Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 126


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 126: BÀ LÃO BÍ ẨN

“Chị Ngô, xin lỗi chị…” Tần Hằng trông thấy Ngô Tịch Hân khóc như mưa thì vô thức lầm bầm.

“Cậu xin lỗi gì chứ?” Ngô Tịch Hân quay qua nhìn anh, hai mắt đẫm lệ: “Người nên xin lỗi tôi là tên nhà giàu quơ đũa cả nắm kia mới phải, nếu không có tên đó thì tôi đâu đến nông nỗi này…”

Nghe cô ta nói vậy thì Tần Hằng lại đau lòng hơn, chính anh đã hủy hoại mọt người phụ nữ trong sạch.

“Vậy lúc trước ở cục cảnh sát bọn kia có nhắc đến Mao Hậu, tên đó là ai thế?” Tần Hằng lấy lại bình tĩnh, đoạn anh hỏi.

“Cậu chỉ là sinh viên nên không biết cũng là chuyện bình thường.” Ngô Tịch Hân lau nước mắt: “Sau khi Thanh Long Hội bị tiêu diệt, các thế lực ngầm ở Kim Lăng bắt đầu đấu tranh, hiện giờ trật tự cũng đã dần được xác định, Kỳ Môn hiện nay là bang hội mạnh nhất trong các thế lực ngầm ở Kim Lăng, tên Mao Hậu này là một trong những đường chủ của Kỳ Môn.”

“Kỳ Môn.” Tần Hằng khẽ lầm bầm trong miệng, anh đang suy nghĩ cách để giải quyết bọn họ.

“Kỳ Môn đã phát triển đến mức này rồi, bọn họ thâu tóm phần lớn các tài nguyên của Thanh Long Hội ngày trước, lại thêm những tài nguyên có sẵn nữa, thậm chí còn lớn mạnh hơn cả Thanh Long Hội trước kia. Thủ lĩnh của nó là Lý Kỳ ở Kim Lăng này chắc còn có tiếng nói hơn cả thị trưởng đó. Ở đây cậu cứ tìm đại một của hiệu nào hơi có chút tiếng tăm, tám mươi phần trăm trong số đó là phải nộp tiền cho bọn họ rồi, Mao Hậu là một tay sai rất đắc lực dưới trướng Lý Kỳ, có quyền có thế, không biết tại sao mà tên đó lại ghim tôi nữa.”

Lý do mà Ngô Tịch Hân bị nhằm vào cũng rất đơn giản thôi, chính là vì cô ta quá xinh đẹp.

“Chị Ngô, từ này về sau chị sẽ không bị đám khốn nạn đó quấy rầy nữa.” Tần Hằng nghiêm tục nói với Ngô Tịch Hân, anh cảm thấy như bản thân mình rất có lỗi với cô.

“Ừm.” Ngô Tịch Hân nhỏ giọng nói, cô rất cảm động song cũng không coi trọng những gì anh nói, anh chỉ là một cậu sinh viên thôi mà, người kia lại là người trong Kỳ Môn, sao Tần Hằng có thể bảo về cô được chứ?

“Đùng đùng đùng!” Luc này bỗng có tiếng đập cửa vang lên: “Mở của ra, Ngô Tịch Hân, mở cửa.”

“Là ông ta!” Khuôn mặt của Ngô Tịch Hân phút chốc trở nên kinh hoảng.

“Là Mao Hậu sao?” Tần Hằng cau mày hỏi.

“Đúng, cậu mau trốn đi, ông ta mà thấy cậu chắc chắn sẽ đánh…” Ngô Tịch Hân biết hậu quả nếu để Mao Hậu trông thấy Tần Hằng sẽ như thế nào.

“Tôi không sợ, tôi đã đồng ý với giai giai là sẽ không để mẹ con hai người phải chịu ức hiếp nữa…” Vẻ mặt của Tần Hằng vô cùng cương quyết.

Anh vừa dứt lời thì bỗng cảm nhận có gì đó chạm khẽ vào khóe môi, Ngô Tịch Hân kiễng chân khẽ hôn lên khóe môi của anh, Tần Hằng sững ra giây lát.

“Cảm ơn cậu đã nghĩ cho tôi, tôi rất cảm động, nhưng bây giờ không phải lúc cậu ra vẻ anh hùng đâu.” Ngô Tịch Hân nhân lúc Tần Hằng còn đang ngây người đẩy anh vào trong phòng ngủ rồi dặn: “Dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài, nếu không tôi cũng chẳng còn cách nào cứu được cậu.”

“Chị Ngô…” Tần Hằng còn định nói thêm gì, nhưng Ngô Tịch Hân đã đóng cửa phòng lại.

“Mở cửa nhanh lên, nếu còn không mở là ông phá cửa!” Tiếng đập cửa vẫn vang lên, Mao Hậu đứng bên ngoài rống lên.

“Đây đây!” Ngô Tịch Hân cố trấn tĩnh lại, sau đó đi ra mở cửa. Một người đàn ông trung niên cao to bước vào, đầu tên đó bóng lưỡng, mặc một bộ đồ đen, cánh tay toàn là hình xăm. Đó chính là đường chủ của Kỳ Môn -Mao Hậu.

“Anh Mao à, sao anh lại đến đây?” Ngô Tịch Hân lên tiếng chào hỏi, tuy đang mỉm cười nhưng nụ cười ấy vô cùng gượng gạo, cô từ từ lùi về sau.

“Sao tôi lại tới đây à? Ồ, câu hỏi hay đấy?” Mao Hậu nhìn Ngô Tịch Hân chằm chằm, đoạn ông ta cười khẩy rồi nói: “Cô nghĩ thử xem, một tên cô đơn như tôi tới tìm một người đàn bà độc thân như cô thì có thể làm gì được?”

Ông ta bước tới gần Ngô Tịch Hân.

“Anh ngồi đi, tôi đi rót cho anh một ly nước.” Ngô Tịch Hân thấy ông ta lại gần thì rất sợ hãi.

“Rót nước? Đúng là hiện giờ tôi đang rất khát, nhưng nước không giải quyết được cơn khát này đâu.” Mao Hậu vẫn nhìn Ngô Tịch Hân chăm chăm, đoạn ông ta nhào vào người cô, Ngô Tịch Hân né đi khiến ông ta vồ hụt.

“Dám chạy à? Tịch Hân, lúc trước khi cô có Thanh Long Hội bảo vệ thì tôi đa ưng cô rồi, nhưng khi đó Kỳ Môn của tôi vẫn kém xa Thanh Long Môn, cô không thèm để mắt đến tôi cũng dễ hiểu thôi. Nhưng giờ đây đất Kim Lăng này đã nằm trọn trong tay Kỳ Môn, cô còn trốn tránh tôi làm gì chứ? Chỉ cần cô chịu đi theo tôi, tôi đảm bảo ở Kim Lăng này cô còn sống sung sướng hơn lúc trước nữa.”

“Anh Mao, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên thôi, anh hãy tha cho tôi đi!”

“Tha cho cô à? Chà!” Hai mắt Mao Hậu sắc lạnh: “Cũng được thôi, tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần tối nay cô ngoan ngoãn chơi với tôi một lần, tôi sẽ tha cho cô thôi.”

Mao Hậu vừa nói vừa nhào về phía Ngô Tịch Hân, cô ta không tránh được nên bị Mao Hậu ôm vào lòng.

“Buông ra…” Ngô Tịch Hân giãy giụa kịch liệt, nhưng một người phụ nữ như cô sao có thể thoát khỏi một tên cao to như Mao Hậu được.

“Thật là thơm quá!” Mao Hậu kề mũi vào ngay cổ của Ngô Tịch Hân rồi hít một hơi thật sâu, ông ta túm chặt lấy tay của Ngô Tịch Hân rồi nở một nụ cười dâm dê, đoạn ông ta ôm cô tới sô pha, cởi chiếc áo ngắn tay tên người mình rồi toan đè Ngô Tịch Hân xuống.

“Buông ra…” Ngô Tịch Hân vừa đá vừa đánh ông ta, nhưng Mao Hậu đã hôn vài cái lên mặt cô, ngay lúc ông ta đang định cởi quần áo của cô.

Bỗng một tiếng “Đùng” vang lên, một cây gậy đập mạnh vào đầu Mao Hậu.

“A!” Mao Hậu xoa đầu đứng dậy, trông thấy có một cô bé tầm mười hai mười ba tuổi đang mặc áo ngủ, tay cầm một cây gậy đánh gôn.

“Mẹ, để con đánh ông ta…” Giai Giai chĩa cây gậy về phía Mao Hậu, trông cô bé có vẻ rất căng thẳng, nhing thấy những hình xăm trên người Mao Hậu cô bé cũng rất sợ.

“Con bé khốn nạn, lại đây cho ông!” Mao Hậu vừa nói vừa bước về phía Giai Giai, Giai Giai lại đập cây gậy vào người ông ta, nhưng lúc nào sao có thể trúng ông ta được? Mao Hậu giật lấy cây gậy rồi vứt đi.

“Chán sống rồi à?” Mao Hậu chỉ dùng một tay là đã nhấc bổng cả người cô bé lên, ông ta đánh thật mạnh vào mông Giai Giai khiến cô bé oai oái kêu to.

“Con mẹ mày!” Mao Hậu vứt Giai Giai về phía ghế sô pha, cô bé văng lên vồi

Advertisement
lại té xuống đất.

“Giai Giai, con có sao không?” Ngô Tịch Hân đau lòng vội đỡ cô bé dậy, nước mắt của cô lại tuôn trào, Giai Giai đã vì cô mà dám chống lại một tên hung ác như vậy.

“Con không sao, mẹ có đau không? Con ngu ngốc quá, không đánh lại tên xấu xa này…” Giai Giai xuýt xoa nói, cô bé ngã từ độ cao hơn hai mét xuống thì sao có thể không đau cho được?

“Hai mẹ con, ha ha, hôm nay Mao Hậu tao có số hưởng rồi, có cả em loli và một người đẹp trưởng thành cùng ‘chơi’ với mình, chắc sẽ thích lắm đây!” Mao Hậu nở một nụ cười dâm dê rồi nói, ông ta vừa tháo dây nịt vừa bước về phía hai người: “Hôm nay tôi sẽ cho mẹ con hai người cùng lên đỉnh, đảm bảo cả đời này sẽ không quên được đâu nha.”

“Giai Giai, mau quay về phòng ngủ đi!” Ngô Tịch Hân đẩy Giai Giai, bây giờ đã không còn ai có thể ngăn Mao Hậu lại, Ngô Tịch Hân muốn một mình gánh chịu sự hành hạ của Mao Hậu, Giai Giai vẫn là một đứa bé của thành niên, sao có thể…

“Không, con không đi, con phải bảo vệ mẹ…” Giai Giai không biết Mao Hậu đang định làm gì, cô bé chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là không thể để Ngô Tịch Hân chịu tổn thương, cô bé tức giận nhìn Mao Hậu: “Không được tới đây, tôi sẽ đánh chết ông…”

“Hai người tụi bây không ai thoát được hết, đến đây nào hai bé yêu của anh, để anh bảo vệ hai em cho.” Mao Hậu vừa đi vừa cởi quần, lúc này trên người ông ta chỉ còn độc một chiếc quần nhỏ màu đen, tất cả quần áo khác đều đã cởi ra hết.

“Đùng!” Lúc này bỗng cánh cửa phòng ngủ bật mở rồi va mạnh vào tường. Mao Hậu giật thót mình, ông ta vội quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.

“Tiên sư cái thằng già này!” Tần Hằng nổi cơn tam bành xông tới trước mặt ông ta, tay anh cầm một chiếc đèn bàn nện thẳng vào mặt Mao Hậu khiến ông ta đổ máu, ông ta kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết rồi ngã lăn ra đất.

“Chị Ngô! Đứng dậy!” Tần Hằng vội kéo Ngô Tịch Hân và Giai Giai tới trước của toan bỏ chạy.

“Đứng lại đó cho tao!” Mao Hậu nắm tóc Tần Hằng rồi kéo anh ngã ra đất, mặt ông ta dính máu ghì chặt anh xuống đất.

“Đi! Đi mau!” Tần Hằng lớn tiếng hét lên với mẹ con Ngô Tịch Hân, máu anh hùng trong người anh đang sôi sục, lúc này anh chỉ mong sao hai người họ mau chóng chạy khỏi đây, như vậy thì dù có bị Mao Hậu đánh chết anh cũng không thấy hối tiếc.

“Tần Hằng…”

“Anh Tần Hằng.” Hai mẹ con Ngô Tịch Hân cùng bật khóc, vào lúc mình tuyệt vọng nhất lại có người liều chết bảo vệ, sao họ có thể không cảm động cho được chứ?

“Giai Giai, chúng ta đi thôi…” Ngô Tịch Hân biết hai người có ở lại thì cũng chẳng giúp được gì, lại uổng công Tần Hằng liều mình cứu giúp.

Ngô Tịch Hân vội kéo Giai Giai chạy đi.

“Mẹ!” Khuôn mặt của Mao Hậu máu me loang lổ trông đáng sợ cực kỳ, ông ta vũng nắm đấm cứng như thép nện về phía Tần Hằng.

Một tiếng “đoàng” vang lên, Tần Hằng né đi, nền nhà nứt ra bởi cú đấm của Mao Hậu, Tần Hằng thấy vậy thì sợ toát mồ hôi, anh tập trung tinh thần, lần này nếu không may thì rất có thể anh sẽ phải chết trong tay tên Mao Hậu này.

Tần Hằng nhanh nhẹn dùng hai chân kẹp lấy đầu của Mao Hậu, sau đó anh dùng hết sức bình sinh để vung ra, Mao Hậu ngã ra đất. Tần Hằng vội đứng dậy, anh hoảng hốt nhắm mắt chạy đại về phía một cánh cửa.

Tần Hằng đóng sầm cửa lại rồi tựa lưng vào cánh cửa để ngăn Mao Hậu tiến vào, anh thở phào một hơi.

“A.” Lúc này Tần Hằng mới nhận ra là nơi anh vừa tiến vào là một căn bếp, bên trong có một bà lão nhỏ con đang đứng, bà ta chỉ cỡ một mét rưỡi, buộc tóc hai chùm, mái tóc bà đã chuyển màu xám trắng, bà khoác trên người một bộ đồ cổ xưa màu đỏ, trên khuôn mặt toàn là nếp nhăn.

Lúc này bà đang cầm một miếng bánh mỳ nhìn Tần Hằng, khuôn mặt bà có vẻ hơi yếu ớt song vẫn rất nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn Tần Hằng đăm đăm.

Trông thấy một bà lão kỳ quái xuất hiện một cách đột ngột như vậy, Tần Hằng vô cùng kinh ngạc.

“Chà, cậu trai non tơ thật đấy.” Bà lão nở một nụ cười hết sức quái lạ, giọng nói của bà ta vô cùng già nua, tựa như tiếng nói vọng đến từ hơn một trăm năm trước vậy.

Bông nhiên bà lão vứt miếng bánh mỳ đi, chỉ hơi nhấc chân mà thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Tần Hằng, bàn tay bà ta chìa ra muốn bóp cổ anh.

“A!” Tần Hằng trông thấy những chuyện kỳ quái đang xảy ra thì vô cùng sợ hãi, anh vội ba chân bốn cẳng trốn đi, song bàn tay của bà lão kia không hiểu sao lại xuyên qua cánh cửa! Bà lão quay đầu rồi lại nhào về phia Tần Hằng.

“Mở cửa ra cho ông!” Lúc này Mao Hậu phá được cửa xông vào, một tiếng ‘bụp’ vang lên, cánh cửa đập vào đầu bà cụ.

“Tổ sư, mẹ Ngô Tịch Hân cũng ở đây à?” Mao Hậu nhìn bà lão rồi nói: “Bà già kia, mau cút đi, mắc công gãy tay gãy chân đó!”

“Hỗn xược!” Thấy Mao Hậu coi khinh mình thì bà lão tức giận cực kỳ, bà vung tay áo lên, bỗng một chiếc muôi bay thẳng về phía Mao Hậu, Mao Hậu né được, chiếc muôi đập vào cánh cửa làm thủng một lỗ lớn, bà lão bỗng ho dữ dội.

“Mẹ nó! Còn biết cả ảo thuật cơ à! Mấy trò nham hiểm lừa phỉnh này bố đây thấy nhiều rồi.” Mao Hậu vẫn rất khinh thường bà lão, ông ta bước về phía bà lão rồi đưa tay kẹp cổ bà ta: “Rồi rồi, nếu bà đã không biết điều thì để ông đây tiễn bà đi gặp diêm vương.”

Bà lão kia lại không làm gì được Mao Hậu, cả người bà bị ông ta nhấc bổng lên, trông như thể sắp bị ông bóp nghẹn vậy, khuôn mặt bà lão đỏ phừng, lúc này bà quay qua nháy mắt với Tần Hằng đang đứng cạnh đó.

Tần Hằng nâng một cái nồi lên đập vào người Mao Hậu, Mao Hậu đành phải thả bà lão để né đi.

“Muốn chết à!” Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bà lão kia cầm một con dao đặt trên thớt lên dứt khoát đâm thẳng một đường, con dao đâm xuống, một hàng máu đỏ tươi chảy xuống đất.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện