Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 168


trước sau

CHƯƠNG 168: CẬU TA HỦY GIẤC MỘNG ĐẠI HỌC CỦA EM.

“Ha ha.” Cô gái nở nụ cười, mấy câu nói đó của Tần Hặng thế mà lại động đến tâm tư của cô ta, cô ta cẩn thận đánh giá Tần Hằng lần nữa, cười nói: “Nhìn anh thật đúng là thanh niên trẻ tuổi.”

“Người… Không phải, cô gái, cô không giận tôi chứ?” Tần Hằng thấy cô gái nở nụ cười thì trong lòng thoáng thả lỏng.

“Nếu anh không cười tôi, tôi giận để làm gì?” Cô gái nói với Tần Hằng.

“Vậy là tốt rồi, cô gái, cô làm việc tiếp đi, tôi đi đây.” Tần Hằng vẫy tay với cô ta, chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại, không phải anh muốn ăn bánh rán à? Không ăn nữa?” Cô gái gọi Tần Hằng lại.

“Cô làm cho tôi?” Tần Hằng kinh ngạc hỏi lại, cô gái không đáp, chỉ dùng thìa múc bột nhão đổ vào chảo, lại dùng cái xẻng ép nó thành hình tròn.

Trong lòng Tần Hằng không khỏi cảm thấy ấm áp, anh quay lại bên cạnh cô gái, mùi thơm của hoa màu ập vào mặt.

“Cô gái, tay nghề của cô thật thành thạo, mùi rất thơm.” Tầng Hằng khen.

“Cái này sao gọi là tay nghề được, anh đi ngồi ở lớp đào tạo hai ngày là còn làm tốt hơn tôi, hơn nữa nếu không có chút tay nghề thì không phải tôi sẽ chết đói à.” Cô gái vừa lật bánh vừa nói.

“Trong nhà cô không quản cô à?” Tần Hằng cảm thấy rất kỳ lạ, tuy rằng diện mạo cô gái này không được xinh đẹp, nhưng nhìn thấy chỉ khoảng 17, 18 tuổi, không đi học mà lại ở đây bán bánh rán, người nhà này cũng quá thiếu trách nhiệm rồi.

“Tôi không có người nhà!” Cô gái thản nhiên nói, sắc mặt của cô ta tối đi rõ ràng, Tần Hằng giận mình, tuy rằng rất tò mò nhưng thấy cô gái không muốn nhắc đến chuyện này thì cũng không hỏi tiếp.

“Ăn ớt không?” Động tác của cô gái rất quen thuộc, khoảng một phút, bánh rán cũng sắp rán chín, nhìn thấy Tần Hằng gật đầu, cô ta rắc một lớp ớt lên trên mặt bánh: “Đúng rồi, nhìn anh không giống kẻ có tiền, sao lại cho ông lão kia ba triệu?”

“A…” Tần Hằng cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm cô gái này, bèn nói: “Thật ra tôi có rất nhiều tiền, chỉ là không chú ý ăn mặc mà thôi, đối với tôi ba triệu không là gì.”

“Ha, nhóc con như anh, mới vừa rồi tôi còn có chút ấn tượng tốt về anh, giờ anh đã bắt đầu chém gió rồi, vậy được, không phải anh có rất nhiều tiền à? Vậy anh cũng cho tôi ba triệu đi, tôi đỡ khỏi phải ở đây phơi nắng.” Cô gái cười xem thường, đưa bánh rán đã rán chín cho Tần Hằng.

“Cô thích tin hay không thì tùy.” Tần Hằng không cảm thấy mình cần thiết phải chứng minh với cô gái này.

Cắn mấy miếng, Tần Hằng đã xử lý hết cái bánh, Tần Hằng quét mã thanh toán.

“Anh tên là gì? Đến Lâm An làm gì?” Trước khi đi, cô gái hỏi Tần Hằng.

“Tôi tên là Tần Hằng, đến Lâm An tìm bạn gái của tôi.” Tần Hằng cũng không giấu diễm.

“Họ này cũng không phải họ tốt lành gì.” Cô gái nói, làm cho Tần Hằng cảm thấy rất kỳ lạ, họ thôi mà còn tốt xấu cái gì, cô gái lại nói thêm: “Tôi tên là Lâm Châu, chúc anh sớm tìm được bạn gái.”

Tần Hằng phất tay với Lâm Châu, sau đó tiếp tục bắt đầu tìm kiếm ở khu phố Lâm An.

Tiếp tục tìm cho đến hơn bảy giờ, Tần Hằng vẫn không tìm được một tin tức nào về Chung Khiết, anh cũng không bực bội, Lâm An lớn như vậy, nào có chuyện dễ dàng tìm được một người? Trước khi đi, Tần Hằng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ tìm kiếm lâu dài.

Sau khi đi một vòng, Tần Hằng trở lại nhà ga tàu cao tốc.

Anh ăn một bữa cơm, nhìn thấy trời cũng sẩm tối, bèn chuẩn bị đi tìm một khách sạn ở qua đêm.

Tần Hằng đi đến ‘khách sạn Duy Hương’ gần nhà ga, thật không phải Tần Hằng nhìn trúng nó vì nó có vẻ ngoài sa hoa, mà vì nó không đông đúc như những nơi khác ở xung quanh, anh thích yên tĩnh.

Tần Hằng đi đến cửa khách sạn Duy Hương, đang định đi vào thì một nhân viên lễ tân ở cửa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tần Hằng.

“Chào anh, anh muốn vào khách sạn chúng tôi ạ?” Nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi.

Khách sạn Duy Hương là một trong những khách sạn hàng đầu ở Lâm An, nổi bật gần ga đường sắt cao tốc, do đó giá cả của khách sạn họ cao hơn nhiều so với những khách sạn khác xung quanh. Nhân viên lễ tân nhìn quần áo của Tần Hằng không giống như khác hàng bọn họ hướng tới, cho nên anh ta không thể không nhắc nhở Tần Hằng, nếu để quản lý đại sảnh nhìn thấy anh ta để Tần Hằng đi vào, không thuê được phòng mà còn ảnh hưởng đến hình tượng của khách sạn, anh ta không tránh khỏi bị phên bình, điều này sẽ tốt cho Tần Hằng, tránh cho anh bị xấu hổ vì không trả nổi tiền phòng.

Tần Hằng hiểu được nhân viên lễ tân nghĩ đến điều gì.

“Đúng vậy, tôi muốn thuê phòng ở khách sạn các anh.” Tần Hằng mỉm cười gật đầu, nói xong bèn bước vào.

“A…” Nhân viên lễ tân sững sờ đứng tại chỗ, anh ta nhìn bóng dáng Tần Hằng, cảm thấy Tần Hằng chính là đang phồng má giả làm người mập, như thế này khi nhìn thấy giá cả sẽ xám xịt đi ra, cho dù anh ở lại cũng sĩ diện làm khổ thân, ở lại phòng nhất định sẽ tiếc đứt ruột.

Sảnh lớn trong khách sạn quả nhiên xanh vàng rực rỡ, khắp sảnh lớn đều mang hơi thở tiền tài, mọi người đi lại ở sảnh lớn đều ăn mặc rất xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy đây là những người thành công ở các ngành sản xuất, Tần Hằng nhìn hình ảnh của mình trong tấm kim loại, quả thật có vẻ không hợp với xung quanh.

Tần Hằng chỉ thản nhiên cười, chỗ này tuy tốt nhưng vẫn kém khách sạn Berkeley.

Tần Hằng đang muốn đến bàn lễ tân để làm thủ tục thì chợt nghe được một giọng nói đầy nghi hoặc truyền đến từ bên người.

“Tần Hằng…”

Tần Hằng nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy một cô gái tóc dài xinh đẹp đang nghi hoặc nhìn mình, tóc dài đến vai, mặt trái xoan, đôi mắt như nước hồ mùa thu, mặc một bộ đồ màu trắng, chân đi đôi giày cao gót mười phân, bàn chân lộ ra bên ngoài trắng nõn.

Cô ta cho người ta cảm giác tựa như hoa sen, sạch sẽ không thể xâm phạm.

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông cao lớn.

Tần Hằng nhíu mày, cũng không nhớ nổi người phụ nữ này là ạ.

“Tần Hằng, thật sự là cậu!” Cô gái nhìn thấy mặt Tần Hằng thì không còn nghi ngờ nữa mà kinh ngạc nói.

“Cậu là Điền Tinh?” Cô gái tóc dài vừa cười, Tần Hằng lập tức nhận ra, nhìn thấy cô ta yên lặng không nói lời nào, chỉ thản nhiên cười nhìn anh, Tần Hằng lập tức xác định cô gái tóc dài này chính là lớp trưởng thời trung học của mình – Điền Tinh.

“Thật không ngờ sẽ gặp cậu ở đây đó.” Tần Hằng gặp được bạn cũ ở đất khách thì rất vui, lập tức đi đến chỗ Điền Tinh.

Lúc học trung học, vì Tần Hằng rất nghèo nên phần lớn các bạn học đều khinh thường anh, giống như đại học, thường xuyên có người sẽ châm chọc anh ở đủ loại trường hợp, chỉ có mấy người bạn học đối xử với anh không tệ, lớp trưởng Điền Tinh chính là một trong số đó.

Tần Hằng nhớ rõ, sau khi học cấp ba, Điền Tinh còn thường xuyên giảng bài cho anh, sở dĩ anh có thể thi đậu đại học Kim Lăng là nhờ có sự giúp đỡ rất lớn của Điền Tinh.

Tần Hằng đi đến bên cạnh Điền Tinh, muốn bắt tay với Điền Tinh nhưng Điền Tinh lại không giơ tay ra, Tần Hằng chỉ có thể phẫn nộ buông tay xuống, có thể là đồng chí nữ không thích bắt tay?

“Nói đại học là thẩm mỹ viện quả nhiên không sai, thiếu chút nữa là tôi không nhận ra cậu, bây giờ cậu xinh đẹp hơn lúc học trung học rất nhiều.” Tần Hằng cười nói.

“Ý cậu là lúc tôi học trung học không xinh đẹp chứ gì?” Điền Tinh hừ một tiếng, cười lạnh nói.

“Hả…” Cảm thấy trong giọng nói của Điềm Tinh có thái độ thù địch, Tần Hằng sửng sốt, cảm thấy Điền Tinh thay đổi rất nhiều: “Tôi không có ý này, tôi là nói lúc học trung học cậu đã xinh rồi, bây giờ càng xinh đẹp hơn.”

“Cậu rất giỏi ăn nói.” Điền Tinh châm chọc: “Không ngờ rằng cậu lăn lộn hai năm ở Kim Lăng lại trở nên dẻo mồm dẻo miệng như vậy.”

“A…” Tần Hằng không nói gì, lời nói của Điền Tinh sao lại có cảm giác đâm người như vậy, anh đành ngượng ngừng cười hai tiếng.

“Đúng rồi, Điền Tinh, cậu học trường đại học nào đấy?” Tần Hằng đổi đề tài, từ sau khi tốt nghiệp trung học, Tần Hằng chưa từng gặp lại Điền Tinh, hoàn toàn không biết tình hình của cô ta.

Nghe được câu hỏi của Tần Hằng, trong ngực Điền Tinh không khỏi bùng lên ngọn lửa.

Ngày thi đại học đó, ở trong phòng thi, Điền Tinh cảm thấy rất bực dọc bởi vì bút bị tắc mực, làm cho môn toán vốn là ưu thế lại thi không tốt, khiến môn tiếng Anh và văn lý thi sau cũng bị ảnh hưởng, cuối cùng vốn có thể thi đậu vào trường đại học tốt nhất thế nhưng cuối cùng lại chỉ thi đậu một trường đại học hạng hai ở Lâm An.

Điền Tinh nghe được có người nói, cô giảng bài cho Tần Hằng cả ngày, cuối cùng mình không thi đậu, trái lại Tần Hằng lại đậu vào trường đại học Kim Lăng, nói cô là đứa ngốc, ‘đưa’ hết điểm của mình cho Tần Hằng.

Điền Tinh hận người bạn học nói ra những lời này, nhưng cũng không ngăn được sự oán hận trong lòng cô ta đối với Tần Hằng, cô ta cảm thấy người nên học đại học Kim Lăng chính là mình, là Tần Hằng ‘đoạt’ trường đại học của cô ta.

“Học viện Thụ Nhân Lâm An, cậu vừa lòng chưa?” Điền Tinh cười lạnh nói với Tần Hằng, cô ta cảm thấy Tần Hằng đang cố ý nói móc mình.

“Cái gì…. Học viện Thụ Nhân Lâm An?” Tần Hằng mở to mắt, anh nghĩ thế nào Điền Tinh cũng thi đậu vào trường trọng điểm 985 hoặc 211 gì đó, học viện Thụ Nhân là cái quỷ gì? Chưa từng nghe đến.

“Một trường hạng hai, cậu vừa lòng, cậu vui vẻ không?” Điền Tinh cười lạnh nói.

“Cậu nói cái gì vậy? Điền Tinh, sao tôi lại vui vẻ được, cậu hiểu lầm gì tôi à?” Tần Hằng thấy Điền Tinh rất khác thường, căn bản không phải Điền Tinh kiên nhẫn giảng bài cho anh hồi học cấp ba.

“Hừ, bây giờ mà ‘kẻ trộm’ như cậu còn bày đặt diễn kịch trước mặt tôi.” Điền Tinh oán hận nói, nghĩ đến tiền đồ rộng mở của mình bị hủy trong tay Tần Hằng, trong lòng cô ta lại như nhỏ máu.

Tần Hằng không nói gì, anh nghĩ nhất định là Điền Tinh hiểu lầm mình điều gì, lúc này anh cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Cậu ở đây làm gì, đây là chỗ cậu có thể đến à, bản thân sống như thế nào mà trong lòng không tự đong đếm được?” Điền Tinh lạnh lùng nói, lúc đi học cô từng nghe nói về tình trạng của Tần Hằng, cậu ta ở đại học Kim Lăng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đây là khách sạn gì, cậu ta có thể ở được?

Tần Hằng nặng nề thở ra một hơi, ngữ khí của Điền Ting có quá nhiều căm hận.

“Tôi đến khách sạn đương nhiên là để thuê phòng.”

“Thuê phòng!” Điền Tinh nở nụ cười: “Tần Hằng, nhìn cách ăn mặc này của cậu, tôi đoán nghỉ hè cậu không ở nhà mà từ Kim Lăng ngàn dặm xa xôi chạy đến Lâm An là muốn làm thêm ở Lâm An đúng không? Tôi nghe được bạn học khác nói tiền sinh hoạt phí mỗi học kỳ của cậu đều dựa vào tiền làm thêm vào mỗi kỳ nghỉ.”

“Tiền lương làm thêm hai tháng của cậu được bao nhiêu tiền? Hai mươi mốt triệu? Hai mươi tư triệu? Có lẽ đây là cao nhất với cậu đúng không? Cậu có biết một đêm ở khách sạn Duy Hương hết bao nhiêu tiền không?” Điền Tinh khinh miệt hỏi tần Hằng.

“Mười lăm triệu hay là hai mươi tư triệu? Vậy thì sao?” Tần Hằng thản nhiên nói, anh cảm thấy dáng vẻ của Điền Tinh lúc này thật xấu xí. Khách sạn Berkeley và Tử Huyên khách xá mà anh ở khi còn ở Kim Lăng còn xa hoa hơn chỗ này, thế mà cô ta lại thầm trào phúng mình không thuê nổi phòng ở đây.

“Ha, cậu nói thật thoải mái, xem ra mười lăm triệu và hai mươi tư triệu cũng không là gì với cậu? Vậy chỗ này có lẽ ‘rất’ rẻ đối với cậu, rẻ nhất thì chỉ cần mười một triệu sáu trăm sáu mươi tư nghìn, cậu đi thuê đi, cậu thuê cho tôi xem!” Điền Tinh cảm thấy Tần Hằng đang làm màu, cậu ta đến Lâm An để làm thêm, chứng minh cậu ta không có bao nhiêu tiền, vào khách sạn có thể là cậu ta căn bản không biết giá cả ở đây, cậu ta có thể thuê phòng ở đây mới lạ.

“Sao, kẻ ra vẻ này là ai?” Người đàn ông bên cạnh Điền Tinh hỏi, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu lam, nhìn như là ca sĩ hiphop, anh ta chính là bạn trai của Điền Tinh – Ngải Đào.

“Cậu ta?” Điền Tinh cười lạnh, cô ta nhìn Tần Hằng, trong mắt tản ra ý cười đáng sợ: “Cậu ta chính là bạn học cấp ba của em, kẻ ăn trộm giấc mộng đại học của em mà em từng kể với anh, ở trường cấp ba, cậu ta chỉ là một kẻ nghèo hèn, thường xuyên sáng ăn bánh mì, trưa ăn bánh mì, tối cũng ăn bánh mì, ngay cả tiền mua sách vở cũng không có, để tiết kiệm giấy, cậu ta dùng bút chì ghi chép hết kiến thúc lên vở, mặt trước dùng hết thì dùng mặt sau, mặt sau dùng hết thì xóa đi viết lại, anh yêu, anh nói người tài giỏi như cậu ta có thể ở lại một đêm trong khách sạn Duy Hương không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện