Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 186-190


trước sau

Chương 186: Tuyên thệ trước mộ


Long Dạ Tước dẫn Tô Lạc Lạc đến một cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa Cẩm Chướng tươi rồi lên xe đi đến nghĩa trang.


Hai người đành phải đậu xe ở một bãi đỗ xe, còn muốn đi lên nghĩa trang thì phải đi thêm một chặng đường nữa. Tô Lạc Lạc xuống xe, ôm hoa trong tay, Long Dạ Tước lại đi đến bế cô lên.


“Anh thả em xuống để em tự đi!” Tô Lạc Lạc không muốn làm phiền anh mãi, hơn nữa lần này mà còn bế cô thì chắc chắn sẽ rất mệt.


“Ngốc, đừng nhúc nhích.” Sắc mặt Long Dạ Tước cực kỳ nhẹ nhàng, bế cô lên mà không có vẻ vất vả gì, ngược lại còn thấy hơi buồn bực. Bình thường anh cũng cho cô ăn không ít đồ ăn dinh dưỡng, sao mãi không thấy cô có thêm ít thịt nào nhỉ?”


Nội tâm Tô Lạc Lạc lại cực kỳ áy náy, khiến cô không khỏi nhìn lên khuôn mặt của Long Dạ Tước. Nhìn theo góc độ của cô có thể nhìn thấy góc nghiêng đẹp trai của anh, hơn nữa cơ thể cô còn cảm nhận được nhịp tim đập yên ổn mà mạnh mẽ của người đàn ông này cùng với bàn tay rộng mang theo độ ấm nóng rực đang ôm chặt lấy cô.


Trên mặt Tô Lạc Lạc không tự chủ được mà hiện lên một rặng mây đỏ ửng không dễ phát hiện.


Chỉ tính riêng khí chất và bề ngoài thì người đàn ông này có một sức hấp dẫn trí mạng, không chê vào đâu được. Nếu không phải cô có một người cha tàn nhẫn vô tình từ nhỏ, có lẽ trong lòng cô cũng sẽ không bài xích người đàn ông này mãnh liệt như vậy.


Hơn nữa, càng nhớ đến chuyện thân mật với người đàn ông này trong cái đêm ác ma của năm năm trước, cô càng không nhịn được mà run lên. Thật ra chuyện Long Dạ Tước yêu hai đứa con đã khiến cô rất vừa lòng, cũng rất cảm động. Nhưng cho đến hôm nay cô mới phát hiện, tuy bình thường có rất nhiều lúc anh đáng ghét, nhưng trong lúc lơ đãng cô cũng phát hiện ra sự tốt đẹp và dịu dàng của anh.


Giờ phút này Tô Lạc Lạc rất cảm kích Long Dạ Tước. Nếu hai người có thể sống với nhau bình thản, tôn trọng nhau như khách đến hết đời như vậy, Tô Lạc Lạc cũng rất vui lòng.


“Đi bên nào?” Long Dạ Tước đột nhiên cúi đầu xuống hỏi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào đôi mắt chứa đầy tâm sự của cô.


Gương mặt Tô Lạc Lạc lập tức hiện lên một chút hoảng loạn, cô cắn môi rồi chỉ về một hướng: “Ở bên này.”


Long Dạ Tước tiếp tục bế cô đi qua một loạt ngôi mộ, Tô Lạc Lạc bắt đầu cảm thấy hô hấp của anh bắt đầu trở nên hổn hển. Anh bế cô leo lên sườn núi, dù cô có gầy thì cũng nặng đến bốn mươi lăm cân. Bây giờ cô bế hai con đi một đoạn thôi đã cảm thấy hơi mệt rồi, huống chi anh còn bế cô đi xa như vậy.


“Anh thả em xuống đi! Cũng sắp đến nơi rồi.” Tô Lạc Lạc không đành lòng để anh bế mình đi xa như vậy nữa.


“Cứ nói cho anh biết ở đâu là được.” Long Dạ Tước không đồng ý.


Tô Lạc Lạc đành phải chỉ về một ngôi mộ cách đó hơn mười mét, Long Dạ Tước lập tức bế cô đến trước mộ của mẹ cô. Tô Lạc Lạc nhìn bó hoa lần trước đặt ở mộ mẹ giờ đã khô héo chỉ còn cành khô, cô lại nghĩ liệu có phải những bông hoa xinh đẹp đó đã đi theo mẹ cô đến một thế giới khác hay không? Mẹ cô thích hoa Cẩm Chướng nhất, chỉ là lúc mẹ còn sống, hai người không có tiền mua hoa, cứ cách một thời gian mẹ cô sẽ mua một bông về. Bây giờ, cô mang đến cho mẹ một bó hoa lớn, hi vọng mẹ mình ở một thế giới khác có thể nhìn thấy chúng.


“Mẹ… Con đến thăm mẹ này.” Tô Lạc Lạc đi tập tễnh đến trước bia mộ.


Long Dạ Tước duỗi tay ra định đỡ lấy cô, nhưng rồi thu tay lại, nhìn bức ảnh của một người phụ nữ mơ hồ trên bia mộ. Lúc trước anh đã từng điều tra về Tô Lạc Lạc, cũng tìm được ảnh chụp của mẹ cô. Tuy hồi còn trẻ mẹ của Tô Lạc Lạc cũng là một mỹ nhân, nhưng thật sự không giống Tô Lạc Lạc một chút nào.


“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sống rất tốt, hai cháu cũng rất khỏe mạnh, mẹ cứ an giấc ngàn thu đi!” Tô Lạc Lạc nói với bia mộ của mẹ mình, nước mắt cũng không tự chủ được mà trào ra. Nhìn thấy ảnh chụp mơ hồ của mẹ, bỗng nhiên cô như nhìn thấy cả đời của mẹ mình, một cuộc đời bi thảm.


Mà cô lại không thể hiếu thuận với mẹ khi mẹ còn sống.


Long Dạ Tước đứng sau lưng cô, nhìn cô gái không ngừng đưa tay lên lau nước mắt kia, trái tim anh bỗng nhiên kích động. Anh cất bước tiến lên, đứng ở trước mặt cô, vươn cánh tay cường tráng lên, ôm cô gái đang khóc thút thít kia vào trong lòng.


Lúc này Tô Lạc Lạc cũng rất cần một bả vai, một vòng tay để cô có thể dựa vào nên cô cũng không cự tuyệt hay đẩy anh ra. Tô Lạc Lạc tựa lên vai Long Dạ Tước bắt đầu khóc.


Long Dạ Tước nhìn người phụ nữ trên ảnh chụp, đôi mắt bà như đang thương tiếc nhìn con gái mình. Anh than nhẹ một tiếng, mở miệng nói với cô: “Bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc con gái của bác cả đời, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu bất cứ thiệt thòi gì, cũng sẽ không để cô ấy chịu khổ nữa.”


Tô Lạc Lạc nghe anh nói với mẹ mình, cô ngước đôi mắt đẫm lên lên nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin.


Ánh mắt sâu thẳm của Long Dạ Tước dừng ở đáy mắt của cô: “Lần này em có thể yên tâm rồi, anh đã thề trước mộ của mẹ em, sau này anh tuyệt đối sẽ không vi phạm lời thề.”


Trái tim Tô Lạc Lạc đột nhiên run lên một cái, cô lẩm bẩm: “Sao anh phải làm như vậy?”


“Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng cần anh phải trả lời sao?” Long Dạ Tước cảm thấy cái đầu của cô mơ hồ quá rồi.


Tô Lạc Lạc chớp mắt, không khỏi thốt ra sự khó hiểu trong lòng: “Em biết anh muốn cưới em, là vì em là mẹ của con anh, anh muốn cho các con một gia đình hoàn chỉnh.”


Long Dạ Tước mỉm cười, hàng mi dài khẽ chớp một cái: “Đúng vậy, đây là ý tưởng ban đầu của anh, cưới em để cho các con một gia đình. Thế nhưng, bây giờ ý tưởng đó đã biến chất rồi.”


“Biến chất như thế nào?” Tô Lạc Lạc khó hiểu.


“Anh phát hiện anh thích em rồi, nên việc anh muốn cưới em không chỉ là vì các con của chúng ta nữa.” Long Dạ Tước nói xong, nhìn thoáng qua bia mộ của mẹ Tô Lạc Lạc ở sau lưng cô: “Nếu em còn chưa tin, anh có thể thề trước mộ của mẹ em, nếu anh dám nói dối thì em cứ để anh…”


Tô Lạc Lạc vội vàng đưa tay che miệng anh lại, mặc kệ anh định nói gì tiếp, cô đều không muốn để anh nói ra. Cô không muốn nghe, cũng không cần anh nói ra.


“Đừng nói nữa, em tin anh là được chứ gì.” Tô Lạc Lạc vội la lên.


Long Dạ Tước cười cực kỳ quyến rũ: “Vậy có phải giờ đến lượt em nói thật ra không? Chẳng lẽ em thật sự không có cảm giác gì với anh sao?”


Tô Lạc Lạc nuốt nước bọt, nhìn anh, mắt to chớp mấy cái nhưng lại không nói gì.


Đáy mắt Long Dạ Tước hiện lên một tia mất mát, ảo não nói: “Thật sự không có một chút tình cảm nào sao?”


“Em… em không biết.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô chưa từng yêu đương bao giờ, cảm giác trầm trồ khen ngợi là gì? Cô cũng cảm thấy rất mơ hồ.


Long Dạ Tước biết cô sẽ không nói dối trước mộ của mẹ mình, anh thở ra một hơi: “Thời gian tiếp theo em phải cố mà học cách thích anh đi.”


Tô Lạc Lạc bị anh ra lệnh mà có chút đáng thương, cô nhìn thoáng qua mẹ mình. Dường như cô nhìn thấy mẹ mỉm cười hài lòng qua bức ảnh cũ kia, chẳng lẽ người đàn ông trước mặt cô chính là người cô có thể trao cả đời? Anh sẽ không lạnh nhạt đáng sợ như ba cô chứ?


Chương 187: Gặp gỡ Dạ Trạch Hạo


Sau khi trở về từ nghĩa trang thì đã là lúc chạng vạng. Long Dạ Tước gọi điện cho ba mẹ mình, nói muốn đến đón các con về. Ba của anh là Long Sở Hùng nói đúng lúc ông ta định ra ngoài, sẽ đưa các con về, hơn nữa bây giờ cũng đang đi đường rồi.


Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy chuyện tốt sắp đến, cô bảo Long Dạ Tước dừng xe ở một trung tâm thương mại để đi dạo một chút. Bây giờ chân cô cũng đi được chầm chậm một chút, nhưng không quá ảnh hưởng.


Khi cô đứng trước quầy chọn một túi băng vệ sinh cho nữ, cô cũng ngại không dám nhìn vẻ mặt của người đàn ông ở bên cạnh. Tuy nhiên Long Dạ Tước lại có vẻ rất bình tĩnh, chỉ là anh hơi tò mò, thân thể cô nhỏ nhắn như vậy, nếu bị đổ máu suốt bảy ngày như vậy, liệu cô có suy yếu không.


Tô Lạc Lạc chọn băng vệ sinh xong, lại mua thêm chút đồ ăn vặt, loại đồ ăn vặt không gây nóng trong cho các con. Long Dạ Tước cũng cho cô mua, dù sao các con cũng cần một chút gia vị.


Đến khi xếp hàng thanh toán tiền, Tô Lạc Lạc còn đang tìm thẻ trong túi thì đã có một cánh tay vươn qua đầu cô, đưa một tấm thẻ vàng tới trước mặt nhân viên thu ngân. Thu ngân là một cô gái trẻ tuổi, mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng nhận lấy thẻ của anh.


Tô Lạc Lạc hơi ngượng ngùng, quay đầu lại nói: “Em có mang tiền mà.”


“Của anh chính là của em, em phân biệt rạch ròi như vậy làm cái gì?” Long Dạ Tước đột nhiên quở trách cô bằng giọng điệu của một người bạn trai.


Các cô gái xung quanh nghe thấy vậy thì sôi nổi quay đầu lại, nhìn Tô Lạc Lạc bằng ánh mắt hâm mộ và đố kị! Bạn trai vừa đẹp trai lại vừa bá đạo.


Chuyện này đã khiến mặt Tô Lạc Lạc đỏ hết cả lên, nhưng trong lòng cô cũng tràn ra một chút ngọt ngào. Cảm giác này là gì? Chẳng lẽ đây chính là cô có tình cảm với người đàn ông này?


Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, cùng nhau đi về phía cửa biệt thự. Long Dạ Tước nhanh chóng đuổi kịp một chiếc xe, đó chính là xe của Long Sở Hùng, chắc chắn hai đứa bé cũng ở trong xe.


Long Dạ Tước huýt sáo, khi hai xe đi đến cạnh nhau, hai đứa bé ngồi sau đã ghé vào cửa xe vui sướng muốn chết rồi.


Hai đứa gọi daddy, mommy cực to. Tô Lạc Lạc nhìn hai con mình hưng phấn như vậy, trong lòng cô cũng thấy rất vui vẻ.


Long Sở Hùng cũng nhìn cô gái ngồi ở ghế lái phụ thông qua cửa sổ xe, diện mạo không hề kém Tô Vũ Phỉ. Thấy cô gái cười với cháu trai, cháu gái của mình, ông ta có thể cảm nhận được tình mẹ con chân chính.


Xem ra ý tưởng của con trai không tệ, hiện giờ thứ quan trọng nhất là tương lai của hai đứa trẻ. Nếu hai đứa có mẹ ruột ở bên cạnh, hai đứa sẽ trưởng thành một cách toàn diện nhất. Nếu đổi thành một người phụ nữ khác, cũng sẽ không đối xử tốt với hai đứa trẻ được.


Xe của Long Dạ Tước vượt lên trước, mà khi xe của anh đi lên con đường vào biệt thự thì bỗng có một chiếc xe thể thao màu xanh lam cực kỳ thu hút ánh nhìn đang đậu trên đường xe chạy. Tô Lạc Lạc vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đây là xe của Dạ Trạch Hạo.


Tô Lạc Lạc đột nhiên thấp thỏm, đã mấy chục ngày cô chưa gặp anh ta rồi. Kể từ khi bị mất điện thoại, cô đã cắt đứt liên hệ với anh ta.


“Anh ngừng xe lại xíu được không?” Tô Lạc Lạc quay sang nói với Long Dạ Tước.


Long Dạ Tước không vui, nói: “Chẳng phải anh đã nói em không được gặp anh ta rồi sao?”


“Em chỉ chào anh ta một tiếng thôi, dù sao cũng là bạn bè.” Tô Lạc Lạc khẩn cầu anh.


Xe của Long Dạ Tước còn chưa dừng lại như chiếc xe phía sau đã dừng lại. Ngay sau đó, hai bóng dáng nho nhỏ đã chạy về phía chiếc xe thể thao màu lam kia.


Thì ra hai đứa bé cũng nhận ra đây là xe của Dạ Trạch Hạo, biết anh ta đang ở trong xe.


Long Dạ Tước vội vàng dừng xe lại cách đó hơn mười mét. Xe vừa dừng lại, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đồng thời mở cửa xuống xe.


Tô Lạc Lạc bước đi nhanh hơn, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo xuống khỏi ghế lái, anh ta mặc một chiếc áo thun thoải mái, đẹp trai sáng sủa, ấm áp như anh hàng xóm nhà bên.


Dạ Trạch Hạo cũng không ngờ hai đứa trẻ sẽ xuống xe tìm mình, anh ta mỉm cười rồi cúi người xuống, đối diện với hai đứa bé. Tô Lạc Lạc cũng cười đi tới: “Sao anh lại chờ ở đây?”


“Anh gọi điện cho em nhưng không được, sợ em bị làm sao nên anh định chờ em ở đây, thử xem có thể gặp được em không?” Dạ Trạch Hạo bế Tô Tiểu Hinh đứng dậy, mỉm cười với Tô Lạc Lạc. Đồng thời, anh ta dừng mắt trên người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang đi tới, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.


“Xin lỗi, mấy hôm trước điện thoại của tôi bị trộm mất, tôi đổi số điện thoại khác rồi.” Tô Lạc Lạc hơi xấu hổ nói.


Lúc này, cửa sổ ghế sau của chiếc xe hơi màu đen ở bên cạnh vẫn luôn đóng chặt, nên Dạ Trạch Hạo cũng không biết bên trong vẫn còn có người. Mãi đến lúc này, cửa xe mở ra, Long Sở Hùng uy nghiêm bước xuống xe.


Dạ Trạch Hạo vừa ngước mắt lên, nhìn thấy ông cụ uy nghiêm đang đi về phía bọn họ, sắc mặt anh ta lập tức biển đổi, gần như tái nhợt đi. Tô Lạc Lạc đang nhìn Dạ Trạch Hạo nên cô thấy rất rõ khoảnh khắc gương mặt anh ta biến sắc.


Cô quay đầu lại nhìn Long Sở Hùng đang đi tới, rồi đột nhiên trừng to mắt. Đây là lần đầu tiên cô gặp ba của Long Dạ Tước, nhưng điều khiến cô khiếp sợ là gương mặt của Dạ Trạch Hạo và ba của Long Dạ Tước rất giống nhau. Ngay cả Long Dạ Tước cũng không giống ba mình bằng Dạ Trạch Hạo.


Nếu nhìn thấy bọn họ lần đầu tiên, có lẽ mọi người sẽ đều nhận sai Dạ Trạch Hạo là con của Long Sở Hùng. Tô Lạc Lạc lại nhìn mặt Dạ Trạch Hạo một lần nữa, chỉ thấy đôi mắt đang cười của anh ta giờ đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp, có một chút hoảng loạn, một chút không biết phải làm sao.


Trái tim Tô Lạc Lạc không khỏi đập nhanh hơn vài phần. Cô không hiểu tại sao Dạ Trạch Hạo lại có vẻ mặt này, tại sao khi gặp ba của Long Dạ Tước lại khiến anh ta cảm thấy hoảng loạn như vậy?


“Vị này là?” Ánh mắt Long Sở Hùng cũng có chút khiếp sợ mà đánh giá Dạ Trạch Hạo, không thể tưởng tượng nổi. Chàng trai này cho ông ta một cảm giác rất đặc biệt.


“Chú ấy là chú Dạ của chúng con đó.” Tô Tiểu Hinh cũng vui vẻ nói một câu.


Long Sở Hùng tiếp tục nhìn và đánh giá Dạ Trạch Hạo, mà lúc này ông ta lại nhìn thấy chàng trai trẻ này nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt chất chứa sự oán hận suốt mấy giây. Anh ta cúi người đặt Tô Tiểu Hinh xuống, nói với hai đứa bé: “Chú Dạ có việc nên phải đi trước, lúc khác thì sang nhà chú chơi nhé.”


Hai đứa bé lập tức gật đầu: “Vâng! Chúng cháu sẽ đến.”


Dạ Trạch Hạo nhìn về phía Tô Lạc Lạc: “Đưa điện thoại của em cho anh.”


Tô Lạc Lạc vội vàng tìm điện thoại trong túi, mở khóa rồi đưa cho anh ta. Dạ Trạch Hạo nhanh chóng bấm số máy rồi gọi điện cho mình, sau đó anh ra mở cửa ngồi vào xe. Anh ta nhìn Long Sở Hùng thông qua cửa sổ xe, mà ánh mắt của Long Sở Hùng vẫn luôn đánh giá anh ta.


Xe thể thao nhanh chóng lùi về phía sau, đi về phía một con đường khác.


Tô Lạc Lạc nhìn tốc độ xe rõ ràng là đang tức giận của Dạ Trạch Hạo, cô không hiểu tại sao cảm xúc của anh ta lại kịch liệt như vậy? Lúc này, cô nhìn về phía mặt nghiêng của Long Sở Hùng. Tuy hiện giờ ông ta đã có tuổi, nhưng góc cạnh gương mặt vẫn rất rõ ràng, cực kỳ giống với Dạ Trạch Hạo đến nỗi khó hiểu.


“Ba, đây là Lạc Lạc.” Long Dạ Tước đứng ở bên cạnh, đột nhiên lên tiếng.


Chương 188: Suy đoán của cô


Tô Lạc Lạc lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng lễ phép chào ông lão này: “Con chào bác.”


“Chào con, bác vẫn luôn nghe Dạ Tước nhắc đến con, lần sau mời con đến nhà chơi nhé!” Long Sở Hùng nhìn cô mỉm cười nói.


Tô Lạc Lạc không dám không nghe, cô gật đầu: “Được ạ!”


“Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, ông nội về trước đây, lần sau đến nhà ông bà nội chơi nhé? Lại đây hôn một cái nào.” Long Sở Hùng cúi xuống nói với hai đứa cháu nhỏ đáng yêu.


Hai đứa trẻ lập tức hôn lên mặt của ông, Tô Lạc Lạc nhìn cách ông cháu bọn họ ở chung trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp, xem ra là do trước đây ảnh hưởng của Tô Vũ Phỉ đối với cô quá sâu nên cô không biết rằng bọn trẻ ở nhà họ Long lại được hoan nghênh như vậy!


Long Sở Hùng rời đi, Tô Lạc Lạc nắm tay hai đứa trẻ đi về nhà, Long Dạ Tước thì lái xe vào ga ra xe, Tô Lạc Lạc đang nghe bọn trẻ kể những chuyện lý thú xảy ra ở Long gia.


“Mommy, tai của bà cố nghe không rõ nên mỗi lần con và anh trai nói chuyện với bà đều phải dùng giọng rất lớn!” Tô Tiểu Hinh báo cáo.


“Vậy các con thích ông bà nội và bà cố không?” Tô Lạc Lạc cười hỏi.


“Chúng con rất thích, họ là người thân của chúng con, mommy, mọi người còn nói lần sau để mẹ và chúng con cùng đến chơi nữa! Họ rất mong được gặp mẹ đấy!”


Long Tiểu Sâm cũng gật đầu: “Mommy, lần sau mẹ đi cùng với chúng con nhé!”


“Xem tình hình như thế nào đã!” Tô Lạc Lạc cười đáp.


Bọn trẻ ôm một quả bóng đến bãi cỏ chơi, Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế nhàn nhã nhìn bọn trẻ chơi bóng nhưng mà trong đầu không khỏi nghĩ đến biểu cảm thay đổi khi nãy của Dạ Trạch Hạo, và ánh mắt anh ta phức tạp nhìn chằm chằm vào Long Sở Hùng nữa, nghĩ đi nghĩ lại thì một ý nghĩ làm cô sợ hãi đột nhiên xuất hiện.


Cô nhớ lần trước Dạ Trạch Hạo đã nói với cô, ba của anh ta là một người quyền cao chức trọng, là một người có thân phận địa vị, hiển nhiên rằng ba của Long Dạ Tước là người phù hợp với những điều như thế, lẽ nào ba của Dạ Trạch Hạo là ba của Long Dạ Tước?


Ý nghĩ này làm cô tự dọa chính mình, không phải chứ ! Nếu mà là như thế thì….Dạ Trạch Hạo là con riêng của nhà họ Long rồi, nếu đúng như vậy thì có thể tưởng tượng được mức độ đả kích của mẹ Long Dạ Tước và mẹ của anh ta.


Tô Lạc Lạc không khỏi có chút hoảng hốt.


Mà ngay lúc này, Long Dạ Tước đi từ ga ra xe đi đến, dưới ánh hoàng hôn, thân ảnh của anh được kéo ra rất dài, nhưng rất đẹp trai mê người, phảng phất như một vương tử thời Trung cổ, khí thế bất phàm.


Tô Lạc Lạc nhìn anh nhiều hơn, cảm thấy tim mình đang đập một cách hỗn loạn.


Cô cụp mắt xuống, không có ý định nhìn anh nữa.


Nhưng mà những tâm tư rất nhỏ trên mặt cô vẫn không thoát khỏi người đàn ông này, nơi đáy mắt sâu thâm thúy của anh hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện.


Anh bắt đầu có tự tin với người phụ nữ này rồi.


Anh ngồi bên cạnh cô, đối với hành động đưa số điện thoại cho Dạ Trạch Hạo của cô khi nãy, anh hết sức không hài lòng.


“Tại sao em lại đưa số điện thoại cho anh ta? Em muốn liên lạc với anh ta đến như thế sao?” Long Dạ Tước có chút không vui nhíu mày ngồi xuống bên cạnh cô.


Tô Lạc Lạc nghĩ đến suy đoán của chính mình khi nãy, nếu như Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo là anh em cùng cha khác mẹ vậy thì anh không thích anh ta như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì nhỉ.


“Em và anh ta chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều nữa được không?” Tô Lạc Lạc chỉ đành giải thích.


Long Dạ Tước rất tự tin vào sức quyến rũ của bản thân nhưng mà không thể phủ nhận rằng Dạ Trạch Hạo cũng có nét quyến rũ giống như anh, là kiểu đàn ông dễ thu hút phụ nữ hơn cả anh.


“Cho dù có số điện thoại của anh ta, em cũng không được phép liên lạc thường xuyên.” Long Dạ Tước nghiến răng ra lệnh.


“Em biết rồi.” Tô Lạc Lạc ngoan ngoãn nghe lời, nếu cô nói thêm mấy câu với Dạ Trạch Hạo chắc chắn sẽ chọn cho người đàn ông này không vui.


“Chân của em sao rồi?” Long Dạ Tước cúi đầu nhìn xuống cái chân sưng đỏ của cô.


Tô Lạc Lạc lắc đầu: “Không có gì đáng ngại cả.”


“Vậy ngày mai em đừng đi làm nữa, nếu em muốn đi anh có thể để cho em đi nhưng mà em bắt buộc phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi mới nói tiếp.”


“Vậy em không đi nữa.” Tô Lạc lạc nở nụ cười: ” Em sợ sẽ tiếp tục gây phiền phức cho anh, cũng có thể em sẽ tìm một công việc khác.”


Long Dạ Tước lập tức ‘hừ’ một tiếng tức giận nói: “Ngoại trừ ở bên cạnh anh thì chỗ nào em cũng không được phép đi.”


“Vậy được thôi! Em sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian vậy.” Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ cười lên.


Long Dạ Tước cũng không mong mỏi gì cô đi làm kiếm tiền, anh chỉ cần cô ở bên cạnh anh và bọn trẻ là được rồi.


Nhà họ Tô.


Sau mấy ngày điều chỉnh lại, tâm trạng của Tô Vũ Phỉ đã khôi phục lại không ít chỉ là đối với oán hận dành cho Tô Lạc Lạc cô ta thật sự không cam lòng. Cô cứ như vậy cướp đi Long Dạ Tước lại còn để cho cô ta chịu khổ sở đủ đường, bây giờ Long Dạ Tước lại chặt đứt hết mọi đơn đặt hàng trong nhà, tài sản trong công ty tức khắc đã bốc hơi đi không ít, hiện tại mỗi ngày ba mẹ cô ta đều phải khổ tâm lo lắng về sự phát triển của công ty trong tương lai.


Đương nhiên vẫn còn một con đường thoát ra khác đó chính là liên hôn trong giới kinh doanh, cậu chủ Lâm lần trước vô cùng có hứng thú với cô ta nhưng tiếc rằng từ tận đáy lòng cô ta lại xem thường anh ta.


Cô ta đang lật một số quyển tạp chí thời trang thì đột nhiên điện thoại đang đặt bên cạnh reo lên, cô ta cầm lên xem, thì ra là số trợ lí của ba cô gọi đến, cô ta nhíu mày: “A lô!”


“A lô! Là cô chủ sao? Không xong rồi, khi nãy ông chủ bị người ta đâm một dao, cô và bà chủ nhanh đến bệnh viện đi!”


“Cái gì? Ba tôi làm sao bị người ta đâm?”


“Bởi vì chuyện phát tiền lương mà cãi nhau với công nhân, bây giờ chúng tôi đang gấp rút đưa ông chủ đến bệnh viện, tình hình rất nguy hiểm, cô nhanh đến bệnh viện đi!” Trợ lí ở đầu bên kia gấp gáp nói.


Tô Vũ Phỉ sợ hãi tới mức vứt luôn điện thoại đang cầm trong tay, gấp gáp bước xuống giường, hét to xuống vườn hoa ở dưới lầu: “Mẹ, mẹ….ba xảy ra chuyện rồi, ba bị người ta đâm rồi.”


Uông Nguyệt Dung đang ở trong vườn hướng dẫn gia nhân làm vườn thì nghe thấy những lười này, bà ta bị dọa đến mức muốn đau tim, bà ta nhanh chóng đi đến ga ra xe với Tô Vũ Phỉ, Tô Vũ Phỉ lái xe đưa bà cùng đi đến bệnh viện gần đó.


“Trời ơi! Tại sao lại xảy ra loại chuyện như thế này? Có nghiêm trọng hay không?” Trái tim của Uông Nguyệt Dung như muốn trào ra khỏi cổ họng.


Thật đúng với câu ‘nhà dột còn gặp mưa đêm’, bây giờ nhà họ Tô còn đang lục đục rối ren mà chồng bà còn bị đâm nữa.


Lúc mẹ con Tô Vũ Phỉ nhanh chóng đến bệnh viện thì Tô Vĩ Khâm đang được cấp cứu bên trong, mà bác sĩ nhanh chóng để cho người nhà chuẩn bị, lúc nào cũng có thể hiến máu cho người bệnh, bởi vì ngân hàng máu của bệnh viện vừa hết máu, hơn nữa những bệnh viện gần đây đều thiếu máu trầm trọng, lấy máu của người nhà sẽ nhanh hơn, mà bình thường thì nhóm máu của ba và con sẽ phù hợp.


“Mẹ, dạo này con thiếu máu rất nghiêm trọng làm sao mà truyền đây!” Tô Vũ Phỉ hoảng sợ nhìn mẹ cô ta: “Mẹ, con sợ là không đủ máu!”


“Vậy phải làm sao?”


“Gọi Tô Lạc Lạc đến, cô ta cũng là con gái của ba mà, gọi cô ta đến hiến máu đi! Ba sắp mất mạng rồi, cô ta nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.”


Bây giờ Uông Nguyệt Dung không muốn nhìn thấy nhất chính là Tô Lạc Lạc, điều này chứng minh chồng bà ngoại tình sinh ra đứa con riêng này, bà ta vừa nhìn thấy một lần liền đau khổ một lần, nhưng mà bây giờ chồng bà ta tính mạng đang như đèn treo sợi tóc, bà ta không thể vì oán hận loại chuyện như vậy mà không cứu được!


Chương 189: Cầu xin cô hiến máu


Mặc dù Uông Nguyệt Dung cực kì không muốn nhìn thấy Tô Lạc Lạc nhưng mà bây giờ chồng bà ta đang ở trong phòng cấp cứu, nếu như thực sự cần gấp máu thì nhiều hơn một người sẽ nhiều hơn một cơ hội!


“Được! Con gọi điện thoại cho nó đi!” Uông Nguyệt Dung nói với cô ta.


Tô Vũ Phỉ lập tức gọi vào số điện thoại lúc trước của Tô Lạc Lạc, nhưng lại không liên lạc được, cô ta căm giận cắn rắng nghiến lợi: “Tô Lạc Lạc này lại dám đổi số rồi, cô ta là đang phòng ngừa ai thế hả!”


“Vậy phải làm sao? Không thì gọi đến biệt thự của Long Dạ Tước đi!”


“Được! để con thử xem.” Tô Vũ Phỉ suy nghĩ thầm, số điện thoại ở biệt thự của Long Dạ Tước thì cô ta có nhưng không biết Tô Lạc Lạc có ở đó hay không.


Lúc này đây đang là giờ ăn tối, chị Lưu còn làm đồ ăn, Tô Lạc Lạc ngồi đọc truyện tranh cùng con trai và con gái, vào lúc này điện thoại bàn đang đặt trên bàn kế bên reng reng reng vang lên, hiện giờ đa số mọi người đều dùng điện thoại di động cả, Tô Lạc Lạc đã rất ít nghe tiếng điện thoại như vậy nữa rồi.


“Con đi nghe máy.” Tô Tiểu Hinh lập tức vui vẻ xông qua đó, Tô Lạc Lạc vội vàng gọi cô bé, “Tiểu Hinh, đừng nghe máy bừa bãi.”


Tô Tiểu Hinh đã nhấc điện thoại lên rồi, âm thanh non nớt dò hỏi: “A lô, xin hỏi tìm ai ạ!”


“Dì tìm mommy của cháu, nhanh đi kêu mẹ nghe máy đi.” Tô Vũ Phỉ ở đầu dây bên kia nghe tiếng của trẻ con thì vội vã lên tiếng.


Tô Lạc Lạc còn đang ảo não việc con gái tự ý nghe máy, chắc chắn là tìm Long Dạ Tước nhỉ! Mà lúc này Tô Tiểu Hinh quay đầu nhìn cô: “Mommy, tìm mẹ nè.”


Tô Lạc Lạc kinh ngạc vài giây, điện thoại của ai gọi đến chỗ này nhỉ? Hơn nữa còn tìm cô nữa?


Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi qua vươn tay cầm ống nghe lên: “A lô!”


“A lô! Tô Lạc Lạc là tôi đây, Tô Vũ Phỉ…Tôi cầu xin cô trước tiên đừng cúp máy, cô nghe tôi nói được không? Ba đang ở công ty thì bị người ta đâm một dao, bây giờ đang nguy hiểm đến tính mạng, ở trong bệnh viện bây giờ không có máu, cần phải hiến máu gấp, cô có thể nào đến đây một chuyến được không?” Tô Vũ Phỉ của lúc này đã vứt bỏ mọi ân oán, cô ta không thể để ba có chuyện gì được.


Mới bắt đầu Tô Lạc Lạc nghe giọng của Tô Vũ Phỉ thì cô thực sự muốn lập tức ngắt máy, nhưng mà câu kế tiếp của cô ta, lại làm cho cô kinh ngạc không thôi, người ba lãnh khốc vô tình của cô bị người ta đâm rồi?


Mà lúc này, điện thoại đã đổi thành giọng của Uông Nguyệt Dung: “Lạc Lạc, dì biết trước đây là dì làm không đúng nhưng mà bây giờ thật sự là nguy hiểm đến tính mạng! Dì xin con hãy gác lại thành kiến, ở trong bệnh viện bây giờ chỉ cần một túi máu là có thể cứu được mạng sống của ba con rồi!”


Tô Lạc Lạc vẫn luôn một mực im lặng nhưng cho dù trái tim cô có cứng rắn đến đâu, có tàn nhẫn đến đâu thì đây cũng là một sinh mạng, chưa kể người đàn ông này chính là ba của cô, cho dù là người xa lạ cầu xin cô hiến máu cô cũng không chút do dự mà đồng ý hiến máu cứu người, bởi vì đây là chuyện liên quan đến mạng người.


Tô Lạc Lạc còn chưa nói gì thì ở đầu dây bên kia Uông Nguyệt Dung bắt đầu khóc rống lên: “Cầu xin con, làm ơn đi … Ông ấy là ba của con mà! Con không thể thấy chết mà không cứu được!”


Lúc này Tô Lạc Lạc thật sự muốn tranh luận với đám người này về việc năm đó cứu mẹ của cô, lúc đó cô cũng khóc lóc cầu xin bọn họ nhưng mà bọn họ vẫn bất động thờ ơ, bây giờ lại muốn cô cứu người?


Trong điện thoại Uông Nguyệt Dung có khóc đến bị thảm hơn nữa thì Tô Lạc Lạc cũng không một chút đồng tình, nhưng mà cô nghĩ đến đây là một mạng người, Tô Vĩ Khâm đích thực là đáng chết, cô suy nghĩ, đứng ở trên góc độ của mẹ cô chắc chắn bà ấy sẽ không hi vọng bản thân cô cũng là một người nhẫn tâm vô tình.


“Được, bệnh viện nào.” Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh có vẻ lãnh đạm.


“Bệnh viện số 1 trung tâm thành phố, con nhanh chóng qua đây đi, ba con còn đang cấp cứu, lúc nào cũng có thể cần đến máu.”


Tô Lạc Lạc cúp điện thoại, nhìn thấy Long Dạ Tước vẫn còn trong phòng sách làm việc, cô kéo con trai và con gái qua nói: “Mommy có việc phải ra ngoài, lát nữa các con phải ngoan ngoãn ăn cơm có biết không?”


“Mommy, mẹ muốn đi đâu?”


“Mommy đi gặp một người, lát nữa ba con ra thì con nói với ba được không?” Tô Lạc Lạc hôn hai đứa nhỏ một chút rồi cầm túi xách lên, lúc này cô cần phải đến bệnh viện gấp nhưng mà cô không muốn để Long Dạ Tước biết, bởi vì nếu như anh biết thì anh sẽ ngăn cản cô lại.


Dưới tình thế cấp bách, Tô Lạc Lạc gọi điện cho Dạ Trạch Hạo ở gần đây, vừa lúc Dạ Trạch Hạo cũng có ở nhà, anh ta lập tức lái xe qua đón cô đến bệnh viện.


Xe thể thao chạy lướt qua trong màn đêm.


Lúc này Long Dạ Tước đang có một cuộc họp trực tuyến từ nước ngoài, sau khi anh nhanh chóng xử lí hết mọi chuyện, không muốn bỏ lỡ bữa cơm tối của gia đình, đẩy cửa đi ra, trong đại sảnh không thấy bóng dáng của Tô Lạc Lạc đâu cả, anh quay qua hỏi bọn trẻ: “Mommy của các con đâu rồi?”


“Mommy mới vừa ra ngoài rồi ạ.” Tô Tiểu Hình chớp mắt trong sáng nói.


Gương mặt tuấn tú của Long Dạ Tước thoáng kinh ngạc, người phụ nữ này đi ra ngoài mà cũng không nói với anh một tiếng? Trễ như vậy rồi cô còn muốn đi đâu chứ?


“Vậy mẹ có nói mẹ muốn đi đâu không?” Long Dạ Tước nhìn con trai và con gái, anh giữ sự lo lắng trong lòng.


Hai đứa trẻ trực tiếp lắc lắc đầu, Tô Tiểu Sâm nói: “Vẻ mặt của mommy có vẻ rất gấp gáp, mẹ nó muốn đi gặp một người.”


Long Dạ Tước vuốt vuốt hai chiếc đầu nhỏ, anh cầm điện thoại trực tiếp gọi cho Tô Lạc Lạc, gọi được rồi.


“A lô! Em đang ở bên ngoài, anh ăn cơm cùng các con đi!” Tiếng của Tô Lạc Lạc truyền đến, bên trong xe còn truyền đến tiếng gầm rú cuồng dã của xe thể thao.


Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức trầm xuống, anh sải bước bước ra khỏi đại sảnh vừa đi vừa hỏi: “Có phải em ở cùng một chỗ với Dạ Trạch Hạo hay không? Các người cùng nhau đi đâu?”


“Em vừa nhận được điện thoại của Tô Vũ Phỉ, cô ta nói ba của cô ta bị người ta đâm một dao bây giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện, em đi qua đó xem thử có cần hiến máu hay không?” Tô Lạc Lạc nói sự thật, không muốn để anh hiểu lầm điều gì cả.


Long Dạ Tước vừa nghe xong lại càng nổi giận: “Người của em đã gầy thành cây que rồi còn hiến máu cái gì nữa hả? Quay về đi, anh sẽ nghĩ cách đưa máu qua đó.”


“Có thể không? Vậy nhờ anh giúp đỡ! Ở bệnh viện số 1 trung tâm thành phố, anh để người liên lạc với bác sĩ bên bệnh viện đi, rồi giúp vận chuyển máu qua đó!” Tô Lạc Lạc cũng hi vọng có thêm nhiều cách để cứu chữa, cô của lúc này, thù hận ân oán gì đều đặt hết qua một bên.


“Anh sẽ lập tức gọi điện điều máu đến, em không được phép hiến máu có nghe thấy hay không?” Long Dạ Tước nói xong trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gọi vào một số khác, người ở đầu dây bên kia đi liên hệ với bệnh viện tư nhân của gia tộc Long thị để điều máu qua.


Xe thể thao của Dạ Trạch Hạo nhanh chóng đến được bệnh viện, lúc xuống xe, Dạ Trạch Hạo cũng muốn cùng xuống theo nhưng Tô Lạc Lạc lo lắng nói: “Anh không cần xuống xe đâu, lỡ bị người khác chụp được thì làm sao đây?”


Dạ Trạch Hạo lấy ra một chiếc khẩu trang đeo lên: “Tôi phải đi cùng em mới được.”


Cô là người muốn hiến máu đấy, anh ta làm sao có thể tâm để cô một mình ở chỗ này? Tô Lạc Lạc cảm động nhìn anh ta, đột nhiên nhớ tới suy đoán trước đây, cô lại có thêm vài phần đau lòng.


Hai người vội vã đi vào bệnh viện, lúc này Tô Vĩ Khâm đã làm phẫu thuật xong rồi, quả nhiên là cần đến máu, Tô Vũ Phỉ đã đi truyền máu trước rồi, bác sĩ đi đến nói: “Xin hỏi có phải người nhà họ Tô không? Mời đi bên này xét nghiệm nhóm máu.”


Chương 190: Không phải con ruột


Tô Lạc Lạc khẩn trương hỏi: “Bây giờ tình hình của người bị thương như thế nào rồi?”


“Bởi vì thiếu máu cục bộ nghiêm trọng, bị sốc phải cấp cứu mấy lần, bây giờ đang cần gấp máu của cô.” Y tá nói với cô.


“Được! Vậy lấy máu của tôi truyền đi!” Tô Lạc Lạc gật gật đầu.


“Có thể kiểm tra máu của tôi nữa để xem xem có phải nhóm máu mà các người cần hay không?” Dạ Trạch Hạo đứng một bên lên tiếng.


Y tá ngạc nhiên liếc nhìn anh ta, khí chất của ngôi sao khác hẳn, dù có cách một lớp khẩu trang vẫn có thể làm cho người khác cảm thấy khí chất độc nhất vô nhị trên người anh ta.


“Được!” Y tá gấp gáp đồng ý.


Tuy là người nhà nhưng trước khi truyền máu cần bắt buộc phải kiểm tra nhóm máu, Tô Lạc Lạc cảm thấy cánh tay có chút đau, bắt đầu đã rút hơn nửa ống máu, y tá đang kiểm tra xem có thể sử dụng được không.


Sau khi y tá cho ra kết quả trong vài phút, cô ta kinh ngạc nhìn Tô Lạc Lạc: “Cô thực sự là người nhà của Tô gia sao? Là con gái của người bị thương?”


Tô Lạc Lạc gật đầu, tuy rằng cô chưa từng thừa nhận chuyện này nhưng giờ phút này cô khẳng định nói: “Tôi là con gái của ông ta.”


“Nhưng mà…” Y tá nhìn cô, sau đó hỏi cô: “Cô có biết nhóm máu của mẹ cô là gì không?”


Tô Lạc Lạc nhớ rất rõ ràng, trước đây mẹ cô đã ở bệnh viện giày vò lâu như vậy nên đối với nhóm máu của mẹ mình cô nhớ rất kĩ: “Nhóm máu của mẹ tôi là AB, sao thế? Có vấn đề gì sao?”


Biểu cảm của y tá càng thêm kinh ngạc.


“Cô y tá, có chuyện gì thì cô mau chóng nói đi!” Dạ Trạch Hạo ở bên cạnh thúc giục.


Y tá nhìn Tô Lạc Lạc, lại nhìn Dạ Trạch Hạo: “Là như vầy, ba của cô là nhóm máu A, nếu mẹ cô là nhóm máu AB thì tuyệt đối không có khả năng sinh ra người có nhóm máu O, mà cô đây lại có nhóm máu O, cô chắc chắn cô là con gái của ông Tô sao?”


Tô Lạc Lạc bị lời nói của cô y tá làm cho kinh sợ muốn nổ tung, đầu óc cô trống rỗng, cô mở to mắt thở hổn hển: “Cô đang nói gì vậy? Làm sao mà tôi lại không phải là con gái của bọn họ? Nhóm máu của tôi sao lại là O được, có phải cô nhầm lẫn gì không?”


“Tôi cũng cảm thấy có nhầm lẫn gì rồi nhưng mà kết quả của tôi không có làm sai.” Nói xong, cô ta gấp gáp, “Anh này, tôi có thể rút máu của anh để kiểm tra được không?


Tô Lạc Lạc bị kinh sợ đến mức không biết phải làm gì, cô nhìn qua Dạ Trạch Hạo mà Dạ Trạch Hạo cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ đau lòng, anh ta đưa tay cho y tá, y tá trực tiếp rút hơn nửa ống máu đem đi kiểm tra.


Tô Lạc Lạc ngẩn ngơ đứng đó, Dạ Trạch Hạo tiến lên nhẹ nhàng ôm bờ vai cô: “Có thể là y tá nói đúng, em không phải là con cái của Tô gia.”


“Vậy tôi là con của ai?” Tô Lạc Lạc mở to đôi mắt tràn đầy nước mắt, nếu như cô không phải con của nhà họ Tô vậy thì cô cũng không phải là con ruột của mẹ cô? Vậy cô là ai?


Dạ Trạch Hạo an ủi cô: “Mặc kệ là ai đi nữa thì em vẫn là em, bây giờ trước tiên chúng ta không suy nghĩ đến chuyện này nữa, còn phải cứu ông Tô mà!”


Y tá lập tức mừng rỡ tuyên bố: “Anh này đây, anh có nhóm máu A, chúng ta làm tiếp mấy cái kiểm tra đo lường nữa nhé, phiền anh cho chúng tôi rút 200 ml máu!”


Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo mà Dạ Trạch Hạo nhìn y tá gật đầu, “Được, tôi đồng ý truyền máu.”


Sau vài lần kiểm tra đo lường, y tá lấy 200 ml máu từ người của Dạ trạch Hạo rồi rời đi, đưa máu đến phòng bệnh, trước khi cô ta rời đi, Dạ Trạch Hạo dặn dò một tiếng với cô y tá, đừng đem bí mật khi nãy nói ra ngoài, y tá cũng biết rõ, chuyện như thế này nếu như nói ra ngoài có thể sẽ hủy đi một gia đình, cô ta đương nhiên sẽ im miệng không nói, Tô Lạc Lạc tiến tới đỡ Dạ Trạch Hạo, “Anh không sao chứ!”


“Rút một ít máu không có sao đâu.”


Dạ Trạch Hạo lắc lắc đầu, mà ngay lúc này bóng dáng của Uông Nguyệt Dung từ cửa đi vào, bà ta nhìn thấy trên cánh tay của Tô Lạc Lạc vẫn lành lặn không có gì mà người hiến máu lại là một người đàn ông, bà ta lập tức kinh ngạc lại tức giận: “Tô Lạc Lạc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô lại không truyền máu mà để cho người khác đi truyền vậy hả?”


Tô Lạc Lạc nhìn Uông Nguyệt Dung nhất thời không biết phải trả lời bà ta như thế nào, thân phận hiện tại của cô không thể nói ra được, nếu không không biết bà ta sẽ nghĩ như thế nào về người mẹ đã mất của cô, cô cắn chặt răng nói: “Thân thể tôi không được khỏe.”


“Thân thể không được khỏe, thân thể của cô không được khỏe hay là cô không muốn rút máu? Tại sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Cô muốn ba cô chết đi có đúng không?” Uông Nguyệt Dung vô cùng nổi giận, bây giờ Tô Vĩ Khâm cần máu gấp, dù cho người đàn ông này có rút máu chắc chắn cũng không đủ.


“Vị phu nhân này, tôi đã thay cô ấy hiến máu rồi, bà còn có gì chưa hài lòng sao?” Giọng của Dạ Trạch Hạo lạnh lùng truyền đến.


“Cậu này, tôi đương nhiên cảm kích cậu nhưng mà cô ta thân là con gái ruột của chồng tôi mà lại không hiến máu cho ông ấy, làm sao bỏ qua cho được?”


“Thân thể của cô ấy không được khỏe, phần của cô ấy, tôi giúp cô ấy rút, xin bà đừng trách mắng cô ấy nữa, chúng tôi chỉ có thể giúp được đến đây.” Nói xong Dạ Trạch Hạo kéo Tô Lạc Lạc đi ra, chuẩn bị rời đi.


“Không được phép đi.” Uông Nguyệt Dung gấp gáp gọi cô lại: “Tính mạng của ba cô còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cô không được phép đi, nói không chừng lúc nào cũng có thể cần đến máu của cô.”


Mà lúc này, một cô y tá vội vã chạy đến: “Thưa bà, không cần lo lắng, chúng tôi đã điều máu qua rồi, chúng ta đã có đủ máu để cứu người bị thương rồi.”


Uông Nguyệt Dung vô cùng vui mừng: “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, mau đưa vào đi, nhanh lên.”


Lúc này, sắc mặt Tô Vũ Phỉ trắng bệch đi ra từ phía trong phòng bệnh, cô ta nhìn thấy Tô Lạc Lạc, còn có người đàn khẩu trang đứng bên cạnh cô, cô ta vừa nhìn liền nhận ra là Dạ Trạch Hạo, trong lòng cô ta lập tức nổi lên ghen tị, vận may của Tô Lạc Lạc từ đâu đến vậy chứ? Dạ Trạch Hạo vẫn không rời không bỏ cô.


Y tá đi điều máu, Uông Nguyệt Dung vội vã đỡ con gái, tức giận nói với Tô Lạc Lạc: “Cô xem Ngữ Phù nhà chúng tôi mặc dù thiếu máu nghiêm trọng nhưng vẫn truyền 200 ml máu, tôi thấy cô cũng chẳng có vấn đề gì lớn mà 1 ml máu cũng không chịu rút, cô thật là độc ác mà!”


“Tùy các người muốn nói gì thì nói, bạn của tôi đã hiến 200 ml máu thay tôi rồi, đây được xem là báo đáp lớn nhất tôi dành cho mấy người rồi đấy.” Giọng Tô Lạc Lạc lãnh đạm.


“Cô…Tô Lạc Lạc, cô thật sự không phải người mà.” Tô Vũ Phỉ tức giận mắng cô.


Cô ta gấp đến khóc mấy lần, nghe thấy tiếng của Tô Lạc Lạc cô ta đương nhiên sẽ cực kì tức giận.


“Không được phép mắng cô ấy, cô có biết máu được điều đến bệnh viện là nhờ công lao của ai không hả? Là cô ấy cần xin Long Dạ Tước điều từ bệnh viện tư nhân của anh ta điều qua đấy.” Dạ Trạch Hạo tức giận phản bác.


Lúc này, Uông Nguyệt Dung và Tô Vũ Phỉ nhìn Tô Lạc Lạc, một câu cũng không thốt nên lời, không nghĩ đến máu có thể điều đến kịp thời là nhờ vào Long Dạ Tước ra mặt, nhất thời sắc mặt của hai mẹ con khó coi cực kì.


Mà Tô Vũ Phỉ vẫn hừ một tiếng, “Thân là con gái, rõ ràng vẫn khỏe mạnh mà một chút máu cũng không hiến, cô đây là tỏ ra cao quý à!”


“Nếu máu cũng đã có rồi thì các người tự xem mà xử lí đi!” Tô Lạc Lạc nói xong quay qua nói với Dạ Trạch Hạo: “Chúng ta đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện