Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 31-40


trước sau

Advertisement

Chương 31: Tô Vũ Phỉ tìm đến nhà.


– Mẹ, con đi đây.


– Nhớ con là cô chủ của nhà họ Tô, đừng mất khí thế, Tô Lạc Lạc kia chỉ là đứa con hoang.


– Hừ, chuyện này con vẫn ghi nhớ trong lòng.


Tô Vũ Phỉ nhướng mày nói, cô ta là cao quý, Tô Lạc Lạc là ti tiện.


Lúc này là 9 giờ 40 phút, khi cô đến chỉ tầm 10 giờ 30 phút. Cô phải nhân dịp Long Dạ Tước chưa về cảnh cáo Tô Lạc Lạc một phen, nói không chừng Long Dạ Tước còn giữ cô lại ăn cơm.


Tính toán như vậy xong Tô Vũ Phỉ lái chiếc xe thể thao màu đỏ lao thẳng đến biệt thự của Long Dạ Tước.


Tô Lạc Lạc để hai đứa bé chơi một mình bên ngoài, cô cầm di động ngồi ở ghế nghỉ trong vườn tìm trường học. Cô muốn tìm trường ở gần đây, đưa đón cũng tiện.


10 giờ 30 phút, cô nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, cô nghĩ thầm chẳng lẽ Long Dạ Tước đã trở lại? Cô ngẩng đầu nhìn qua tán cây thấy một chiếc xe màu đỏ tiến vào.


Tô Lạc Lạc giật mình, cô có dự cảm xấu người tới có lẽ là Tô Vũ Phỉ.


Cô nhìn bọn trẻ chơi đùa trên bãi cỏ, cô đứng dậy đi qua đó, cô cũng không muốn Tô Vũ Phỉ đến gần con cô.


Hơn nữa, rõ ràng cô đã nói với Long Dạ Tước không được để Tô Vũ Phỉ đến đây, sao anh không ngăn cô ta lại?


Nhưng ngẫm lại lời nói của cô tính cái gì. Anh đã kết giao với Tô Vũ Phỉ 5 năm, bàn chuyện đính hôn. Trong lòng anh địa vị của Tô Vũ Phỉ chắc chắn rất quan trọng, cô chẳng qua chỉ là người phụ nữ xa lạ sinh cho anh hai đứa con.


– Mẹ, người kia là ai?


Tô Tiểu Hinh chạy đến trước mặt cô, chỉ vào người phụ nữ đang đi về phía họ hỏi.


Tô Lạc Lạc quay đầu thấy Tô Vũ Phỉ mặc một chiếc váy màu xanh dương thời thượng, dáng người dong dỏng kiêu ngạo đúng một tiểu thư con nhà giàu.


– Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, hai đứa chơi ngoan ở đây nhé, mẹ gặp bạn một chút.


Tô Lạc Lạc không muốn bọn nhỏ biết ân oán của cô và nhà họ Tô.


– Cô ấy là bạn mẹ sao?


Tô Tiểu Sâm cảm giác mẹ mình không thích bạn như vậy.


– Ừ, là một người bạn cũ lâu không gặp.


Tô Lạc Lạc nói với Tiểu Sâm và dặn dò:


– Chăm sóc em cho tốt mẹ sẽ quay lại ngay.


– Anh, chúng ta đi bắt bướm được không?


Tô Tiểu Hinh phát hiện ở vườn hoa có rất nhiều con bướm xinh đẹp đang bay qua bay lại.


– Được rồi.


Tô Tiểu Sâm chỉ có thể đi cùng nó.


Nhìn bọn trẻ rời đi ý cười trên mặt Tô Lạc Lạc dần dần thay thế bởi vẻ mặt không biểu cảm. Cô xoay người nhìn Tô Vũ Phỉ đang đi về phía mình lạnh lùng nói:


– Cô đến đây làm gì?


Đôi mắt tràn ngập oán hận của Tô Vũ Phỉ nhìn chằm chẳm cô, lạnh lùng nói:


– Tôi đến làm gì? Cô còn có mặt mũi hỏi. Cô cũng không nhìn xem đây là đâu. Đây là biệt thự của vị hôn phu của tôi, tôi đương nhiên muốn tới thì tới, cô có quyền ngăn cản sao?


– Tôi hỏi cô muốn làm gì?


Tô Lạc Lạc không để ý đến sự đùa cợt của cô ta.


Tô Vũ Phỉ sắc mặt âm trầm nhìn cô:


– Tô Lạc Lạc, năm đó cô mang thai vì sao không nói cho chúng tôi biết? Không được sự cho phép của nhà họ Long, cô đã sinh ra bọn trẻ, rốt cuộc cô có rắp tâm gì.


Sắc mặt Tô Lạc Lạc cũng không tốt, cô cắn răng nói


– Đứa nhỏ trong bụng tôi, sinh hay không sinh là quyết định của tôi, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào.


– Hừ, tôi nói cho cô biết không phải cô muốn sinh bọn trẻ sau đó một ngày kia ỷ vào bọn trẻ có được cuộc sống vinh hoa phú quý sao? Rắp tâm của cô rất rõ ràng, đừng nghĩ tôi và người nhà họ Long là kẻ ngốc.


Tô Vũ Phỉ có thể nói là nhìn thấu cô, một người lớn lên cùng với một kẻ điên đương nhiên khát khao tiền bạc.


Tô Lạc Lạc cảm thấy Tô Vũ Phỉ nói thật buồn cười, cô thản nhiên nói:


– Mặc kệ cô nghĩ thế nào, đều không liên quan gì đến tôi.


Tô Vũ Phỉ thầm giật mình, cô nhỡ rõ 5 năm trước Tô Lạc Lạc người gầy yếu, nhát gan, không biết gì về tương lai không giống cô gái lạnh lùng trước mặt, dường như thời gian đã thay đổi.


-Tô Lạc Lạc, tôi coi cô là em gái cho nên tốt bụng đến đây cảnh cáo cô, tốt nhất hiện giờ cô giao đứa nhỏ cho nhà họ Long sau đó rời đi. Nếu không nhà họ Long ra tay cô sẽ không có được gì.


Tô Vũ Phỉ ra vẻ suy nghĩ thay cô.


Tô Lạc Lạc nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Tô Vũ Phỉ giọng kiên định:


– Trên thế giới này ngoài bọn trẻ tôi không cần gì cả, tuyệt đối tôi sẽ không rời bỏ bọn chúng.





Chương 32: Cô bị oan.





Tô Vũ Phỉ thấy cô thức thời như vậy lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói:


– Tô Lạc Lạc cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Cô nghĩ mình chỉ đối mặt với nhà họ Long sao? Cô nghĩ rằng tôi và nhà họ Tô sẽ bỏ qua cho cô sao?


Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn cô ta:


– Trước kia tôi từng cầu xin các người, hiện giờ tôi không cầu xin bất luận kẻ nào. Cứ việc đến đây, đừng cho rằng tôi sợ các người.


Tô Vũ Phỉ hơi giật mình kinh ngạc, còn tưởng rằng cô ta nói mấy câu có thể khiến Tô Lạc Lạc sợ. Nhưng cô gái trước mặt này lúc nào lại trở nên kiên cường và dũng cảm như vậy?


Không, cô nhất định đang giả vờ, cô muốn dựa vào Long Dạ Tước nên không sợ gì.


– Tô Lạc Lạc cô quá ngây thơ rồi, cô cảm thấy Dạ Tước sẽ che chở cô sao? Cô không biết Dạ Tước rất có hiếu sao? Nếu lựa chọn cô và người nhà, anh ấy sẽ không chút do dự đẩy cô xuống vực sâu, không để ý đến cảm nhận cũng như sống chết của cô. Đến lúc đó cô mất đi bọn trẻ, cũng mất đi số tiền lớn, không phải là cô mất nhiều hơn được sao?


Tô Vũ Phỉ đắc ý cười lạnh nhìn cô.


Tô Lạc Lạc nheo mắt vì sao Tô Vũ Phỉ nói như cô rất thân thiết với Long Dạ Tước. Sai rồi cô không có quan hệ gì với người đàn ông này.


Nhưng cô sẽ không nói với cô ta, cứ để Tô Vũ Phỉ hiểu lầm đi, tốt nhất là đau lòng. Đây là người nhà họ Tô tự tìm, cô sẽ không báo thù bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô để họ sống thoải mái.


– Đây là chuyện của tôi, cô lo lắng như vậy làm gì?


Tôi có được cái gì hay không không liên quan đến cô.


Tô Lạc Lạc nói xong cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa.


Cô xoay người muốn đi đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe vang lên. Tô Vũ Phỉ rất tinh cô ta biết đó là xe của Long Dạ Tước, đáy mắt cô ta hiện lên nụ cười giả tạo, cô ta gọi Tô Lạc Lạc


– Cô đứng lại tôi còn có chuyện chưa nói xong.


Tô Lạc Lạc không phản ứng lại, liền thấy Tô Vũ Phỉ bước lên cầm tay cô, Tô Lạc Lạc giãy dụa, Tô Vũ Phỉ hung hăng tự tát mình một cái.


Tô Lạc Lạc nhăn mắt, lúc này Tô Vũ Phỉ làm bộ lui về phía sau dừng lại ngay bên cạnh xe của Long Dạ Tước. Tô Vũ Phỉ ngẩng đầu nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô ta ôm nửa khuôn mặt hồng lên của mình quay đầu đi đến xe của Long Dạ Tước.


Tô Lạc Lạc đứng phía sau cảm thấy cực kỳ buồn cười. Tô Vũ Phỉ tâm cơ cũng quá sâu, tự tát mình để hãm hại cô?


Long Dạ Tước mới đẩy cửa xe xuống liền thấy Tô Vũ Phỉ vẻ mặt đau khổ bước tới, còn chưa kịp nói gì Tô Vũ Phỉ đã nhào vào ngực anh:


– Dạ Tước… anh cuối cùng đã về rồi.


Long Dạ Tước nhìn thấy cô ôm mặt nhăn mày hỏi:


– Làm sao vậy?


Lúc này nước mắt của Tô Vũ Phỉ tuôn rào rạt, cô dịu dàng ngẩng đầu, để anh nhìn thấy khuôn mặt bị tát kia


– Em bị người ta đánh.


Long Dạ Tước nhìn thấy rõ năm ngón tay hằn trên mặt cô ta, lập tực nhăn mày, trầm giọng hỏi:


– Ai đánh?


Tô Vũ Phỉ chỉ về phía Tô Lạc Lạc đứng dưới gốc cây cách đó không xa nói


– Là cô ta, đau quá. Dạ Tước, anh phải làm chủ cho em.


Nói xong cô vòng tay qua eo anh khóc sướt mướt.


Tô Lạc Lạc thấy Tô Vũ Phỉ làm như vậy không chê vào đâu được, cô thậm chí không có cơ hội phản bác, trên mặt cô ta thật sự có hình năm ngón tay.


Long Dạ Tước ôm Tô Vũ Phỉ đi tới ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắt kiên cường của cô gái


– Vì sao cô lại đánh người.


Tô Vũ Phỉ lập tức khóc thút thít, ra vẻ là kẻ yếu


– Vừa rồi em chỉ muốn nói sau khi em gả cho anh sẽ nuôi con của cô cô lại đột nhiên tức giận đánh tôi, vì sao cô lại phải làm như vậy?





Chương 33: Anh thật sự tức giận.





Tô Lạc Lạc nghiến răng, cả người run lên nhìn thấy Tô Vũ Phỉ độc ác tố cáo, lại nhìn tay Long Dạ Tước vẫn đang nắm tay cô ta, cô chợt nhận ra bọn họ chính là một đôi. Cô sao có thể phản bác lại, người đàn ông này che chở vị hôn thê của mình, cô chỉ cười mỉa mai một tiếng:


– Đúng vậy, tôi đã làm, Tô Vũ Phỉ, cô nghe rõ cho tôi, tôi tuyệt đối không giao con tôi cho một người độc ác như cô nuôi nấng.


Tô Vũ Phỉ tức giận chỉ vào cô nói


– Hiện giờ là cô độc ác hay tôi độc ác? Cô còn dám đánh người, ai biết người phụ nữ như cô có tư cách làm mẹ bọn trẻ hay không?


Tô Lạc Lạc không nghĩ còn bị cô ta cắn ngược trở lại. Long Dạ Tước hơi nhăn mày, trầm giọng hỏi Tô Lạc Lạc


– Cô thật sự đánh người?


Tô Vũ Phỉ vội vàng giành trả lời trước


– Dạ Tước, thật sự là cô ta đánh, anh xem năm ngón tay trên mặt em chính là của cô ta.


Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, người đàn ông này định làm chủ cho cô ta dạy cho cô một bài học sao?


– Đánh thì sao? Không đánh thì sao?


Tô Lạc Lạc hừ một tiếng.


Sắc mặt Long Dạ Tước âm trầm vài phần, anh buông tay Tô Vũ Phỉ bắt lấy tay cô. Tô Lạc Lạc lập tức ghê tởm lùi lại phía sau vài bước:


– Anh đừng động vào tôi.


Sắc mặt Long Dạ Tước nháy mắt tối sầm đến cực điểm. Người phụ nữ này đánh người trước còn không nhận sai còn dám ghét bỏ anh ta đụng vào?


– Tô Lạc Lạc!


Long Dạ Tước buồn bực khẽ quát một tiếng.


Nhưng không nghĩ hai đứa trẻ trốn ở bên cạnh bị tiếng khóc của Tô Vũ Phỉ làm cho giật mình, vốn muốn xem xảy ra chuyện gì nhưng lại thấy ba quát mẹ mình bọn chúng đã hoảng sợ.


Tô Tiểu Sâm chạy đến trước em gái, cậu ta trực tiếp chạy đến trước mặt Tô Lạc Lạc giang cánh tay nhỏ trừng mắt nhìn người đàn ông:


– Không được tổn thương mẹ tôi.


– Ba đừng mắng mẹ.


Tô Tiểu Hinh cũng chạy tới hai khôn mặt nhỏ tức giận ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước.


Long Dạ Tước thầm giật mình nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép mẹ của bọn trẻ con là một người đánh người mà mặt không đổi sắc. Anh cần có một người phụ nữ giáo dục tốt cho con anh.


Tô Vũ Phỉ cũng có cơ hội nhìn thấy hai đứa bé này. Vừa thấy trong lòng cô cũng lập tức đố kỵ. Tô Lạc Lạc sao có thể sinh ra hai đứa trẻ dễ thương như vậy? Khó trách Long Dạ Tước để cô đến đây sống.


Mà lúc này cô đang chờ xem trò hay. Cô đã theo Long Dạ Tước 5 năm còn không hiểu rõ tính tình của anh sao? Hiện giờ anh rất tức giận.


Tiếp theo Tô Lạc Lạc sẽ thừa nhận sự tức giận của anh, cô chờ xem anh sẽ trừng phạt Tô Lạc Lạc như thế nào.


– Hai đứa quay lại phòng khách đi, đây không phải chỗ của bọn con.


Long Dạ Tước nghiêm khắc ra lệnh cho hai đứa trẻ.


Mặc dù hai đứa trẻ đang bảo vệ cô nhưng anh cũng không thể để cô tùy hứng không hối lỗi như vậy. Sau này cô gái như cô dạy dỗ bọn trẻ nên anh mới lo lắng.


– Không cần, con không đi.


Tô Tiểu Sâm thở phì phì nói mặc kệ mẹ làm gì bọn họ đều tin tưởng mẹ không sai.


Đây là sự tin tưởng và bảo vệ của con đối với mẹ.


– Mẹ các con đánh người, hiện giờ không nhận sai, hai đứa vẫn muốn bảo vệ?


Long Dạ Tước bắt đầu nhắc nhở con.


Tô Tiểu Hinh lập tức lớn tiếng nói:


– Mẹ sẽ không đánh người.


Tô Vũ Phỉ lập tức nhìn bọn trẻ dịu dàng nói:


– Mẹ bọn con vừa đánh dì, hiện giờ cô ấy không chịu nhận sai.


Tô Tiểu Sâm lập tức trừng mắt nhìn cô ta:


– Mẹ tôi không tùy tiện đánh người, chắc chắn cô đã làm gì sai khiến mẹ tôi tức giận.


– Đúng, mẹ tôi sẽ loạn đánh người.


Tô Tiểu Hinh ưỡn ngực thẳng lưng rất chắc chắn.





Chương 34: Bảo vệ mẹ.





Ánh mắt Long Dạ Tước đầy lo lắng. Nghe giọng của hai đứa trẻ thật sự giống mẹ chúng, đây là cách cô dạy bọn trẻ sao? Đánh người còn không nhận sai?


– Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ngoan, hai đứa đi chơi đi.


Tô Lạc Lạc cảm thấy chuyện này không thể để bọn trẻ con tham dự.


– Tô Lạc Lạc, xem ra tôi nên lo lắng việc cô và các con tôi sống cùng nhau. Nếu hôm nay cô không nhận sai tôi chỉ có thể mời cô rời khỏi nhà tôi.


Long Dạ Tước lạnh lùng nói.


Tô Lạc Lạc vốn đang tức giận, cô tức giận đến hốc mắt đỏ lên, cô chỉ có thể tự nhận sai, ai bảo bọn họ là một đôi? Cho dù cô không đánh Tô Vũ Phỉ, anh chắc chắn vẫn bảo vệ cô ta.


– Ba, ba không thể đuổi mẹ đi, con không để ba đuổi mẹ đi.


– Tiểu Hinh, chúng ta đi dọn đồ, chúng ta cùng đi với mẹ.


Tô Tiểu Sâm nói với em gái.


Tô Tiểu Hinh đôi mắt đầy nước sắp khóc nhìn anh trai, cuối cùng cô ra sức gật đầu


– Được, anh chúng ta đi cùng mẹ.


Người đàn ông lúc này tức giận sắp phá điên, anh đột nhiên nói với ba người giúp việc:


– Đưa đứa nhỏ vào phòng tôi không cho bọn chúng xuống tầng.


Ba người giúp việc lập tức chạy đến. Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh cũng chỉ là đứa trẻ hơn bốn tuổi đã bị người giúp việc bế lên:


– Cô chủ cậu chủ ngoan.


– Buông ra, mấy người buông ra, tôi muốn mẹ.


Tô Tiểu Sâm dùng sắc giãy dụa muốn xuống.


– Mẹ…


Tô Tiểu Hinh lập tức khóc to hai tay giang ra không muốn bị người khác bế đi.


Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con bị Long Dạ Tước bắt bế đi như vậy trong ánh mắt kiên cường của cô lập tức rơi hai hàng nước mắt, cô mở to mắt đẫm lệ trừng mắt nhìn Long Dạ Tước


– Tôi có thể đi, anh không cần tổn thương con tôi.


– Cô yên tâm, Dạ Tước yêu bọn trẻ bao nhiêu cô không thấy sao? Chỉ là bọn chúng không hiểu chuyện Dạ Tước mới làm như vậy.


Tô Vũ Phỉ đứng bên cạnh nói giúp.


Tô Lạc Lạc đã bị Tô Vũ Phỉ làm cho tức giận thật sự muốn đánh người, cô cắn răng nén giận nói


– Cô câm miệng cho tôi!


Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô:


– Tô Lạc Lạc, cô có thể rời khỏi nhà tôi, không được sự cho phép của tôi không được gặp bọn trẻ.


Tô Lạc Lạc lập tức tức giận đến sắp khóc, cô không nên đến đây sống với anh, càng không nên giao bọn trẻ cho anh, cô hối hận cực kỳ.


– Được, tôi sẽ đi, nhưng tôi không thể để anh cho cô ta nuôi con của tôi.


Tô Lạc Lạc tức giận chỉ vào Tô Vũ Phỉ.


– Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt con của Dạ Tước.


Tô Vũ Phỉ càng nói thêm.


Long Dạ Tước nhìn người hầu bên cạnh nói:


– Lý tẩu, phiền cô đưa cô ta đi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ta.


Tô Lạc Lạc cắn răng nói


– Tôi đi lấy đồ của tôi.


Cô vội vàng lên phòng chỉ thấy trong phòng ngủ của Long Dạ Tước vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của bọn trẻ con, cô lập tức che miệng khóc, không muốn rời bọn trẻ.


Cô đi tới cửa nói vòng vào:


– Tiểu Sâm, tiểu Hinh, mẹ đi tìm dì Tần Tần, hai đứa đừng khóc, chờ mẹ quay trở lại.


– Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ đừng đi.


Phía sau cửa Tiểu Hinh khóc đập cửa.


– Đừng khóc, đừng khóc không phải mẹ không cần các con, mẹ sẽ nhanh chóng trở về. Tiểu Sâm nhớ chăm sóc em gái.


Nói xong, Tô Lạc Lạc nén khóc, xuống tầng. Tô Vũ Phỉ lúc này đang ngồi trong phòng khách tỏ vẻ đáng thương, thấy cô xuống đáy mắt của cô ta hiện lên một tia đắc ý, nhưng miệng lại ra vẻ rộng lượng:


– Cô yên tâm, tôi sẽ tha thứ cho cô, tôi cũng sẽ chăm sóc con của cô.


– Cô đừng động đến bọn chúng.


Tô Lạc Lạc nắm tay cảnh cáo.


– Đêm nay tôi sẽ ở lại cùng Dạ Tước chăm sóc bọn chúng.





Chương 35: Cô bị đuổi đi.





– Cô…


Tô Lạc Lạc nói xong nhìn người đàn ông đẹp trai từ thư phòng đi tới cảnh cáo:


– Long Dạ Tước, nếu bọn trẻ có gì sơ xuất, tôi thành quỷ cũng không buông tha anh.


Long Dạ Tước sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn cô


– Cô cứ lo cho mình đi, học thế nào làm người, làm thế nào làm một người mẹ tốt đi.


Tô Lạc Lạc hừ một tiéng


– Không cần anh phải dạy.


Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, chết tiệt, cô gái này sao không nói được vậy?


– Dạ Tước, anh tha thứ cho cô ấy đi. Cũng bởi vì từ nhỏ cô ấy không có ba bên cạnh, mẹ lại mất sớm không có giáo dục cũng có nguyên do.


Tô Vũ Phỉ vẻ mặt tốt bụng khuyên nhủ.


Lúc này Tô Lạc Lạc thực sự hận không thể giết chết Tô Vũ Phỉ. Cô ta nói cô thì được sao còn nói đến mẹ cô.


– Cô Tô, đi thôi.


Lý tẩu đứng bên cạnh nói với cô, xe cô ấy đã chuẩn bị xong rồi.


Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn Long Dạ Tước


– Tốt nhất anh nên chú ý bọn trẻ con.


Nói xong, cô lên xe, từ từ rời khỏi biệt thự.


Lý tẩu hỏi cô muốn đi đâu, Tô Lạc Lạc bảo cô ấy tùy ý thả mình xuống một chỗ nào đó là được.


Nhìn thấy Tô Lạc Lạc rời đi trong lòng Tô Vũ Phỉ cực kỳ sung sướng. Cô ta lập tức đứng dậy đong đưa eo đi đến trước mặt Long Dạ Tước, kéo tay anh nói


– Dạ Tước, anh đừng lo lắng, em sẽ ở lại chăm sóc bọn trẻ. Em sẽ cố gắng chăm sóc bọn chúng, dạy dỗ chúng.


Ánh mắt Long Dạ Tước thản nhiên nhìn cô ta một cái:


– Bọn nhỏ hiện giờ sợ người lạ, tạm thời không cần em chăm sóc. Em về đi.


Tô Vũ Phỉ sắc mặt hơi thay đổi:


– Cái gì, anh bảo em về? Em không muốn đi, em cũng không đi, em sẽ ở đây với anh và bọn trẻ.


Long Dạ Tước không kiên nhẫn nhìn thẳng cô nói:


– Vì sao em không nói trước cho tôi một tiếng đã đến đây?


– Em… em chỉ muốn đến gặp bọn trẻ, không nghĩ Tô Lạc Lạc hận em như vậy.


– Vì sao hận em chẳng lẽ em không rõ sao? Đêm năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì không phải em nên cho tôi một lời giải thích sao?


Long Dạ Tước lạnh lùng rút tay ra. Anh bước đến sô pha ánh mắt dò hỏi


Dưới ánh mắt của Long Dạ Tước Tô Vũ Phỉ hơi bối rối nhưng tất nhiên cô ta vẫn dùng cách nói ở nhà họ Long để giải thích:


– Dạ Tước, anh không nhớ sao? Đêm đó em cũng uống rất nhiều rượu, em đã ngủ ở sô pha trong phòng nghỉ.


– Sau đó?


– Sau đó thẻ phòng phụ trong túi em không thấy.


– Bị Tô Lạc Lạc lấy đi?


– Khoảng ba giờ sáng em quay trở lại phòng anh, lúc ấy thấy Tô Lạc Lạc đang vội vàng ra khỏi phòng anh, quấn áo không chỉnh tề…


Nói xong Tô Vũ Phỉ lập tức che miệng khóc thút thít.


– Hiện giờ ngay cả con anh cô ta đã sinh ra, đêm đó xảy ra việc gì căn bản không cần đoán.


Nói xong Tô Vũ Phỉ lập tức làm bộ lo lắng, nói:


– Nhưng anh yên tâm, em sẽ không để ý, em sẽ không để ý đêm đó xảy ra chuyện gì, em vẫn yêu anh.


Long Dạ Tước nheo mắt nhìn Tô Vũ Phỉ nói anh tiếp tục hỏi:


– Lúc ấy Tô Lạc Lạc có đòi tiền nhà họ Tô không?


– Tiền? Cho dù cô ấy không cần ba cũng sẽ cho cô ấy.


Tô Vũ Phỉ nói tốt cho ba mình.


Long Dạ Tước trầm tư vài giây


– Em cho rằng vì sao Tô Lạc Lạc lại làm như vậy?


– Em không biết… có lẽ là do ba ba lúc đó không chịu đưa tiền để chữa bệnh cho mẹ cô ấy.


– Sao lại không đưa tiền?


– Bác sĩ đã nói không thể cứu, cứu cũng là tra tấn người bệnh. Nhưng Tô Lạc Lạc lại không hiểu cho là ba em không chịu đưa tiền nên hận ba em, cũng hận cả nhà em.


Chuyện xảy ra đối với Tô Lạc Lạc, nếu cô ta không nói, đến giờ chỉ có nhà họ Tô nói. Chẳng lẽ thực sự vì Tô Vĩ Khâm không cứu mẹ cô ấy?


Chương 36: Mẹ không đánh người.


– Dạ Tước, em thật sự không quan tâm. Buổi tối hôm đó, mặc dù biết Tô Lạc Lạc làm gì nhưng em vẫn chịu đựng. Em biết đối với em việc này đã gây ra thương tổn lớn cũng không công bằng nhưng em thật sự không muốn cho anh biết chuyện này. Cho nên em làm bộ tối hôm đó ngủ bên cạnh anh chính là em.


Tô Vũ Phỉ ôm ngực vẻ mặt đau lòng nói.


Lúc này người hầu đi xuống nói với Long Dạ Tước


– Cậu chủ và cô chủ khóc rất thương tâm, cậu Long, ngài có muốn đi xem bọn họ không?


– Được, tôi sẽ lên.


Long Dạ Tước gật gật đầu.


Tô Vũ Phỉ lập tức vui vẻ nói


– Em đi cùng anh.


– Không cần, em về trước đi, sau này trước khi đến gọi điện thoại cho tôi. Bọn nhỏ sợ người lạ, tôi không muốn làm bọn chúng sợ.


Tô Vũ Phỉ lập tức im lặng không nói gì, làm bọn trẻ sợ? Cô không phải quái vật, cô vẫn không từ bỏ ý định:


– Dạ Tước để em lên cùng anh, có khi bọn nhỏ thích em.


Long Dạ Tước có một dự cảm, bọn nhỏ tuyệt đối không thích cô ta. Hiện giờ hai đứa trẻ khóc đã làm cho anh đau đầu, anh tất nhiên không để cô ta thêm phiền. Anh nhướng mày kiên quyết nói:


– Không cần, giờ em về đi.


– Dạ Tước.


Tô Vũ Phỉ tức giận giậm chân. Khó khăn lắm mới đuổi được Tô Lạc Lạc đi, cô ta nghĩ mình có thể có cơ hội tiếp cận bọn trẻ và Long Dạ Tước nào biết anh lại đuổi cô ta đi.


Nhưng cô ta không vội cô ta biết mình có nhiều thời gian để làm chuyện này. Hiện giờ chỉ cần Tô Lạc Lạc rời đi, hơn nữa bị Long Dạ Tước chán ghét, cô không thể ở bên cạnh bọn trẻ, nhà họ Long sớm hay muộn cũng chặt đứt quan hệ giữa cô và bọn trẻ.


– Được, rồi, em về trước, mai em sẽ quay lại.


– Không được, tốt nhất trong vòng một tuần em không cần xuất hiện ở nhà tôi.


Long Dạ Tước bước lên cầu thang lạnh lùng nói.


Mặt Tô Vũ Phỉ trắng bệch. Thái độ của Long Dạ Tước đối với cô vẫn lạnh lùng như vậy. Nếu không phải anh đẹp trai và có tiền, cô chắc chắn không thể kiên trì tình cảm đối với anh 5 năm.


Cô ta muốn nhìn người đàn ông lâu một chút chẳng sợ chỉ là bóng dáng, nhưng anh đã đi lên tầng.


Tô Vũ Phỉ cắn răng đành phải nhấc túi đặt trên sô pha, rất không tình nguyện rời đi.


Trong phòng ngủ trên tầng hai đứa trẻ khóc thật lâu. Long Dạ Tước đẩy cửa ra, còn có thể nghe tiếng thút thít của chúng, bởi vì khóc rất thương tâm nên chỉ nghe tiếng thút thít.


– Ba hư, ba hư…


Tô Tiểu Hinh khóc đỏ mắt và mũi anh vừa vào cô đã mắng.


Tô Tiểu Sâm cũng trừng mắt nhìn anh, ánh mắt đầy oán giận.


– Được rồi, không khóc nữa mẹ không ở đây ba sẽ chăm sóc các con.


– Không cần, bọn con muốn mẹ chăm sóc.


Tô Tiểu Sâm phản đối.


– Tính tình của hai đứa là học của mẹ có phải không?


Long Dạ Tước chắp tay nhìn hai đứa bé ngồi trên ghế sô pha.


Tô Tiểu Hinh nghiêng đầu


– Không để ý đến ba.


– Mẹ các con đánh người, không nhận sai, là không đúng, ba chỉ chừng phạt cô ấy một chút.


Long Dạ Tước chỉ có thể dịu giọng nói. Bọn chúng còn nhỏ anh càng dễ giáo dục.


– Không, mẹ là người tốt, mẹ sẽ không đánh người, nhất định cô gái kia là người xấu mẹ mới có thể đánh cô ấy.


Tô Tiểu Hinh lập tức phản bác.


Long Dạ Tước lập tức nhìn con gái, lại nhìn con trai cũng đang quay mặt không muốn để ý đến anh, anh không khỏi nghiêm khắc nói:


– Hai đứa không được học tật hư trên người của mẹ.


Hai đứa trẻ lập tức dùng im lặng để phản đối. Tô Tiểu Sâm nghiêm mặt lạnh lùng, Tô Tiểu Hinh chu miệng nhỏ chỉ không nghe anh nói cũng không nhìn anh.


Long Dạ Tước có chút đau đầu, trán nhảy lên vài lần, anh chủ động bế Tô Tiểu Hinh nghĩ con gái dễ nịnh:


– Ngoan, ba bế.





Chương 37: Hai đứa trẻ nghĩ cách.





– Không cần ba bế, con muốn mẹ bế.


Tô Tiểu Hinh lập tức dịch mông ngồi vào trong, tiếp tục chu miệng.


Long Dạ Tước vẫn bế cô bé lên. cô bé lập tức giãy dụa, phản đối không để cho anh ta bế.


Long Dạ Tước đành phải thả cô bé xuống sô pha, sau đó nhìn hai anh em


– Vậy hai đứa muốn ba làm gì mới không tức giận với ba?


– Để mẹ trở lại, hơn nữa đối tốt với mẹ, bọn con sẽ không tức giận.


Tô Tiểu Sâm nói điều kiện.


– Đúng, không được đối không tốt với mẹ con.


Tô Tiểu Hinh cũng đồng ý.


Long Dạ Tước nheo nheo mắt, điểm này anh thật sự không đồng ý, anh cắn răng nói


– Hai đứa cứ ở đây đến khi hiểu chuyện.


Nói xong Long Dạ Tước định nhẫn tâm một chút, lạnh lùng với hai đứa bé này. Anh nghĩ bọn trẻ không kiên trì được lâu, nói không chừng sẽ để ý đến anh.


Tô Lạc Lạc được người hầu đưa đến ngã tư đường, cô xuống xe, gọi điện thoại cho Hạ Tần.


– Alo, Lạc Lạc sao có thời gian gọi điện cho tớ?


– Không bận thì đến đón tớ đi. Long Dạ Tước đã đuổi tớ ra ngoài.


– Cái gì? Anh ta đuổi cậu? Cậu ở đâu tớ lập tức đi đón cậu.


Tô Lạc Lạc nói địa điểm xong tìm một ghế bên cạnh để nghỉ ngơi. Cô cảm thấy trong lòng đầy tức giận, trái tim đau đớn. Tô Vũ Phỉ quả thực là độc ác có thể tự tát để hãm hại cô.


Quên đi, ai bảo cô ta là vị hôn thê của Long Dạ Tước. Người ta sắp kết hôn, cô tính là gì? Bị bọn họ bắt nạt là tại cô, cô xứng đáng.


Cô thật sự hối hận hôm đó ở sân bay, cô nên đưa bọn họ lên máy bay, quam tâm Long Dạ Tước là ai.


Không cần để ý tới.


Tô Lạc Lạc đợi nửa tiếng ở bên cạnh quán trà sữa, Hạ Tần lưng đeo balo chạy vội vào, nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang ngồi ở đó, vẻ mặt tức giận sắp bùng nổ cô lập tức kéo ghế ngồi đối diện cô, kinh ngạc nhìn cô


– Sao cậu lại bị Long Dạ Tước đuổi ra ngoài.


Tô Lạc Lạc nói lại chuyện xảy ra buổi sáng. Hạ Tần cũng tức giận cực kỳ


– Tô Vũ Phỉ thật đáng giận, hãm hại cậu như vậy, Long Dạ Tước cũng thật là, chẳng lẽ anh ta không biết vị hôn thê của mình là dạng người như thế nào sao?


Tô Lạc Lạc ôm đầu tức giận nói


– Hiện giờ tớ đang lo lắng Long Dạ Tước sẽ để cô ta chăm sóc bọn trẻ, cô ta đối với tớ thế nào cũng được nhưng cô ta làm gì bọn trẻ thì nhất định tớ sẽ liều mạng.


– Long Dạ Tước cũng quá lạnh lùng, cũng không tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng đã đuổi cậu đi.


– Tớ tức giận là anh ta cũng dám nghi ngờ tớ không có tư cách làm mẹ của bọn trẻ. Nếu tớ không có tư cách, thì anh ta làm sao có hai đứa con?


Tô Lạc Lạc tức giận sắp bùng nổ.


– Đúng, Long Dạ Tước chính là tên hỗn đản.


Cả trái tim của Tô Lạc Lạc đều ở trên người của bọn trẻ, cô vẫn không nhịn được gọi điện thoại đồng hồ của Tô Tiểu Sâm.


– Alo, mẹ, mẹ đang ở đâu.


Bên kia giọng non nớt của Tô Tiểu Sâm rất lo lắng.


– Tiểu Sâm, đừng lo lắng, mẹ đang ở cùng mẹ đỡ đầu, con và em gái thế nào.


– Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định nghĩ cách để ba đón mẹ về.


– Dì kia còn ở đấy không?


Tô Lạc Lạc thật muốn mắng Tô Vũ Phỉ tiện nhân, nhưng trước mặt bọn trẻ cô không thể làm như vậy.


– Ba làm cô ấy đi rồi, hiện giờ con và em đang ở trong phòng của mẹ. Mẹ yên tâm con sẽ chăm sóc em gái, mẹ cũng phải chăm sóc mình con sẽ nói thay mẹ, tối có thể mẹ đã trở lại.


Tô Lạc Lạc vừa nghe Tô Vũ Phỉ đã đi rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Tô Vũ Phỉ không ở, cô cũng không lo lắng, cô an ủi con trai


– Tiểu Sâm, chăm sóc em gái, ăn cơm ngoan, không cần nói thay mẹ, chuyện của mẹ và ba con người lớn sẽ tự nói chuyện.


– Mẹ… con nhớ mẹ, mẹ nhanh trở về được không.


Giọng Tô Tiểu Hinh vang lên kèm theo tiếng khóc nức nở.


– Ngoan, nghe lời, không khóc, mẹ sẽ trở về được không?


Tô Lạc Lạc an ủi.


– Vâng, mẹ chúng con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.





– Tốt lắm, mẹ phải đi ăn, các con cũng ngoan ngoãn ăn cơm, được không?


Tô Lạc Lạc muốn cúp dt sợ nghe thêm nữa sẽ đau lòng khóc.


– Vâng, con chào mẹ.


Hai đứa bé đồng thanh nói.





Chương 38: Tuyệt thực.


Tô Lạc Lạc cúp điện thoại, Hạ Tần an ủi


– Được rồi, hai đứa trẻ nhất định sẽ rất ngoan.


– Tô Vũ Phỉ đi rồi.


– Thật ra chỉ cần Long Dạ Tước không ngốc cũng sẽ biết. Hai đứa nhỏ kia là con của anh ta cùng cậu, anh ta không thể để Tô Vũ Phỉ chăm sóc chúng.


Tô Lạc Lạc không có chút tình cảm gì đối với Long Dạ Tước cô hừ một tiếng


– Nếu anh ta dám để Tô Vũ Phỉ tiếp cận con tớ tớ sớm hay muộn cùng làm bọn họ đền mạng.


Trong phòng cho khách trên tầng hai của biệt thự của Long Dạ Tước. Hai đứa trẻ ngồi trên sô pha, hai cặp mắt mở to nhìn đối phương. Thật đúng là anh em sinh đôi, nghĩ gì không cần nói chỉ cần nhìn cũng đã hiểu suy nghĩ của nhau.


– Anh, chúng ta không đi ăn cơm trưa thật sao?


Tô Tiểu Hinh nhỏ giọng hỏi.


– Không ăn, trừ phi ba đón mẹ về, nếu không hôm nay chúng ta cả ngày sẽ không ăn gì, nhịn một chút đi.


Tô Tiểu Sâm còn thật sự nhìn em gái.


– Vâng, được, chúng ta không ăn, chúng ta chờ mẹ về.


Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Giọng người đàn ông trìu mến vang lên


– Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ra ăn cơm đi.


Hai đứa trẻ không nói gì làm bộ không nghe thấy.


Một phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cả, rất nhanh cửa bị đây ra, Long Dạ Tước bước vào, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi dựa vào nhau trên sô pha, Long Dạ Tước thiếu chút nữa bật cười nhưng anh vẫn nhịn nhìn bọn chúng


– Vừa rồi ba gọi sao không trả lời?


Đôi mắt đen to như quả nho của Tô Tiểu Sâm nghiêm túc


– Con và Tiểu Hinh quyết định không ăn cơm, chừng nào ba đón mẹ về bọn con mới ăn cơm.


– Đúng, nếu ba không đón mẹ về bọn con sẽ tuyệt thực.


Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tô Tiểu Hinh cũng giương lên nói.


Long Dạ Tước hơi ngạc nhiên nhìn hai đứa trẻ kiên quyết, không ngờ chúng lại nghĩ ra cách này để anh đón Tô Lạc Lạc về.


Chỉ là Long Dạ Tước không muốn nhanh chóng tha thứ cho một người con gái không chịu nhận sai như vậy.


– Thật sự không ăn? Vậy thật đáng tiếc, ba đã để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn các con thích nhất, còn có cả kem và bánh ngọt.


Long Dạ Tước muốn dùng đồ ăn dụ chúng xuống tầng.


Khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Sâm không thay đổi


– Bọn con không cần.


Tô Tiểu Hinh nghe đến kem cũng giật mình đôi mắt to chớp chớp vài cái, nhưng anh trai nói vậy cô bé cũng đánh mất đi suy nghĩ bị hấp dẫn, đô miệng không để ý tới.


Long Dạ Tước có chút đau đầu nhìn hai đứa bé khó đối phó này, thầm nghĩ chuyện này anh không thể thoái nhượng, nếu không sau này cô gái kia phạm sai lầm lớn, bọn chúng cũng uy hiếp anh tha thứ không phải là anh hại bọn họ sao?


– Được rồi, tất nhiên hai đứa không muốn ăn, vậy thì không ăn đi. Nếu muốn ăn thì tìm ba.


Long Dạ Tước quyết định không thỏa hiệp anh đóng cửa rời đi.


Trên sô pha Tô Tiểu Hinh mũi chua xót, ba mặc kệ bọn họ.


– Anh, chúng ta phải làm sao bây giờ?


Tô Tiểu Sâm vỗ vỗ tay cô bé


– Đừng lo lắng, lần trước mẹ mua đồ ăn vặt còn ở đây chúng ta có thể ăn nhưng tuyệt đối không thể để ba phát hiện.


– Vâng.


Tô Tiểu Hinh lập tức cười tủm tỉm. Như vậy bọn họ có thể kháng chiến với ba đến ngày mai.


Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần tìm một quán cà phê ngồi. Hiện giờ tâm trạng của Tô Lạc Lạc cũng tốt hơn, cô nghĩ để cho Long Dạ Tước chăm sóc hai đứa trẻ đi. Dù sao anh cũng là ba chúng, không để bọn chúng bị đói khát.


– Tần Tần, cậu có biết công việc gì làm không? Tớ định chờ bọn nhỏ di học, tớ cũng tìm một việc làm.


Tần Tần cũng ủng hộ cô


– Được, cậu nên đi làm, cho dù sau này cậu ở nhà của Long Dạ Tước coi như đó là khách sạn 5 sao đi, mỗi ngày trở về ngủ. Phụ nữ phải độc lập mới có sức hút.


– Vậy cậu có biết chỗ nào cần việc không?


Hạ Tần nghĩ nghĩ đột nhiên mắt sáng lên


– Đúng rồi, hai ngày trước có người chị họ làm trong giới giải trí nói với tớ, họ tuyển chuyên gia trang điểm. Tớ nghĩ cậu có thể đến đó phỏng vấn, nói không chừng có cơ hội.





Chương 39: Phỏng vấn thành công.





Tô Lạc Lạc không khỏi vui vẻ


– Thật sao, tớ muốn thử xem.


– Nếu không chiều tớ dẫn cậu đi gặp cô ấy.


– Được.


Tô Lạc Lạc vui vẻ lên.


Ăn cơm trưa xong, hai giờ chiều Hạ Tần dẫn Tô Lạc Lạc đến phòng làm việc của chị họ, đây là một Studio nằm trên một khu phố sầm uất. Biển hiệu Studio YO màu vàng rất lớn được treo trước cửa. Mặt tiền của cửa hàng được trang trí theo phong cách Châu Âu, có vẻ là cửa hàng sang trọng, cao cấp.


Đợi một lát một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi xinh đẹp trong bộ vest đi ra, đó là chị họ của Hạ Tần, một trong những chuyên gia tư vấn sắc đẹp cao cấp của studio, Hạ Tần gọi


– Chị.


– Tần Tần.


Trình Phương cười.


– Chị, hai ngày trước chị nói muốn tuyển người, hiện giờ đã tuyển được chưa? Em dẫn bạn đến đây phỏng vấn.


Trinh Phương đánh giá Tô Lạc Lạc


– Rất trẻ tuổi, năm nay cô bao nhiêu tuổi.


Tô Lạc Lạc mỉm cười:


– Tôi năm nay vừa tròn 24 tuổi.


– Trước kia cô làm việc ở đâu?


– Trước đây ở F quốc đã làm hai năm trang điểm cô dâu.


Tô Lạc Lạc bình tĩnh trả lời.


– Chị, chị yên tâm, kỹ thuật trang điểm của bạn em là siêu cấp, chị tuyệt đối sẽ không thất vọng.


Hạ Tần cố gắng đề cử.


Tô Lạc Lạc ở bên cạnh đỏ mặt. Vốn không lo lắng gì lúc này bỗng nhiên cũng lo lắng.


Trình Phương cũng muốn nể mặt em họ, hơn nữa cô cũng hi vọng thấy được năng lực của Tô Lạc Lạc, cô nói


– Hiện giờ bên tôi có một vòng phỏng vấn và thử trang điểm, cô theo tôi đi phỏng vấn di.


Vừa đi Trình Phương vừa giới thiệu


– Studio của chúng tôi có chi nhánh ở nhiều thành phố lớn trên toàn quốc. Chúng tôi chỉ phục vụ một đối tượng duy nhất là tầng lớp thượng lưu trong xã hội, bao gồm các chính trị gia, quý bà, tiểu thư nhà giàu có, người nổi tiếng. Chúng ta không đối với họ như những khách hàng bình thường mà tư vấn từ đầu đến chân cho họ, không phải chỉ trang điểm khuôn mặt.


Tô Lạc Lạc nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực. Nhưng nếu có được công việc này chắc chắn cũng là thử thách và có khả năng tăng thêm kinh nghiệm làm việc.


Đi vào một căn phòng nhỏ, trong đó có mấy cô gái trẻ đang ngồi. Các cô là nhân viên phỏng vấn lần này.


– Chúng ta thiếu một người mẫu, Tần Tần, cậu làm mẫu cho bạn cậu đi. Để chúng tôi xem kỹ thuật trang điểm và phối đồ của cô ấy thế nào.


Hạ Tần lập tức việc nhân đức không nhường ai


– Được.


Nói xong xoay người nhìn Tô Lạc Lạc cười


– Tớ tin tưởng cậu sẽ trang điểm và phối đồ cho tớ mĩ mãn nhất.


Tô Lạc Lạc mím môi cười


– Tớ sẽ cố gắng.


Trình Phương nói qua về chủ đề hóa trang lần này là trang phục dự tiệc. Tiếp đó là lựa chọn. Tô Lạc Lạc chọn một chiếc váy màu đen treo trên giá dài. Dáng người Hạ Tần tiêu chuẩn, thử lễ phục xong chiếc váy đen tôn lên sự duyên dáng đáng yêu và khí chất của riêng cô.


Tiếp đó là trang điểm. Hạ Tần rửa mặt xong Tô Lạc Lạc cùng mấy cô gái bắt đầu thời gian trang điểm.


Tô Lạc Lạc cực kỳ cẩn thận lựa chọn màu sắc và loại sản phẩm trang điểm. Tay cô thuần thục mang theo sự cảm nhận của riêng mình. Trình Phương đứng bên cạnh cận thận quan sát cô, so sánh với mấy người đến phỏng vấn khác sử dụng trang điểm đậm, Tô Lạc Lạc trang điểm đậm nhạt thích hợp, không che mất khí chất của Hạ Tần, nhưng trang điểm vẫn rất tinh xảo.


Một giờ sát hạch trôi qua, bốn cô gái người mẫu đều đi một vòng trong phòng. Trình Phương và mấy chuyên gia trang điểm cao cấp nhỏ giọng thảo luận, còn Tô Lạc Lạc ngồi trên giế, cùng ba người khác đợi kết quả phỏng vấn.


Hơn mười phút sau, Trình Phương vỗ vỗ tay


– Được rồi, kết quả phóng vấn đã có, chúng ta chuẩn bị công bố hai người trúng tuyển. Một là Lý Nhạc, hai là Tô Lạc Lạc. Xin chúc mừng.


Tô Lạc Lạc lập tức vui mừng mở to mắt, cô đã qua vòng phỏng vấn.


Cô nhìn hai cô gái thất vọng bên cạnh, lại nhìn cô gái có tên là Lý Nhạc, cô ta đứng lên, đi đến bên cạnh Tô Lạc Lạc


– Về sau chúng ta chính là đồng nghiệp.


Tô Lạc Lạc bắt tay cô ta


– Xin chào, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn.


– Hai người điền tài liệu một chút, tuần tới bắt đầu đến đi làm. Chỗ chúng tôi đang cần người.


Trình Phương đưa biểu tài liệu cho hai người.


Khi Tô Lạc Lạc đang điền Hạ Tần chạy đến bên cạnh cô


– Lạc Lạc, tớ biết cậu có thể.


– Cám ơn cậu Tần Tần, tối nay tớ mời cậu ăn cơm.


Tô Lạc Lạc cười nói.


– Được.


Khi điền địa chỉ Tô Lạc Lạc viết địa chỉ nhà của Hạ Tần, bởi vì hiện giờ cô không có nhà, chỉ có thể ghi nhà cô ấy.





Chương 40: Anh tìm đến.





Ở biệt thự.


Hai đứa nhỏ ăn vụng đồ ăn vặt xong, giấu hết chứng cứ, lau sạch miệng dự định tiếp tục giằng co với ba, chuẩn bị kéo dài việc này thật tốt.


Long Dạ Tước ngồi ở sô pha xem tài liệu, xử lý công việc. Anh không yên lòng, trong lòng luôn nhở đến bọn trẻ con còn chưa ăn gì.


Anh nhìn thời gian, từ lúc hai đứa ki ăn bữa sáng xong đến giờ đã hơn mười tiếng không ăn gì, không uống nước, anh lo bọn chúng đói đến ngất đi.


Anh đặt tài liệu sang bên cạnh lên lầu.


Anh mở cửa thấy trên sô pha Tiểu Hinh đã ngủ, cuộn tròn trên sô pha, Tô Tiểu Sâm đang cố nén cơn buồn ngủ, cầm trong tay quyển chuyền cười, nhưng mắt đã rất buồn ngủ.


Trái tim Long Dạ Tước như bị ai nắm, anh biết trận đấu này cuối cùng người thua là anh.


Bởi vì anh không đành lòng để bọn trẻ con tự ngược như vậy. Anh cúi người nhìn cậu nhóc đang chăm chú nhìn anh nói


– Tiểu Sâm, ba đồng ý với các con hiện giờ ba đi đón mẹ con về, ba bế em gái đi ngủ được không?


– Thật sự, ba thật sự đón mẹ về?


– Ba luôn giữ lời hứa.


Long Dạ Tước làm sao dám lừa cậu bé. Đứa bé này cá tính và mọi thứ đều giống anh, cũng không lừa được cậu ta.


– Ba đưa em đi ngủ trước.


Long Dạ Tước cúi người bế Tiểu Hinh lên, Tô Tiểu Sâm cố gắng nén cơn buồn ngủ đi theo anh sang phòng ngủ chính.


Đặt Tô Tiểu Hinh lên giường Long Dạ Tước bế cậu bé lên cởi giày, đặt chúng lên giường. Trước khi nhắm mắt ngủ Tô Tiểu Sâm còn nhắc lại một lần


– Chờ bọn con tỉnh lại bọn con muốn gặp mẹ.


– Được, ba sẽ đưa mẹ về.





– Mẹ đang ở cùng mẹ đỡ đầu, ba có thể gọi điện cho mẹ, trong điện thoại đồng hồ của con có.


Nói xong Tô Tiểu Sâm lấy điện thoại đồng hồ trên tay đưa cho anh, anh vừa cầm lấy cậu bé đã chìm vào ngủ.


Long Dạ Tước mỉm cười cúi đầu hôn lên trán hai đứa trẻ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của chúng trong chốc lát sau đó cầm điện thoại đồng hồ tìm số điện thoại trong nước của Tô Lạc Lạc.


Anh lưu vào điện thoại của mình sau đó xuống lầu dặn người giúp việc chú ý hai đứa trẻ hơn nữa còn dặn dò bất cứ kẻ nào tới chơi thì gọi điện thoại cho anh trước.


Chiếc Bugatti phiên bản giới hạn lao ra khỏi biệt thự.


Lúc này đã là hơn năm giờ.


Tô Lạc Lạc phỏng vấn thành công khiến tâm trạng của cô cũng rất vui. Hơn nữa, có thể làm việc ở một nơi như vậy cô có thể học được rất nhiều.


Ở một ngã tư đường Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần đang tìm chỗ ăn tối, bỗng nhiên điện thoại di động của cô vang lên, thấy là số lạ cô nghĩ là người của phòng làm việc, vui vẻ nhận điện thoại:


– Alo, xin chào.


– Cô ở đâu?


Một giọng nói trầm thấp không cảm xúc vang lên.


Tô Lạc Lạc hơi ngạc nhiên, Long Dạ Tước?


Giọng Tô Lạc Lạc lập tức lạnh như mười độ thậm chí còn có chút cao ngạo:


– Cậu chủ Long có việc gì sao?


– Bọn trẻ tìm cô, cô ở đâu tôi đến đón cô.


Long Dạ Tước vẫn trầm thấp không cảm xúc như trước.


Tô Lạc Lạc càng tức giận. Đuổi cô đi chính là anh, hiện giờ anh nói đón thì đó, nghĩ cô dễ dàng như vậy sao?





Không, cô không phải là người dễ nói.


– Hôm nay tôi sẽ không trở về, anh dẫn bọn trẻ đi ngủ đi.


Tô Lạc Lạc quyết định đêm nay không về để bọn trẻ làm phiền anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện