Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Vi Vi, Đừng Đi.


trước sau

Advertisement
"Grrr!"

Một tiếng gầm rú người bình thường không thể nghe thấy tràn ra giữa môi răng của người đàn ông, Diệp Vi Vi bị ném mạnh vào một góc của quan tài, xương cốt bị va đập đến đau đớn.

Diệp Vi Vi trơ mắt nhìn cái trâm bén nhọn kia, hung hăng cắm trên ngực của người đàn ông, hắc khí không ngừng toát ra, bay ra bên ngoài, khuôn mặt mới vừa rồi còn tuấn tú giống như người sống kia, giờ này khắc này, đã bị từng sợi khí màu đen lan ra, bên trên khuôn mặt tái nhợt kia, phác họa ra từng vết, từng vết hoa văn quỷ dị, tựa như cây dây leo, bao trùm hơn nửa khuôn mặt của người đàn ông.

Hơi thở âm lãnh lần đến từng góc một, hỉ phục màu đỏ và man lụa hóa thành bột mịn, làn sương mỏng manh màu xanh lá từ bên ngoài thân thể của người đàn ông tràn ra, lan rộng ra chung quanh.

Toàn bộ thân mình của Phong Sở Mạc, tính cả mỗi một nơi mà tầm mắt của cô có thể thấy tới được, đều bị làn sương mỏng màu xanh lá này đóng băng, chỉ duy nhất trên người của Diệp Vi Vi, là không có chút sương xanh nào.

Hơi thở lạnh lẽo hóa thành cuồng phong, bắt đầu bay múa, giọng nói của người đàn ông nặng đến phát lạnh: "Em phản bội tôi!"

Nắp quan tài mà Diệp Vi Vi vừa nãy dùng ra cả sức lực uống sữa từ bé nhưng cũng chỉ có thể đủ để đẩy ra một chút xíu kia, nay đã bị gió âm đột nhiên xốc lên.

"Sao em có thể phản bội tôi"

Đôi mắt của người đàn ông quay cuồng màu đỏ tựa như máu, tay của anh đặt lên cổ Diệp Vi Vi, một loại cảm giác hít thở không thông thổi quét cả người Diệp Vi Vi, đó là cảm giác cái chết gần kề.

"Ư, buông, tay"

Tay Diệp Vi Vi vẫy vùng lung tung, muốn bẻ tay của người đàn ông ra, lại chỉ phí công, nơi cổ cô bắt đầu xuất hiện dấu vết xanh tím, hô hấp càng ngày càng gian nan, giữa lồng ngực kia, như chỉ còn có một chút hơi thở vậy, phảng phất như ánh nến lung lay trước gió vậy, hổn hển, hổn hển mà kéo dài hơi tàn, tay cô chậm rãi, dần dần vô lực buông xuống.

Cặp mắt xinh đẹp trong trẻo kia của cô gái, dần dần bị màu xám trắng bao trùm, sức sống sôi nổi tràn đầy sinh mệnh trong đôi mắt ấy mà anh thích nhất kia, sắp tiêu tán.

Tay Phong Sở Mạc đột nhiên vung lên, ném cô ra phía ngoài: "Cút!"

Diệp Vi Vi bị vứt ra quan tài, cũng lăn mất mấy vòng.

"Khụ khụ"

Hai tay Diệp Vi Vi ôm lấy cổ của chính mình, dùng sức sặc khụ hai tiếng, cả lồng ngực lẫn yết hầu hai nơi ấy, đều đau đến tê tâm liệt phế, lại cũng đành phải vậy, Diệp Vi Vi tùy tay túm chặt một cái màn màu đỏ, bao vây lấy thân thể mình xong, lập tức thất tha thất thểu chạy ra bên ngoài.

"Vi Vi"

Phong Sở Mạc nhìn bóng dáng chạy thẳng một mạch cũng không quay đầu lại của Diệp Vi Vi, vươn bàn tay ra, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn là biểu tình nhạt nhẽo mà âm lãnh, thế nhưng, trong cặp mắt đỏ bừng bừng như muốn nhỏ máu kia, thứ tràn ra, lại là sự cầu xin, rắc rắc, tiếng động rất nhỏ vang lên, ngay sau đó, cả cái tay kia, cũng bị màn sương màu xanh lá bao trùm.

Đừng đi.

Anh đã không đủ sức để nhúc nhích, vẫn cứ duy trì tư thế duỗi tay kia, toàn thân anh, mỗi một tấc, đều bị sương xanh bao trùm, giống như một bức tượng băng vậy.

Bước chân lảo đảo của Diệp Vi Vi không biết tự khi nào lại dừng lại, căn phòng tràn đầy màu đỏ kia, chiếc quan tài ngăm đen to lớn kia, người đàn ông kia, đều bị cô vứt lại phía sau, người kia, thật sự, sẽ chết sao?

Bên tai, phảng phất đang nghe thấy tiếng người đàn ông đang lẩm bẩm gọi tên mình: "Vi Vi, Vi Vi"

Thanh âm lạnh lẽo như vậy, lại là dịu dàng quyến luyến như vậy.

"Diệp Vi Vi, kia chỉ là một người đã chết!"

Diệp Vi Vi tát một cái thật mạnh lên mặt của chính mình, một tiếng 'bốp' giòn vang, đánh tỉnh cảm xúc nào đó không nên dâng lên của cô, cho nên, từ đầu đến cuối, cô không hề quay đầu lại, trên hành lang dài thật dài, không ngừng vang lên tiếng bước chân của cô.

Lộc cộc, lộc cộc, tiếng bước chân gõ vang trên hành lang gấp khúc thật dài, rõ ràng mới nãy vẫn còn có thể nhìn thấy đầu ra, giờ phút này, lại như là đã không có kết thúc, tất cả đều là bóng tối, trái tim Diệp Vi Vi căng chặt, phía sau cô, phảng phất như cũng có tiếng bước chân lộc cộc, lộc cộc vang lên, dần dần, tiếng bước chân ấy như trùng khớp với tiếng bước chân của chính cô vậy.

Cô sợ đến nỗi lòng bàn tay toát ra toàn mồ hôi lạnh, mặc dù không nhìn tới phía cuối của con đường phía trước, nhưng cô cũng không dám quay đầu lại, cô chạy, chạy mãi, đầu hốt hoảng, chân nặng nề, từ nhanh chóng chạy vội, biến thành tập tà tập tễnh đi từng bước một, Diệp Vi Vi cảm thấy miệng khô ơi là khô, mở miệng, cô cảm thấy, chính mình lúc này giống như là một con cá đang mắc cạn vậy, như là chỉ cần lại chờ một lát, chỉ cần một lát nữa thôi, là cô sẽ khát khô mà chết.

"Nước......"

Giữa cánh môi khô nứt của Diệp Vi Vi tràn ra một tiếng ngâm khẽ, cô nửa quỳ trên mặt đất, rốt cuộc không thể chạy tiếp được dù chỉ là một bước.

Tí tách một tiếng, có cái gì nhỏ giọt trên má cô, nhỏ giọt đến khóe môi cô, lạnh băng băng, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, tiếng tí tách, tí tách, tí tách ngày càng nhanh hơn, nước? Thiếu nước đến cực độ, Diệp Vi Vi không nhịn được mở môi ra, chỉ là, thứ cô liếm đến không phải là nước trong ngọt lành, mà là một hương vị tanh hôi.

"Oẹ!"

Diệp Vi Vi nôn khan, che miệng, đầy tay trơn trượt: "Máu"

Sắc mặt Diệp Vi Vi trắng bệch, nhịn không được nhìn về phía trước.

Trên trần nhà, tứ chi giang rộng ra, một thân ảnh cả người đầm đìa đều là máu bị gắt gao đóng đinh ở nơi đó, bên trên tứ chi, bị bốn cái đinh rỉ sắt xuyên qua, dòng máu tanh hôi, đang không ngừng chảy xuôi ra từ mấy cái động máu bị cái đinh đóng vào trên tứ chi.

Đó là một người phụ nữ, tóc dài đen nhánh xen lẫn cục máu đông tản xuống phía dưới, che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô ta.

Đầu của cô ta nhẹ nhàng nhúc nhích, mái tóc đen nhánh lẫn với máu khô đen kịt bắt đầu bay múa, một gương mặt đã hư thối hơn nửa chậm rãi kéo ra một nụ cười, từng miếng thịt thối rơi xuống tay của Diệp Vi Vi, giòi bọ mấp máy ngay trên mu bàn tay, mấp máy ngay trước mắt cô.

"!!!"

Diệp Vi Vi muốn thét chói tai, nhưng cũng đã thất thanh, trên mặt cô chứa đầy vẻ hoảng sợ, tay chân cùng sử dụng mà lùi lại về phía sau, thế nhưng, nữ quỷ dữ tợn bị đóng đinh ở trên trần nhà nữ kia, ngay trong chớp mắt ma Diệp Vi Vi ngẩng đầu lên kia, cũng đã tránh thoát sự trói buộc của đinh sắt, thân ảnh máu me đầm đìa nhào về phía Diệp Vi Vi.

Móng tay sắc nhọn cắt qua tấm lụa đỏ bao vây lấy hơn nửa thân thể của Diệp Vi Vi, trước ngực chợt lạnh, trong tròng mắt rớt ra một nửa hốc mắt kia là tràn đầy hận ý oán độc, hơi thở tanh hôi hư thối trải rộng toàn bộ hô hấp của cô.

Diệp Vi Vi cho rằng lúc này đây, chính mình thật sự hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí, cô có chút hối hận việc mình đã đâm cho Phong Sở Mạc một trâm kia, ít nhất, chết trên tay của anh quỷ đẹp trai kia, tốt hơn so với chết trên tay của cô quỷ ghê tởm dữ tợn này nhiều.

"Lâm Binh Đấu Giả, Giai Trận Liệt Tại Tiền, Tru Tà!"

*Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền: Chín chữ, tương đương với chín thế tay của Cửu tự ấn, dùng để xua tà khí xâm nhiễm, đuổi tà ma.

Trong giọng nam ưu nhã trầm ổn, một bùa chú lướt qua, mang theo một đường màu vàng sáng, đột nhiên xuất hiện giữa hành lang âm u quỷ tà nơi đây, như là một tia chớp vàng chói loá, bẹp một tiếng, dán trên đầu của nữ quỷ kia.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, móng vuốt đã sắp chạm đến ngực của Diệp Vi Vi kia lập tức hóa thành bột mịn.

"Sững sờ ở đó làm gì nữa, còn không mau qua đây!"

Diệp Vi Vi còn chưa kịp phản ứng lại, thì tiếng khiển trách quen thuộc đã vang lên, Diệp Vi Vi gào lên, 'má ơi' một tiếng, cũng bất chấp thân thể đang lộ hơn nửa phong cảnh của chính mình, té ngã lộn nhào, chạy về phía mà tiếng nói quen thuộc kia truyền đến, hô: "Tô Diêu"

Editor: Nguyệt Trường Ly

Truyện convert hay : Cực Phẩm Tiểu Thần Y

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện