Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Đồng Quy Vu Tận?


trước sau

Advertisement
Diệp Vi Vi bị xương trắng bắt lấy, kéo lê trên mặt đất, trên người cô sớm đã không có bất luận vật gì để che đậy thân thể, da thịt mềm mại bị sàn nhà cọ xát ra vô số vết thương nho nhỏ, nóng rát đau đớn, đợi đến khi dừng lại, thở hổn hển một hơi, ngay cả hô hấp cũng đau, cô ngước mắt, thứ cô trông thấy chính là gương mặt lạnh lẽo tinh xảo kia của Phong Sở Ý, cặp mắt đen kịt mà ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy đáng sợ kia, thậm chí, khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Diệp Vi Vi thì, trở nên cong cong.

Phong Sở Ý vươn tay, giơ mặt nghiêng đã máu me nhầy nhụa của Diệp Vi Vi lên, hơi thở âm lãnh của cô ta làm cho thân thể mà Diệp Vi Vi cho rằng đã không có cảm giác kia lại lần nữa rùng mình một cái: "Anh cả vẫn luôn phòng bị tôi như vậy, không nghĩ tới, đến cuối cùng, là cô giúp tôi một ân huệ lớn. Tôi muốn cảm ơn cô, giúp tôi giam lại thân thể của anh cả, nếu không thì, tôi làm sao có thể hấp thụ tất cả những tên bên ngoài vẫn luôn tự do có gan không nghe lời tôi kia, lại làm sao trở nên mạnh mẽ như vậy cơ chứ, tuy nhiên, tôi cũng rất tức giận."

Cặp mắt cong cong làm ra hình dạng cười cười kia, bỗng nhiên như biến thành rắn vậy, ngưng tụ ra mũi nhọn sắc bén: "Anh cả là của tôi, tôi là xương của anh cả, ý nghĩa tồn tại của tôi, chính là ở bên cạnh anh ấy, sao cô có thể chạm vào anh ấy, sao cô lại có thể làm anh ấy không có chút phòng bị nào với cô, cô cũng giống những người phụ nữ kia, đều đáng chết!"

"Những cô gái đó, là do cô giết"

Diệp Vi Vi vốn dĩ chỉ đang nằm nghe kịch một vai của Phong Sở Ý, nhắm mắt chờ chết, sự tồn tại vượt qua lẽ thường như vậy, lại còn có thể khống chế nhiều quỷ quái đến vậy, ngay cả những cảm xúc như sợ hãi, phản kháng linh tinh, Diệp Vi Vi cũng đều không còn nữa, thế nhưng, khi cô nghe thấy câu nói cuối cùng kia của Phong Sở Ý, vẻ ngạc nhiên vẫn hiện lên trên mặt.

"Cô lừa tôi!"

Ngoài dự liệu của chính mình, giọng nói của Diệp Vi Vi cực kỳ sắc nhọn.

"Là tôi giết, thì thế nào? Ai bảo bọn họ vô dụng như vậy, ít nhất không giống hữu dụng như cô, có thể làm anh cả đánh mất phòng bị, đồ vô dụng, giá trị thặng dư duy nhất, còn không phải là làm đồ bổ cho tôi sao?"

Phong Sở Ý vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi một chút, làm ra vẻ mặt say mê: "Lại nói tiếp, cô còn từng gặp được các cô ấy rồi đó, cô trong phòng tắm kia, bị tôi từng chút, từng chút một đào rỗng nội tạng, kêu rên mà chết, cô gái vừa nãy kia, bị tôi đóng đinh trên trần nhà, làm cô ta đổ máu mà chết, trong vườn hoa hồng thì tương đối nhiều, tôi nghiền máu thịt của bọn họ thành bùn, hoa hồng nở ra, quả nhiên rất đẹp, đáng tiếc, anh ấy vậy mà lại tặng hoa hồng cho cô!"

"Không phải tôi lừa cô, mà là cô, cũng giống như những người phụ nữ kia, coi trọng chính mình hơn coi trọng anh ấy nhiều, là do cô ích kỷ, đã khiến cô lựa chọn tin tưởng, là do anh ấy ngu xuẩn, làm cho anh ấy lựa chọn tin tưởng, mỗi một lần, các cô đều sẽ lựa chọn phản bội, chỉ có tôi, tôi sẽ không phản bội anh ấy, tôi thật sự không hiểu, sao anh cả còn chịu nhớ kỹ sau bao lần giáo huấn."

Tay của Phong Sở Ý đột nhiên nắm lấy đầu tóc của Diệp Vi Vi, da đầu Diệp Vi Vi bị xé rách , đau, cô bị bắt ngửa đầu, đối diện với cặp mắt đen kịt không có tròng trắng kia của Phong Sở Ý, tăm tối như vậy, đáng sợ như vậy, như là có thể cắn nuốt linh hồn của con người: "Anh ấy ở đâu?"

"Anh ấy đâu rồi?"

Tiếng nói của Diệp Vi Vi run run, hỏi lại một lần, 'anh ấy', là chỉ Phong Sở Mạc, Phong Sở Ý trước mặt cô, căn bản chỉ là một con quỷ dữ khoác da người, giờ khắc này, cô sợ hãi đến nỗi toàn thân đều đang run rẩy, nhưng, Diệp Vi Vi đột nhiên lại muốn hỏi một tiếng, hỏi xem người đàn ông bị cô ám toán kia, hiện giờ như thế nào.

"Anh ấy? Anh ấy sẽ cùng hòa làm một thể với tôi."

Phong Sở Ý cười tủm tỉm, ngón tay di động đến ngực Diệp Vi Vi: "Cảm ơn cô cắm cây trâm đó vào ngực của anh cả, để biểu đạt sự cảm kích, tôi sẽ từ từ tra tấn cô, cô nói xem, trước tiên, tôi móc trái tim cô ra nhé, thế nào?"

Móng tay sắc nhọn đột nhiên dài ra từ đầu ngón tay tinh tế tái nhợt, giống như lưỡi dao sắc bén, Phong Sở Ý gần như là hưởng thụ, từ từ, chậm rãi, đưa đầu ngón tay về phía ngực Diệp Vi Vi, trực cắm vào: "Yên tâm, cô tiếp nhận âm khí của anh cả rồi, so với người bình thường, cô sẽ không dễ dàng chết đi, tôi rốt cuộc lại có thể chơi một lần thật tận hứng, thật vui vẻ."

Ngực lạnh lạnh, đôi mắt Diệp Vi Vi tuyệt vọng nhắm lại.

Nụ cười của Phong Sở Ý hài hước mà ác độc, cái cảm giác đầu ngón tay chậm rãi xuyên vào máu thịt ấm áp này, thật là làm cho người ta mê luyến.

Trên mặt Phong Sở Ý lộ ra một chút hoài niệm cùng sung sướng.

"ẦM!" Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay khi Phong
Advertisement
Sở Ý cho rằng Diệp Vi Vi cũng không dám phản kháng nữa, thì Diệp Vi Vi đột nhiên dời thân mình đi, móng tay của Phong Sở Ý phụt một tiếng, rút ra, mà tay của Diệp Vi Vi, lại nhanh chóng túm chặt đầu tóc của Phong Sở Ý, xoay người, đánh về phía Phong Sở Ý, nhào một cái làm đối phương đổ gục, một ngụm cắn trên cổ đối phương, trong mắt Diệp Vi Vi, là hận ý mãnh liệt, ngoài ra, còn có một tia áy náy mà ngay cả chính cô đều không phát hiện.

"Cô, cái đồ tiện nhân này!"

Diệp Vi Vi cắn xuống máu thịt trên cổ Phong Sở Ý, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây, trên mặt Phong Sở Ý hiện lên vẻ tức giận, một phen vứt Diệp Vi Vi ra, năm ngón tay đột nhiên đào về phía ngực của Diệp Vi Vi.

"Đừng!"

Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, anh ta gắt gao nắm lấy hai tay của Phong Sở Ý, giam cầm cô ta trong ngực: "Sở Ý, đừng giết người nữa!"

Là Phong Sở Ca, trên mặt anh ta, tất cả đều là cầu xin, đau khổ và tình ý: "Sở Ý, anh ở lại bên em, anh ở lại nơi này, ở bên em mãi mãi không được sao? Đừng giết người nữa, bọn họ đều không nên chết, đáng chết chính là người nhà họ Phong, nha họ Phong chỉ có một cái người sống là anh, anh chết, hết thảy đều có thể giải thoát rồi, Sở Ý, anh cầu xin em, đừng giết người nữa."

Đáng tiếc, Phong Sở Ý căn bản không cảm kích: "Cút ngay!"

Móng tay sắc bén xẹt qua cổ của người đàn ông, máu tươi phun ra, Phong Sở Ca lại cắn chặt răng, chặt chẽ trói buộc Phong Sở Ý vào trong ngực: "Cô đi mau!"

Đây là nói với Diệp Vi Vi.

"Xin lỗi."

Giọng nói của Phong Sở Ca mỏng manh, không biết là đang nói với Phong Sở Ý, hay là đang nói với Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi ngồi dậy, chạy về phía ngược với phía của Phong Sở Ý, Phong Sở Ca, lần này tôi tha thứ anh, anh phải sống sót đấy.

Trên má Diệp Vi Vi ướt dầm dề, không biết là máu hay là nước mắt, cô chỉ có thể dùng sức chạy, ai, cô cũng không giúp được.

Móng vuốt của Phong Sở Ý cắm vào da thịt của Phong Sở Ca: "Phong Sở Ca, anh cũng coi trọng tiện nhân kia, các người đều đáng chết!"

Tiếng nói sắc nhọn của phụ nữ nổ vang ở sau lưng.

Cùng với nó, là tiếng kêu rên yếu ớt thống khổ của Phong Sở Ca ở sau người.

Gió âm sau lưng cuồng loạn, Diệp Vi Vi bị cơn gió phác gục trên mặt đất, hung hăng đập lên sàn nhà, tất cả trước mắt đều là màu đen đang lan tràn, hơi thở âm u lạnh lẽo nhẹ nhàng phất qua trên má, gương mặt vốn đã đau đến mất đi cảm giác lại cảm nhận được tư vị tê tê ngứa ngứa, đó là máu thịt đang mọc ra, trong lúc hoảng hốt, Diệp Vi Vi giống như thấy được cái người bị cô thương tổn, lại bị màn sương màu xanh đóng băng lại kia, đang xuất hiện ở trước mắt mình: "...... Mạc"

Cái tên ngậm giữa môi chưa bao giờ gọi ra một tiếng kia, từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng chưa từng ra khỏi miệng, Diệp Vi Vi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Thân ảnh cao gầy thon dài của người đàn ông hơi nhàn nhạt, như là một bóng dáng không chân thật vậy, trong hoảng hốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua thân mình của anh, chiết xạ ra một chút ánh sáng màu vàng kim.

Anh nhìn cô chăm chú, vết thương trên người trên mặt đã biến mất, vẫn là một thân da thịt trắng như tuyết khiến cho anh yêu thích không buông tay kia, tự giễu cười một tiếng, trong mắt người đàn ông hiện lên một vệt cô đơn.

Răng rắc một tiếng, là tiếng gạch đá rơi xuống đất, sau đó, một tiếng tiếp theo một tiếng. là âm thanh của sự hủy diệt.

Một cái thảm dừng trên cơ thể trần trụi của Diệp Vi Vi: "Đưa đi."

Giọng nói của Phong Sở Mạc như là cách một tầng mây mù, mờ ảo, không chân thật, còn anh thì đi về phía sâu trong tòa nhà, còn Diệp Vi Vi, thì bị một cơn gió âm cuốn ra căn nhà này.

"Tại sao! Tại sao anh không có bị giam lại! Trái tim của anh không phải nhược điểm của anh hay sao?"

"Tôi chưa nói với cô, là tôi không hề có trái tim sao?"

Tiếng thét chói tai của người phụ nữ vang vọng toàn bộ tòa nhà: "Không! Đừng! Anh cả, em chết rồi anh cũng không sống được!"

"Phong Sở Ý, hai người chúng ta, chưa bao giờ nên tồn tại trên đời này."

Cánh tay gần như trong suốt kia của Phong Sở Mạc, cắm vào vị trí trái tim kia của người phụ nữ, năm ngón tay nắm chặt, oán khí càng kịch liệt hơn âm khí bùng nổ vừa nãy, nháy mắt bị kíp nổ.

Dưới lực đánh vào mãnh liệt ấy, tất cả những thứ tồn tại trong tầm mắt, toàn bộ bị dập nát.

Editor: Nguyệt Trường Ly

Đăng tại Việt Nam Overnight truyện

Truyện convert hay : Thần Y Bỏ Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện