Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 143


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 143: NẾU NHƯ LỪA ĐẢO THÌ ANH CHÙI BỒN CẦU CHO TÔI

“…” nếu như không phải Cao Cường nói thì có lẽ là mẹ Tôn không nhìn ra được bộ quần áo ở trên người của Tần Hằng lại đắt như thế, hai mắt nhìn Tần Hằng của bà ta lại phát sáng hơn: “Dì nói mà, sao cậu Tần lại trông có vẻ tin anh như thế, hóa ra là lại đắt như vậy, khó trách.”

“Dạ…” Tần Hằng và Tôn Văn đều mất tự nhiên mà cười một tiếng, Tôn Văn điều chỉnh lại tư thế ngồi để che quần áo của Tần Hằng lại một chút, mà Tần Hằng thì vô thức che kín đồng hồ.

“Anh ấy kiếm được rất nhiều tiền, chính là thích xài bậy bạ, về sau con sẽ quan tâm anh ấy một chút.” Tôn Văn thuận thế nói một câu để tránh cho mẹ của mình và Cao Cường nhìn ra.

“Anh Tần Hằng, thật ra thì tôi cũng rất thích nhãn hiệu Sachi, tôi thấy đôi giày của anh rất đẹp đó, không biết là đôi giày này của anh mua ở cửa hàng nào vậy, tôi cũng muốn mua một đôi.” Cao Cường đột nhiên hỏi.

“À…” Tần Hằng bị hỏi như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị: “Cái này ấy à… Là của mẹ tôi mua cho tôi… À đúng rồi, là mẹ tôi mua cho tôi đó, cho nên tôi cũng không biết rõ cho lắm, ngày nào tôi cũng bận rộn với công ty, không quan tâm tới…”

Cuối cùng lời nói của Tần Hằng cũng để Tôn Văn thở dài một hơi.

“Vậy thì cái đồng hồ Longiness này thì sao?” Không đợi Tần Hằng và Tôn Văn thở xong hơi thở này, Cao Cường lại tiếp tục hỏi.

“Cũng là mẹ của tôi mua cho tôi, tôi cũng đâu có quan tâm những cái này…” Tần Hằng kiên trì nói.

“Ha ha, cái thằng bé cậu Tần này, Văn, sau này con phải xem cho Tần Hằng, đã lớn như vậy rồi mà dựa vào mẹ là không được đâu…” mẹ Tôn vừa cười vừa nói.

“Vậy không biết công ty mạng của anh Tần Hằng tên gọi là gì, địa chỉ công ty ở đâu?” Cao Cường lại dồn ép hỏi tiếp.

“À… Công ty của chúng tôi tên là… Tên là công ty trách nhiệm hữu hạn mạng sáng tạo giấc mơ, địa chỉ của công ty tôi ở… Ở… Cửa phố mới… Đường hoài hải ở phố mới khẩu…” Trước đó lúc ở trong xe Tôn Văn và Tần Hằng đã thương lượng qua tên của công ty Tần Hằng là cái gì, chỉ là không có trò chuyện kỹ càng, chuyện mà Tần Hằng cần phải nhớ có rất nhiều, trong lúc nhất thời anh lại nói không ra.

“Cái này…” Lúc này mẹ Tôn cũng hơi nghi ngờ, bà ta không hiểu nhìn về phía Tần Hằng một chút, vừa nhìn về phía con gái của mình, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Ngay cả tin tức về công ty nhà mình mà cũng nói không lưu loát, cái này cũng không bình thường rồi.

“Tần Hằng vẫn luôn học hỏi ở nước ngoài, đối với tình huống trong nhà cũng không phải là hiểu rất rõ…” Tôn Văn nhanh chóng giải thích cho Tần Hằng.

“Không đúng, lúc nãy anh Tần Hằng luôn miệng nói rằng ngày nào anh ta cũng bận việc trong công ty, không có thời gian cho nên mới để mẹ anh ta mua quần áo và giày cho anh ta…” Cao Cường rất nhạy bén bắt đúng lỗ hỏng.

“Đúng vậy đó, cậu Tần, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Cậu Tần, Văn?” Mẹ Tôn nhịn không được mà hỏi.

“Mẹ, là do Tần Hằng quá sơ ý…” Tôn Văn vẫn còn muốn tìm lời giải thích, nhưng mà lúc này Cao Cường lại lớn tiếng nói.

“Dì à, cái này mà dì còn nhìn không ra nữa à? Cái thằng ngốc tên là Tần Hằng này từ vừa lúc bắt đầu bước vào cửa thì đã nói dối rồi.” Lúc này Cao Cường nhắm mũi dao về phía Tần Hằng

“Hả ?Cháu nói là cậu Tần đang gạt dì hả?” Mẹ Tôn khó có thể tin được nhìn về phía Cao Cường.

“Không sai.” Cao Cường cười lạnh đi đến bên cạnh Tần Hằng, anh ta xem thường giật giật quần áo của Tần Hằng: “Fives, Sachi, Longiness, hay quá đấy nhỉ, trên người toàn là hàng giả, vậy mà anh cũng dám xưng mình là phú nhị đại.”

“Anh đừng có nói bậy, anh dựa vào cái gì mà nói như vậy, đây là nhà của tôi, tôi không muốn phải nhìn thấy anh ở trong nhà của tôi nữa, mong anh lập tức đi ra ngoài ngay!” Mắt thấy tình thế đối với mình càng ngày càng bất lợi, Tôn Văn đứng dậy tức giận mắng mỏ Cao Cường.

“Cô Tôn, em đừng có hồ đồ nữa, đây chính là một tên lừa gạt.” Cao Cường chỉ vào Tần Hằng khiêu khích nói: “Thế anh có dám để cho tôi và dì xem đồng hồ của anh hay không hả?”

“Dựa vào cái gì mà cho anh xem, anh là ai chứ? Chúng tôi có nghĩa vụ gì mà phải cho anh xem, hiện tại anh lập tức đi ra ngoài cho tôi!” Nếu như mà đồng hồ vừa mới được đưa ra thì chuyện này sẽ hoàn toàn bị bại lộ, Tôn Văn cần phải đuổi Cao Cường ra ngoài thì mới có hi vọng sống.

“Im miệng!” Lúc này mẹ Tôn hét to lên một tiếng, bà ta nhìn ra trong đó dường như là có chuyện gì mờ ám, bà ta nhìn về phía Tần Hằng: “Cậu Tần, cho dì nhìn đồng hồ trên tay của cháu một chút đi.”

Lúc này trong lòng của Tần Hằng cực kỳ mâu thuẫn, trong lòng của Tôn Văn cũng vô cùng lo lắng và bất an, bây giờ phải làm sao đây? Nhưng mà bây giờ đã bị ép buộc đến mức này rồi, Tần Hằng hơi cúi đầu xuống, chậm rãi duỗi tay phải ra, đưa đồng hồ đeo tay ở trước mặt của mẹ Tôn. Anh thật sự rất muốn buông ra, thật sự rất muốn, giờ phút này thừa nhận với mẹ Tôn là mình đang giả vờ.

“Cường, lúc nãy cháu nói là đồng hồ của cậu Tần thế nào?” Mẹ Tôn đánh giá đồng hồ của Tần Hằng, sờ sờ lại không có phát hiện vấn đề gì.

“Dì xem kim đồng hồ của anh ta đi.” Cao Cường cười khẽ nói một câu.

“Ủa sao cái kim đồng hồ này lại không di chuyển.” Mẹ Tôn nhìn ra được điểm không thích hợp, trong lòng bà ta lại bất an lại lo lắng vừa nhìn về phía Cao Cường.

“Đương nhiên là không thể chuyển động rồi, là hàng nhái với hàng thật thì sao có thể cử động được chứ?” Cao Cường nói đúng vào trọng điểm.

“Hàng nhái à?” Mẹ Tôn giật mình nhìn về phía Tần Hằng và Tôn Văn, sắc mặt của Tần Hằng khó xử, Tôn Văn cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt của bà ta, Tôn Văn mặt đỏ bừng, giờ phút này cô ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Không chỉ có cái đồng hồ này là hàng nhái không đâu!” Cao Cường đi đến bên cạnh Tần Hằng, lỗ mãng kéo quần áo mà Tần Hằng đang mặc ở trên người: “Không chỉ là đồng hồ Longiness, ngay cả bộ quần áo mùa hạ nhãn hiệu Fives, đôi giày Sachi đều là hàng giả hết.”

“A…” Trái tim của mẹ Tôn bành trướng, bà ta nhìn sắc mặt của Tần Hằng sao có thể không nhìn ra được lời của Cao Cường đó là thật hay giả, bà ta vừa muốn nhìn về phía Tôn Văn, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, giống như là đáy biển sâu vạn mét, khiến cho người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.

“Nói bậy, anh dựa vào cái gì mà nói xấu bạn trai của tôi, anh là ai hả? Anh nói trên người của anh ấy mặc đồ giả thì chính là đồ giả à? Tôi nói trên người của anh mặc đồ giả đó, anh cút khỏi đây cho tôi đi.” Tôn Văn bị ánh mắt của mẹ mình nhìn làm cho trong lòng run lên, cô ta vô thức “đánh cược liều mạng”.

“Cô Tôn, em đã bị cái tên lừa đảo này lừa gạt rồi, em chất vấn tôi cũng phải thôi, hiện tại để tôi nói cho em biết tại sao bộ quần áo mặc trên người của anh ta là giả.” Cao Cường nắm chặt cổ áo của Tần Hằng, thuần thục kéo xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy trong áo lót có một nhãn hiệu màu trắng, trên đó viết là “thời trang kịch, thân phận phú nhị đại nam một và nam hai có thể mặc.

“Nè, dì đã thấy chưa, bộ quần áo ở trên người của anh ta trên thực tế là quần áo được thuê từ đoàn làm phim, Cao Cường lấy ra một cái danh thiếp giao vào trong tay của Tôn Văn: “Đây là danh thiếp của tôi, tôi mở một công ty văn hóa, có làm nhiệm vụ cung cấp đạo cụ cho đoàn làm phim, không khéo đó chính là bộ quần áo ở trên người của anh Tần Hằng đây, giày, cùng với cái đồng hồ này đều là thuê từ công ty của tôi.”

“Cái gì…” Tôn Văn như là gặp phải chấn động, trong lòng trống rỗng, hiện tại cái gì cô ta cũng không nói thành lời, ngoài bộ quần áo mình thuê đúng là từ công ty của Cao Cường. Ha ha, có chuyện trêu người như vậy à?

“Tôi nói có đúng không anh Tần Hằng?” Cao Cường xem thường nhìn Tần Hằng, một bộ dạng khiêu khích mà hỏi thăm.

“Con tới đây cho mẹ.” Mẹ Tôn kéo Tôn Văn qua, lúc này ở trong lòng của bà ta cực kỳ nổi nóng, bà ta nhíu lông mày, nước miếng bay tung tóe mà nói với Tôn Văn: “Con đó, con xem con một chút đi, con đi tìm ai vậy hả, hả? Còn nói là không cần mẹ giá trị đối tượng cho con, ngày hôm nay nếu như không phải có Cường ở đây, mẹ xem xem sau này con bị bán đi cũng không biết đó, còn ngu ngốc kiếm tiền thay cho người ta.”

Đối mặt với lời trách móc của mẹ, Tôn Văn lại không thể phản bác, mẹ Tôn kéo Tôn Văn ra sau lưng.

“Rốt cuộc cậu là ai hả, trong nhà cậu làm cái gì, cậu nói thật cho tôi biết đi.” Mẹ Tôn đi đến trước mặt Tần Hằng, lên tiếng hỏi anh.

“Cháu là sinh viên đại học trường Kim Lăng, trong nhà không làm gì hết.” Lúc này Tần Hằng không cần thiết phải giấu diếm nữa.

“Sinh viên? Cậu vẫn còn là sinh viên hả? Tại sao trường học của các cậu lại dạy một người lừa gạt như thế, thật sự quốc gia bại hoại, khối u ác tính của xã hội, nhìn bề ngoài của cậu thành thành thật thật không ngờ tới cậu lại chứa suy nghĩ xấu đầy bụng…”Mẹ Tôn chỉ vào Tần Hằng rồi chửi loạn một hồi: “Cậu còn ở trong nhà của chúng tôi để làm cái gì hả, cút đi nhanh đi, nếu không còn không đi thì để tôi giúp cậu…”

Nói xong, mẹ Tôn liền nắm quần áo của Tần Hằng muốn lôi kéo anh đi.

“Mẹ làm cái gì vậy hả? Đừng có đẩy anh ấy ra ngoài mà!” Tôn Văn đi đến trước mặt mẹ Tôn, ngăn cản mẹ lại, nếu như lúc này để mẹ đuổi Tần Hằng đi, vậy thì chắc chắn là mình sẽ bị mẹ ép buộc yêu đương với Cao Cường, đây không phải là chuyện mà Tôn Văn có thể chấp nhận được. Cô ta muốn lấy Tần Hằng làm cứ điểm, liều chết với mẹ của cô ta.

“Con gái, con nhỏ chết tiệt này, cậu ta là một tên lừa gạt con đừng có để cậu ở trong nhà?” Mẹ Tôn không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Tần Hằng, mẹ Tôn bắt đầu dùng hai tay đánh vào thân thể của Tần Hằng: “Đi ra đi, tên khốn nạn đừng có ở trong nhà của chúng tôi nữa, đừng lừa gạt con gái của tôi nữa, cút mau đi…”

“Mẹ đánh anh ấy làm cái gì vậy, mẹ đừng có đánh anh ấy mà…” Tôn Văn kêu lên, ôm lấy Tần Hằng ngăn cản ở trước người của Tần Hằng để mẹ không thể đánh trúng anh được.

“Tôn Văn!” mẹ Tôn đã bị Tôn Văn làm cho tức chết: “Con vẫn còn không nhìn thấy đây chính là một tên lừa gạt hả? Con còn che chở cho cậu ta nữa, có phải là con muốn bị cậu ta lừa gạt không còn một đồng, lột sạch tại trên người của con, lãng phí tất cả thời gian của con con mới bằng lòng từ bỏ con bị điên rồi hả!”

“Đúng vậy!” Cho đến bây giờ Tôn Văn không có lần nào nói với mẹ như thế này, nếu như đã nói như vậy rồi thì chắc chắn là lúc này cô không thèm quan tâm tới: “Con chính là không có thuốc chữa mà thích anh ấy đó, mặc kệ anh ấy lừa gạt con cũng được, không lừa gạt cũng được, đời này của con không phải anh ấy là con không gả, mẹ cũng đừng quan tâm tới con nữa, mẹ tự mình đem mã vân của mình đến con cũng không tiếc nhìn một cái nào.

“Con…” mẹ Tôn trừng mắt nhìn Tôn Văn, một câu cũng không nói nên lời, suýt chút nữa là tái phát bệnh tim: “Cường, cháu nhìn xem dì nuôi dưỡng một đứa con gái cái như vậy có đúng không.

Nhìn thấy mẹ của mình sắp phát bệnh, trong lòng của Tôn Văn cũng vô cùng sốt sắng và đau lòng, nhưng mà cô nhất định phải chống lại.

“Dì ơi, dì đừng khó chịu mà, sức khỏe quan trọng.” Cao Cường an ủi mẹ Tôn vài câu, vừa chuẩn bị đi đến trước mặt của Tôn Văn: “Cô Tôn, con nghe tôi nói đi người đàn ông này quá xấu…”

“Cút đi, tôi nghe nói cái gì chứ, bây giờ anh ngậm miệng lại rời khỏi nhà tôi…”

“Được, tôi không nói nữa…” Cao Cường hậm hực ngậm miệng lại, đương nhiên anh ta cũng sẽ không nói cái gì hết, lại ngồi trở lại ở bên cạnh mẹ Tôn, an ủi mẹ Tôn.

Đương nhiên là Tần Hằng không ngờ đến chuyện sẽ phát triển thành cái dạng này, nhíu mày nhìn về phía Tôn Văn, Tôn Văn nhẹ gật đầu, ý là tất cả mọi chuyện cứ nghe theo cô ta là được rồi.

Hơn hai mươi phút sau, cảm xúc của mẹ Tôn cuối cùng cũng đã ổn định lại.

“Cường, ngày hôm nay cháu ở lại nhà của dì dùng cơm đi, cháu yên tâm, đừng thấy hai đứa bọn đó tình cảm mặn nồng, nói không chừng là mấy tháng nữa sẽ chia tay, đến lúc đó dì sẽ thông báo cho cháu và con gái của dì hẹn hò với nhau.” Mẹ Tôn thấy Cao Cường bị Tôn Văn nói khó nghe như vậy mà cũng không hề rời đi, hiển nhiên là thích Tôn Văn vô cùng, đương nhiên mình cũng phải đối xử tốt với con rùa vàng này mới được.

“Mẹ cứ chờ đi, tình cảm của con với Tần Hằng rất tốt.” Tôn Văn nói một câu lại liếc nhìn về phía Cao Cường: “Tới từ đâu thì trở về chỗ đó đi, tôi với Tần Hằng có chia tay đi nữa thì cũng không có khả năng coi trọng anh đâu.”

“Không có chuyện gì hết, Cường, nghe lời của dì đi.” Mẹ Tôn vỗ vỗ vào tay của Cao Cường, nhẹ gật đầu với anh ta Cao Cường giả vờ xấu hổ nở nụ cười, nghĩ thầm đã có thể lấy lòng mẹ vợ, sau này lấy lòng của Tôn Văn sẽ dễ dàng hơn.

“Cậu đến nhà của chúng tôi thì chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó thôi có đúng không hả?” Mẹ Tôn lại ngắm họng pháo về phía Tần Hằng, ngày hôm nay đuổi không đi cái tên lừa gạt này, nhưng mà cũng không thể để cho cậu ta tốt hơn, mẹ Tôn chỉ vào phòng vệ sinh rồi nói: “Đi đi, đi chà bồn cầu sạch sẽ cho tôi.”

“Mẹ, không phải là mẹ quá đáng rồi đó chứ?” Tôn Văn tức giận nhìn mẹ mình.

“Mẹ quá đáng hả? Hừ!” Mẹ Tôn cười lạnh một tiếng: “Nếu như không chùi bồn cầu thì cút đi ra ngoài cho mẹ.”

“Mẹ…” Lúc này Tôn Văn thật sự rất muốn cãi với mẹ một trận.

“Thôi bỏ đi.” Tần Hằng giữ chặt Tôn Văn lại, nhẹ nhàng lắc đầu với cô ta, lại nhìn Cao Cường đang cười khẽ nhìn mình cùng với mẹ Tôn hận không thể cắn mình một miếng, anh nhẹ giọng nói: “Tôi đi là được rồi.”

Nói xong, Tần Hằng đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

“Chùi sạch sẽ cho tôi, chùi không sạch thì cậu cũng cút đi ra ngoài cho tôi đi.” Mẹ Tôn nói với bóng lưng của Tần Hằng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện