Editor: Aubrey.
"Các cậu mau dừng tay lại!" Ninh Đường kéo Du Dương, người có sức lực lớn nhất ra, sau đó là Đinh Tiểu Tùng và Trình Chiếu Lâm vừa vung quyền vừa chửi bới. Ngay khi bảo an đến, Ninh Đường vội che chở năm đứa trẻ ở sau lưng: "Ai dám động vào bọn họ?!"
Khi ai cũng đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu chuyển sang xấu hổ.
Biết nói thế nào đây, dù sao Đinh Tiểu Tùng cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tuy là người khởi xướng đánh Tô Hàng, nhưng cũng bị hắn đánh lại, còn dễ dàng lật ngược tình thế, đẩy thiếu niên chưa trưởng thành trên người hắn ra. Tiếp theo là đến lượt Du Dương và Trình Chiếu Lâm lao vào đánh Tô Hàng tới tấp, khiến cho những bảo an ở bên ngoài nghe tiếng ồn ào vội chạy vào can ngăn, Tô Hàng nhân cơ hội này tranh thủ đánh lại.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, lúc Tô Hàng được người đại diện của mình, chị Lan nâng lên, mặt mũi của hắn đã sưng vù, thiếu chút nữa ho ra máu.
"Tôi dám động!" Chị Lan vô cùng đau lòng, muốn tiến lên báo thù. Ninh Đường dựa vào ưu thế chiều cao, dễ dàng nắm lấy cổ tay của chị Lan.
Tình cảnh này cứ như phụ huynh thấy con mình bị đánh, bản thân họ cũng lao vào đánh nhau vậy.
"Cậu nhìn xem! Hàng Hàng của chúng tôi bị đánh thành cái gì rồi? Tối nay cậu ấy còn phải đi chụp hình quảng cáo, các người có bồi thường hợp đồng nổi không?!" Bây giờ, chị Lan chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua khi mua nhầm một món hàng giá đắt.
Đây là điều mà Ninh Đường lo lắng, nhưng cậu không thể để mất đi khí thế. Cho dù là cái tên bị đánh sưng vù, hay đám bảo an mập mạp kia, ai cũng không được động vào năm đứa trẻ sau lưng cậu.
"Bên các người chỉ có một người bị thương, còn bên tôi có tận năm người bị thương, ai sẽ chịu trách nhiệm?" Ninh Đường nói tiếp: "Chiều nay, Five Stars cũng có một buổi phỏng vấn. Bây giờ toàn bộ năm người đều bị thương, cô muốn bọn tôi phải làm thế nào?"
Chị Lan hoàn toàn bội phục với sự vô liêm sỉ của Ninh Đường: "Vậy ai là người ra tay trước? Chẳng lẽ là bọn tôi? Rõ ràng là các người!"
"Vậy ai là người mở miệng mắng người trước?!" Ninh Đường liếc Tô Hàng đang đứng ở một bên che mặt: "Đàn anh mà đi sỉ nhục đàn em, bị đánh là đáng đời!"
Chị Lan: "Cậu!"
Ninh Đường: "Chúng ta nói chuyện riêng."
Cứ tiếp tục tranh cãi cũng không phải là cách, chị Lan gật đầu đồng ý, đồng thời yêu cầu bảo an trông chừng Tô Hàng. Còn hai người đại diện thì đi qua một phòng khác, thương lượng cách giải quyết.
Ninh Đường phủ đầu nói: "Nếu như việc này lọt ra ngoài, bên nào cũng chịu thiệt cả. Nghệ sỹ hai bên lao vào đánh nhau, tất nhiên bên truyền thông sẽ điều tra nguyên nhân, tôi hy vọng cả hai chúng ta không làm chuyện hổ thẹn với lương tâm."
Chị Lan đã làm việc cho Tô Hàng nhiều năm, dĩ nhiên rất hiểu tính của hắn. Nếu không phải vì tiền lương, cô đã nghỉ việc lâu rồi.
"Nói tới nói lui, đúng là Tô Hàng gây chuyện trước, nhưng các người ra tay đánh người như vậy là không được."
Ninh Đường cho cô một bậc thang: "Phải, tôi thừa nhận bọn họ bốc đồng. Tuổi còn nhỏ mà nóng nảy như vậy là không được, tôi sẽ giáo dục lại bọn họ."
Sắc mặt của chị Lan bớt gay gắt: "Nhưng các người đã động thủ đánh người, với tính cách của Tô Hàng, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua."
Ninh Đường nói: "Bọn trẻ nhà tôi không phải dân luyện võ, đánh có mạnh bao nhiêu đâu? Tối về lấy trứng gà lăn một chút là được rồi."
Cậu không có nói sai, vết thương trên mặt Tô Hàng vốn không hề nghiêm trọng. Chỉ cần dưỡng hai ngày, dùng phấn trang điểm che lại là không có ai thấy được.
Tuy chị Lan giận thật, nhưng thật ra là vui nhiều hơn. Mấy năm qua làm việc cho Tô Hàng, cô đã chịu không ít uất ức. Hôm nay thấy Tô Hàng bị đánh thành đầu heo, cô có cảm giác rất sảng khoái khi đã báo được thù. Vì vậy, bề ngoài thì cô thực hiện nghĩa vụ của một người đại diện để bảo vệ cho nghệ sỹ của mình, còn trong lòng thì hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Việc này xem như đã được giải quyết một cách miễn cưỡng, chị Lan sẽ chịu trách nhiệm thuyết phục Tô Hàng.
Ninh Đường đi đón Five Stars, sáu người mang theo tâm trạng nặng nề ngồi trên xe. Ninh Đường đưa bọn họ về ký túc xá do công ty cung cấp, người nào về nhà nấy, ai cũng không vui, cũng không ai nói một lời nào.
Ninh Đường bất lực, cậu chịu đựng sự kiệt sức để đi an ủi những đứa trẻ nóng tánh, bốc đồng, nhạy cảm quá mức này: "Tôi nói các cậu đó, có cần đến mức như vậy không? Chuyện có gì to tát đâu? Sau này các cậu nổi tiếng, những chuyện khó chịu như vậy sẽ xảy ra rất nhiều, các cậu bắt buộc phải nâng cao tố chất tâm lý của bản thân. Nếu không, sẽ rất khó tồn tại trong giới giải trí này."
Đinh Tiểu Tùng mở cửa đi ra ngoài, đi tới trước mặt Ninh Đường, tức muốn khóc nói: "Em không cam tâm!"
Trình Chiếu Lâm cũng đi ra, rầu rĩ nói: "Còn em thì có mắt như mù mới đi thích một kẻ như vậy."
"Đúng vậy!" Đinh Tiểu Tùng nói: "Em cũng đã từng thích Tô Hàng, em bị nhiễm bẩn rồi! Oa!!!"
Ninh Đường: "..."
Du Dương, Vương Trì và Khương Âm cũng lần lượt ra khỏi phòng, bọn họ không ngồi trên sofa, mà ngồi thành vòng tròn trên sàn nhà.
Vương Trì ủ rũ hỏi: "Anh Ninh, Tô Hàng có trả thù bọn em không?"
Du Dương bình tĩnh nói: "Với tính khí của hắn, chắc là vậy rồi."
Khương Âm nhìn quả đấm của mình: "Em không hối hận."
Trình Chiếu Lâm: "Em sợ hắn sẽ cáo trạng với Uông tổng, bảo ông ấy đóng băng chúng ta?"
Ninh Đường bật cười: "Không có đâu, tuy Tô Hàng nổi tiếng thật, nhưng Uông tổng cũng không phải quả hồng mềm. Các cậu là những người đã được ông ấy chọn lựa cẩn thận, các cậu còn đang là đối tượng cần ưu tiên bồi dưỡng của công ty. Ông ấy không che chở cho các cậu thì thôi, sao còn đuổi các cậu?"
Bọn họ nhìn nhau, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Ninh Đường an ủi: "Đừng lo nữa, tuy thật tiếc là chúng ta không giành được ca khúc của Cao Phỉ Phỉ, nhưng không phải chỉ có cô ta là người duy nhất biết sáng tác."
"Nhưng mà, liệu thời gian có kịp không?" Du