Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Tiểu người câm


trước sau

Edit: Đậu

Chương 3: Tiểu người câm

Ngày tiếp theo, Phó Thâm mời một vị bác sĩ tư nhân tới, chủ yếu để nghe xem giọng nói của người cá nhỏ.

Từ lúc anh cứu cậu đến bây giờ, nghe được một câu duy nhất mà cậu nói chính là: " Em, tên là Lộ Tinh..."

Có Phó Thâm ở đây, Lộ Tinh không có ý phản kháng nào, tiếp tục cùng họ trao đổi, ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực của Phó Thâm, vẫn như cũ phối hợp với yêu cầu của bác sĩ.

Sau khi chuẩn đoán, Phó Thâm ôm Lộ Tinh trở lại bồn tắm còn còn mình thì ra nói chuyện với bác sĩ.

"Còn có thể chữa khỏi không?" Phó Thâm nghiêm túc hỏi.

"Bị ép uống lá thuốc quá nhiều, dây thanh quản bị tổn thương nghiêm trọng, tôi sẽ tận lực giúp đỡ cậu ấy." Bác sĩ ăn ngay nói thật. Chỉ cần là người trên chợ đen thì đều giống nhau, người cá bị bắt được đều sẽ bị hạ dược, như vậy tương đối dễ dàng khống chế, hơn nữa nếu mà khi sự việc được phơi bày, cũng coi như là cho bọn hắn một cách để nói chuyện. Trước khi đi, bác sĩ cấp cho Lộ Tinh ít thuốc uống mấy ngày, nói trước tốt nhất cứ từ từ điều dưỡng. Phó Thâm lại lần nữa trở lại phòng tắm, Lộ Tinh trong bồn tắm ngừng lại, vui vẻ đều viết ở trên mặt, một bộ dáng khó mà chống cự lại. Thấy Phó Thâm tới gần, Lộ Tinh từ trong nước vươn cánh tay ra , cả hai lòng bàn tay úp lại , trong tay bao trùm mấy viên ngọc sáng bóng long lanh.

Phó Thâm tập trung nhìn vào, quả nhiên là trân châu.

Cậu đem lòng bàn tay đầy trân châu đưa đến trước mặt Phó Thâm, nghiêng đầu nhìn hắn mà cười.

"Muốn tặng cho tôi sao?" Phó Thâm hỏi, mở hai bàn tay ra.

Cậu lập tức gật đầu, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền. Từng viên trân châu nhỏ sáng lóng lánh ướt sũng, khi đặt vào lòng bàn tay Phó Thâm, hắn cảm thấy cánh tay của mình cực kì không giống bình thường. Lộ Tinh cảm thấy nếu như đưa cái này cho Phó Thâm, anh ấy sẽ rất là vui vẻ. Bởi vì những người trong chợ đen đó, mỗi lần lấy được trân châu từ trên người cậu thì mừng rỡ như điên, thậm chí bọn hắn ngày nào cũng đến và càng muốn nhiều thêm nữa, thì lấy cây kim đâm lên người cậu đâm đến khi lúc nào cậu khóc mới thôi. Đây thật ra mới là nguyên nhân chủ yếu mà cậu sợ tiêm.

Cậu dùng sức dụi dụi đôi mắt cho đến khi nước mắt chảy ra biến thành trân châu, cậu xem như vàng ngọc mà trân trọng nó.

Trân châu là nước mắt của người cá cái này Phó Thâm cũng biết, nhìn khóe mắt còn phiếm hồng của cậu, trong lòng hắn rất ấm áp. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Lộ Tinh, làm cho Phó Thâm nhoẻn cười

rồi nói:

" Đẹp lắm, tôi rất thích."

Được Phó Thâm khen , cái đuôi của Lộ Tinh ở dưới nước lập tức đập vài cái nổi lên bong bóng nhỏ. Phó Thâm chống hai tay vào thành bồn tắm, từ trên nhìn xuống đối diện với người cá nhỏ, vì là người cá nên cậu có đôi mắt màu xanh lam, tinh khiết lại cuồng dã, tản ra con ngươi tựa như băng hoa.

"Em cũng sẽ đưa cái này cho người khác sao?" Phó Thâm nhìn khóe mắt cậu khẽ nói.

Lộ Tinh hoảng hốt lắc đầu như trống bỏi, đây là lần đầu tiên cậu đưa trân châu cho người khác, về sau cậu cũng chỉ đưa cho người này. Bởi vì đây là người duy nhất tốt với cậu từ khi tiến vào đất liền. Tiểu Lộ Tinh chìm xuống đáy nước, liên tục phun ra mấy cái bong bóng nhỏ, cậu không thể nói chuyện, chỉ bằng cách này mới có thể  giải thích được suy nghĩ của mình.

Phó Thâm cúi người,  vừa khen ngợi vừa vuốt ve đuôi cá của cậu, rồi sau đó nói tiếp:

"Tinh Tinh em phải nhớ kỹ, về sau ở bên ngoài ngoại trừ tôi ra em không được khóc trước mặt người khác, bằng không nước mắt của em sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho em.."

Người cá ít ỏi, nước mắt càng trân quý hơn, đây cũng là nguyên nhân khiến bọn người có bụng dạ khó lường luôn theo dõi.

Thân thể Lộ Tinh từ trong nước chui ra, hai tay ôm lấy cổ Phó Thâm, khuôn mặt nhỏ ướt dầm dề ở trong cổ anh mà cọ cọ.

Trong lòng Phó Thâm đột nhiên nhói lên, vốn còn chút bình tĩnh lúc này bị cậu chọc, lập tức rối loạn thành một đoàn.

Cậu nhỏ này mà trong 12 chòm sao,chắc thuộc cầm tinh con mèo đi...

Trước kia, trên phố có lưu truyền thuyết, người cá thông qua sắc đẹp cùng tiếng hát của mình để dụ dỗ những người đánh cá trên thuyền nhảy xuống dưới biển, và dìm chết bọn họ ở dưới biển. Thật ra lúc đó Phó Thâm không có để ý hay tiếp xúc với người cá, vẫn luôn cảm thấy đó là lời nói vô căn cứ, hiện tại hắn lại cảm thấy là thật.

Bởi vì đến ngay cả một người cá nhỏ cũng câu dẫn người!!!

Phó Thâm, Phó thiếu, thanh tâm quả dục hai lăm năm, không nghĩ tới sớm bị một người cá nhỏ làm cho đến rối loạn tinh thần. Phó Thâm hoài nghi có phải mình độc thân lâu lắm rồi hay không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện