Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 19


trước sau

Editor: Aubrey.

Sau khi Ninh Đường ngủ dậy, phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.

Nhìn thời gian chỉ mới 6 giờ tối, cậu lấy bánh mỳ trong tủ lạnh ra vừa gặm, vừa kiểm tra lịch trình để chắc chắn sang tuần sau sẽ đi gặp Cao Phỉ Phỉ.

Ninh Đường muốn nhờ cô sáng tác ca khúc đầu tiên cho Five Stars, nhưng cậu chắc chắn đây sẽ là khó khăn không nhỏ. Đầu tiên, cậu và Cao Phỉ Phỉ chẳng quen biết gì nhau, thứ hai, cậu còn đi gây thù với cậu của người ta.

Cậu cũng không thể tiếp tục lấy quan hệ của Bao Minh Minh và Tôn Tình Vũ ra để uy hiếp Trương Chấn Đông được.

Ninh Đường vừa suy nghĩ kế sách, vừa thay đồ. Hôm nay, ở bên ngoài trời hơi lạnh, cậu mặc thêm một cái áo len, khoác thêm một cái áo gió màu đen rồi đi ra ngoài.

Để tránh gặp tắc đường, Ninh Đường sử dụng tàu điện ngầm đến phòng tập vũ đạo của Five Stars.

Khi cậu đến, tất cả các thành viên của Five Stars đang ngồi thành vòng tròn, trò chuyện trong bầu không khí rất vui vẻ.

Ninh Đường đến gần mới nghe được, hoá ra là bọn họ đang định mở một khoá huấn luyện vũ đạo cho Đinh Tiểu Tùng.

Nhắc đến chuyện này, Ninh Đường có nghe nói thiên phú âm nhạc của Đinh Tiểu Tùng rất tốt, cảm quan rất nhạy, còn được giáo viên thanh nhạc khen là có chất giọng rất du dương. Ngay cả đội trưởng Du Dương, người tốt nghiệp từ học viện âm nhạc cũng không bằng.

Tuy nhiên, mặc dù Đinh Tiểu Tùng có cơ thể rất dẻo, nhưng cậu không biết cách phối hợp, mỗi lần tập nhảy là toàn gây cản trở cho nhóm.

Nhưng điều đáng mừng là, vì cậu là thành viên nhỏ tuổi nhất, nên luôn được các anh trong nhóm cưng chiều, ai cũng đặc biệt chăm sóc cho cậu. Nếu không, đời nào bọn họ chịu ngồi xuống chỉ ra từng cái sai cho cậu, còn dạy cho cậu một số kỹ xảo nữa.

Ngược lại, Trình Chiếu Lâm được thiết lập tính cách là một thiếu niên xinh đẹp, lạnh lùng. Thật ra là một người rất hào sảng, cười nói: "Động tác của Tiểu Tùng giống như ma quỷ vào thôn vậy, thật quá ảo diệu, ha ha!"

Nghe cậu nói vậy, tất cả mọi người kể cả Đinh Tiểu Tùng đều bật cười, bầu không khí rất hài hoà. Chưa từng xuất hiện cảnh bất hoà, đánh nhau, đấu đá lén lút hay cấu kết lẫn nhau mà Ninh Đường luôn lo lắng.

Vương Trì thẹn thùng gọi: "Anh Ninh."

Mọi người sững sờ, bây giờ mới thấy Ninh Đường, bọn họ bỏ đồ trên tay sang một bên, đứng dậy chào hỏi.

Ninh Đường nhẹ nhàng cười: "Không sao, tôi chỉ qua xem tiến bộ của các cậu thôi. Rất tốt, có thể chuẩn bị thu âm ca khúc đầu tiên."

Nhắc đến chuyện này, mọi người bắt đầu dồn dập hỏi, Ninh Đường cũng không định giấu, nói: "Tôi định nhờ Cao Phỉ Phỉ sáng tác ca khúc ra mắt cho các cậu, tuần sau tôi sẽ đi gặp cô ấy để bàn bạc."

Đinh Tiểu Tùng thắc mắc vò đầu: "Cao Phỉ Phỉ?"

Du Dương sáng mắt lên: "Là nhạc sỹ Cao Phỉ Phỉ đã từng sáng tác ca khúc cho Tô Hàng sao? Khương Âm! Khương Âm!"

Khương Âm, người phụ trách phần vũ đao đang ngồi dựa vào cửa sát đất ngẩng đầu lên, cậu chậm rãi tháo tai nghe xuống, âm thanh lọt ra bên ngoài. Bài hát mà cậu đang nghe là bài YOU của Tô Hàng, xếp hạng thứ hai trong số các ca khúc hot nhất trên thế giới, là một trong những tác phẩm của Cao Phỉ Phỉ.

Cô là một thiên tài, nhưng tính tình rất kém, sản lượng lại thấp. Mặc dù có rất nhiều cảm hứng, nhưng Cao Phỉ Phỉ có yêu cầu quá cao đối với bản thân, sáng tác bài nào không đạt yêu cầu thì sẽ trực tiếp đốt, tuyệt đối không cho bài hát đó có cơ hội xuất hiện. Bởi vậy, những bài hát mà Cao Phỉ Phỉ sáng tác cho đến nay, không vượt qua mười ngón tay.

Đinh Tiểu Tùng hô to vạn tuế, ba chân bốn cẳng xông lên ôm lấy Ninh Đường: "Quá tuyệt vời! Anh, bọn em sắp được hát ca khúc của Cao Phỉ Phỉ sao? Như vậy, bọn em sẽ ngang hàng với Tô Hàng, bọn em cũng sẽ giống Tô Hàng sao?"

Đinh Tiểu Tùng vốn rất dễ quen thân với người khác, cậu đã tiếp xúc lâu với Ninh Đường. Biết rõ người đại diện này không đáng sợ giống như trong công ty nói, chẳng những không hung ác, lạnh lùng, mà ngược lại rất dịu dàng và thanh lịch.

"Bọn em đều là fan của Tô Hàng." Đinh Tiểu Tùng tự hào nói, những người còn lại dồn dập gật đầu, tràn đầy mê hoặc và sùng bái.

Ninh Đường sửng sốt.

"Đúng vậy." Trình Chiếu Lâm nói: "Em chỉ tình cờ xem qua thôi, rồi cũng bị Tiểu Tùng thuyết phục thành fan của anh ấy. Giọng nói của Tô Hàng quá êm tai, phải không? Ôi chao! Đột nhiên em cảm thấy giọng nói của anh Ninh cũng hay lắm, rất nhẹ nhàng!"

Vương Trì rụt rè gật đầu: "Tô Hàng vừa đẹp trai, vừa hát hay, còn rất có tài. Ngoại trừ ca khúc ra mắt là do Cao Phỉ Phỉ sáng tác, còn lại đều là tự tay anh ấy sáng tác."

Trình Chiếu Lâm gật đầu: "Tính cách cũng dịu dàng nữa, nghe nói anh ấy rất chiều fans của mình. Gặp ai cũng nhiệt tình, giống như chỉ gặp một người hàng xóm vậy."

"Tôi đã xem cuộc phỏng vấn của anh ấy rồi, anh ấy cư xử rất tốt, còn hòa nhã và hào phóng. Cũng vì vậy, mà tôi đã trở thành fan hâm mộ của anh ấy." Du Dương kích động nói.

"Anh Ninh! Chắc anh đã được gặp Tô Hàng ở ngoài đời rồi phải không? Anh ấy như thế nào? Có phải ở ngoài còn đẹp hơn trên ti vi không?"

Những fan hâm mộ này đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng và mong chờ, Ninh Đường muốn nói lại thôi, cặp mắt sáng của cậu hiện lên sự bất lực: "Đúng vậy, người thật đẹp hơn trên ti vi nhiều."

Mọi người nghe vậy, càng hưng phấn.

Đinh Tiểu Tùng: "Em muốn gặp Tô Hàng quá!"

Khương Âm: "Không biết sau này có cơ hội được gặp không."

Vương Trì: "Tôi rất yêu Tô Hàng!"

Ninh Đường thầm tự an ủi mình, không cần giận làm gì. Trên đời này, thiếu gì người ở ngoài nhìn thì thế này, bên trong thì thế khác. Khoảng cách giữa nghệ sỹ và người thường sản sinh ra cái đẹp, nhưng sự thật không có mấy ai hoàn mỹ, Tô Hàng chỉ là một trong số đó thôi.

***

Đạo diễn tự tay rót rượu cho Cố Quân Dao, lấy danh nghĩa là trò chuyện nhưng thật ra là muốn cầu người. Liên tục đề cập đến bộ phim lần này của ông hay đến cỡ nào, đội ngũ sản xuất mạnh như thế nào, nội dung được chuyển thể từ tiểu thuyết. Thậm chí, sau khi phim được phát hành, sự nghiệp của anh sẽ thăng hoa đến cỡ nào.

Cố Quân Dao chỉ trả lời qua loa, anh nói một tiếng xin lỗi, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh nữ, anh tình cờ nghe thấy hai người phục vụ đang tranh thủ trò chuyện trong lúc nghỉ ngơi.

"Thiệt hay giả vậy? Sao Trương Chấn Đông bỉ ổi quá vậy?"

"Là thật đó, lúc đó người phục vụ trong căn phòng đó là anh trai tôi, anh tôi còn thề với tôi đó là sự thật. Ánh mắt của ông già Trương Chấn Đông đó nhìn người đại diện kia rất gian xảo, gì mà mời người ta uống rượu, tán gẫu, nếu tối có rảnh thì chơi vài trò lành mạnh hơn. Ui! Ghê quá! Cặp mắt dê xồm đó cứ dính vào người ta."

"Một ông già bụng phệ vậy mà dám mơ tưởng ăn thịt một thiếu niên trong sáng, thật là không biết xấu hổ! Sau đó thì sao? Đừng nói hai người họ thật sự..."

"Chắc là không đi đâu, anh của tôi nói là người đại diện kia đi trước, Trương Chấn Đông ngồi một lúc rồi mới đi. Hình như hai người còn cãi nhau một trận, mà tôi không ngờ người đại diện đó vậy mà không khuất phục trước cường quyền, thật mạnh mẽ!"

"Quá tuyệt vời! Ha ha ha!"

Ánh mắt của Cố Quân Dao lấp loé, anh bình tĩnh đến lạ thường, trông như không có chuyện gì xảy ra. Cứ như thể anh đang ngồi trên ban công, với một tách cà phê dưới ánh nắng cuối chiều vậy, bình tĩnh và thư thái.

Anh lạnh lùng gọi một cú điện thoại: "Đạo diễn của "Biển Sâu" đã có thâm niên hơn 30 năm, ông ta có đầy đủ trình độ và kinh nghiệm, tài năng rất tốt, không thể chôn vùi."

Ngay sau đó, một cuộc điện thoại khác gọi tới, Cố Quân Dao nhìn tên hiển thị trên màn hình, không do dự cúp máy.

***

Tô Hàng nhìn màn hình điện thoại trở lại bình thường, tức đến mức muốn khóc.

Cùng lúc đó, người đại diện của hắn, chị Lan mang mấy cái hộp các tông bước vào: "Hàng Hàng, đây là quà của người hâm mộ gửi cho cậu."

Chị Lan mở một hộp ra, lấy ra một con gấu lông nhung cao bằng nửa người: "Hàng Hàng?"

"Ồn ào quá! Tôi nghe rồi!" Tô Hàng tức giận, vén chăn ngồi dậy khỏi sô pha.

Chị Lan sửng sốt khi thấy trong phòng khách bừa bộn, vội đặt con gấu bông lên sô pha trước, sau đó nhặt mấy cái lon rơi khắp sàn: "Cậu làm sao vậy? Hai ngày nay cậu ở nhà uống rượu sao? Uống nhiều như vậy làm gì?"

Tô Hàng hừ lạnh, tuy ở nhà suốt ba ngày nhưng vẫn không ảnh hưởng đến nhan sắc của hắn, vẫn tươi tỉnh như thường: "Chị là cha hay là mẹ tôi? Sao hỏi nhiều quá vậy?"

Chị Lan im lặng, mím môi, lẳng lặng nhặt mấy cái lon trên bàn.

"Chị đi đi, đừng làm phiền tôi nữa." Tô Hàng nằm xuống.

Chị Lan bất đắc dĩ nói: "Hàng Hàng. Hôm nay cậu có công việc mà, cậu phải đi thu âm, cậu quên rồi sao?"

Tô Hàng không để ý tới, không nhúc nhích.

Chị Lan thận trọng nói: "Nếu như cậu chán quá thì lại đây mở quà đi, cậu thấy không? Quà nhiều như thế này, tất cả là của fan hâm mộ tặng cho cậu, không phải cậu rất thích nhận quà sao?"

Tô Hàng không thể nhịn được nữa, nổi giận đứng lên, túm lấy con gấu bông bên cạnh ném ra ngoài cửa sổ, rơi thẳng xuống bể bơi ngoài trời.

Chị Lan sợ hãi: "Tô Hàng! Cậu bị sao vậy? Đó là quà của một fan ở Hàn Quốc gửi chuyển phát nhanh quốc tế đến cho cậu, cậu không thích thì có thể không nhận mà, sao lại giày xéo tâm ý của người ta như vậy?"

Hai mắt Tô Hàng đỏ lên: "Không thích? Chị không thích thì cút ngay cho tôi!"

Cũng may, chị Lan là một người cứng rắn, không phải là loại con gái mỏng manh dễ vỡ. Cô đã nghe quen những lời lẽ vô tình của Tô Hàng, cô xuống nhà bếp lấy một cái túi đựng rác, lấy hết rác ở trên bàn cho vào túi. Đột nhiên, cô nhìn thấy thứ gì đó ở trong rượu đổ trên mặt đất, hoá ra là tàn thuốc.

Chị Lan vội vàng dọn sạch những bao ni lông lớn nhỏ trên bàn, cuối cùng cũng tìm thấy rất nhiều tàn thuốc bị vùi lấp bên dưới.

Dù tính tình có tốt đến đâu, chị Lan cũng nhịn không được nổi đoá: "Tô Hàng! Cậu là ca sỹ đó, cậu kiếm được tiền là dựa vào cổ họng của cậu đó, hiểu không?! Cậu uống rượu thì tôi không tính, nhưng tại sao lại hút thuốc? Còn hút hết hai bao trong một đêm, cậu muốn chết à? Muốn phá hỏng cổ họng của mình sao?!"

Tâm trạng của Tô Hàng đang rất kém, rất cần một người để xả giận, chị Lan xui xẻo lắm mới nằm ngay họng súng của Tô Hàng. Hắn không nhịn được nữa, tức giận la lên: "Tên họ Ninh kia dám giáo huấn tôi! Cố Quân Dao cũng giáo huấn tôi! Bây giờ ngay cả chị cũng giáo huấn tôi! Tôi muốn làm cái gì mặc kệ tôi! Tôi hút thuốc thì sao? Người trưởng thành ai mà không hút thuốc? Đâu phải chỉ có một mình tôi? Chị lấy tư cách gì mà mắng tôi?!"

Chị Lan vừa trải qua một trận giận chó đánh mèo, giận đến nỗi nói không ra lời.

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Hàng vang lên, hắn tức giận cầm lên nhìn. Trong lúc chị Lan đang mặc niệm cho cái điện thoại vô tội kia sắp phải hi sinh... Chỉ thấy, Tô Hàng không có ném điện thoại đi.

Hắn cầm điện thoại đi lên lầu.

Chắc là có chuyện riêng cần nói, không muốn để cho một người đại diện như cô biết, chị Lan không thèm quan tâm.

Tô Hàng điều chỉnh cảm xúc, trả lời: "Alo? Phỉ Phỉ?"

Bên kia im lặng vài giây, sau đó, một giọng nữ khiêm tốn từ đầu dây bên kia vang lên: "Tôi vừa sáng tác xong ca khúc mới, bây giờ khắp nơi đang tranh giành, đặc biệt là Ninh Đường của công ty giải trí Kim Sa. Cậu ấy hẹn gặp tôi vào tuần sau, nhưng tôi định để lại cho cậu."

Bây giờ, chỉ cần nghe đến hai chữ Ninh Đường là Tô Hàng chỉ muốn ăn thịt người. Hắn siết chặt điện thoại, cười lạnh, giọng điệu đầy châm chọc: "Định cái gì mà định? Cô phải đưa nó cho tôi!"

Ninh Đường dám cướp tài nguyên với mình, thật không biết tự lượng sức!

"Tô Hàng." Cao Phỉ Phỉ gọi.

"Sao vậy?"

"Tôi rất có lòng tin với bài hát này, nó sẽ khiến cho cậu tiến xa thêm một bước nữa, nó sẽ trở thành một cú hit lớn trong làng nhạc Trung Quốc. Cho nên..."

"Cái gì?"

"Đây là bài hát cuối cùng." Cao Phỉ Phỉ kiên quyết nói: "Sau này, tôi muốn độc lập sáng tác nhạc, tôi sẽ không nghe lời cậu nữa."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện