Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 74


trước sau

Âu Dương Ngọc vung tay một cái hất văng Lâm Phạm đi. Cô đập vào tường, hôn mê bất tỉnh. Âu Dương Ngọc đưa tay lên bịt vết thương, máu không hề ngừng chảy. Ánh mắt Âu Dương Ngọc trở nên u ám, anh ta đi về phía Lâm Phạm. Lâm Phạm đã thoát khỏi sự khống chế của anh ta rồi. Điều này không tốt chút nào. Anh ta buộc phải đưa Lâm Phạm đi. Lần trước bị lão đạo sĩ kia đánh bị thương, trong thời gian ngắn, Âu Dương Ngọc không chống đỡ được kết giới cho nên mới tùy tiện đi theo tới nơi này.

Tay anh ta vừa chạm vào Lâm Phạm thì cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ thét lên một tiếng. Âu Dương Ngọc đưa tay ra muốn túm lấy Lâm Phạm, nhưng còn chưa chạm vào cô thì thanh kiếm trên mặt đất trước mắt lóe lên một tia sáng trắng rồi bay lên đâm tới. Âu Dương Ngọc lăn ra tránh ngay lập tức, nghiêng người tới chỗ cửa thang máy, đánh ngất người phụ nữ đang định báo cảnh sát.

Kiếm rơi xuống bên cạnh Lâm Phạm, nuốt hết máu dính trên lưỡi kiếm, tỏa ra khí lạnh. Sắc mặt Âu Dương Ngọc thay đổi, nhanh chóng kéo người phụ nữ kia ra khỏi thang máy, anh ta đeo khẩu trang lên rồi liền ấn thang máy xuống lầu.

Lâm Phạm tỉnh lại trên xe cấp cứu còi vang chói tai, bên cạnh còn có tiếng khóc. Cô mở mắt ra đầy khó khăn, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Mơ màng mất mấy giây, cô chợt bừng tỉnh: “Dì?”

“Phạm Phạm, con tỉnh rồi à?”

Lâm Phạm muốn cử động, mẹ Tần Phong đã vội vã đè cô lại: “Con đừng cử động.”

Chiếc giường bên dưới thân người cô đang lắc lư. Cuối cùng tầm nhìn của Lâm Phạm cũng đã rõ ràng: “Sao lại ở trên xe cấp cứu vậy ạ?”

“Con bị người ta tấn công.”

Lâm Phạm nghĩ tới chuyện trước khi hôn mê, đau đầu vô cùng: “Dì tới lúc nào thế ạ?”

“Lúc ăn trưa xong.” Mẹ Tần Phong nói: “Dì thấy con nằm dưới đất, bên dưới người còn có máu.” Mẹ Tần Phong ngần ngừ một chút rồi nhíu mày đầy nghi hoặc: “Trong khoảng thời gian đó dì có bị choáng một chút, lúc tỉnh táo lại thì chẳng có gì nữa cả.”

“Dì có thấy một thanh kiếm ngắn không?” Lâm Phạm nghĩ tới chứng cứ quan trọng.

“Có đây, ở trong túi dì này.” Mẹ Tần Phong vội vàng mở túi lấy kiếm ra. Bà ôm lấy thanh kiếm, cẩn thận che kín lại: “Thứ này quá nguy hiểm, dì cất giúp con.”

Âu Dương Ngọc sợ thanh kiếm này, tại sao vậy?

Khi Lâm Phạm làm kiểm tra ở bệnh viện, Tần Phong đã gọi điện thoại tới. Mẹ Tần Phong nghe máy ở bên ngoài. Cổ bà đau một cách khó hiểu, đầu cũng đau. Lúc này bà lại phát hiện trên cánh tay mình có vết bầm: “Tần Phong.”

“Con đã kêu đồng nghiệp con qua đó. Lâm Phạm thế nào rồi?”

“Chắc là bị chấn động não. Lúc đó mẹ thật sự đã nhìn thấy máu, sau đó mở mắt ra lần nữa thì máu biến mất rồi. Sao thanh kiếm đó lại ở trong tay Phạm Phạm thế?”

“Con tặng cô ấy.” Tần Phong im lặng một khoảng ngắn rồi nói: “Mẹ không nhìn thấy người nào sao?”

“Không thấy. Lúc đó bị choáng.”

“Mẹ cũng kiểm tra đi, đừng để bị người ta bỏ thuốc. Tối Lâm Phạm đến chỗ mẹ trước đi, đợi con về rồi sẽ đi đón.”

“Có phải mấy kẻ thù của con tới báo thù không? Công việc này của con nguy hiểm đến bản thân thì thôi đi, còn hại tới cả người nhà. Hôm nay cũng may là mẹ tới, nếu không Lâm Phạm xảy ra chuyện thì phải làm sao hả?”

“Con biết rồi, lát nữa mẹ đưa kiếm cho cô ấy đi.”

“Thứ nguy hiểm như thế còn để nó cầm?”

“Vâng, đưa cô ấy.”

“... Được.”

Lâm Phạm làm kiểm tra xong, là chấn động não nhẹ, không nghiêm trọng, kê đơn thuốc xong là có thể đi. Mẹ Tần Phong đưa Lâm Phạm rời khỏi bệnh viện. Một đồng nghiệp trong đội cảnh sát hình sự của Tần Phong liền chạy tới, hỏi han tình hình rồi đưa Lâm Phạm và mẹ Tần Phong về nhà.

Chuyện của Âu Dương Ngọc này thật sự quá kỳ dị. Lâm Phạm không dám nói nhiều, vừa ngồi trong xe xoay xoay cổ và cánh tay một chút, cô vừa nghĩ xem rốt cuộc Âu Dương Ngọc muốn gì? Hình như hôm nay anh ta là muốn đưa Lâm Phạm đi, đi đâu? Làm gì? Muốn lấy mạng cô sao? Tại sao cô ngất xỉu rồi anh ta lại không giết người? Là vì mẹ Tần Phong tới ư?

Có quá nhiều nghi vấn, đầu Lâm Phạm cũng sắp nổ tung rồi. Cô hơi buồn nôn, gục đầu lên ghế trước rồi nhắm mắt lại. Mẹ Tần Phong nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô: “Đau đầu không?”

Lâm Phạm không muốn khiến bà lo lắng, lắc đầu: “Không đau ạ.”

“Hay là con nằm xuống chút đi.”

“Không sao đâu ạ.”

Vừa về tới nhà, Tần Phong đã gọi điện thoại tới. Lâm Phạm ngồi xuống sofa, nghe máy: “Anh Tần.”

“Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi. Anh biết rồi à?”

“Mẹ anh gọi điện thoại cho anh.” Tần Phong nói: “Chuyện là thế nào vậy?”

Lâm Phạm đi tới ban công, đóng cửa lại, kể hết một lượt sự việc rồi nói: “Có khả năng anh ta không phải là người. Nhưng thanh kiếm đó có thể làm anh ta bị thương. Giờ em vẫn chưa nghĩ ra được anh ta cần em để làm gì?”

Tần Phong im lặng. Lâm Phạm nói: “Máu trên kiếm và máu trên mặt đất đều biến mất. Em vốn tưởng rằng có thể lấy nó làm chứng cứ tố cáo Âu Dương Ngọc.”

“Em chắc chắn là trước đó có máu chứ?”

“Em đâm anh ta một nhát mà.” Lâm Phạm nói: “Em chắc chắn.”

“Thanh kiếm ngắn đó em cứ mang theo bên mình.” Tần Phong nói: “Những chuyện còn lại, anh về xử lý.”

“Vâng.”

Lâm Phạm cúp điện thoại, quay đầu lại đã thấy mẹ Tần Phong, lập tức ngượng ngùng đến nỗi tê dại cả da đầu. Có phải bà đã nghe thấy hết rồi không? Có khi nào sẽ cảm thấy cô rất xấu xa không, giỏi nói dối, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo không?

“Dì?”

“Phạm Phạm qua đây uống nước đi. Con bị đụng đầu thì đừng gọi điện thoại nhiều nữa.”

Lâm Phạm xấu hổ đến muốn độn thổ, ngồi xuống: “Con cảm ơn dì ạ.”

Mẹ Tần Phong mở túi, lấy thanh kiếm ra đưa cho Lâm Phạm: “Con cứ cầm lấy đi vậy, để trong túi ấy, cẩn thận chút đừng làm mình bị thương.”

“Vâng, con cảm ơn.”

Mẹ Tần Phong nhìn Lâm Phạm, muốn nói lại thôi, một lúc sau mới mở lời: “Sau này con muốn thi trường gì?”

“Đại học Công an Giang Thành khá ổn ạ.” Lâm Phạm ôm lấy chiếc cốc. Cô rất thích người nhà Tần Phong, rất dịu dàng, đối xử với người khác cũng rất tốt: “Con muốn đặt làm nguyện vọng một.”

“Làm cảnh sát á?”

Lâm Phạm gật đầu. Huyết áp của mẹ Tần Phong hơi cao, bà miễn cưỡng nở nụ cười: “Tại sao thế? Nhà chúng ta đã có một cảnh sát rồi, Tần Phong chính là cảnh sát đó.”

“Dì à.” Lâm Phạm nhìn vào mắt mẹ Tần Phong. Chắc khi nãy bà đã nghe thấy hết rồi: “Con có thể nhìn thấy được những thứ người bình thường không nhìn thấy. Con đã gặp rất nhiều linh hồn chết oan chết uổng. Bọn họ rất đáng thương, không được giải thoát, không thể chuyển kiếp.”

Mẹ Tần Phong vẫn ngẩn ra, khó lòng tin được.

“Con muốn giúp bọn họ.”

“Người tấn công con... cũng không phải người à?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Con không biết, chắc là không phải. Vừa nãy con không dám nói cho dì biết, tại con lo... dì sẽ hoàng sợ.”

“Cũng không có gì. Thế giới rộng lớn, có rất nhiều thứ đều không thể dùng khoa học để giải thích.” Mẹ Tần Phong cầm cốc nước trên bàn lên uống hết, sau đó mới thở dài một hơi: “Em gái của Tần Phong cũng có mắt âm dương. Nó có thể nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ lạ quái đản. Đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà Tần Phong thi vào trường cảnh sát. Khi đó nó đã nói những lời giống như con nói vậy đó.”

Tần Vũ?

Trong đầu Lâm Phạm chợt lóa lên một tia sáng, rất nhanh đã lại biến mất, cô không nắm giữ được: “Tần Vũ sao ạ?”

“Đúng vậy. Con biết à?” Mẹ Tần Phong nói đến Tần Vũ thì ánh mắt liền trở nên ảm đạm: “Nó bị hại rồi.”

“Con biết ạ. Sau đó lại chết thêm ba người, cùng một thủ đoạn ra tay.”

Mẹ Tần Phong kinh ngạc vô cùng: “Còn có ba người bị hại nữa sao?”

Lâm Phạm gật đầu, nhíu mày: “Con không biết hung thủ là ai, có mục đích gì. Suy nghĩ của con với anh Tần giống nhau, mau chóng bắt được hung thủ thì sẽ không có ai bị hại nữa.”

Mẹ Tần Phong xoa xoa mái tóc của Lâm Phạm: “Người làm con bị thương có liên quan đến hung thủ này không?”

“Con không biết, chắc là có liên quan đó ạ.” Lâm Phạm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen có sự mờ mịt: “Nếu tra rõ rồi con sẽ nói cho dì biết.”

Mẹ Tần Phong im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Bất luận ra sao, dì cũng hi vọng hai đứa bình an. Giờ con còn chưa phải là cảnh sát, có manh mối thì cứ giao cho Tần Phong đi tra. Nhiệm vụ của con là chăm sóc thân thể cho tốt, phải thật mạnh khỏe.”

Lâm Phạm mím môi. Mẹ Tần Phong thật tốt. Sau đó cô liền mỉm cười: “Vâng ạ.”

Sáng ngày hôm sau, Lâm Phạm bị điện thoại của Tần Phong đánh thức. Cô mơ hồ cầm điện thoại lên nghe máy: “Alo?”

“Thi thể của người đó được tìm thấy rồi.”

Lâm Phạm ngây ra mấy giây: “Ai cơ?”

“Đổng Huy, chính là cái thi thể đi ra từ nhà xác ấy.”

Lâm Phạm lăn một cái rồi bò dậy, đã hoàn toàn tỉnh táo: “Tìm được thi thể rồi sao?”

“Đúng vậy.” Tần Phong nói: “Tìm được ở bến xe, thi thể đã thối rữa nhẹ.”

Lâm Phạm đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Ánh mặt trời bên ngoài rất rực rỡ, đầu cô cũng bớt đau rồi: “Hình như người đó đang tìm con trai. Ông ta nói linh hồn không thể bắt được kẻ bắt cóc nên mới nhập hồn vào xác rồi chạy đi. Em nghe anh Tiểu Vương nói ba năm trước con trai ông ta bị bọn bắt cóc bắt đi mất, có thể là do chấp niệm quá nặng. Bọn bắt cóc đó có tin gì không?”

“Không có. Chuyện này em đừng nhúng tay vào nữa.” Tần Phong ngừng một chút rồi nói tiếp: “Muộn nhất là sáng mai sẽ tới nhà, đừng chạy lung tung. Âu Dương Ngọc là mối họa ngầm đó.”

Lâm Phạm nghĩ tới việc sắp được gặp Tần Phong, không kìm được mà cong khóe môi: “Vâng.”

Giọng Tần Phong trầm thấp: “Dậy đi.”

Tâm trạng Lâm Phạm rất vui, ngồi xổm trước cửa kính sát đất, viết hai chữ “Tần Phong” lên cửa, nói: “Vâng.”

“Chỉ biết vâng thôi.” Tần Phong cười nhẹ, giọng nói trầm trầm.

“Em đợi anh về nhà.” Lâm Phạm nói xong rồi liền nhanh chóng cúp điện thoại. Cô ôm điện thoại ngồi trước cửa sổ, giữ lấy trái tim đang đập bang bang. Cô chợt nhớ tới đêm đó Tần Phong ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn cô, rung động cuộn trào nóng bỏng, trong không khí ngập tràn là hơi thở của Tần Phong.

Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện. Lâm Phạm xoa xoa mặt rồi vội vã thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ.

Vì Tần Phong đã dặn dò, Lâm Phạm không ra khỏi cửa. Sáng thì cô tập yoga cùng mẹ Tần Phong, chiều hai người lại nghiên cứu về đồ ngọt. Lâm Phạm biết làm mấy món ăn gia đình đơn giản nhưng hoàn toàn không biết gì về lò nướng, chưa từng dùng.

Làm được một nửa, mẹ Tần Phong phát hiện bơ trong nhà đã hết, liền nói: “Con trông chừng lò nướng nhé, được rồi thì lấy ra. Dì đi siêu thị mua bơ.”

“Con đi cho.” Lâm Phạm xung phong nhận việc: “Không phải vẫn còn bánh quy cần nướng sao? Con không biết làm cái này.” Cô vội vã cởi tạp dề ra: “Con nhớ ngay ngoài cửa có một siêu thị, không xa, mua xong sẽ về ngay. Con chạy nhanh mà.”

“Được không thế?”

“Được mà, dì ở nhà đợi con nha.” Lâm Phạm đưa tay lên chào: “Con không phải con gà yếu ớt, con cũng biết chút võ công đấm đá đó nha.”

Mẹ Tần Phong cười. Lâm Phạm thật trẻ con quá. Bà nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy dì đi cùng con, bánh quy thì về rồi nướng.”

Hai người ra khỏi cửa. Mặt trời ngả về tây. Trẻ con trong sân đuổi bắt chơi đùa, Lâm Phạm vừa định thu tầm mắt về thì đột nhiên dừng lại. Ở bóng râm cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm lũ trẻ.

“Phạm Phạm? Nhìn gì thế?”

Người đàn ông quay đầu, nửa bên mặt máu thịt lẫn lộn. Lâm Phạm không nhìn nữa, nói: “Không có gì ạ.”

Mua bơ và trái cây xong, khi về nhà thì mặt trời đã lặn hẳn rồi. Lâm Phạm lại nhìn về phía đó lần nữa, người đàn ông vẫn đứng đó y như cũ, không biết là đang nhìn gì. Lâm Phạm mím môi. Ông ta cũng rất đáng thương.

Lên lầu, bỏ đồ xuống, mẹ Tần Phong liền đi vào phòng bếp: “Tối muốn ăn gì? Làm tôm nhé?”

“Sao cũng được ạ.” Lâm Phạm uống nửa ly nước, nói: “Dì ơi, con xuống lầu chút, về ngay ạ.”

“Con xuống lầu làm gì?”

Lâm Phạm xoa xoa tai, vẻ mặt ngượng ngùng: “Mua chút đồ ạ, hôm qua sang đây chẳng mang gì theo cả.”

Mẹ Tần nhìn dáng vẻ của cô, cho rằng cô muốn mua đồ cá nhân, cũng không truy hỏi đến cùng, bật cười thành tiếng: “Được, con đi đi, về sớm chút nhé. Bánh kem sắp xong rồi đấy.”

“Vâng ạ.”

Lâm Phạm thay giày rồi ra ngoài, xuống lầu xong liền chạy thẳng tới góc kia. Người đàn ông vẫn đứng đó. Thấy cô, ông ta có hơi mơ màng. Lâm Phạm nói: “Ông tìm thấy con trai ông chưa?”

Người đàn ông lắc đầu, ngay đó liền nói: “Tôi đã từng gặp cô.”

“Hôm qua chúng ta gặp nhau trên tàu điện ngầm.” Lâm Phạm nhìn trang phục trên người ông ta: “Sao ông lại gặp tai nạn?”

“Bọn họ bắt cóc trẻ con, tôi đuổi theo, bọn họ liền lái xe đâm tôi.” Biểu cảm của người đàn ông rất ôn hòa, nét mặt có phần chết lặng: “Tôi đã tìm ba năm rồi, khó khăn lắm mới theo dõi được đám bắt cóc này thì lại bị giết. Cô gái à, cô có thể giúp tôi không? Tôi không khống chế được thân thể đó, chỉ đành từ bỏ thôi. Giờ chỉ có cô có thể nhìn thấy tôi, cô đến cục công an tố cáo mấy kẻ bắt cóc đó được không?”

Truyện convert hay : Long Vương Điện

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện