Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 124


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 124: TÔI KHÔNG PHẢI CHÓ CỦA ANH TA

Chạy ra cổng trường học, Tần Hằng lập tức nhìn về camera giám sát ban nãy, chạy theo phía của hai tên xấu xa kia.

Tần Hằng dựa vào trực giác, chạy hơn một nghìn mét, tại một ngã tư hẹp, anh lờ mờ nghe thấy tiếng chửi rủa, rên rỉ, anh híp mắt lại, lập tức chạy đến nơi phát ra âm thanh.

“Là bọn chúng!” Ngô Tịch Hân chạy theo sau Tần Hằng đã nhận ra, có hai tên đứng bên cạnh chiếc xe Porsche trước amwjt, chính là hai tên đã bế Giai Giai đi trong camera giám sát ban nãy.

Chỉ thấy trên người chúng toàn bụi, một tên ôm eo, một tên ôm đầu, sắc mặt còn tỏ ra vô cùng đau đớn, như là mới bị người ta tẩn qua một trận.

Tần Hằng không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy nhanh về phía chúng.

“Mẹ nó, mày không muốn sống nữa rồi đúng không?” Hai tên nhìn thấy Tần Hằng chỉ là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, khí thế bừng bừng chạy về hướng này, dáng vẻ như sắp đánh nhau với chúng, hai tên đó là người lăn lộn trên giang hồ, cảm giác như đã bị sỉ nhục vậy.

“A!”

“Mẹ nó.”

Hai tên còn chưa chuẩn bị xong tư thế, Tần Hằng đã bay tới đạp trúng một tên, chúng lập tức ngã xuống đất, cảm giác như xương cốt đều rụng rời ra, bọn chúng đau đớn hét lên.

Tần Hằng thuận thế dùng đầu gối đè vào cổ một tên, tức giận hỏi: “Đứa bé đâu!”

Ngô Tịch Hân đã tìm trong chiếc xe Porsche bên cạnh bọn chúng, nhưng không thấy bóng dáng Giai Giai đâu.

“Đại ca, anh nói gì thế? Chúng tôi không biết gì cả?” Tên kia không biết Tần Hằng đã xem camera, vẫn còn muốn lừa dối cho qua cửa.

“Bịch!” Tần Hằng đấm vào mũi anh ta, tên đó lập tức cảm thấy đau đớn, nước mắt, nước mũi, máu mũi đồng thời chảy xuống.

“Có nói không!” Tần Hằng hỏi lại một lần nữa.

“Nói, tôi nói.” Lúc này tên đó không dám che dấu nữa: “Chúng tôi chuẩn bị đưa nó lên xe, chỉ là ban nãy có một người xuất hiện, anh ta đánh ngã chúng tôi, lúc chúng tôi phản ứng lại thì đã không thấy anh ta và cô nhóc đâu nữa…”

Nghe thấy Giai Giai lại bị người thứ hai bắt đi, trái tim của Ngô Tịch Hân và Tần Hằng đều trầm xuống.

“Anh ta cướp người của mấy người, chắc chắn mấy người sẽ biết anh ta là ai, nói!” Tần Hằng đấm vào mặt tên kia.

“Đại ca, xin anh đừng đánh nữa, hai anh em chúng tôi thật sự không biết tên đó là ai, động tác của anh ta rất nhanh, chúng tôi hoàn toàn không thấy rõ…” Anh ta vừa nói, nước mắt nước mũi vừa chảy dài.

Tần Hằng tức giận, đấm mỗi tên một cái thật mạnh nữa, hai tên ôm bụng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều sắp nát ra rồi.

Lúc này, có hai chiếc xe cảnh sát đi tới, Tần Hằng giao hai tên kia cho cảnh sát, cảnh sát áp tải bọn chúng về đồn cảnh sát, có một chiếc xe ở lại, hai cảnh sát cùng Tần Hằng và Ngô Tịch Hân đi tìm kiếm tung tích của Giai Giai ở gần đó.

Sau khi trao đổi với bên quản lí đường bộ, cảnh sát nói theo như camera giám sát ở đầu đường, bọn họ xác định được, nghi phạm bắt Giai Giai đi đã đưa cô bé trốn trong một công viên gần đây.

Tần Hằng, Ngô Tịch Hân cùng hai cảnh sát lập tức đến công viên tìm kiếm.

Họ tìm trong nửa tiếng đồng hồ cũng không chút thu hoạch nào, đúng lúc này, xung quanh truyền đến một tiếng gọi.

“Mẹ…”

Giọng nói đột nhiên ngưng bặt, giống như đã bị người ta bịt miệng lại, nhưng Tần Hằng và Ngô Tịch Hân đều đã nghe ra, đó là giọng của Giai Giai.

“Giai Giai.” Ngô Tịch Hân hoảng loạn gọi với về phía phát ra âm thanh ban nãy, Tần Hằng và cảnh sát đều đã đi về hướng đó, trước mặt bọn họ là một lùm cỏ cây um xùm.

Tần Hằng dùng tay ra hiệu im lặng với Ngô Tịch Hân, sau khi anh trao đổi ánh mắt với hai cảnh sát, ba người đứng chắn trước mặt Ngô Tịch Hân, từng bước từng bước tiến tới lùm cây.

Lúc này đã có thể nghe thấy tiếng tiếng hô hấp quen thuộc, nghi phạm và Giai Giai chỉ gần đây thôi.

Đột nhiên, lùm cây chuyển động, có một người chui ra khỏi lùm cây liên kiều, anh ta đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, chính là tên Soái mà vài ngày trước đã bị Tần Hằng đâm một dao trong quán bar U Nhã!

Soái hướng mặt về phía bọn họ, để Giai Giai đứng trước mặt mình.

“Giai Giai!” Nhìn thấy con gái, Ngô Tịch Hân kích động muốn xông lên trước, nhưng đã bị Tần Hằng cản lại. Tần Hằng lo lắng nhìn Soái, trong quán bar U Nhã, anh đã nhìn thấy sự bạo hành của Soái, bây giờ Giai Giai trong tay anh ta sẽ vô cùng nguy hiểm.

“Thả cô bé xuống! Mau lên!” Hai cảnh sát nhắm súng vào Soái.

“Tôi…” Soái đang định nói gì đó, nhưng cảnh sát đột nhiên nổ súng. Soái vừa đeo mặt nạ, lại vừa để Giai Giai đứng phía trước, cảnh sát cho rằng anh ta là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, một khi có cơ hội thì buộc phải quyết đoán nổ súng.

“Pằng!”

Soái trúng đạn, ngã ngửa về phía sau, Giai Giai cũng ngã lên người anh ta.

Tần Hằng và Ngô Tịch Hân lập tức xông đến phía trước Giai Giai.

“Giai Giai.” Ngô Tịch Hân ôm Giai Giai vào lòng, nhưng ánh mắt của Giai Giai lại luôn nhìn về phía Soái, cô bé giãy giụa muốn đi xem Soái.

“Giai Giai, con làm sao vậy, đó là người xấu, con qua đó sẽ nguy hiểm lắm…” Ngô Tịch Hân an ủi Giai Giai.

“Không, Soái không phải người xấu, Soái là bạn của con, là Soái đã đánh kẻ xấu đi, mẹ, mẹ thả con ra, con muốn xem Soái…” Nước mắt của Giai Giai rơi xuống.

Lời của Giai Giai khiến mọi người đều ngơ ra.

Lúc này, Soái đã bị Tần Hằng ấn xuống đất.

“Nói! Sao lại bắt cóc Giai Giai.” Tần Hằng tức giận hỏi.

“Không phải, tôi cứu con bé mà…”

“Còn không thành thật…” Tần Hằng đấm vào gáy Soái.

Thủ đoạn của Tần Hằng quá thô bạo, hai cảnh sát ngăn cản anh lại, để bọn họ thẩm vấn, nhưng Soái vẫn luôn miệng chắc nịch, là anh đã cứu Giai Giai.

Lúc này, chuông điện thoại của cảnh sát vang lên, sau khi cúp máy, cảnh sát thả Soái ra.

“Đã trích được camera rồi, quả thực đúng như anh ta nói, anh ta đã đánh bại hai tên kia, đưa Giai Giai đi, trong công viên cũng không phát hiện ra anh ta có ý đồ làm hại Giai Giai, chỉ là sau khi nghe thấy tiếng gọi của chúng ta mới đưa Giai Giai trốn đi…”

Nghe thấy lời của cảnh sát, lại nhìn thấy phản ứng của Giai Giai, Tần Hằng và Ngô Tịch Hân đều biết, bọn họ trách nhầm Soái rồi.

“Soái…” Ngô Tịch Hân thả Giai Giai ra, Giai Giai chạy đến bên cạnh Soái: “Anh sao rồi? Cảnh sát đánh anh có đau không?”

“Không sao cả, cảnh sát chỉ bắn bằng súng cao su thôi, không đau chút nào cả…” Lúc Soái nói chuyện với Giai Giai, giọng nói lại rất nhẹ nhàng.

“Súng kẹo cao su? Còn có loại súng này sao ạ? Sự chú ý của Giai Giai lập tức bị dịch chuyển, cô bé bước đến trước mặt hai cảnh sát: “Cảnh sát, các chú cho cháu xem súng kẹo cao su có được không ạ? Cháu thử xem có ngon hay không.”

Lúc này hai cảnh sát mới nhận ra, hóa ra Giai Giai là một đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ, bọn họ mỉm cười an ủi Giai Giai vài câu, bảo Tần Hằng và Ngô Tịch Hân một lát nữa đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, rồi bọn họ rời đi.

Nhìn Giai Giai và Soái ở cùng nhau, dáng vẻ rất hạnh phúc, Tần Hằng càng lúc càng khó hiểu, tên Soái đeo mặt nạ này rốt cuộc là một người như thế nào.

“Soái, anh có thể tháo mặt nạ xuống cho em nhìn không?” Lúc này, Giai Giai ngây thơ hỏi Soái.

“Thôi, dáng vẻ của anh sẽ dọa em đó…” Soái ngơ ra, rồi rụt rè lùi lại một bước.

“Không sao đâu, anh cho em nhìn đi mà có được không, em xin anh đó…” Giai Giai lắc lư tay Soái, làm nũng nói.

“Được thôi.” Cuối cùng Soái cũng đồng ý.

Giai Giai vui vẻ cười, ánh mắt cô bé đầy sự mong chờ nhìn Soái tháo mặt nạ xuống, Tần Hằng và Ngô Tịch Hân cũng đứng bên cạnh xem, bọn họ cũng rất có hứng thú với Soái.

Soái chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lúc này gương mặt của anh mới lộ ra.

“Aa, quỷ.” Giai Giai sợ hãi kêu lên, cô bé chạy đến phía sau lưng Ngô Tịch Hân, Ngô Tịch Hân cũng nắm chặt cánh tay của Tần Hằng, ánh mắt Tần Hằng ngưng đọng lại, anh quả thực không ngờ Soái lại trông như thế này.

Chỉ thấy những mảng đốm trắng trên gương mặt Soái, phía bên trái mắt còn có một vết bớt màu tím, hai loại màu sắc này khiến mặt anh trông càng xấu xí và đáng sợ hơn.

“Dọa đến mấy người rồi.” Thấy phản hứng của Giai Giai và mọi người, sắc mặt Soái hiện lên sự lạc lõng và hổ thẹn, anh bất an siết chặt chiếc mặt nạ trong tay, đeo lại lên mặt lần nữa.

“Anh bắt đầu đi theo tôi từ đại học Kim Lăng đến đây, đúng không?” Tần Hằng nhớ ra rồi, từ lúc ở đại học Kim Lăng anh đã cảm nhận được, dường như có người đi theo anh, anh nghĩ chắc hẳn là Soái rồi.

“Đúng…” Soái gật đầu thừa nhận, anh ta thấy, từ sau khi Giai Giai nhìn thấy mặt anh ta thì luôn trốn phía sau Ngô Tịch Hân.

“Tại sao, muốn trả thù tôi?” Tần Hằng thản nhiên hỏi.

Soái chậm rãi lắc đầu.

“Lần trước tuy cậu đâm tôi một nhát, nhưng tôi không hề hận cậu, ngược lại, tôi rất hi vọng có thể gặp lại cậu nên đã đi theo cậu.”

“Ồ? Tại sao?”

“…” Lúc này Soái ngơ ra, tuy không nhìn thấy mặt của Soái, nhưng Tần Hằng cảm nhận được, đôi môi của Soái đang run rẩy: Bởi vì… bởi vì…”

Giọng nói của Soái quả nhiên có chút run rẩy.

“Không sao, có chuyện gì anh cứ nói với tôi, nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn đôi chút…” Tần Hằng vỗ vai Soái, anh cảm nhận được Soái là một người có tâm sự trong lòng.

“Từ nhỏ vì xấu xí nên các bạn luôn chê cười tôi, trong thôn của tôi, tôi chính là một trò cười, tôi muốn có bạn bè, nhưng không một ai muốn chơi cùng tôi, sau đó tôi bị đưa đến Thiếu Lâm Tự, ở đó, tôi vẫn bị bắt nạt, bị chế giễu, tôi không dám gặp ai, mỗi ngày đều liều mạng tập võ…”

“Sau đó, tôi bị sư phụ đuổi xuống núi, tôi muốn tìm một công việc nhưng cũng không ai chịu thuê, tôi tuyệt vọng, lúc tôi chuẩn bị nhảy sông tự sát…”

“Lương Huân cứu anh?” Tần Hằng đoán, đây rất có thể là nguyên nhân hiến Soái cam lòng làm tay sai cho Lương Huân.

Soái gật đầu: “Anh ta nói với tôi, anh ta có cách khiến tôi không bị người ta chế giễu nữa, anh ta cho tôi chiếc mặt nạ này, anh ta nói đeo mặt nạ lên tôi sẽ giống những người bình thường, có thể trải qua cuộc sống bình thường…”

“Anh không cảm thấy anh ta đang lừa gạt anh sao?” Nhìn bộ quần áo kì lạ của Soái, Tần Hằng lo lắng hỏi.

“Nhưng ít nhất anh ta cũng khiến tôi không bị người khác chế giễu nữa, bây giờ tôi đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi, tôi không quá đòi hỏi…” Soái nhìn Tần Hằng nói: “Lần trước ở trong quán bar, khi tôi cầm con dao hướng về phía cậu, tôi nhận ra ánh mắt mà cậu nhìn tôi là vẻ bình tĩnh, không có ý kì thị, đây là ánh mắt mà cả đời này tôi chưa từng nhận được, vì vậy lúc đó tôi đã ngơ ra, thế nên ngay sau đó cậu đã đâm tôi, tôi cũng không hề hận cậu.”

Tần Hằng kinh ngạc, không ngờ thứ hôm đó cứu anh lại là một ánh mắt bình tĩnh.

“Tôi thừa nhận, trong xã hội này có rất nhiều tiểu nhân thuận nước đẩy thuyền, nhưng anh chỉ là một người quá nhát gat, nếu như anh có thể dũng cảm tiếp xúc với một vài người trong xã hội, anh sẽ nhận ra có càng nhiều người dùng ánh mắt bình thường để nhìn anh hơn.” Tần Hằng buồn bã nói.

“Tôi buộc phải nói với anh, giờ anh giúp Lương Huân làm điều ác là một chuyện vô cùng nguy hiểm, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng anh ta chỉ muốt tốt cho anh sao, hay là nói khó nghe hơn, anh cảm thấy anh ta coi anh là người sao?”

“Mỗi tháng anh ta cho tôi sáu triệu, đồ ăn đồ mặc của tôi đều là anh ta cho, anh ta rất tôn trọng tôi, còn gọi tôi là ‘Soái’, sao anh ta có thể không thật sự muốn tốt cho tôi được?” Soái ngu ngơ nói.

“Ha, anh cho rằng thứ anh ta cho anh mặc gọi là quần áo sao? Chẳng lẽ anh đã quên, anh ở trong quán bar giúp anh ta, anh ta còn đánh ngược lại anh sao?” Tần Hằng nhìn vào mắt Soái: “Tỉnh lại đi Soái, anh bị tẩy não quá nghiêm trọng rồi, anh ta chỉ coi anh là một con chó của anh ta thôi.”

“Không phải, sao có thể chứ, anh ta là ân nhân của tôi, tôi không phải chó của anh ta, không phải…” Soái ôm đầu, cảm thấy đầu đang vô cùng đau đớn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện