Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên

Chiêu hồn cho gia gia


trước sau

Cố tổng cũng không biết mình đã đem hai đứa con này về nhà như thế nào. Ông tức đến độ không còn khí lực để giáo huấn hai người. Ngồi trên ghế giám đốc vẻ mặt mệt mỏi nhìn hai đứa con trai, một câu đều không nói lên lời.


Cố Diệp cũng không biết khuyên ông như thế nào, chỉ sợ nói không tốt sẽ làm lão cha tức chết.


Cố Đức Thành là người bảo thủ luôn theo khuôn phép cũ, làm việc có nề nếp nên không tin vào mấy thứ siêu nhiên bí ẩn như huyền học. Đặc biệt nguyên thân trước kia còn tự mình làm bậy mua một đống tư liệu loạn thất bát tao trên Taobao về nghiên cứu. Dưới tình huống đó muốn ông tin tưởng cậu thật sự biết bói toán là điều không tưởng.


Trầm mặc chừng mười lăm phút, Cố Đức Thành hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Diệp khí định thần nhàn, hỏi: "Con tại sao biết việc làm ăn của ta gần đây không thuận lợi?"


Cố Diệp nheo đôi mắt lại. "Trong nhà ban đầu khẳng định không phải như thế, gia gia chắc chắn đã tìm cao nhân xem qua. Cửa lớn là Bạch Hổ trấn sát cục, bên trong là Thanh Long thủ nguyệt cục cho nên Cố gia vài thập niên đều thuận buồm xuôi gió. Đáng tiếc, sau khi gia gia qua đời không ai để ý đến mấy thứ này. Thần thú vô nha, tà khí xâm lấn, mắt trận bị hủy, phong thủy trận này sớm đã không giữ được tác dụng ban đầu."


Cố Diệp nói đạo lý rõ ràng nhưng Cố tổng vốn không hiểu, càng nghe càng thấy đau đầu, gõ gõ bàn.


"Nói tiếng người."


Sách, không văn hóa thật đáng sợ. Cố Diệp bất đắc dĩ nói.


"Nói đơn giản, phong thủy trong nhà bị động, lậu tài, chiêu sát, tiếp theo sẽ chết người."


Sắc mặt Cố ba ba phát lạnh, chết người cũng có thể tùy tiện nói?


Cố Diệp vừa thấy sắc mặt lão ba không đúng liền nhanh chóng bổ sung.


"Phong thuỷ thật sự có vấn đề, gia gia đã báo mộng cho con. Ông nói trước kia không phải như vậy."


Cố Diệp tuyệt vọng. "Hay là con chiêu hồn cho ông để chính ba tự hỏi một chút nhé?"


Cố Đức Thành nhìn hắn bóp bóp ngón tay, một cỗ tà hỏa chạy thẳng từ trái tim lên não. Mặt lạnh từ trên bàn sờ được một vật, cũng không để ý là cái gì đã nghĩ muốn đánh mông Cố Diệp.


"Đến ông nội mày cũng dám lấy ra làm lá chắn! Con cháu bất hiếu!"


Cố Diệp vừa thấy không ổn liền co giò chạy chốn.


Cố Dương vốn ngồi xổm trên đất nghe giáo huấn, vừa thấy ca ca chạy cũng tung tăng chạy theo.


Cố ba ba còn chưa đi được hai bước đến bóng dáng hai đứa con trai cũng không thấy nữa. Tức đến đau mề.


Cố phu nhân ở bên cạnh khẩn trương đoạt lấy đồ vật trong tay chồng, cẩn thận ôm vào trong lòng, mạnh dạn khuyên can.


"Thành ca, có chuyện gì từ từ nói. Đừng đánh con."


Cố ba ba tức giận vỗ bàn. "Con hư tại mẹ! Bà còn dám che chở cho chúng nó! Chuyện bà giấu diếm giúp chúng nó tôi còn chưa tính cùng bà đâu!"


Cố phu nhân bị dọa run rẩy một trận, tâm tư muốn khóc cũng có rồi. Bà là vì cây thước ngọc cả trăm vạn này mà. Ngộ nhỡ bị quăng vỡ thì thật đáng tiếc. Đó đều là tiền a.


Cố Diệp quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái. Phát hiện Cố phu nhân bị giáo huấn cũng không chạy nữa. Ủy khuất kêu một tiếng.


"Mẹ, cứu con!"


Cố ba ba tức giận trừng mắt nhìn Cố phu nhân.


"Bà còn dám nói không chiều nó? Nó mười chín rồi! Có chút chuyện liền tìm mẹ, có mất mặt hay không!!!"


Cố phu nhân không dưng bị úp nồi tức muốn khóc, tiểu hỗn đản Cố Diệp này!


Cố Đức Thành nhận định Cố Diệp sợ bị đánh mới cố ý đem ông nội đã chết nhiều năm ra làm lá chắn. Không nghĩ đến đêm đó lại có một giấc mộng trực tiếp làm thay đổi suy nghĩ của ông.


Ngay buổi sáng hôm sau, Cố Đức Thành dậy từ sớm, đi đến cổng lớn biệt thự rồi cẩn thận nhìn nhìn răng con sư tử đá bên phải cổng. Bởi vì dãi nắng dầm mưa suốt thời gian dài nên miệng sư tử đá có một vết nứt. Hai chiếc răng bị rớt mất nhưng nhìn qua không giống bị hỏng tự nhiên mà giống như bị người cố ý đục hỏng hơn.


Cố Đức Thành tiếp tục rảo bước đến hoa viên. Ông đột nhiên phát hiện có rất nhiều thứ đã thật sự thay đổi. Ông vẫn luôn vội vàng làm việc, đã thật lâu không ở nhà nghỉ ngơi tốt. Lão đại bận xây dựng thị trường nước ngoài, phát triển không tồi, tạm thời không nghĩ đến chuyện quay về. Lão nhị còn chưa tốt nghiệp đã mở công ty giải trí, phát triển càng ngày càng tốt, tạm thời cũng không thể tiếp quản công việc của ông. Còn lão tam, lão tứ... Cố tổng đỡ trán, ông vẫn nên tiếp tục làm việc thêm mấy năm nữa đi.


Sau khi đi một vòng quanh nhà, Cố tổng gọi người làm vườn đang chăm sóc hoa hải đường lại hỏi.


"Đài phun nước này thay đổi khi nào?"


Người làm vườn cung kính đáp.


"Thưa tiên sinh, là ba tháng trước. Vòi phun của đài phun nước bị hỏng, phu nhân mời đội thi công đến đổi vòi phun mới thuận tiện trang trí lại một chút."


"Bạch Tượng này để đây từ khi nào?"


"Cũng là ba tháng trước. Phu nhân cảm thấy nó đẹp, nơi này lại trống trải nên sai người đặt vào."


Cố Diệp chắp tay sau lưng dạo tới dạo lui rồi đi đến phía sau ba cậu, nhỏ giọng hỏi.


"Tối hôm qua gia gia con đến tìm ba nói chuyện phiếm phải không?"


Cố Đức Thành sắc mặt hơi biến. Tối hôm qua ông quả thật mơ thấy lão phụ thân đã mất được mười mấy năm, ở chung còn không mấy vui vẻ.


Cố Diệp cười cười. "Bố cục của Cố gia rõ ràng do người thật sự có bản lĩnh tính toán. Một vòng lại một vòng. Sư tử bằng đá là trấn sát. Biệt thự này quá lớn, nhà chúng ta lại ít người, mà ít người vốn dĩ không thích hợp ở trong ngôi nhà lớn như vậy bởi vì thiếu nhân khí, trấn không được. Vì phòng ngừa gia trạch không yên, phong thủy tiên sinh ở cổng lớn thiết kế Bạch Hổ trận, hai con sư tử đá chính là mắt trận. Con sư tử đá kia khẳng định bị hỏng rồi."


Cố Diệp lại chỉ chỉ kia đầu Bạch Tượng.


"Bạch Tượng xác thực là linh vật, cũng là loài thú hung mãnh. Thanh Long ôm nguyệt cục vốn dĩ có thể bảo phú quý, thủ bình an nhưng hiện tại đài phun nước này bị sửa thành mắt trận, lại để mãnh thú ở trong nhà. Nếu không phải Cố gia phúc hậu thì sớm đã xảy ra chuyện rồi."


Cố Diệp nhìn sắc mặt lão ba một bộ tam quan sụp đổ còn không từ trong đả kích phục hồi lại, nhịn cười nói.


"Kỳ thật con hoài nghi có người muốn hại Cố gia ta. Bằng không phong thủy trận này không thể hỏng nhanh như vậy được."


Cố Đức Thành trầm khuôn mặt. "Đây cũng là gia gia con nói?"


Cố Diệp nghiêm trang bóp ngón tay. "Con lại giúp gia gia chiêu hồn lần nữa nhé?"


Cố Đức Thành trực tiếp bị cậu chọc cười. Thực ra gần đây lão tam biến hóa quá lớn. Trước kia ngu ngu ngơ ngơ, người khác nói gì cậu liền biết vậy, thường xuyên tự nhốt mình trong phòng nghiên cứu cái gì phong thủy bát quái, bị người ta đánh cũng không dám nói với người trong nhà. Hiện tại nhìn lại, Cố Đức Thành tự khuyên nhủ chính mình ít nhất thời điểm bị đánh cậu đã biết trốn rồi, cũng coi như một chuyện tốt.


Cố Diệp đi quanh Bạch Tượng một vòng. "Lý thúc, lấy giúp cháu cây búa."


Cố Đức Thành cũng cùng đi qua. "Bạch Tượng này thật sự có vấn đề?"


"Có vấn đề hay không xem qua sẽ biết."


Cố Diệp che chắn cho Cố Đức Thành ở phía sau rồi cầm lấy cây búa người làm vườn đưa, một búa nện vào bụng Bạch Tượng. Bạch Tượng vốn rỗng ruột vỡ thành vài khối, từ trong bụng Bạch Tượng bay ra một tấm phù chú quỷ dị. Sắc mặt Cố Đức Thành lập tức lạnh xuống.


Sự thật bày ra trước mắt, ông không thể không tin.


Cố phu nhân nghe được động tĩnh vội vàng chạy ra ngoài xem. Vừa thấy Cố Diệp đập hỏng Bạch Tượng mà bằng hữu đưa, bà còn chưa kịp tức giận đã thấy đồ vật bay ra từ trong bụng Bạch Tượng. Lá bùa màu vàng đã có chút cũ, màu son chu sa loanh quanh lòng vòng cực kì giống máu đọng lại. Cố phu nhân không rõ ngọn nguồn chỉ cảm thấy có một trận tà ác nổi lên. Rõ ràng đứng dưới ánh nắng mặt trời nhưng toàn thân lại lạnh đến nổi da gà.


Cố phu nhân lập tức lui về phía sau vài bước, ghét bỏ hỏi: "Đây là cái gì? Sao lại tà khí như vậy?"


Cố Diệp cầm phù chú lên. "Mẹ, thứ này là ai đưa mẹ?"


"Là Hồ Ngọc đưa. Chính là phu nhân của Lý Thắng Khải."


Cố Đức Thành tức giận nói: "Không phải tôi đã nói với bà ít cùng nhà hắn qua lại rồi sao? Cách Lý Thắng Khải làm giàu không sạch sẽ."


Cố phu nhân ủy khuất cúi đầu, cũng biết mình bị lừa rồi. "Này không phải do vợ hắn là người không tệ lắm sao."


Kỳ thật trong vòng hào môn ở đế đô nhân duyên của Cố phu nhân cũng không được tốt lắm. Không phải bà làm không tốt mà là do hào môn chân chính đều khinh thường người vợ bé như bà. Cố phu nhân vốn dĩ đã không có xuất thân hào môn, nhà mẹ đẻ không có bối cảnh, lớn lên lại xinh đẹp, hơn nữa mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy. Cố Đức Thành nói như thế nào cũng đã 60 tuổi, bà lại nhỏ hơn ông những 17 tuổi. Lão đại, lão nhị vì tránh tị hiềm mẹ kế đều không thường về nhà. Người khác cảm thấy bà phấp phới như vậy là vì có ý tưởng khác, cảm giác đầu Cố Đức Thành một mảnh xanh rờn. Tóm lại phu nhân hào môn đều khinh thường kết bạn cùng bà, chỉ có phu nhân của Lý Thắng Khải - Hồ Ngọc không kiêng kị nhiều như vậy, làm gì cũng luôn gọi bà. Dần dà Cố phu nhân liền xem đối phương thành bằng hữu.


Cố Diệp cạn lời. Bà xem người ta là bằng hữu, người ta chưa chắc đối với bà thật tình. Lần này không phải chỉ là muốn cướp đoạt việc làm ăn mà còn muốn lấy mạng cả nhà bọn họ.


Cố Diệp ở mặt trái phù chú vẽ hai nét. Phù chú kia giống như có sinh mệnh vặn vẹo run rẩy vài cái, ngay sau đó biền thành màu đất vàng rồi không nhúc nhích nữa.


Cố Diệp đưa phù chú này cho ba cậu. "Chiêu Sát Tang Môn Phù, nghe tên ba cũng biết ý nghĩa rồi đúng không?"


Cố phu nhân cũng sợ tái mặt cuối cùng liền phát hỏa hung hăng dậm dậm chân.


"Mẹ nó! Tiểu tiện nhân này!"


Cố Đức Thành vốn muốn giáo huấn bà vài câu, còn chưa mở miệng đã bị bộ dạng của phu nhân nhà mình chọc cho hạ hỏa.


"Được rồi, chuyện này đừng ai nói ra ngoài. Tôi sẽ tự xử lý."


Cố ba ba liếc mắt nhìn Cố Diệp một cái.


"Bản thân con cũng tự xem mà sửa đi. Nói trước, về sau bớt đùa nghịch mấy thứ này, cố gắng học tập cho tốt."


"Ba ba tốt nhất ~ yêu ba ba ~"


Cố Diệp tủm tỉm cười rồi làm một cái thủ thế cúi chào. Cố Đức Thành bước chân hơi loạng choạng, khóe miệng hơi giật giật nhưng chưa đến nửa giây sau đã đè ép xuống, khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc, trầm mặt đi mất.


Vừa đến công ty Cố Đức Thành liền gọi ngay thư kí đến, chỉ vào bản đồ hỏi: "Lý Thắng Khải muốn mảnh đất này đúng không?"


"Đúng vậy Cố tổng. Nhìn ý tứ của hắn hẳn là muốn xây phố buôn bán."


Cố Đức Thành trầm giọng nói: "Cậu đi khơi thông quan hệ, mảnh đất này tôi muốn. Còn có kim phố mà hắn vẫn luôn kế hoạch cũng tìm người hỏi thăm một chút."


Thư kí thử hỏi: "Ý của ngài là...?"


"Tôi muốn cả nhà hắn đến cháo cũng không có mà húp."


Cố Đức Thành nhìn bản đồ quy hoạch, đột nhiên nhớ ra hôm mảnh đất bên cạnh tòa nhà chính phủ kia bán đấu giá vợ ông cùng Hồ Ngọc đi ăn cơm, trên đường về nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ông vội vàng chạy đến bệnh viện, đến khi quay lại thì đã chậm một bước, mảnh đất kia đã rơi vào tay Lý Thắng Khải. Giờ nghĩ lại, đó chắc chắn là kế hoạch của đối phương.


Cố Đức Thành sắc mặt càng ngày càng lạnh, lần này thật đúng là nhờ lão tam.


Lúc này tam thiếu đang ở nhà sắp xếp người sửa phong thủy liền thấy Cố phu nhân trang điểm lộng lẫy, mặc một thân váy đỏ, tay cầm túi xách đi ra cửa.


Cố Dương rùng mình một cái. "Mẹ, mẹ không lạnh sao?"


Cố phu nhân cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Không lạnh! Mẹ muốn đi ra ngoài một chuyến, hai đứa đem đồ đạc của mình thu dọn cho tốt để ngày mai khai giảng. Hiểu không?"


"Vâng!"


Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy dường như Cố phu nhân đang đằng đằng sát khí.


Cố Diệp đúng là không nhìn lầm. Cố phu nhân lần này ra ngoài chính là vì hẹn Hồ Ngọc. Hồ Ngọc đã hơn bốn mươi tuổi, xuất thân hào môn, chỉ tiếc bà ta mới kết hôn được vài năm nhà mẹ đẻ đã sa sút, hiện tại chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, không có việc gì làm liền dưỡng dung, đánh bài, bảo dưỡng cũng không kém. Nếu nói Hồ Ngọc là đóa hoa lan trong rừng vắng thì Cố phu nhân chính là một đóa hồng rực lửa.


Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê. Hồ Ngọc thấy Cố phu nhân một thân váy áo trang điểm lồng lộn bước đến thì hơi hơi mỉm cười nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự khinh thường.


"Hôm nay hẹn tôi ra đây có việc gì sao?"


"Tôi ở nhà sắp bị chọc tức chết rồi!"


Cố phu nhân đặt túi xách qua một bên rồi ngồi xuống, khẽ thở dài. "Lão tam lại mua mấy quyển sách nghiên cứu bát quái về! Nó cứ làm như học được là có thể khai mở Âm Dương nhãn, lúc kiểm tra sẽ có kết quả tốt ý!"


Hồ Ngọc che miệng cười khẽ. "Thật là vất vả cho bà. Lão tam nhà bà cũng thật là... Haizz....."


Hồ Ngọc lắc lắc đầu, nhìn Cố phu nhân bằng ánh mắt đồng tình, nhỏ giọng nói: "Tôi mà là bà thì đã sớm bóp chết hắn cho khỏi nhọc lòng rồi."


Cố phu nhân nháy mắt liền tức giận, khóe miệng nhấp lên, bất động thanh sắc nói theo đối phương.


"Không được a. Vốn dĩ không phải máu mủ ruột thịt gì, đánh không được, mắng cũng không được."


Hồ Ngọc nhìn nhìn xung quanh rồi cẩn thận đi đến trước mặt Cố phu nhân hạ giọng hỏi: "Tôi nói này, con trai bà đã thành niên, bà không vì hắn suy xét một chút sao?"


Cố phu nhân ngẩn người giả bộ khó hiểu hỏi lại. "Bà có ý gì?"


"Bà có phải bị ngốc hay không vậy!"


Hồ Ngọc sốt ruột nói một tràng, ngữ khí hoàn toàn giống như đang suy nghĩ vì bạn tốt.


"Cố Dương năm nay mới 16 mà lão nhân nhà bà đã 60, vạn nhất ngày nào đó hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gia sản lại phải chia làm bốn phần. Lão đại lão nhị nhà bà là loại người nào chẳng lẽ bà không biết? Có bọn họ ở đó, mẹ con hai người có thể được chia bao nhiêu? Ý tôi là, lão tam mỗi ngày đều ngây ngốc, không bằng bà..."


Hồ Ngọc cho Cố phu nhân một cái ánh mắt. "Như vậy liền ít đi một người cạnh tranh, bà nói... A!!"


Hồ Ngọc còn chưa nói hết câu, Cố phu nhân đã đột nhiên đứng dậy, túm lấy tóc bà ta giật mạnh ra sau rồi hung hăng giáng thẳng một bạt tai xuống.


"Nó cho dù là đứa vô dụng cũng do tôi một tay nuôi lớn! Tôi là mẹ kế không sai, bà nói tôi bất công tôi cũng nhận nhưng tôi nuôi nó mười tám năm, nó chỉ cần gọi tôi một tiếng mẹ thì chính là con trai tôi. Bà cái đồ tiểu tiện nhân cũng dám xúi giục tôi giết con trai! Mẹ nó bà là muốn chết!"


Đều nói vợ cả đoan trang, vợ nhỏ kiêu căng. Trước kia Cố Đức Thành coi trọng Cố phu nhân cũng một phần vì tính tình hung hăng này của bà. Biết cương biết nhu, có thể gánh vác được việc lớn. Còn cái loại người tính tình không chắc chắn cứ gió thổi là đổ, đến chăm con còn không chắc tay đừng nói đến việc có thể giúp ông quản lí nhà cửa.


Hồ Ngọc dù sao cũng là tiểu thư khuê các, trước giờ đều chưa từng chịu thiệt, bản thân còn chưa kịp phản ứng đã bị Cố phu nhân đánh cho vài bạt tai, túm lấy vài nắm tóc.


Cả quán đều sợ đến ngây người. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại Hồ Ngọc đã bị đánh đến hoa dung thất sắc, đầu bù tóc rối, cổ cũng bị cào một vết dài, nước mắt giàn giụa. Cố phu nhân ngạo nghễ hừ lạnh, môi đỏ mọng "Phi!" Một tiếng ghét bỏ vào mặt Hồ Ngọc rồi xoay người sách túi bỏ đi.


Không sai, bà hôm nay hẹn Hồ Ngọc ra ngoài chính là để giáo huấn bà ta một trận. Lão Cố nhà bà rõ ràng muốn chậm rãi báo thù nhưng mà cục tức này bà thật sự nuốt không trôi. Không nghĩ tới nữ nhân này cái gì cũng dám nói, lí do bị đánh cũng tự mình


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện