Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

757: Chữa Bệnh Mà Còn Bị Giảm Tuổi Thọ


trước sau

Advertisement


Sáu năm không về kinh, về kinh giết sáu người!
Yến Kinh! Tôi tới đây!

Có tiếng hu hu vọng tới.

Mạc Phong vội mở mắt nhìn xung quanh.

Trời đã tờ mờ sáng.

Khi anh định ngồi dậy thì bỗng thấy có thứ gì đó dán chặt lên người mình.

Anh cúi đầu thì thấy Tần Lam đang ôm lấy cổ anh, rúc người vào lòng anh.

Có lẽ do Mạc Phong vừa cử động khiến cô giật mình, và thế là càng ôm anh chặt hơn.

Trước đó họ đã ngủ thiếp đi.

Anh quay qua nhìn Trương Phong thì thấy hắn cũng đang co người nằm lạc lõng một góc.

Đây là biểu hiện của việc cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Mạc Phong nhìn hắn và huýt sáo.

Trương Phong lập tức ngẩng đầu: “Mạc…”
Hắn chưa dứt lời thì Mạc Phong đã đưa tay ra dấu im lặng.

Hắn vội vàng nuốt lời ngược vào trong.


Đúng lúc này, có tiếng cửa mở.

Cạch!
Ông cụ bước ra ngoài khẽ ho một tiếng: “Được rồi, không sao rồi, mau đưa cậu ta đi đi!”
“Tỉnh rồi à? Nhanh vậy sao? Ông được đấy!”, Mạc Phong vỗ vai ông ta cười xấu xa.

Nhưng Nghiêm Chính Phu không có tâm trạng nói đùa với anh.

Ông ta chỉ phất tay hừ giọng: “Đưa thứ tôi muốn tới cho tôi là được, những chuyện khác đừng có tỏ ra thân mật quá, cái thân già của tôi không gánh vác nổi đâu!”
“Nghe ông nói kìa, ông yên tâm, tôi sẽ tìm được Bạch Phật Thủ cho ông.

Còn nếu không được thì tôi chuyển khoản cho ông mà”.

“Tôi đã sớm coi tiền như cỏ rác, tiền không còn ý nghĩa gì với tôi nữa!”
“…”
Làm màu, làm màu đỉnh của chóp!
Tôi không có hứng thú với tiền, tôi chưa từng động vào tiền bao giờ.

Đúng là vô tình làm màu chính là đòn tấn công chí mạng.

Trương Phong nhếch miệng khẽ cười: “Ông già, ông đừng làm màu nữa.

Có tiền thì cái gì mà chẳng có được, có xe, có nhà, có gái.

Mặc dù ông không thể kết hôn nhưng vẫn chơi được mà! Đừng nói với tôi là ông từng này tuổi rồi vẫn là ‘giai tân’ đấy nhé!”
Vụt!
Một đạp!
Trương Phong còn chưa dứt lời thì đã bị đá bay ra ngoài.


Tốc độ của cú đá nhanh đến mức Mạc Phong còn bất ngờ.

Quá nhanh!
Xem ra ông cụ ngày ngoài là bác sĩ thì còn là một người luyện võ.

“Khốn nạn! Đánh lén thì giỏi giang cái nỗi gì, có giỏi thì một đấu một xem!”, Trương Phong lồm cồm bò dậy, tức giận quát.

Thấy hắn định lao lên, Mạc Phong bèn gằn giọng: “Đủ rồi! Mới sáng sớm ra, đánh đấm cái nỗi gì?”
Sau đó anh quay qua cười khách khí với ông cụ: “Thật ngại quá.

Ông yên tâm, dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ tìm được Bạch Phật Thủ cho ông!”
“Ừ! Cũng đàng hoàng đấy.

Tôi thích cậu.

Chỉ cần cậu có thể tìm được Bạch Phật Thủ cho tôi thì coi như tôi nợ cậu ân tình, sau này có việc gì đều có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào!’, Nghiêm Chính Phu phất tay hừ giọng.

Mặc dù giọng điệu ông ta vẫn chứa đựng sự khinh thường nhưng cũng đỡ hơn trước đó nhiều rồi.

Tần Lam dìu Tiểu Vương ra khỏi phòng.

Lúc này, những đốm ban trên người cậu ta cũng mờ dần nhưng làn da thì vẫn có trắng bệch.

Nhất là khuôn mặt, rõ ràng là thiếu dương khí.

“Đại sư, cậu ấy không sao rồi chứ?”, Tần Lam ngẩng đầu hỏi.

Ông ta chắp tay sau lưng khẽ thở dài: “Không sao rồi, coi như là tổn thọ hai mươi năm đổi lấy một mạng người, thường ngày phơi nắng nhiều một chút để giúp bổ sung dương khí!”
“…”
Mạc Phong và Trương Phong nghe xong bèn nhìn nhau.

Mẹ kiếp, chữa bệnh mà còn bị giảm tuổi thọ, hơn nữa còn giảm hai mươi năm!
Nếu là người khác, chắc chắn Mạc Phong sẽ cho rằng họ nói phét nhưng ông cụ này anh nhìn là biết, chắc chắn là có bản lĩnh.

Vì tối qua Tiểu Vương còn không khác gì xác sống mà chỉ một lúc đã được ông ta cứu sống..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện