Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 123


trước sau

Advertisement

CHƯƠNG 123: TÔI CHỈ CẦN CON GÁI CỦA TÔI

Sau khi thấy Tần Hằng và Giai Giai trở về, giống như không có xảy ra chuyện gì nữa, Ngô Tịch Hân vô cùng kinh ngạc, tuy cô ta không biết nguyên nhân là do đâu, nhưng trong lòng lại rất vui mừng.

Sau khi tiễn Giai Giai về, Tần Hằng cũng rời đi.

Ba ngày sau, cuộc sống vẫn trôi qua như mọi ngày, Khổng Quý Quân vẫn chưa có được tin tức có ích liên quan đến Chung Khiết.

Mỗi ngày Tần Hằng đều sẽ đến bờ hồ Nhuận Khê, ngồi trên tảng đá mà anh và Chung Khiết từng ăn cơm hải sản, nhìn mặt hồ tĩnh lặng đến ngây ngốc.

Sinh viên năm bốn của đại học Kim Lăng lần lượt kéo hành lí rời trường, trong không khí thương cảm khi các bạn bè đang chào từ biệt nhau, trái tim của Tần Hằng càng thêm đau đớn.

Ngày hôm đó, khi Tần Hằng đang ngây ngốc ở bờ hồ Nhuận Khê, Ngô Tịch Hân gọi điện thoại đến.

“Tần Hằng, cậu đang bận sao? Nếu không bận, cậu có thể giúp tôi một việc không?”

“Không bận, có chuyện gì chị nói đi.” Tần Hằng nhàn nhạt nói, anh nghe thấy Giai Giai đang gây ồn ào phía bên Ngô Tịch Hân.

“Là thế này, hôm nay tôi muốn cậu giúp tôi đưa Giai Giai ra ngoài chơi một chút, vốn hôm nay tôi định đưa con bé đi, nhưng mà, sáng nay chủ quán ba đột nhiên gọi điện thoại tới nói cần tìm tôi thương lượng chi tiết, tôi đã giải thích với Giai Giai nửa ngày, nhưng con bé không chịu nghe, cũng trách tôi, đã vài lần thất hứa rồi…” Ngô Tịch Hân buồn bã nói.

“Không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ qua chỗ chị, chị cứ đi làm việc của mình đi.” Tần Hằng nói xong thì cúp máy, đi ra khỏi trường học.

Nghe thấy tiếng khóc của Giai Giai trong điện thoại, Tần Hằng vẫn rất lo lắng và đau lòng.

Trước cổng trường học, Tần Hằng đang đứng trên đường gọi xe, chỉ là anh đột nhiên cảm thấy phía sau có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Tần Hằng ngờ vực lức đầu, xe taxi dừng lại, anh lên xe, đi về phía nhà Ngô Tịch Hân.

Ngô Tịch Hân không ngừng cảm ơn Tần Hằng, cô dặn dò Tần Hằng, trước tiên là đưa Giai Giai đến khu vui chơi, sau đó đưa con bé đi trường học giáo dục nhân đạo đặc thù, để con bé chơi với đám trẻ ở đó.

“Tại sao lại phải tới đó?” Tần Hằng có thể hiểu được việc đi đến khu vui chơi, nhưng trường học đặc thù, Tần Hằng không thể hiểu nổi, dường như những đứa trẻ ở đó đều thiếu hụt trí tuệ giống Giai Giai, đi tới đó thì có tác dụng gì chứ?

“Bởi vì ở đó Giai Giai mới có thể có sự “bình đẳng”, không một ai là không dùng ánh mắt kì thị, thương hại, chế giễu nhìn con bé, như vậy đối với con bé mà nói mới là xã hội “bình thường”. Ngô Tịch Hân buồn bã nói.

Trước đó, Ngô Tịch Hân từng đưa Giai Giai đi rất nhiều nơi, ở tất cả những nơi đó, sau khi mọi người nhìn ra trí tuệ của Giai Giai bị thiếu hụt, không có ánh mắt của ai là không thay đổi, tuy Giai Giai không hiểu, nhưng con bé có thể cảm nhận được mình không giống với những người khác, chỉ khi ở trong trường học giáo dục đặc thù, Giai Giai mới có được một trạng thái thả lỏng nhất, vì vậy, mỗi lần Ngô Tịch Hân đưa Giai Giai ra ngoài chơi đều sẽ đi trường học giáo dục đặc thù.

“Tôi biết rồi.” Tần Hằng nghĩ, lúc anh nhìn Giai Giai, chẳng phải cũng luôn nhìn với ánh mắt kèm theo sự thương hại sao.

Ngô Tịch Hân dặn dò Tần Hằng thêm vài câu nữa, rồi Tần Hằng đưa Giai Giai ra ngoài.

“Chơi với anh Tần Hằng thật vui nha.” Ngô Tịch Hân đứng ở cổng khu nhà nói với Giai Giai một câu, rồi cô lái xe rời đi, Tần Hằng đưa Giai Giai đi bắt một chiếc taxi đi đến khu vui chơi Kim Lăng.

Trong khu vui chơi có tàu hải tặc, tê giác cuồng nộ, tàu nước, vòng quay ngựa gỗ… các thiết bị của mọi thể loại trò chơi, Tần Hằng chơi cùng Giai Giai một lượt các trò, Giai Giai gần như trải qua trong tiếng cười cả quá trình. Thấy Giai Giai vui vẻ, Tần Hằng cũng cảm thấy rất vui.

Bữa trưa ăn cơm cùng Giai Giai, ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi hơn một tiếng, rồi Tần Hằng đưa Giai Giai đến trường học giáo dục nhân đạo đặc thù.

Đây là một trường học tư thục, bất kể là các tòa nhà hay kiến trúc đều không thể so với các trường tiểu học bình thường, nó không tồn tại với mục đích kiếm lợi nhuận, mà chỉ đơn thuần là chỉ muốn giúp đỡ những đứa trẻ có vấn đề về trí tuệ mà thôi.

Tần Hằng chào hỏi một tiếng với phía trường học rồi đưa Giai Giai đến sân tập của trường.

Mỗi đứa trẻ ở nơi này đều có vấn đề về trí tuệ, bất kể là sáu tuổi hay mười sáu tuổi, hành vi của chúng đều rất ngốc nghếch, Giai Giai vừa đến sân tập đã giãy khỏi tay Tần Hằng, dang rộng đôi chân chạy về phía đám trẻ kia, hiển nhiên là vì đến nhiều lần, Giai Giai đã có người quen ở đây rồi.

Giai Giai đứng cùng hai bạn nữ và một bạn nam, chúng nói chuyện với nhau như những người bạn lâu năm. Sắc mặt chúng trông rất bình thường, nhưng nội dung nói chuyện lại rất trẻ con.

“Mẹ tớ bận quá, phải đi đàm phán một mối làm ăn vài triệu lận, nếu không tớ đã đi máy bay đến đây thăm các cậu rồi.”

“Máy bay á, cậu chém gió gì thế? Lần trước tớ lái du thuyền đến đó, nhà cậu kém xa nhà tớ, cùng lắm thì cậu cũng chỉ có thể lái Rolls Royce thôi.”

“Giai Giai, nhà tớ mới chuyển đến Himalaya ở, có thời gian tớ sẽ đưa cậu đến nhà tớ chơi, mời cậu ăn thịt hổ.”

Nhưng Giai Giai lại rất tự nhiên và thả lỏng, đây là trạng thái thoải mái nhất của Giai Giai mà Tần Hằng từng thấy.

Tần Hằng cảm thấy đáng thương thay cho Giai Giai.

“Đừng chạy, Giai Giai xấu xa này, tớ đánh chết cậu!” Hai mươi phút sau, Tần Hằng nghe thấy một tiếng hét, vừa nhìn đã thấy Giai Giai đang chạy nhanh về phía anh, cô bé trốn sau lưng anh, thở dốc nhìn cậu bé đuổi theo mình. Cậu bé thấy Giai Giai trốn sau lưng Tần Hằng, sợ hãi không đuổi nữa.

“Thằng bé làm gì em? Để anh xem nào?” Tần Hằng chỉ sợ Giai Giai bị thương, bèn kéo cô bé về phía trước, lo lắng kiểm tra xem trên người Giai Giai có vết thương nào không.

“A…” Hai bàn tay to lớn của Tần Hằng nhẹ nhàng niết nhẹ eo của Giai Giai, Giai Giai khẽ kêu lên một tiếng, Tần Hằng lo lắng, kéo áo của Giai Giai lên, thấy có một vết sẹo màu tím trên eo của cô bé.

Tần Hằng vừa thấy đã tức giận, lập tức quay lại dạy dỗ cậu bé ban nãy đuổi theo Giai Giai.

“Anh Tần Hằng, anh định làm gì?” Giai Giai xoa vết sẹo trên eo, nhìn Tần Hằng với ánh mắt kì lạ, hỏi.

“Vết thương trên người em là do nó đánh, anh bảo nó đến xin lỗi em!” Tần Hằng nói một câu rồi rời đi.

“A…” Giai Giai ngơ ra, lập tức cười to nói: “Đây không phải do cậu ấy đánh.”

Tần Hằng dừng lại, trở về bên cạnh Giai Giai: “Vậy ai đánh em?”

“Là…” Nói đến đây, Giai Giai đột nhiên có chút lạc lõng, cô bé cúi thấp đầu, vài giây sau, bờ vai cô bé nhấp nhô, hai hàng nước mắt chảy xuống.

“Giai Giai đừng khóc, không sao cả…” Tần Hằng ôm lấy Giai Giai, thấy Giai Giai như vậy, lòng anh cũng trầm xuống, anh giữ vai Giai Giai, an ủi cô bé: “Giai Giai, em nói với anh Tần Hằng nghe nào, là ai đánh em, anh Tần Hằng sẽ đi đánh chúng cho em!”

Ánh mắt và mũi của Giai Giai đều ửng đỏ lên, trông rất đáng thương, cô bé nhìn vào mắt Tần Hằng, cảm thấy rất ấm áp.

“Em cũng không biết họ là ai, sẽ có người đàn ông xông vào nhà của em vào buổi tối, vừa ôm vừa bế mẹ lên, mẹ và em rất sợ, em đánh chú ấy, chú ấy cũng đánh em, còn đánh cả mẹ nữa, chú ấy kéo mẹ em vào phòng, không cho em vào đó, em nghe thấy mẹ kêu lớn phía trong, em rất sợ…” Giai Giai nghĩ lại cảnh tượng đó, sợ hãi đến mức nước mắt tuôn như mưa.

Lồng ngực Giai Giai phập phồng, cô bé kéo tay áo và quần đùi lên: “Còn có ở đây, ở đây nữa, đều là họ đánh em…”

Trên làn da trắng nõn của Giai Giai có rất nhiều vết thương đáng sợ, kích thích mạnh mẽ đến thần kinh của Tần Hằng.

“Cơ thể mẹ em cũng như vậy sao?” Tần Hằng chỉnh đốn quần áo cho Giai Giai.

“Vâng, trên người mẹ còn nhiều hơn nữa, mỗi tối mẹ đều sẽ khóc…”

“Em còn nhớ người kia trông như thế nào không?” Tần Hằng vô cùng tức giận.

“Mỗi lần đều là những người khác nhau tới, em không nhớ rõ bọn họ, vì vậy lần trước anh đến nhà em, em tưởng rằng anh muốn đánh mẹ, muốn kéo mẹ vào trong phòng nên mới đánh anh…”

“Được rồi, anh biết rồi, có anh ở đây, sẽ không có ai bắt nạt hai người nữa.” Tần Hằng vuốt ve đầu Giai Giai, anh bắt đầu suy nghĩ nên bảo vệ hai mẹ con số khổ này như thế nào.

“Anh Tần Hằng, thả em ra đi, em phải đi xin lỗi Khang Khang, ban nãy em đã bắn vào con chim nhỏ của cậu ấy, cùng lắm thì để cậu ấy bắn lại em một cái là được rồi, chỉ là em không có con chim nhỏ…” Giai Giai đã khôi phục lại tâm trạng, mỉm cười với Tần Hằng, rồi chạy về phía cậu bé ban nãy.

Thấy Giai Giai kéo tay cậu bé xin lỗi, ánh mắt Tần Hằng dần trở nên mơ hồ, anh nghĩ đến bóng dáng của Ngô Tịch Hân, quả thực anh không ngờ tới, Ngô Tịch Hân có vẻ ngoài tươi sáng lại gặp phải chuyện bi thảm như vậy.

“Tần Hằng.” Lúc Tần Hằng đang thất thần thì nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai, anh ngẩng đầu lên, Ngô Tịch Hân mỉm cười nhìn anh: “Tôi xong việc rồi nên đã đến đây, hôm nay thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Chị Ngô khách sáo rồi.” Lúc này Tần Hằng vô cùng kính trọng Ngô Tịch Hân.

“Giai Giai đâu?” Ngô Tịch Hân nhìn xung quanh, rồi nhìn Tần Hằng hỏi.

“Ở bên kia chơi với các bạn…” Tần Hằng vừa nói vừa nhìn về phía ban nãy Giai Giai đứng, lời của anh đột ngột ngừng lại, nơi đó đã không còn thấy bóng dáng Giai Giai đâu nữa, anh vôi nhìn những nơi khác trong sân tập, nhưng vẫn không thấy Giai Giai đâu, Tần Hằng vội đứng dậy, chạy về phía cậu bé chơi với Giai Giai ban nãy.

“Giai Giai đâu?” Tần Hằng giữ vai cậu bé, sốt ruột hỏi.

“Giai Giai được ba cậu ấy bế đi rồi, ở cổng đó ạ.” Cậu bé cười ngốc nghếch nói.

Tần Hằng nhìn Ngô Tịch Hân nóng lòng đứng bên cạnh, chỉ thấy Ngô Tịch Hân sốt ruột đến mức sắp khóc thành tiếng, miệng cô còn lẩm bẩm: “Giai Giai làm gì có ba…”

“Con bé bị bế đi lúc nào?” Tần Hằng hỏi cậu nhóc, nhưng cậu nhóc có vấn đề về trí tuệ, căn bản không thể trả lời được.

“Đừng sợ, đi theo tôi!” Tần Hằng an ủi Ngô Tịch Hân, kéo cô đi hỏi một giáo viên trong trường, đến phòng giám sát camera của trường, rất nhanh đã trích xuất được cảnh Giai Giai bị người ta bế đi.

Chỉ thấy trong khung hình, có hai người đàn ông ở cổng phụ của trường vẫy tay với Giai Giai, lắc lắc hộp sữa Fami canxi trong tay, rất nhanh Giai Giai đã chạy qua đó, đợi Giai Giai đi đến cổng, một người đàn ông nhanh chóng bế cô bé lên, bịt miệng Giai Giai lại, sau khi hai người họ đạt được ý đồ thì lập tức chạy đi, trong khung hình còn lại, Tần Hằng lại ngồi ngây ngốc ở sân tập trong toàn bộ quá trình đó, chỉ cần anh hơi ngẩng đầu lên là đã có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, nhưng trên thế giới này không có hai từ “nếu như”.

“Xin lỗi.” Tần Hằng xin lỗi Ngô Tịch Hân, lúc này anh rất hận bản thân.

“Đừng nói những lời vô dụng đó nữa, bây giờ tôi chỉ cần con gái tôi thôi.” Ngô Tịch Hân đau đớn hét lên, hai hàng nước mắt của cô ta rơi xuống.

“Mấy người báo cảnh sát trước đi, tôi sẽ đưa Giai Giai trở về cho chị…” Ánh mắt Tần Hằng ngưng đọng lại, anh chạy ra ngoài, Ngô Tịch Hân vừa lấy điện thoại gọi điện cho cảnh sát, vừa chạy theo phía sau Tần Hằng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện