Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 69


trước sau

Advertisement

 
EDIT: BRANDY
 
Toàn bộ sự mệt mỏi buồn ngủ của Lâm Phi Lộc bay sạch.
 

Sinh nhật 14 tuổi của cô sắp tới rồi, là vào tháng sau.
 
Tiểu Khả Ái đi cũng đã nửa năm, thời đại này, không có thư từ qua lại, thông tin giữa hai quốc gia cũng kiểm soát nghiêm ngặt, dù cô có muốn nghe ngóng thông tin về hắn cũng không được, chứ đừng nói tới chuyện hỏi han sức khỏe. Có đôi khi yên tĩnh một mình, cô cũng sẽ lo lắng tự hỏi không biết hắn sống thế nào, có khỏe mạnh không.
 
Trước kia, mỗi năm sinh nhật hắn đều tặng quà cho cô.
 
Món quà có lẽ cũng không quá quý giá, nhưng cái nào cái nấy đều hợp ý. Cô thích thứ gì, hắn luôn là người biết rõ nhất.
 
Ban đầu còn nghĩ chắc năm nay không nhận được quà sinh nhật của Tiểu Khả Ái rồi, nào ngờ hắn vẫn có thể cho cô một niềm vui bất ngờ lớn đến thế.
 
Thử hỏi có người nào trong lòng ôm mộng võ lâm mà không ao ước có được một cuốn kiếm phổ tuyệt thế người người tranh cướp!
 
Dù không luyện thật nhưng có cái giữ làm của riêng cũng là quý lắm rồi.
 
Lâm Phi Lộc nhìn Tức Mặc kiếm pháp trong tay mình, cảm xúc như muốn vỡ tung, hệt như Nhạc Bất Quần có được Tịch Tà Kiếm Phổ, Đông Phương Bất Bại độc chiếm Quỳ Hoa Bảo Điển, Trương Vô Kỵ luyện thành Càn Khôn Đại Na Di!

 
Kỷ Lương trầm mặc nhìn thiếu nữ “tăng động” trên giường, mặt không đổi sắc, nói: “Đồ đã đưa xong, ta phải đi.”
 
Lâm Phi Lộc vội gọi lại: “Kỷ thúc gượm đã.”
 
Thân ảnh Kỷ Lương đã vọt đến cửa sổ, khó khăn lắm mới quay lại được, sắc mặt có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Còn chuyện gì?”
 
Lâm Phi Lộc hỏi: “Điện hạ vẫn khỏe chứ?”
 
Kỷ Lương tích chữ như vàng: “Ổn.”
 
Lâm Phi Lộc chống cả tay cả chân đứng dậy, phủ thêm chiếc áo mỏng ở đầu giường: “Kỷ thúc, thúc còn gặp lại huynh ấy đúng không? Có thể giúp ta chuyển một phong thư không?”
 
Kỷ Lương: “...”
 
Lâm Phi Lộc có cảm giác ông ấy đang nghĩ có nên một kiếm xiên chết mình hay không.
 
Cô túm cổ áo bước lên mấy bước, dùng ánh mắt long lanh tội nghiệp nhìn Kỷ Lương, dưới ánh trăng bàng bạc, vàng mắt hoe đỏ càng trở nên đáng thương, giọng nói cũng nghẹn ngào theo: “Chia tay đã nhiều tháng rồi, ta vẫn luôn canh cánh an nguy của điện hạ, Kỷ thúc, cầu xin thúc đó!”
 
 Kỷ Lương: “... Viết nhanh lên.”

 
Lâm Phi Lộc nhanh nhẹn đi lấy giấy bút.
 
Cõi lòng chất chứa âu lo, tay cầm bút đã nâng nhưng cô lại không biết phải mở lời thế nào.
 
Suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy xác suất mình nhận được hồi âm gần như bằng không, hỏi hắn bây giờ thế nào cũng chẳng biết được câu trả lời, nên chỉ kể lại chuyện bên mình cho hắn nghe. Sợ Kỷ Lương hết kiên nhẫn nên cô viết rất nhanh, múa bút ngoáy mấy hàng, cuối thư còn vẽ thêm một khuôn mặt cười đáng yêu.
 
Ngẫm ngợi một hồi lại mở túi đồ của mình, lấy một con bướm được đan bằng tre ra.
 
Đây là thứ cô mua được lúc dạo phố, cứ thấy món đồ chơi nào nhỏ xinh vui mắt là cô gom tất. Giờ trong người cũng không có thứ gì quý giá để đáp lễ, thôi thì chú bướm nhỏ này cũng coi như có ý nghĩa.
 
Cô dùng lá thư bọc con bướm đan tre lại rồi đưa cho Kỷ Lương, còn không quên dặn dò: “Kỷ thúc đừng làm mất nhé.”
 
Kỷ Lương không nói không rằng, nhét thư vào áo rồi lạnh lùng nhảy qua cửa sổ rời đi.
 
Lâm Phi Lộc chạy tới bên cửa sổ, hết sức thân thiện vẫy tay tạm biệt về phía màn đêm vô định rồi mới lưu luyến đóng cửa lại, nhảy lên giường, ôm quyển kiếm phổ lăn qua lăn lại mấy vòng.
 
Sao Tiểu Khả Ái hiểu mình thế nhỉ!
 
Cô kích động đến mức không ngủ nổi, hôm sau ngồi xe ngựa lên Tần Sơn cứ gà gật không thôi.
 
Chuyện này không thể nói với người ngoài, cả Lâm Đình và Nghiên Tâm cô cũng giấu, chỉ dám tranh thủ lúc đi ngủ trùm chăn len lén lướt mấy trang. Dù đọc không hiểu cũng sẽ không luyện, nhưng vẫn đủ làm cô vui như có cả thế giới vậy.
 
Dãy Tần Sơn trải dài cả ngàn dặm, phái Thiên Nhận tọa lạc tại một ngọn núi nào đó trên Tần Sơn.
 
Lần đầu tiên Lâm Phi Lộc tới làm khách ở một môn phái võ lâm, còn tưởng không khí ở đó sẽ vô cùng sâm nghiêm, nói không chừng đường lên núi còn trùng trùng điệp điệp cơ quan cạm bẫy các kiểu. Nào ngờ vừa tới chân núi đã thấy thôn xóm ruộng đồng san sát yên bình. Đang là mùa xuân, cũng chính là lúc nông dân cuốc đất chuẩn bị trồng trọt, nhà nào nhà nấy bận rộn vun xới, nhưng ai cũng rất nhiệt tình thân thiện.
 
Một chàng trai cao to vạm vỡ, nước da đen sạm đang đứng giữa ruộng cấy mạ, đứng từ xa vẫy tay với nhóm bọn họ: “Tiểu sư muội về rồi đấy à?”
 
Lâm Phi Lộc hỏi: “Đây cũng là sư huynh ở phái Thiên Nhận của tỷ hả?”
 
Nghiên Tâm gật đầu: “Ừm, bình thường thì sau khi luyện công xong, các sư huynh sẽ xuống núi phụ giúp nông hộ.”
 
Lúc này Lâm Phi Lộc mới biết, thức ăn hàng ngày của đệ tử phái Thiên Nhận là do các nông hộ dưới núi cung cấp, thế nên quan hệ trên – dưới núi vô cùng thân thiết hài hoa.
 
Sau khi vào sâu trong núi, ánh nắng bị những cây cổ thụ cao vút che khuất. Đi thêm chừng một canh giờ, cổng lớn phái Thiên Nhận mới hiện ra trước mắt.
 
Vì sức khỏe của Lâm Đình nên hai người đi rất chậm, đệ tử dưới núi đã sớm quay lại môn phái báo cáo chuyện Nghiên Tâm trở về. Quản sự trong núi biết nàng đưa bạn tới chơi, nhanh chóng chuẩn bị phòng tốt, chỉ chờ nhóm Lâm Phi Lộc đến là có chỗ nghỉ ngơi ngay.
 
Việc đầu tiên Nghiên Tâm làm khi về tới là bái kiến chưởng môn, đồng thời nói rõ chuyện muốn sử dụng suối thuốc của phái.
 
Chưởng môn phái Thiên Nhận là sư phụ nàng, từ khi đưa nàng về đây đã nuôi dạy như con gái, đối với nàng gần như là có cầu tất ứng, đồng ý rất thoải mái.

 
Trong phái ít khi có người ngoài tới làm khách, bây giờ đột nhiên có thêm một đôi huynh muội phong tư thanh nhã, một người ôn nhuận tuấn lãng, một người xinh xắn hoạt bát, quả thực khiến chúng hán tử quanh năm chỉ làm bạn với đao pháp cảm thấy mới lạ vô cùng, khi nói chuyện cũng không dám to tiếng nặng lời, chỉ sợ dọa bằng hữu của tiểu sư muội chạy mất.
 
Đặc biệt là những vị sư huynh lúc nào cũng lo ngay ngáy chuyện hạnh phúc cả đời của tiểu sư muội. Trước kia bọn họ cảm thấy tiểu sư muội nhà mình chỉ một lòng luyện rèn đao pháp, tính tình lại không thú vị, chắc chắn khó mà kiếm được lương nhân như ý, không ngờ lần này lại gạt được một vị công tử vừa tuấn tú vừa hiểu lễ nghĩa như thế lên núi, nhất định phải dốc hết đặc sản ra để đối đãi, không thể để người ta sợ chết khiếp được.
 
Lòng say mê đao pháp của chúng đệ tử phái Thiên Nhận không khác Nghiên Tâm là mấy, người nào người nấy chân thực chất phác, chẳng có mấy chuyện lục đục tị nạnh gì.
 
Thái độ hiếu khách nhiệt tình, phong cảnh tươi đẹp yên tĩnh, Lâm Phi Lộc vô cùng hài lòng với điểm du lịch nghỉ phép này.
 
Mà phía Nghiên Tâm lại cứ lo hai người không quen, dù sao nàng cũng biết thân phận thực sự của hai ngươi, nơi này sao có thể so với hoàng cung được.
 
Lâm Phi Lộc an ủi nàng: “Ta rất thích không khí võ thuật ở đây, còn đại ca ta ấy à, chỉ cần mấy con vật là huynh ấy vui ngay.”
 
Nghiên Tâm ngạc nhiên hỏi: “Con vật?”
 
Lâm Phi Lộc gật đầu: “Đúng thế, huynh ấy thích động vật lắm, mà chúng nó cũng thích huynh ấy.”
 
Nghiên Tâm như có điều suy nghĩ.
 
Hôm sau, kết thúc buổi tập sáng sớm xong, nàng liền xách một cuộn dây thừng, đeo giỏ trúc lên núi.
 
Lúc Lâm Phi Lộc ăn sáng xong xuôi không thấy ai, liền cầm kiếm tới tràng luyện võ, cũng luyện kiếm với đệ tử Thiên Nhận.
 
Tuy nói đao – kiếm khác biệt, nhưng đường đi của các chiêu thức lại có sự đồng điều đến kỳ lạ. Mấy ngày nay cô đã quen dần với cuộc sống trên núi, mở miệng gọi mọi người một tiếng đại ca, nở nụ cười xinh xắn lộ hai má lúm đồng tiền, làm cả đám trai thẳng cao to lực lưỡng đỏ mặt tới tận mang tai, chủ động hướng dẫn kiếm pháp cho cô.
 
Đây quả thực là cuộc sống võ hiệp mà cô mong ước thiết tha!
 
Đến tận khi gần chạng vạng tối, Nghiên Tâm mới đến trước viện mà Lâm Đình tạm nghỉ.
 
Lâm Đình cũng rất thích không khí yên tĩnh trong lành ở trên núi, mỗi ngày hết đọc sách, tản bộ thì ngâm suối thuốc, không chỉ sức khỏe khá lên mà tâm tình cũng thanh thản hơn nhiều.
 
Nghe thấy tiếng gõ cửa, chàng đặt quyển sách xuống, đi ra mở cửa. Vừa mở ra thì trông thấy Nghiên Tâm toàn thân dính đầy bụi cỏ đang đứng ngoài, trên tóc còn vướng mấy cái lá khô, cứ như vừa chui từ lùm cỏ ra, trong lòng còn ôm một giỏ trúc lớn.
 
Lâm Đình bật cười hỏi: “Nghiên Tâm cô nương, đây là sao thế?”
 
Nàng ôm giỏ trúc đi vào viện, mở nắp giỏ ra, rồi nghiêm túc hỏi: “Huynh có thích thứ này không?”
 
Lâm Đình nhìn vào mới phát hiện bên trong toàn là mấy con thú nhỏ.
 
Có hai con thỏ, một con sóc, một con cáo nhỏ, một con gà rừng.

 
Chúng đều bị trói hai chân, mỗi con ở trong một túi chứa chỉ thò đầu ra ngoài, đều đang mổ nhau loạn xì ngậu.
 
Lâm Đình dở khóc dở cười, vội thả chúng ra. Không biết có phải sức uy hiếp của Nghiên Tâm quá lớn hay không, dù đã được tự do nhưng con nào con nấy đến trốn ra sau lưng Lâm Đình, con sóc kia còn bám lấy chân chàng, trèo thẳng lên vai chàng ngồi, hai chân bám chặt lấy áo chàng.
 
Nghiên Tâm tự thấy rất kỳ quái, mấy con thú nhỏ này thấy người là tránh, mình phải bày đủ chiêu trò mới bắt được, mà sao trông bọn chúng có vẻ chẳng sợ Lâm Đình chút nào thế?
 
Nàng bước lên trước, muốn vuốt ve con sóc trên vai chàng, nào ngờ chưa chạm vào mà nó đã kêu loạn cả lên.
 
Nghiên Tâm chỉ đành lúng túng thu tay về.
 
Lâm Đình vừa cười vừa lắc đầu, ôm con sóc trong lòng bàn tay, xoa đầu nó, giọng nửa như trách cứ nửa lại như trấn an: “Ngoan nào, đừng kêu nữa.” Rồi cười nói với nàng: “Có muốn thử lại lần nữa không?”
 
Nghiên Tâm nhìn chàng một lát rồi mới vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve con sóc nhỏ.
 
Quả nhiên lần này nó rất ngoan ngoãn, không kêu không loạn, Nghiên Tâm xoa xoa mấy lần, cảm nhận được thân thể nhỏ bé đang run lẩy bẩy, đành yên lặng rút tay về. Nàng hỏi: “Huynh có thích không?”
 
Nét cười trong mắt Lâm Đình hết mực dịu dàng: “Thích.”
 
Nàng cũng cười theo, hai mắt cong cong như trăng khuyết, chẳng còn dáng vẻ nghiêm túc thường ngày nữa, chỉ còn cô thiếu nữ Nghiên Tâm hồn nhiên mà thôi.
 
Ngoài cửa có tiếng hừ hừ, lá cây sàn sạt xao động, có vẻ như thứ gì đó vừa húc vào cây.
 
Lâm Đình hiếu kỳ nhìn sao: “Còn thứ gì ở ngoài kia à?”
 
Nghiên Tâm thoáng im lặng, quay người ra ngoài rồi dắt vào một con lợn rừng mặt xanh nanh vàng.
 
Nàng thử dò hỏi Lâm Đình: “Cái này... huynh có thích không?”
 
Lâm Đình bật cười thành tiếng.
 
Con lợn rừng còn đang phản kháng, nhưng dưới cái nhìn đầy cảnh cáo của Nghiên Tâm, nó chỉ còn biết cụp đuôi đầu hàng, thậm chí Lâm Đình còn thấy nó đang tỏ ra tủi thân lắm.
 
Lâm Phi Lộc luyện kiếm trở về, xa xa trống thấy con lợn rừng trước cổng, vui vẻ nhảy chân sáo tới: “Quào, lợn rừng! Đêm nay có thịt heo nướng ăn rồi!”
 
Lâm Đình/Nghiên Tâm: “...”
 
Hai người đối diện nhìn nhau, không hẹn mà cũng bật cười.
 
Thời gian trên núi cứ trôi qua thong thả yên bình như vậy.
 
Lâm Phi Lộc còn chưa kịp cảm nhận được cái oi bức của mùa hè mà thu đã sắp sang. Qua mấy tháng điều dưỡng ở suối thuốc, sức khỏe Lâm Đình đã hồi phục rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn, càng rõ dáng vẻ môi đỏ da trắng, tuấn tú phi phàm.
 
Quan trọng nhất là tinh thần đại hoàng huynh khá lên trông thấy, có một chút xíu xiu trở lại về thiếu niên ôn nhu hay cười khi xưa.
 
Nhưng cũng đến lúc phải rời chốn đào nguyên này rồi.
 
Mặc dù chúng đệ tử phái Thiên Nhận nhiệt tình níu giữ, nhưng Lâm Phi Lộc vẫn nhớ trọng trách lên Ngũ Đài Sơn thăm hoàng tổ mẫu, nên chỉ có thể từ chối trong nuối tiếc, nhưng cũng hứa sau này có thời gian nhất định sẽ trở lại.
 

Trước đó là Nghiên Tâm đưa bọn họ lên núi, lần này cũng vẫn là Nghiên Tâm tiễn họ xuống núi.
 
Có vẻ nàng còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ ôm quyền nói bốn chữ: “Bảo trọng thân thể.”
 
Lâm Phi Lộc nhiệt tình mời mọc: “Nghiên Tâm tỷ tỷ, có cơ hội thì tỷ nhớ tới kinh thành chơi với chúng ta nhé! Kinh thành cũng có nhiều cao thủ lắm, lúc đó ta nhất định sẽ tìm người tới luận bàn đao pháp với tỷ!”
 
Nghiên Tâm thoáng nhìn sang Lâm Đình, gật đầu đồng ý.
 
Hai người lên xe ngựa rồi mà nàng vẫn đứng đó trông theo, làn váy đỏ tung bay trong gió níu, phóng khoáng mà xinh đẹp lạ lùng.
 
Đột nhiên rèm xe xốc lên, Lâm Đình ló đầu ra, giọng nói ấm áp vô ngần: “Nghiên Tâm cô nương.”
 
Nghiên Tâm nhìn chàng.
 
Chàng cười hết mực dịu dàng: “Những con vật trong viện, cô nương để ý giúp ta nhé?”
 
Nghiên Tâm nói thầm trong lòng: “Được, vậy lúc nào huynh quay lại?”
 
Lâm Đình vẫn nhìn cô đầy ôn nhu: “Nhanh thì hai tháng, chậm thì nửa năm, kiểu gì ta cũng sẽ trở lại.”
 
Vẻ trầm tĩnh cố hữu trên khuôn mặt nàng dần tan chảy, chầm chậm lộ ra nụ cười vui vẻ.
 
Xe ngựa lăn bánh rời khỏi Tần Sơn, lúc đến vẫn đang độ xuân, khi đi sắc thu đã phủ nhạt. Từ Tần Sơn đến núi Ngũ Đài cũng khá xa, Lâm Phi Lộc không gấp gáp như thường lệ, coi như dịp để du sơn ngoạn thủy, cả đoàn đủng đỉnh trông trời ngắm mây.
 
Ở trong núi đã mấy tháng rồi, đột nhiên thấy nhớ chốn hồng trần phồn hoa quá.
 
Lâm Phi Lộc định vào thành sắm mấy bộ đồ mùa thu, mặt trời gần lặn mới tới một tòa thành. Mọi người tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, lúc xuống lầu ăn cơm thì nghe thấy quan khách xung quanh thảo luận rôm rả, có vẻ như đang nói tới cái gì mà vị vua mới của nước Tống.
 
Lâm Phi Lộc và Lâm Đình liếc nhìn nhau, rồi tiến tới hỏi: “Vị đại ca này, ở nước Tống mới có chuyện gì à? Sao ta có vẻ thấy ai cũng đang bàn luận chuyện này thế?”
 
Người nọ quay đầu lại, thấy là một thiếu nữ trẻ tuổi nhưng vẫn rất nhẫn nại giải thích: “Cô nương không biết à? Tháng trước tân quân nước Tống vừa đăng cơ đó.”
 
Năm ngoái Quốc quân nước Tống bệnh năng, Tống Kinh Lan cũng vì thế mà rời Đại Lâm, chẳng lẽ vị đó bạo bệnh qua đời rồi?
 
Nghe cô hỏi vậy, người nọ nhìn cô không khác gì con ngốc: “Bệnh gì mà bệnh? Là do Tân quân hiện tại giết chết đấy! Vị Tân quân này không chỉ giết cha mà còn diệt luôn cả người huynh trưởng vốn sẽ kế vị, thế nên mới trèo được lên ngai vàng. Nghe nói thủ đoạn ngoan độc vô cùng, sau khi lên ngôi thì ngay lập tức xử tử những quan viên không khuất phục, còn bắt nhốt các vị hoàng tử khác lại nữa. Người ta còn đồn á, sau khi Quốc quân nước Tống đăng cơ, máu ở pháp trường chưa ngày nào khô cả!”
 
Lâm Phi Lộc và Lâm Đình nghe vậy, đồng thời tái mặt.
 
Thủ đoạn Tân quân tàn bạo như thế, mối quan hệ hòa bình giữa hai nước Tống – Lâm sợ chẳng còn duy trì được lâu nữa.
 
Lâm Phi Lộc càng bất an, lo lắng không biết Tống Kinh Lan có gặp nguy hiểm gì không, nhưng rồi lại tự an ủi mình, có Kỷ Lương bên cạnh, chắc hắn sẽ không sao đâu nhỉ?
 
Lâm Đình hỏi thêm: “Vị Tân quân này bản lĩnh lợi hại như thế, không biết là vị hoàng tử nào của nước Tống?”
 
Người nọ thở dài: “Chuyện này còn ly kỳ hơn, chính là vị Thất hoàng tử năm xưa được đưa đến Đại Lâm ta làm con tin ấy, tên Tống Kinh Lan thì phải, ngươi nói xem có nực cười không cơ chứ?”
 
Lâm Phi Lộc đang lo lắng đến phát điên: “?”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện