Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 70


trước sau

Advertisement

 
EDIT: BRANDY
 
Những ngày trên núi Ngũ Đài Sơn còn yên tĩnh, nhàn nhã hơn nhiều so với ở Thiên Nhận phái. Rốt cuộc thì dù gì đây cũng là đất Phật nên không có tiếng cánh nam nhân thô lỗ, vạm vỡ lôi nhau ra luyện kiếm, hò hét từ sáng đến tối, mà chỉ có các nhà sư đi chậm, nói khẽ, thì thì thầm thầm tụng kinh mỗi ngày. Đương nhiên sẽ im ắng hơn.
 

Lâm Phi Lộc ngủ một giấc no say, sau đó đến Phật Đường để nghe giảng pháp và tụng kinh buổi sáng cùng Thái Hậu. Tín Phật hay không là một chuyện, nhưng quả thật nghe những âm thanh trầm trầm, khoan thai này, tâm tình thực sự an yên, thoải mái rất nhiều. 
 
Đặc biệt là Lâm Đình, mặc dù mấy tháng này hai huynh muội ngao du giang hồ, để làm dịu cảm xúc tiêu cực của huynh ấy, nhưng Lâm Phi Lộc hiểu rõ đối với việc vô số mạng người chết oan chỉ vì việc đoạt đích chi tranh vẫn luôn là sự áy náy, dằn vặt không thể nguôi ngoai trong lòng Lâm Đình. Hiện tại đến Ngũ Đại Sơn, hầu hết thời gian đại hoàng huynh của cô đều quỳ gối trước tượng Phật thành tâm sám hối. 
 
Cao tăng nói thường xuyên tụng Chú Vãng Sanh có thể giúp siêu độ linh hồn, tiêu trừ nghiệp chướng. Sự bất an, áy náy, hối lỗi trong sâu thẳm tâm hồn huynh ấy chỉ khi đứng trước Phật mới có thể được an ủi. 
 
Hoàng huynh và cao tăng đàm đạo rất nhiều chuyện, thường đi cùng nhau, đột nhiên Lâm Phi Lộc có chút lo lắng, sợ một ngày vị cao tăng kia vui miệng nói một câu, đại khái là “Ta nhìn điện hạ có phật duyên, không bằng quy y cửa phật.” Tính cách Lâm Đình vốn rất Phật, Lâm Phi Lộc sợ hoàng huynh của mình nhìn thấu hồng trần quy y xuất gia. 
 
Đừng quên rằng Nghiên Tâm tiểu tỷ tỷ vẫn đang chờ huynh trở về đó. 
 
Nhưng mà rốt cục cũng chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi, cao tăng dù có lợi hại hơn nữa cũng không dám mở miệng dẫn đạo hoàng tử xuất gia. 
 
Cô âm thầm quan sát một thời gian, thấy Lâm Đình hoàn toàn không có ý định muốn xuất gia mới yên lòng, bắt đầu chạy khắp núi tìm khỉ. 
 
Khoảng thời gian này chơi đến vui vẻ, thoải mái, suýt chút nữa đã quên lời hứa với Lâm Chiêu Viễn. Chờ đến lúc sắp rời Ngũ Đài Sơn hồi cung, đi bắt một chút khỉ con về nuôi, có Lâm Đình bên cạnh, nhất định có thể dễ dàng thuần hóa nó, đến khi mang vào cung chẳng cần bận tâm lo lắng huấn luyện một chú khỉ hoang dã nữa. 

 
Cung may thời đại này chưa có cái gọi là bảo vệ động vật hoang dã, hơn nữa trong rừng khỉ rất nhiều, lại chẳng mấy sợ người. Lâm Phi Lộc không phải lo trước lo sau, thoải mái hành động. Lúc đầu mấy tên nhóc này cơ trí, thông minh, lại cực kỳ nhanh, vô cùng khó bắt, khiến cổ trầy trật mấy hôm mà vẫn tay trắng. Ai nhờ vừa đưa Lâm Đình đi dạo núi hai vòng, lũ khỉ liền chủ động từ trên cây nhảy xuống chạy đến tò mò đánh giá hai người, dáng vẻ thuần khiết vô tội, ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ. 
 
Lâm Đình ngồi xổm xuống, lấy ra một trái táo, con khỉ kia liền lập tức nhảy vào lòng huynh ấy, ôm trái táo gặm ngon lành. Lâm Đình ôm nhóc đó vào ngực, nó cũng chẳng thèm phản kháng, còn có chút biểu tình dương dương tự đắc. 
 
Lâm Phi Lộc nhìn cảnh này mắt chữ A mồm chữ O, cuối cùng chỉ đành hướng về phía đại ca dựng ngón cái: “Không hổ là công chúa Disney.”
 
Lâm Đình nựng con khỉ nhỏ trong lòng, nghe thấy lời này, ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Công chúa gì cơ?”
 
Lâm Phi Lộc cười ha hả, hưng phấn nói: “Đại hoàng huynh, chúng ta đặt tên cho nó đi, gọi Không Không được không?”
 
Lâm Đình cười lắc đầu: “Ngươi ở Ngũ Đại Sơn một thời gian, ngộ tính cao hơn các đồng loại rất nhiều, Thích An Đại sư biết sẽ rất cao hứng.”
 
Lâm Phi Lộc: ????

 
Cái gì mà ngộ tính? 
 
Ý muội là Tôn Ngộ Không đó. Móa!
 
Có Không Không, thời gian trên Ngũ Đài Sơn của Lâm Phi Lộc có thêm không ít niềm vui. Không hổ là khỉ trên núi Phật, cực kỳ có linh tính, lại như hiểu tiếng người, nuôi cũng đỡ vất vả. 
 
Khí hậu trên núi so với dưới núi biến hóa nhanh và rõ ràng hơn nhiều, Đống trang phục mùa thu hơn 10 bộ mang theo còn chưa mặc hết một lượt, thời tiết trong núi đã chuyển sang đông. 
 
Thái hậu vừa ngồi hơ tay bên bếp lò, vừa cười nói: “Chờ đến khi thực sự vào đông mới gọi là lạnh thấu xương, nhưng mà cảnh tuyết rơi trên Ngũ Đài Sơn nên thơ vô cùng, đến lúc đó hai đứa nhất định phải thưởng thức khung cảnh đẹp đẽ có một không hai này.”
 
Lâm Phi Lộc có một niềm yêu thích cực lớn đối với tuyết, mỗi năm mùa đông đến: ném tuyết, nặn người tuyết, trượt tuyết đã trở thành những hạng mục nhất định sẽ làm của cô và Lâm Chiêu Viễn. Chỉ tiếc năm nay không ở trong cung đón mùa đông cùng ca ca, ca ca ngốc của cô đoán chừng đang khóc nhè ăn vạ đây. 
 
Cô sớm đã chọn được một địa điểm cực kỳ thích hợp, không kể là độ dốc hay vị trí đều cực kỳ thích hợp để trượt tuyết, không những vậy cô còn cẩn thận chuẩn bị sẵn cả công cụ, mọi thứ đã trong trạng thái sẵn sàng chỉ chờ tuyết rơi. 
 
Thời gian đẹp nhất khi nó là kết quả của sự chờ đợi, mà lại còn chờ mong trong háo hức. 
 
Một buổi sáng sớm tháng chạp, Lâm Phi Lộc tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nghe thấy ngoài cửa sổ âm thanh của những đụm tuyết trượt xuống từ cành cây. 
 
Cô không kịp đeo giày, chạy gấp đến bên cửa sổ. 
 
Lọt vào tầm mắt Lâm Phi Lộc chính là một mảng trắng xóa, tinh khôi. Dường như tất cả đất trời, hợp làm một. Những rặng núi xa xa phủ một màu trắng thanh thuần, ngọn đồi nhỏ, những tàng cây, bãi cỏ xanh rì, vạn vật đều chìm trong màn mưa tuyết. Ngũ Đài Sơn vốn đã thanh tịnh, nhờ trận tuyết này lại càng yên tĩnh, vạn vật tĩnh lặng đến độ như thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi. Chỉ tiếc khung cảnh tĩnh lặng, đẹp đẽ này lại bị tiếng hô to gọi nhỏ của Ngũ công chúa phá vỡ. 
 
Cô chùm áo choàng lớn, ôm chậu gỗ, một đường chạy thẳng đến vị trí trượt tuyết lý tưởng đã chọn trước. 
 
Cung nhân trong núi biết tiểu công chúa yêu thích trượt tuyết, tối hôm trước đã tích tuyết từ các địa phương khác nhau đến trải lên “khu vực sân trượt”, khiến con dốc kia càng cứng cáp, vững chãi, trượt càng đã hơn. Lâm Phi Lộc và đám cung nhân nô đùa vui vẻ, tiếng cười giòn tan vang vọng thật xa. 
 
Chơi đến tận giữa trưa, cô mới tạm thỏa mãn mà trở về. Vừa vào phòng đã thấy Thái Hậu và Lâm Đình ngồi một chỗ thấp giọng bàn bạc gì đó. Trên tay Lâm Đình còn cầm một phong thư, thần sắc hai người đều có chút nặng nề. 
 
Nụ cười trên môi Lâm Phi Lộc dần tắt lịm, bất an hỏi: “Hoàng tổ mẫu, đại hoàng huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Thái hậu ngẩng đầu nhìn lên, hòa ái cười một tiếng: “Tiểu Ngũ trở về rồi đấy à? Chơi vui không? Liễu Chi xem quần áo công chúa có bị ướt không?”
 
Lâm Phi Lộc bồn chồn lên tiếng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người đừng giấu diếm con.”
 

Lâm Đình khẽ mỉm cười, ồn tồn nói: “Cũng không có việc gì lớn, sao phải giấu giếm muội chứ. Muội tự xem đi.”
 
Cô nhanh chóng chạy đến nhận thư. 
 
Vừa đọc vài dòng đã biết xảy ra chuyện lớn rồi. 
 
Cuối cùng Lâm Đế vẫn dụng binh với Tống Quốc. 
 
Giống như trước đó Lâm Đình đã phân tích, dựa theo tình hình hiện tại Tống Quốc đang dần dần phục hồi kinh tế, xã hội, chính trị, giải quyết uyển chuyển, thông minh tranh đấu nội bộ, không bằng thừa dịp mọi thứ còn chưa hoàn toàn quy về một mối, chủ động xuất kích. 
 
Nhưng mà lần dụng binh này, cũng không hẳn là xuất toàn lực tấn công mà chỉ là trận chiến quy mô nhỏ nhằm thăm dò tình hình quân sự của Tống Quốc. 
 
Giữa hai nước có một tòa thành được gọi là “Khu Vực Tự Do”, bộ phận lãnh thổ này không thuộc về bất kỳ bên nào. Nhưng bởi vì nằm ở khu biên giới hai quốc gia cho nên mậu dịch phát triển, là thành phố giàu có nơi tụ tập, giao thương của hầu hết các thương đoàn lớn nhỏ của hai quốc gia. Chính vì vị trí địa lý thuận lợi, mà nơi này tạo thành một thành phố giàu có, trù phú quy mô không kém gì bất kỳ toà thành lớn nào của Tống Quốc và Đại Lâm. Dù nằm ở nơi nguy hiểm nhưng lại hết sức phồn hoa. 
 
Thương nghiệp phát đạt, tiền thuế đương nhiên không nhỏ. Tuy vậy nơi này không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, cho nên không cần nộp thuế, là một vùng đất tự do, là vùng đất vàng của thương nhân, dẫn đến việc thương khu nằm giữa biên giới hai nước càng ngày càng phồn vinh. 
 
Lần này Lâm Đế dụng binh, mục đích chính là biến “Khu Vực Tự Do” này sáp nhập vào bản đồ Đại Lâm. Sau này áp đặt tiền thuế lên chắc chắn sẽ lấp đầy quốc khố.
 
Dựa theo tác phong trước đây của Tống Quốc, khu vực này vốn không thuộc lãnh thổ của họ, đương nhiên họ cũng sẽ không tranh giành với Đại Lâm. 
 
Nhưng Tống Kinh Lan không giống phụ thân của chàng ta. 
 
Đại Lâm vừa động binh, quân đội trấn tại biên cảnh Tống Quốc, lập tức xuất quân ép quân Đại Lâm rút khỏi “Khu Vực Tự Do”, ý đồ rất rõ ràng muốn cùng Đại Lâm tranh quyền sở hữu mảnh đất vàng này đến cùng. 
 
Tin này từ nửa tháng trước, dựa theo thời gian để tính

Advertisement
toán, hiện tại dám chắc hai quốc gia đã đang giao chiến ngoài biên thùy, không biết kết quả ra sao rồi. 
 
Nhưng mà, lần thăm dò này cũng coi như để Lâm Đế hiểu được thái độ tân Quốc Quân của Tống Quốc với vấn đề ngoại giao hai nước. 
 
Lâm Phi Lộc xem xong thư, nhất thời tâm tình vô cùng phức tạp. Việc đánh trận đối với cô quả thực quá xa vời, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô chưa từng nghĩ đến một ngày chiến tranh sẽ xảy ra ngay bên cạnh mình. 
 
Nhưng mà cũng may lần này chỉ là một cuộc chiến quy mô nhỏ, mục đích thăm dò đối phương, chưa đến mức hai nước kịch liệt giao tranh, sinh linh đồ thán. 
 
Giống như Lâm Đình nói, không phải việc gì lớn. 

 
Cô có chút buồn bã, ngẩn người ngồi xuống bên cạnh hỏa lô đang lách cách cháy: “Không biết bên nào thắng.”
 
Lâm Đình trấn an nói: “Chúng ta cứ chờ tin thôi. Cũng đâu thể can thiệp được.”
 
Bởi vì việc này mà tâm trạng háo hức chờ tuyết rơi của Lâm Phi Lộc cũng tắt lịm, ngày ngày cô đều ngẩn người ôm Không Không, ngồi trước cửa chùa mong mỏi tin tức về trận chiến. 
 
Sau 1 tháng, trước đêm giao thừa hai ngày, chiến báo mới nhất rốt cuộc cũng đến. 
 
Hai nước Tống - Lâm vì tranh đoạt quyền sở hữu “Khu Vực Tự Do” mà mấy lần giao tranh, cuối cùng bất phân thắng bại, ai cũng không được lợi. Đành lui quân về biên giới, tạm thời đình chiến. 
 
Cái này với Lâm Phi Lộc là kết quả cô mong muốn nhất, đối với Tống Quốc mà nói đây cũng xem như là tin tốt. Nhưng đối với Đại Lâm có vẻ là tin dữ. 
 
Bất phân thắng bại đối với Đại Lâm chẳng khác gì tuyên bố một bàn thua trông thấy. 
 
Bởi vì bọn họ không thể nghiền ép quốc gia trong mắt họ là yếu đuối, nhu nhược, là con sâu cái kiến, đất nước mà họ từng khinh thị, coi thường. 
 
Vẫn nhớ ngày đó Tống Quốc chỉ vì cơn giận không đâu của Lâm Đế mà nơm nớp lo sợ lập tức dâng đến một vị hoàng tử làm con tin. Quốc gia đã từng hèn yếu đến vô dụng, quốc gia mà Lâm Đế luôn nghĩ là vật trong tay tùy thời hủy diệt, nay lại có thể đánh ngang tay với đại quân của ông. Hơn nữa qua trận chiến này có thể thấy rõ ràng quân đội Tống Quốc đã khác xưa rất nhiều: Anh dũng, thiện chiến, bài bản, quy củ. 
 
Lâm Phi Lộc đột nhiên nhớ tới, nhiều năm về trước cô từng nghe Hề Quý Phi nhắc đến câu chuyện xưa. 
 
Nàng ấy nói, Tống Quốc lụi bại chủ yếu là do đương kim hoàng đế hoang dâm, ngu muội. Trước đây Tống Quốc đã từng một thời xưng bá Trung Nguyên. Cao Tổ Đại Lâm trong trận giao tranh cùng Tống Quốc tại Hoài Dã đại bại quay ngựa chạy trốn. Ung Quốc mưu đồ toan chiếm Hoài Ngạn bị Tống quân đồ sát hơn ba vạn tinh binh. 
 
Đã từng là con sói mạnh nhất đương nhiên sẽ không hoàn toàn trở thành cẩu. 
 
Một khi đất nước đã từng thao túng toàn bộ Trung Nguyên tìm được vị quân vương đủ văn thao võ lược, tâm ngoan thủ loạt ngồi lên ngai vàng, linh hồn vua sói sẽ lần nữa thức tỉnh. 
 
Thật không thể tưởng tượng nổi người đó lại chính là Tiểu Khải Ái - người bạn thiếu thời mùa hè cùng cô ngậm kem, mùa đông cùng cô nướng khoai. 
 
Lâm Phi Lộc ôm Không Không chậm rãi chạy về, giao thư cho Lâm Đình.
 
Huynh ấy xem xong chỉ thở dài: “Mấy năm nữa chỉ sợ thiên hạ không còn thái bình.”
 
Năm nay năm mới đến đúng vào thời điểm lòng người nhiều ưu tư nhất. 
 
Thái Hậu đã lớn tuổi, cũng lười hồi cung, vì vậy nhiều năm nay bà đều ở lại Ngũ Hành Sơn đón tết. Một bà lão cô đơn, bên cạnh chỉ có vài cung nhân chăm sóc kể cũng cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn. 
 
Lần này may mắn có hai tôn tử, tôn nữ đến bầu bạn. Thái Hậu cực kỳ cao hứng, từ sớm đã phái cung nhân xuống núi mua đồ tết, nhất định phải để hai đứa cháu ngoan của bà cảm nhận được không khí náo nhiệt của tết đến xuân sang. Như vậy mới có một năm cát tường, hạnh phúc. 
 
Đây là lần đầu tiên Lâm Phi Lộc ăn tết ngoài cung, cô còn được cùng bà nội ngồi cắt giấy đỏ, viết câu đối. Phật môn là nơi thanh tịnh, vì vậy không thể đốt pháo, cho nên cung nhân cố tình chuẩn bị rất nhiều đèn Khổng Minh. Giao thừa đến, ăn xong bữa cơm đoàn viên, Lâm Phi Lộc và Lâm Đình dìu Thái Hậu đến trước cửa sơn môn thả đèn Khổng Minh. 
 

Lâm Phi Lộc còn lo lắng thả đèn Khổng Minh trong núi chỉ sợ không may rơi xuống sẽ gây cháy rừng. Nhưng mà đêm nay tuyết rất dày, cung nhân còn cẩn thận thả thử một chiếc, đèn Khổng minh bay lên giữa không trung nhanh chóng bị mưa tuyết dập tắt, rơi xuống. Điều này vừa vặn khiến cô đỡ lo lắng. 
 
Thái hậu cũng nói: “Làm cho có hình thức thôi mà, không cần bay quá cao, chủ yếu là thành tâm, thượng tiên ắt sẽ nghe thấy.”
 
Ba người mỗi người cầm một chiếc đèn Khổng Minh, trên giấy viết tâm nguyện muốn thực hiện, sau đó thả lên bầu trời. 
 
Tuyết trắng phiêu phiêu, Đèn Khổng Minh mông lung chậm rãi bay lên bầu trời, Lâm Phi Lộc không khỏi nhớ đến đêm thất tịch năm đó, cô và Tống Kinh Lan ngồi trên đỉnh tháp ngắm nhìn một trời đầy đèn Khổng Minh lấp lánh. 
 
Ngày đó cô cảm thấy mình cách các vì tinh tú thật gần, cũng cách chàng ta thật gần. 
 
Mưa tuyết ngày càng dày, gió núi gào thét dữ tợn, đèn Khổng Minh bị gió mạnh làm lay động dữ dội, bay không được bao lâu, ánh lửa dần tắt. 
 
Lâm Phi Lộc thừa dịp ánh đèn chưa tắt hẳn, tranh thủ thời gian chắp tay thành kính cầu nguyện. 
 
Mặc dù nguyện vọng này nghe rất giả tạo, thậm chí khi ở thời hiện đại bình thường cô và bạn bè hay bông đùa thuận miệng nói ra, còn bị mắng là thảo mai, diễn trò. 
 
Nhưng giờ khắc này, mỗi chữ mỗi câu đều là thật lòng, thật dạ, thành tâm, thành kính: HY VỌNG THẾ GIAN MÃI MÃI HÒA BÌNH.
 
Cho dù nguyện ước này xuất phát từ sự vị kỷ của bản thân cô, nhưng ai chẳng ích kỷ, người nào chẳng mong cuộc sống sau này của mình tốt hơn. Vì vậy xin đừng để chiến tranh xảy ra trên mảnh đất này, mong nơi này đời đời thái bình, thịnh thế.
 
Lâm Đình nắm tay Thái Hậu, nhỏ giọng: “Hoàng Tổ Mẫu, mong người luôn mạnh khỏe, an khang.”
 
Thái Hậu cười cười, đáy mắt loang loáng nước: “Đương nhiên, ai gia còn muốn nhìn con thành thân sinh hài tử.”
 
Lâm Phi Lộc mở mắt, nhìn chiếc đèn Khổng Minh cuối cùng bị gió dập tắt, đánh trôi về hướng sơn cốc. 
 
Quan năm mới, Lâm Phi Lộc và Lâm Đình ở lại Ngũ Đài Sơn thêm mấy tháng nữa, dù sao tuyết lớn ngập núi, đi lại không an toàn. Hai huynh muội chờ đến đầu xuân tuyết tan, cây cối đâm chồi nảy lộc, cảnh xuân rực rỡ, nắng ấm chan hòa mới tạm biệt Thái Hậu, hồi cung. 
 
Tính toán thời gian, bọn họ xuất cung du ngoạn cũng đã gần 1 năm. Lâm Phi Lộc quả thực có chút nhớ thương Tiêu Lam và Lâm Chiêu Viễn. 
 
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy lo lắng cho trạng thái cảm xúc của Lâm Đình, trên đường hồi kinh cô đều cẩn thận quan sát từng li từng tí biểu hiện của đại huynh. Chiếu theo tâm tình hiện tại có vẻ đối với chuyện hồi kinh huynh ấy không còn mâu thuẫn, khổ sở nữa. Kỳ thực nếu có thể, cô hi vọng huynh ấy không cần quay lại nơi này. 
 
Nhưng Lâm Đình thân là Tề Vương, dù không tham gia đoạt đích chi tranh, nhưng nơi này, ngôi vị này đều là chức trách là nghĩa vụ mà huynh ấy cần gánh vác. 
 
Xe ngựa một đường chậm rãi hồi kinh, ngày trở lại, đúng lúc hoa nhài vàng (1) rực rỡ đua nhau khoe nở. 
 
 


 

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện