Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Ai Mà Không Thích Cao Thủ


trước sau

Advertisement


**********
Năm đó đối phó với Cổ Chính Thuần, ông ta sử dụng có sáu con dao bay mà ba người đã đánh không nổi.

Giờ đối phó với Cổ Chính An với chín con dao mà lại chỉ có hai người thì e rằng…
Triệu Vô Cực nuốt nước bọt: “Sở này! Gã này muốn giết người rồi!”
“Tôi cũng thấy rồi! Chú ý vào! Trên chín con dao của hắn có khắc phù văn, uy lực cực mạnh, hơn nữa chắc chắn hắn còn tàn nhẫn hơn cả anh trai mình! Ông đi trước đi, tôi chặn lại cho ông!”, Sở Nam Thiên đeo bộ răng thép vào tay, như vậy nếu ông ta bị Sở Nam Thiên đấm trúng thì sẽ bị vỡ lục phủ ngũ tạng.

Trước đó hắn không lấy ra dùng vì thực ra chỉ định trêu đùa đám người này và để dụ Mạc Phong xuất hiện là được.

Nhưng không ngờ nhà Mộ Dung mời được cả Cổ Chính An.

Đây vốn chỉ là một vở kịch, thật không ngờ diễn biến thành ra thế này.

Cũng phải trách họ đã quá khinh suất khi tới Giang Hải.

Hơn nữa họ còn nghĩ nếu không đánh được thì có thể chuồn.

Thế nhưng dao bay của nhà họ Cổ rất khó xử lý, chúng giống như máy truy vết, có thể bám sát bạn.

“Ông đi trước đi, để tôi chặn lại cho!”,
Triệu Vô Cực lấy một thanh kiếm ngắn từ trong túi sau lưng ra.


Thế nhưng Cổ Chính An chỉ bật cười ha hả: “Yên tâm đi, không ai đi được đâu! Không một ai hết!”
Vụt!
Chín con dao đồng loạt di chuyển.

Một luồng khí lưu vô cùng sắc bén dâng lên cuồn cuộn trong đại sảnh.

Đừng nói là bị dao cứa phải, chỉ cần đến gần thôi thì luồng gió kia cũng đủ khiến người ta bị thương rồi.

Mộ Dung Trầm Chương lúc đầu còn không tin và cũng không để ý, nhưng giờ đến tay áo anh ta cũng bị luồng gió sắc bén kia rạch rách.

“Cậu chủ! Chúng ta tránh qua một bên đi!”, quản gia thấy vết thương trên cánh tay anh ta bèn vội vàng lên tiếng.

Anh ta khẽ gật đầu: “Nhà họ Cổ đúng là danh bất hư truyền.

Thật không hiểu một gia tộc lợi hại như vậy mà lại sa sút thành ra thế kia!”
“Năm xưa không phải nhà họ Mạc cũng rất khủng khiếp sao? Đến cuối cùng cũng vẫn sụp đó thôi!”
“Nói cũng phải! Có được giang sơn thì dễ mà giữ được mới khó!”
“…”
Anh ta vội vàng lùi tới phạm vi an toàn.

Cổ Chính An cũng mới tới Giang Hải không lâu.


Anh ta vốn cũng không định thu nạp ông ta, vì dù sao danh tiếng nhà họ Cổ cũng không được tốt lắm.

Nghe nói nhà họ đã đắc tội với gia tộc nào đó nên bị phong sát.

Nhà Mộ Dung cũng không muốn dính vào thị phi, thế nhưng sau khi chứng kiến khả năng công phu của Cổ Chính An thì đã không nhịn được mà chấp nhận giữ lại ông ta như một con át chủ bài.

Chỉ cần ông ta chịu giúp nhà Mộ Dung thì sau này có chuyện gì lớn họ sẽ không còn phải lo lắng tới việc không tìm được cao thủ nữa.

Vì vậy họ đề nghị trả ông ta mỗi năm hai mươi triệu tệ.

Với người bình thường, số tiền này không hề nhỏ.

Nhưng đối với một gia tộc trước đây khá giàu có như nhà họ Cổ thì cũng bình thường.

Vì dù họ chỉ là gia tộc tuyến ba, không bằng nhà Mộ Dung thì cũng không hề kém đám người Tống Thanh Sơn là bao.

Thậm chí, số tiền này còn là nỗi sỉ nhục đối với ông ta.

Nhưng cũng hết cách rồi.

Giờ đến nhà họ Cổ còn khó tự bảo vệ mình
Rất nhiều người trong nhà đã tới gia tộc khác làm việc.

May mà đao pháp của họ không tệ nên có rất nhiều gia tộc chịu thuê dùng.

Ai mà không thích cao thủ.

Thời đại này, bạn nắm giữ càng nhiều cao thủ trong tay thì bạn càng mạnh..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện