ và quần soóc đi thẳng về phía mình. Khóe mắt anh ta suýt rách. Cô gái này quá đẹp, chẳng khác nào nhân vật trong anime của Nhật bước ra vậy.

“Cô Long, chào cô. Tôi là Mã Dương…” Mã Dương tự giới thiệu với Long Linh.

“Chào anh, tôi là Long Linh.” Long Linh mỉm cười.

“Chung Khiết!” Tần Hằng từ bên cạnh lao tới. Được gặp lại Long Linh khiến anh khó có thể kìm chế được kích động trong lòng.

“Làm gì vậy?” Mã Dương chắn ở trước mặt Long Linh, bực bội nhìn Tần Hằng.

“Chung Khiết, anh là Tần Hằng đây. Em nhớ lại đi. Em quên thời còn học đại học Kim Lăng, đám người Trịnh Diễm bắt nạt em, là anh đã giúp em dạy cho bọn họ một bài học à? Còn lúc mẹ em Thái Tư tới Kim Lăng, là anh đã tiếp đón bà…” Tần Hằng nhìn Chung Khiết và kể lại những chuyện bọn họ ở bên nhau trước kia, hi vọng kích thích cảm xúc của cô, để cô nhận mình.

“Cậu làm loạn gì vậy? Cút! Chỉ với thằng nhóc rác rưởi như cậu mà cũng muốn theo đuổi cô Long Linh à? Đi nằm mơ giấc mơ giữa ban ngày của cậu đi!” Mã Dương đẩy Tần Hằng đi.

“Chung Khiết, anh là Tần Hằng, em tha thứ cho anh được không…” Tần Hằng hết lời cầu xin.

“Chung Khiết gì chứ? Đây là cô Long Linh biết chưa? Cậu đủ rồi đấy. Cô Long có biết cậu sao? Cậu cứ ở đây mà diễn trò cho mình đi, còn dây dưa nữa là tôi không khách sáo với cậu đâu.” Mã Dương tức giận nói. Anh ta che chở cho Long Linh ở phía sau, tính dùng nắm đấm cho Tần Hằng thêm chút màu sắc.

“Anh Mã, thôi bỏ đi. Chẳng phải anh muốn mời tôi đi ăn cơm sao? Chúng ta đi thôi.” Cho dù Long Linh cảm thấy Tần Hằng là kẻ thần kinh, nhưng nghe em gái Long Nghiên nói anh từng cứu em ấy ở Kim Lăng, cô ta cũng thấy anh rất đáng thương, không muốn có người bắt nạt anh.

“Được, tôi nghe cô.” Mã Dương dịu dàng nói với Long Linh rồi che chở cho cô lên xe.

“Chung Khiết, em không thể lên xe với anh ta được, em xuống đi…” Tần Hằng muốn xông tới trước xe kéo Chung Khiết xuống.

“Cút! Cô Long Linh căn bản không quen biết cậu, cậu đừng phạm sai lầm nữa, ok? Bây giờ tôi muốn dẫn cô Long Linh đi Lâu Ngoại Lâu ăn cơm, đó là nơi cả đời cậu cũng không tới ăn nổi đâu. Bây giờ cậu đã hiểu rõ sự chênh lệch giữa cậu và tôi rồi chứ, thằng nhóc rác rưởi!”

Mã Dương cười lạnh, nói xong thì đẩy Tần Hằng ra, ngồi vào vị trí tài xế. Chiếc xe Touareg chậm rãi khởi động, rất nhanh đã lao về phía xa.

“Ha ha, cậu chủ Tần, hôm nay cậu cuối cùng cũng gặp được cô Long rồi. Nhưng hình như cô ấy rất hờ hững với cậu đấy.”

“Cậu Mã người ta lái Touareg tới, còn cậu tới bằng gì? Ngồi xe bus hay là đi bộ à?”

“Cậu Mã mời cô Long đi Lâu Ngoại Lâu ăn cơm. Chúng tôi làm bảo vệ, lương một tháng cũng chẳng trả nổi một lần. Chà chà chà, còn cậu thì sao. Cho dù cậu có số cứt chó hẹn được cô Long Linh, cậu tính mời cô ấy đi đâu ăn cơm thế? Chắc không phải là ăn bánh rán ngũ cốc chứ? Ha ha.”

Tần Hằng không nghe thấy mấy người bảo vệ nói gì, trong lòng anh càng lúc càng bất an. Nghĩ đến Chung Khiết hẹn hò với người đàn ông khác là trong lòng anh đã thấy vô cùng khó chịu rồi.

Anh đã tìm được Chung Khiết của mình, anh không thể để cho người đàn ông khác hẹn hò với cô ấy được.

Niềm tin này càng lúc càng mãnh liệt trong lòng Tần Hằng.

“Chung Khiết, em không thể hẹn hò với anh ta!” Tần Hằng hét lớn.

Anh nhìn xung quanh thấy có xe đạp công cộng, lập tức dùng thẻ giao thông của mình quét lấy một chiếc và đạp về phía Lâu Ngoại Lâu.

“Mẹ kiếp, rác rưởi quả nhiên là rác rưởi. Người này sẽ không đạp xe đạp tới Lâu Ngoại Lâu chứ?”

“Trâu bò thật! Trong lòng rác rưởi này vừa nghĩ, mẹ nó tôi không lái được xe đắt tiền, còn chẳng thể đi được xe rẻ nhất à? Tới chỗ ấy cũng sẽ được hàng nghìn người chú ý đấy, ha ha ha ”

“Lâm An có nhân tài như thế làm người ta cũng choáng luôn. Tôi nghĩ, ngày mai tôi có thể nhìn thấy thằng nhóc rác rưởi đó trên các diễn đàn lớn và trong vòng bạn bè.”

Tần Hằng đội mưa, đạp xe đạp đến Lâu Ngoại Lâu. Xung quanh không có cọc để xe đạp công cộng, anh đành phải đẩy xe đạp tới trước cổng nhà hàng.

Lâu Ngoại Lâu là một trong những nhà hàng tốt nhất Lâm An. Người tới đây ăn cơm đều là tầng lớp thượng lưu ở Lâm An. Trước cổng nhà hàng đỗ đầy các loại siêu xe BMWs, Audi, Porche…

Tần Hằng bị mưa xối ướt nửa người, còn đẩy xe đạp vào, có thể nói là hiện tượng lạ ở đây.

“Mẹ kiếp, thời buổi này đạp xe đạp cũng có thể đến Lâu Ngoại Lâu ăn cơm à?”

“Xe đạp còn là loại xe đạp công cộng nữa. Thằng nhóc này thậm chí chẳng mua nổi xe đạp, còn muốn ăn cơm ở chỗ này, ôi.”

“Tôi thấy cậu ta không phải tới đây ăn cơm, mà tới Lâu Ngoại Lâu xin việc đấy. Nghe nói ở đây thiếu người lấy nước rửa chén, trông cậu ta khá hợp.”

Tần Hằng không để ý đến những lời giễu cợt của mọi người xung quanh. Anh cất xe đạp xong, lại đi về phía cổng nhà hàng.

“Làm gì vậy!” Nhân viên đón tiếp khách ở cửa kéo Tần Hằng lại. Trông Tần Hằng chính là một kẻ không có việc làm, căn bản không trả nổi chi phí trong nhà hàng bọn họ. Trên người anh còn nhỏ nước nữa. Anh ta sao có thể để người như thế vào trong được?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện