Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 85


trước sau

Tần Phong xoay người, anh không tin Âu Dương Ngọc: "Lời nói của ông Trần không phải giả dối, trả hồn phách của cô ấy lại cho tôi, tôi cho anh một con đường sống."

Âu Dương Ngọc đột nhiên tấn công Tần Phong, Tần Phong bắt được tách ra, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ đã đánh qua đánh lại mười mấy chiêu. Âu Dương Ngọc bị đập lên trên tường, sau đó ngã xuống bụng bị tấm ván gỗ đã gãy đâm vào, đau đến mức thở hổn hển. Anh ta lau máu trên mặt, nhổ một ngụm máu ra: "Cô ấy thật sự đã chết rồi."

Tần Phong cất súng đi, rút một con dao găm ra: "Thật sao?"

"Chứng cứ cô ấy là công chúa đâu?"

Thật sự là công chúa sao? Tần Phong đi tới, Âu Dương Ngọc định đứng dậy, anh đá Âu Dương Ngọc vào góc nhà, dao găm cắm ngay cạnh cổ anh ta: "Tôi chính là chứng cứ xác đáng nhất, anh Âu Dương, tại sao cô ấy lại đến tìm tôi? Đừng nói với tôi anh không biết. Tại sao cô ấy chết? Hai đời, anh hại cô ấy hai đời!"

Tại sao? Tại sao Âu Dương Ngọc lại không đánh lại anh? Vì anh chính là Tần tướng quân!

Tại sao Âu Dương Ngọc lại không nghĩ đến chứ? Con dao găm kia là đồ của nhà họ Tần. Tại sao Lâm Phạm lại tìm đến Tần Phong? Tại sao lại như vậy chứ? Trong mệnh cách của Lâm Phạm không có tình duyên, cô lại cứng rắn sửa lại. Tại sao? Suy nghĩ cố chấp từ kiếp trước. Tần Phong không giống anh ta sao? Quá giống, sắc mặt Âu Dương Ngọc lúc xanh lúc trắng, anh ta giết chết công chúa rồi, mẹ nó như vậy thật quá mỉa mai.

Anh ta không quan tâm đến con dao trên cổ, nhanh chóng lao sang hướng khác, loay hoay ngọn nến trên đất.

"Anh làm gì vậy?"

"Cô ấy đi vào thế giới thứ tư, trong đó có đủ loại yêu ma quỷ quái, cô ấy sẽ chết. Mau đi tìm cô ấy đi, lập tức đi tìm cô ấy."

Sắc mặt Tần Phong cũng thay đổi, anh không tin Âu Dương Ngọc, lấy điện thoại di động ra gọi cho ông Trần.

Ánh mắt Âu Dương Ngọc thật sự giống như sắp phun lửa, nhanh chóng bày ngọn nến, bàn tay anh ta cũng run rẩy. Nhìn qua cũng không giống đang giả vờ, đầu bên kia điện thoại nhanh chóng có người nghe, Tần Phong nói: "Thưa ông."

"Giữ gìn thân thể cô ấy cẩn thận, tôi sẽ đến ngay."

"Sao ông biết được?"

"Lần trước khi hai người đến tìm tôi, tôi đã biết ngay cô ấy sẽ có kiếp nạn này, đây mà số mệnh của cô ấy." Ông ấy nói: "Kiếp nạn này không thể trốn, cũng không trốn được."

"Thế giới thứ tư là chỗ nào?"

Giọng nói của ông ấy thay đổi: "Linh hồn của cô ấy đang ở thế giới thứ tư sao?"

"Phải."

Âu Dương Ngọc thắp hết tất cả ngọn nến lên, anh ta dùng máu vẽ bùa.

"Lúc này cô ấy rất nguy hiểm, có lẽ chưa chắc đã về được."

Âu Dương Ngọc ngồi xếp bằng dưới đất, anh ta bất chấp máu trên người, điểm bùa nói lầm bầm. Gương mặt dần dần thay đổi, mạch máu bành trướng như sắp xuyên thủng qua da mặt. Vô cùng âm u, Âu Dương Ngọc không phải là người.

"Bước vào thế giới thứ tư, mất đi linh hồn, cô ấy sẽ mãi mãi không quay về được nữa."

......

Bây giờ Lâm Phạm sắp tức chết rồi, cô muốn giết người, tên Âu Dương Ngọc bệnh thần kinh kia ném cô đến nơi ngay cả phân chim cũng chẳng có, rừng rậm mênh mông thẳng cánh cò bay, nhìn qua cực kỳ âm u.

Có phải Âu Dương Ngọc bị bệnh không vậy?

Còn chưa suy nghĩ xong, đột nhiên từ trong bóng tối có một vượn xông ra, hét lên ầm ĩ chạy như bay đến. Trong nháy mắt móng vuốt của nó đã đến trước mặt, Lâm Phạm lăn khỏi chỗ cũ, từ trong ngực rút một con dao găm ra đâm tới. Con vượn bị đâm trúng, rú lên thảm thiết lăn ra ngoài hai mét, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cô. Lâm Phạm liếc mắt nhìn con dao trong lòng, không biết nó đã ở trong lòng mình từ lúc nào.

Cô cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, lại có thêm mấy con vượn nữa xuất hiện, bọn chúng im lặng ẩn nấp trong bụi cỏ, đợi Lâm Phạm suy yếu rồi sẽ cùng nhau xông lên xé xác cô ra ăn sạch.

Chỗ này lâu lắm rồi cũng chưa xuất hiện linh hồn ngon lành như vậy, nhìn qua cũng rất ngon miệng, chúng nó đang chảy nước bọt.

Lâm Phạm nắm chặt dao găm trong tay, lui về phía sau, đi từng bước lùi lại đến trước một gốc cây to lớn. Từ phía xa lại có âm thanh xôn xao vang lên, đây là nơi quái quỷ gì? Lâm Phạm cảnh giác đánh giá xung quanh. Còn có thể trở về nữa hay sao? Còn có thể gặp lại Tần Phong nữa không? Cô nhớ Tần Phong.

Chỗ này là địa ngục hay còn là nơi nào khác? Nếu là địa ngục không phải đều là hồn ma sao? Những con khỉ này là sao? Giống như thế giới động vật vậy.

Trên đầu chợt lạnh, Lâm Phạm nghiêng đầu né tránh, lăn khỏi chỗ đứng chém dao xuống. Con vượn lập tức bị chia thành hai khúc, dao găm thật sự rất sắc bén, Lâm Phạm cũng bất ngờ. Máu trào ra ồ ạt, bắn lên người Lâm Phạm, những con vượn đứng xem định xông lên phía trước cũng kêu chít chít lùi lại. Linh hồn ngon lành này cũng không phải người lương thiện gì, chúng nó kiêng dè.

Lâm Phạm đói đến phát hoảng, cũng không biết đã mấy giờ rồi, nhìn thấy con vượn đã chết nằm trên mặt đất, Lâm Phạm mấp máy đôi môi khô khốc, nuốt nước bọt xuống. Thật sự không thể ăn được, quá ghê tởm.

Lâm Phạm cậy có dao găm, những con khỉ bên cạnh không dám bước lên phía trước đến gần. Lúc này mới chậm rãi di chuyển về phía trước, cách đó không xa có một gốc cây rất to, mọc ra thứ trái cây đen tuyền. Cô ngậm dao găm nhanh chóng leo lên cây, đám khỉ lại định tấn công, cô lập tức xoay người lại cầm dao găm tạo ra tư thế tấn công, đám khỉ lại ủ rũ xuống. Cây ăn quả cao lớn, là một vị trí vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ. Lâm Phạm lo lắng trên cây lại đột nhiên có con khỉ xuất hiện, nên tiếp tục trèo lên trên. Đám vượn đột nhiên rối loạn, thét chói tai chạy trốn ra khắp nơi.

Chuyện xảy ra nhất định có vấn đề, Lâm Phạm vội vàng trốn vào trong cành lá xanh tươi. Vươn tay hái quả đen tuyền xuống cắn một miếng, mùi máu tanh ập vào mặt, cố nhịn nuốt xuống. Ánh mắt lóe lên xoẹt qua, một động vật thân hình cường tráng chạy đến há miệng, chỉ hai ba miếng đã nuốt được một con vượn vào miệng, lại quay sang tìm kiếm mục tiêu khác, đàn vượn bị cắn đến mức máu thịt văng tung tóe.

Lâm Phạm vẫn nấp trên tàng cây ăn thứ quả khiến người ta buồn nôn này, thật đáng sợ.

Khi Lâm Phạm ăn được quả thứ mười, bên dưới đã có đợt thứ tư đánh đến. Vô số quái vật thân rắn đầu người cắn xé nhau với hổ không phân biệt được thắng thua, trước đây khi Lâm Phạm xem thế giới động vật đã từng nghĩ, rắn và hổ, con nào lợi hại hơn?

Nếu là rắn nhỏ, nhất định là hổ lợi hại hơn, trước mặt con rắn này đứng thẳng lên sẽ phải cao đến bảy tám mét, Lâm Phạm trốn vào trong tàng cây, sợ bị phát hiện. Lại hái thêm một quả nữa nhét vào miệng, quả này lại không có mùi máu tươi, Lâm Phạm sắp nôn hết những quả có mùi màu tanh vừa ăn kia ra rồi.

Cô hóng hớt chuyện người khác, nhìn cảnh náo nhiệt, rắn to quấn chặt con hồ ném thẳng về phía cô. Lâm Phạm chớp mắt một cái, nhanh chóng nhảy xuống khỏi cây, con hổ màu đen đập lên tàng cây, cây lập tức bật gốc.

Ánh mắt người rắn dừng lại nhìn về phía Lâm Phạm, Lâm Phạm cầm dao găm lui về phía sau, cười nói: "Đi ngang qua đi ngang qua thôi mà, các ngươi cứ tiếp tục tiếp tục đi!"

Người rắn rít lên một tiếng, chiếc đuôi to vung lên, Lâm Phạm vừa lăn vừa bò mà vẫn bị quét bay ra ngoài, bị hất ngã đến mức điên đảo nghiêng ngả. Đang định đứng dậy, đuôi rắn lại quét đến, Lâm Phạm cảm thán, cô phải chết ở đây rồi.

Ngay sau đó Lâm Phạm bị kéo rất mạnh, mặt cô cọ xát với đồng cỏ, đau rát, quay đầu đã nhìn thấy Tần Phong. Kinh hãi, quả thật muốn nhảy dựng lên, nhìn thấy rất nhiều những thứ cổ quái kỳ lạ, đột nhiên nhìn thấy Tần Phong, nước mắt Lâm Phạm cũng sắp chảy ra rồi.

Tần Phong ôm Lâm Phạm lăn ngay tại chỗ, đuôi rắn quật xuống chỗ bọn họ vừa đứng, để lại một cái rãnh rất to. Tần Phong ôm Lâm Phạm ném lên bãi cỏ bên cạnh, xoay người đứng dậy, cầm thanh kiếm dài đâm về phía đuôi rắn.

Kiếm dài là do anh nhặt được trên đường đi, cũng không biết được làm bằng chất liệu gì, khi va chạm với đuôi rắn kêu lên một tiếng keng, tay Tần Phong bị chấn động đến mức run rẩy. Con rắn lập tức rút đuôi lại, Tần Phong cảnh giác nhìn con rắn to, lui về phía sau.

Lâm Phạm đứng dậy khỏi bãi cỏ, chạy nhanh đến, ánh mắt Tần Phong lướt qua vươn tay ngăn lại, Lâm Phạm ôm chặt hông anh, nước mắt cũng trào ra: "Anh Tần..."

Tần Phong nắm chặt tay cô, không dám lơi lỏng, từng bước một lùi lại phía sau.

"Đừng khóc, anh đây rồi."

Lâm Phạm nghe được câu này, cảm xúc sụp đổ, gương mặt vùi xuống lưng anh nức nở thành tiếng: "Em nhớ anh."

"Anh cũng thế." Tần Phong vung kiếm đánh với đuôi rắn, anh lui về phía sau nửa bước kéo theo Lâm Phạm, thân kiếm xoay chuyển thành đâm. Đuôi rắn vùi xuống đất, vẫn chưa nâng lên, anh đâm một kiếm xuống.

Kiếm xuyên qua đuôi rắn, người rắn tru lên, Tần Phong không tham chiến đấu. Rút kiếm định bỏ đi, chỉ nghe thấy Lâm Phạm hét to: "Cẩn thận!"

Tần Phong bị đuôi rắn hất tung ra ngoài, Lâm Phạm vội vàng chạy đến định đỡ Tần Phong, nhưng dáng người anh quá cường tráng, Lâm Phạm cũng bị ngã lăn, hai người lăn xuống rãnh. Tần Phong ôm Lâm Phạm vào lòng, nhanh chóng rút lui, dựa lưng vào tường. Đuôi của người rắn quét đến, Lâm Phạm bị Tần Phong ôm vào lòng, cô nghe thấy Tần Phong thở hổn hển.

Quay đầu, nhìn thấy anh gần trong gang tấc, trong nháy mắt vành mắt đỏ bừng: "Chúng ta còn sống sao?"

Tần Phong nở nụ cười: "Còn sống."

Người rắn bị Tần Phong đâm một kiếm, không cam lòng, nhưng mà tầm mắt quá hạn hẹp. Tần Phong hôn lên mặt Lâm Phạm, nắm chặt kiếm: "Anh cảm thấy đầu của thứ kia chắc chắn là điểm yếu, bây giờ em ở đằng sau thu hút sự chú ý của phần đuôi, anh đi chặt đầu đằng trước."

Đuôi rắn quét đến sườn đất trên đỉnh đầu, một đống bụi đất rơi xuống, Tần Phong bọc chặt Lâm Phạm vào lòng ngăn chặn bùn đất: "Anh đếm đến ba, em chạy sang bên phải."

"Được." Lâm Phạm mở mắt ra nâng tay sờ gương mặt tuấn tú đầy bụi đất của Tần Phong.

Tần Phong lấy dao găm đi, đưa kiếm dài cho Lâm Phạm: "Chém không được, đâm có tác dụng hơn nhiều."

Lâm Phạm vẫn còn nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, đôi mắt lại sáng ngời: "Em thích anh."

Tần Phong nhìn vào đôi mắt cô: "Một."

"Em rất nhớ anh."

"Hai."

"Em..."

Tần Phong ôm chặt mặt cô hôn mạnh xuống, hôn đến mức môi Lâm Phạm tê dại, đẩy cô ra ngoài: "Đi."

Bọn họ cùng chạy như điên về hai hướng khác nhau, đuôi rắn đập lên chỗ bọn họ vừa mới đứng, lại tạo ra một rãnh sâu hơn một mét nữa. Lâm Phạm hét to: "Đến đây! Đồ khốn! Đến cắn tôi này!"

Tần Phong: "..."

Lâm Phạm nhỏ nhắn, nhưng mà thật sự chạy rất nhanh, thân thể linh hoạt. Tần Phong nhìn thấy, canh đúng cơ hội, đột nhiên nhảy lên nắm chặt một cành cây, cố gắng lao người ra rơi xuống thân rắn, anh nắm chặt dao găm đâm xuống, nửa thân trên là người, một dao đâm xuống đã có máu phun ra.

Toàn bộ lực chú ý của người rắn đều tập trung vào Lâm Phạm, không ngờ được nửa đường lại có một Tần Phong nhảy ra, định rút đuôi rắn về. Lâm Phạm nhảy sang ôm chặt đuôi rắn, cầm kiếm dài đâm mạnh xuống. Người rắn rít lên, định hất Lâm Phạm ra. Lâm Phạm ôm chặt đuôi rắn, móng tay móc vào vảy rắn, sống chết không chịu buông ra. Tần Phong không dám chậm trễ chút nào, lao vào chém xuống cổ người rắn, đầu rắn lăn xuống mặt đất, con rắn to cao mấy mét nặng nề ngã xuống, Lâm Phạm bị hất xa ra mấy mét. Cô chống người định đứng dậy, nhưng tim gan phổi cũng không phải là của mình nữa rồi, đau quá.

Tần Phong đã chạy đến đây, anh cũng rất nhếch nhác, trên quần áo đầy máu, trên mặt còn bị trầy xước. Kéo Lâm Phạm dậy, người rắn đến chết cũng không đầu hàng, đuôi vẫn còn cử động. Tần Phong lau vết máu trên mặt, rút kiếm, một tay kia kéo Lâm Phạm xốc lên lưng mình: "Anh cõng em, mau trở về thôi, thân thể của em không thể đợi quá lâu được."

Lâm Phạm thở hổn hển, ho khan một lúc: "Cơ thể của em sao?"

"Đây không phải thế giới thật, có điều nếu thật sự chết ở đây, thì sẽ mãi mãi không thể quay về được nữa." Tần Phong nói: "Thân thể của em đang ở thế giới kia của chúng ta, mau trở về thôi."

Lâm Phạm vẫn cho rằng thân thể thật của mình đến chỗ này, bối rối mấy giây, nói: "Có khi nào pháp y sẽ giải phẫu em luôn không?"

Tần Phong cõng Lâm Phạm đi đường tắt, sải bước về phía lối ra, nghe vậy im lặng mất mấy giây: "Ai đòi giải phẫu em, vậy anh ta xong đời rồi."

Lâm Phạm: "Vậy anh cũng không phải thân thể thật sự hả? Có khi nào anh cũng bị giải phẫu luôn không? Hai chúng ta đều là hồn ma, biết tìm ai trả thù đây."

Tần Phong: "... Anh mang theo thân thể bước vào đây."

Lâm Phạm nhìn chằm chằm vành tai Tần Phong, rất muốn hôn anh, nhưng lại không dám, cô vùi mặt xuống cổ Tần Phong: "Vậy xem ra anh cũng nhanh trí đấy, để lại một con đường lui, ai muốn hủy thân thể em, anh đánh anh ta khóc luôn nhé."

Tần Phong: "..."

Truyện convert hay : Ta Băng Sơn Mỹ Nữ Lão Bà

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện