Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 55


trước sau

Advertisement
Lâm Phạm không có hảo cảm với Lâm Trạch, cũng không biết an ủi nó như thế nào: “Em nghĩ lại một chút xem, em bị ai cắt cổ?”

Vẻ mặt Lâm Trạch mờ mịt, mở to đôi mắt to tròn nhìn Lâm Phạm.

........

“Căn cứ vào camera giám sát, lúc mười một giờ có một người đàn ông đến gần biệt thự, tiếc là không quay đến mặt.”

Tần Phong cầm tư liệu lên xem. Sau khi bố của Lâm Phạm chết, Liễu Phiêu Phiêu có rời khỏi Giang thành một thời gian. Rất nhanh sau đó thì đã quay về, sang tên ngôi biệt thự này, chủ sở hữu của biệt thự bây giờ là Liễu Phiêu Phiêu.

“Tình hình tài chính của cô ta như thế nào?”

“Đây này, vô cùng giàu có.” Cảnh sát phá án chặc lưỡi: “Không phải là phá sản rồi sao?”

Tần Phong thấy con số khổng lồ trong tài khoản của Liễu Phiêu Phiêu, tay anh gõ gõ xuống mặt bàn: “Vụ án Lâm Thành Vĩ tự sát là do ai phụ trách?”

Một con số lớn như vậy, sao Liễu Phiêu Phiêu lại có được? Lâm Thành Vĩ tự sát hay là có người đã mưu tính từ trước? Tần Phong nghĩ đến những lời mà hôm qua Lâm Phạm nói.

“Tôi tra thử một chút.” Tiểu Vương đáp.

Đàn ông có tiếp xúc thân mật với Liễu Phiêu Phiêu có hai người. Một là anh họ của cô ta. Mặc dù là anh họ, nhưng là họ hàng cách xa cả ngàn dặm. Từ sau khi Lâm Thành Vĩ chết, anh ta luôn lượn lờ ở bên cạnh Liễu Phiêu Phiêu. Một người nữa là phó tổng giám đốc của công ty Lâm thị. Sau khi Lâm Thành Vĩ chết cũng không thấy anh ta đâu. Sở dĩ có thể tra ra được quan hệ của anh ta và Liễu Phiêu Phiêu là vì có nhật ký điện thoại của bọn họ.

Vị phó giám đốc này tên Phó Lý, ba mươi hai tuổi, cao một mét tám năm, người thành phố S. Vợ và cấp dưới cấu kết với nhau? Vậy cái chết của Lâm Thành Vĩ rốt cuộc là bị giết hay là ngoài ý muốn? Tài khoản khổng lồ của Liễu Phiêu Phiêu thật sự không bình thường.

“Mẫu máu lấy được từ tầng một đều là của nạn nhân Liễu Phiêu Phiêu.”

“Điều tra người tên Phó Lý này một chút.”

“Lâm Thành Vĩ là tự tử mà chết, phụ trách vụ án là bên cục Nam thành, anh muốn toàn bộ tư liệu à?”

“Ừ.”

Tranh chấp kinh tế? Chắc là có liên quan đến cái chết của Lâm Thành Vĩ. Tần Phong nghĩ, Lâm Phạm có thể rút khỏi việc này cũng tốt. Tuy rằng có hơi túng thiếu nhưng lại an toàn. Có những lúc, con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh đứng dậy, ra ngoài nghe máy.

“Đội trưởng Tần? Tôi là Liêu Vĩ của cục công an huyện.”

“Chào anh.” Tần Phong có ấn tượng với người này: “Có chuyện gì hả?”

“Vụ án của Thôi Dương đã kết thúc rồi.”

Tần Phong quay lại phòng làm việc, đóng cửa lại: “Đã điều tra rõ rồi à?”

“Thôi Thạch khai rằng vì kéo dài tính mạng cho con trai ruột của mình nên mới giết Thôi Dương.” Liêu Vĩ nói: “Hôm qua con trai ruột của ông ta đã chết rồi.”

Tần Phong châm một điếu thuốc, đi đến bên cạnh cửa sổ: “Thật sự có thuật kéo dài mạng? Cụ thể là thực hiện như thế nào? Tại sao quan tài lại phải đặt trên đường quốc lộ?”

“Nghe nói đó là một mảnh đất cực âm, có thể trấn áp thi thể, cụ thể hơn thì ông ta không nói. Có điều, đây chỉ toàn là mê tín dị đoan cổ hủ, sao có thể kéo dài tính mạng được chứ? Tôi sống nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng nghe qua. Có lẽ là Thôi Thạch bị bệnh tình của con trai hành hạ đến phát điên, vùng núi hoang vu nghèo khó đó, kiếm tiền thực sự không dễ. Bị bệnh máu trắng thì có đổ toàn bộ tiền tích góp vào thì cũng không đủ để làm hóa trị đâu. Mà con trai lớn đi học thì lại phải tốn tiền, lão già kia có lẽ bởi vì nguyên nhân này nên mởi nổi sát tâm.”

Tần Phong đáp: “Có rất nhiều thứ không thể dùng khoa học để giải thích.”

“Mặc kệ là như thế nào, vụ án cuối cùng cũng kết thúc, ác giả ác báo.”

Tần Phong gạt tàn thuốc, ánh mắt trầm xuống: “Trước kia có từng xảy ra vụ án tương tự không? Vì kéo dài tính mạng mà giết người?”

“Chưa từng nghe nói. Sao vậy, anh có hứng thú với thứ này?”

“Thật sự rất mới mẻ.”

“Tên Thôi Thạch đó không nói thêm gì nhiều, giả vờ thần bí, còn không phải là vì không dám đối mặt với sự thật là ông ta đã giết người. Trên thực tế thì làm gì có thuật kéo dài mạng. Ông ta mà có bản lĩnh đó thì còn bị bắt sao?”

Tần Phong tắt điện thoại, hút xong một điếu thuốc thì ném mẩu thuốc còn lại vào gạt tàn. Sau đó lấy một tờ giấy trong túi ra, thấy trên đó có ghi một địa chỉ. Đây là một người bạn cũ của bố anh, nghe nói có biết một chút huyền học.

Hiện tại không liên lạc được với Phó Lý, cảnh sát chỉ đưa được anh họ của Liễu Phiêu Phiêu tới cục.

Anh ta tên là Thẩm Đồng, ba mươi tuổi, cao một mét bảy ba, đeo một chiếc kính rất dày.

Lúc Tần Phong đi vào anh ta đang cúi đầu, hình như rất đau thương. Tần Phong kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn về phía anh ta: “Anh gặp Liễu Phiêu Phiêu lần cuối là khi nào?”

Thẩm Đồng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tần Phong: “Tôi có thể đi thăm Phiêu Phiêu một chút được không? Cô ấy chết như thế nào?”

Dường như lúc cảnh sát tìm đến thì Thẩm Đồng mới biết là Liễu Phiêu Phiêu đã chết. Tần Phong thấy bộ dạng của anh ta không giống như đang giả vờ: “Anh và Liễu Phiêu Phiêu có quan hệ gì?”

Thẩm Đồng cắn răng, siết chặt nắm tay lại: “Cô ấy là bạn gái tôi.”

Tần Phong nhướng mày: “Anh không phải anh họ của cô ta?”

“Không phải.” Thẩm Đồng lắc đầu, ánh mắt nặng trĩu: “Cô ấy là bạn gái tôi.”

Liễu Phiêu Phiêu và Thẩm Đồng đang xin được di dân, đây là tư liệu điều tra được. Tần Phong không nghĩ đến bọn họ lại có quan hệ này.

“Hai người gặp nhau lần cuối cùng là khi nào?”

“Mùng một.”

“Ngày mùng ba hai người có gặp nhau không?”

“Không có.” Thẩm Đồng tâm trạng nặng nề, lắc đầu đáp: “Mùng ba tôi đang đi công tác.”

“Anh đang làm nghề gì?”

“Tôi là luật sư.”

“Liễu Phiêu Phiêu có kẻ thù không?”

Thẩm Đồng lắc đầu: “Chắc là không có, tính cách của cô ấy yếu đuối.”

“Tại sao anh lại muốn cùng Liễu Phiêu Phiêu di dân sang nước ngoài, từ bỏ sự nghiệp đang phát triển ở phía trước. Ở trong nước không có kẻ thù, tại sao không thể ở lại?”

Thẩm Đồng im lặng, Tần Phong lại nói: “Anh cùng cô ta rốt cuộc là có chuyện gì. Đừng có mà giấu giếm. Trước khi vụ án được điều tra ra, tất cả mọi người đều bị nghi ngờ.”

“Đó là chuyện riêng của chúng tôi.”

“Hiện giờ Liễu Phiêu Phiêu đã bị giết, là án mạng. Đây không còn là chuyện riêng của các người nữa.”

Anh ta không nói gì. Điện thoại của Tần Phong kêu lên. Anh ra hiệu cho Tiểu Vương bên cạnh tiếp tục thẩm vấn, còn mình thì xoay người ra ngoài.

“Đội trưởng Tần, ở hiện trường phát hiện ra vết máu của người thứ ba.”

“Được, tôi biết rồi.”

Cảm giác đầu tiên của Tần Phong khi gặp Thẩm Đồng là anh ta không phải hung thủ giết người. Liễu Phiêu Phiêu rất cao, hung thủ có thể nghiêng người chém từ trên đầu cô ta xuống. Chiều cao của hung thủ chắc chắn phải hơn một mét tám. Thẩm Đồng quá thấp, người đàn ông mà camera quay được cũng rất cao lớn. Cơ thể của Thẩm Đồng cũng rất yếu ớt, có thể chém đứt cổ người khác bằng một nhát dao không thể trông giống như anh ta.

“Đi lấy ADN của Thẩm Đồng.”

Theo kết quả xét nghiệm, vết máu của người thứ ba không phải của Thẩm Đồng. Mà đồng nghiệp của Thẩm Đồng cũng chứng minh được ngày mùng hai và mùng ba anh ta đi công tác ở thành phố S, sáng ngày mùng bốn mới trở về, căn bản không có thời gian gây án.

“Anh có biết người này không?” Tần Phong đưa một bức ảnh cho Thẩm Đồng.

“Tôi biết, đây là anh Phó.”

“Anh ta có quan hệ gì với Liễu Phiêu Phiêu?”

“Chắc là bạn bè, cụ thể ra sao thì tôi cũng không biết.” Thầm Đồng đáp: “Tôi có thể đi xem Phiêu Phiêu không? Đứa bé thì sao? Đang ở chỗ nào?”

“Đứa trẻ cũng bị ngộ sát.” Tần Phong nói với Tiểu Vương: “Đưa anh ta đi xem Liễu Phiêu Phiêu.”

Sắc trời dần tối, vẫn chưa tìm được Phó Lý. Tần Phong cầm chìa khóa xe đi ra khỏi văn phòng thì gặp được Lâm Phạm. Lâm Phạm đeo nghiêng túi trên vai, hai tay đút túi đứng ở dưới bậc thang. Tần Phong dừng lại một chút, rồi mới bước từng bước về phía cô. Còn chưa kịp đi đến thì Lâm Phạm đã quay đầu.

“Anh Tần.”

Ánh hoàng hôn bao phủ lên nước da như ngọc và ánh mắt sáng ngời của cô. Tần Phong nâng cằm lên, đi tới bên cạnh cô rồi dừng bước lại, quan sát xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Lâm Phạm: “Đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, đến tìm anh đi ăn.” Lâm Phạm cười cười, ánh mắt xinh đẹp cong lên.

Tần Phong cũng cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa tay nhéo một lỗ tai của cô. Lâm Phạm bị giật mình, lui về phía sau tránh né. Tần Phong một tay đút túi, bước về phía bãi đỗ xe: “Muốn ăn gì?”

Lâm Phạm mặt đỏ bừng, ôm mặt hừ một tiếng.

Tần Phong không nghe rõ. Quay đầu hỏi: “Cái gì?”

“Lẩu.”

Tần Phong ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Lâm Phạm đi phía sau lưng anh, đạp lên bóng dáng của anh đi về phía trước, hai tay đặt ở sau lưng.

“Vết thương thế nào rồi? Đã đi bệnh viện chưa?”

“Đã đi rồi.” Lâm Phạm bước nhanh vài bước đến bên cạnh anh. Tần Phong cố ý thả chậm bước chân đợi cô đến gần: “Khỏi rồi à?”

“Cũng sắp khỏi rồi.”

Lúc lên xe, Tần Phong tỏ ý bảo cô buộc dây an toàn vào, hỏi: “Công việc vẫn thuận lợi chứ?”

Lâm Phạm xoay chuyển con ngươi, quay đầu vểnh môi nhìn anh.

Tần Phong đang định lái xe, cảm nhận được ánh mắt của cô liền nhìn lại: “Sao hả? Nhìn cái gì?”

“Ông chủ của em là bố anh hả?”

Hôm nay ông chủ đến hỏi cô chuyện học tập. Lâm Phạm đúng là thụ sủng nhược kinh, trò chuyện được một lúc thì cảm thấy có gì đó không đúng. Lâm Phạm liền đoán ra, cái gì mà họ hàng chứ? Rõ ràng là bố của anh.

“Ừ.” Tần Phong lái xe ra ngoài: “Sao hả? Tìm đến gốc rễ của tôi rồi?”

Lâm Phạm vội vàng lắc đầu: “Không có, không có. Em vốn tưởng là họ hàng của anh.”

Tần Phong nhấc môi, lời còn chưa ra khỏi miệng thì Lâm Phạm đã nói trước: “Bố anh trông rất trẻ tuổi, em cũng không dám đoán.”

Tần Phong: “.......”

Rốt cuộc là anh già đến mức nào cơ chứ?

Tần Phong chọn một phương hướng rồi lái xe đi vào.

“Em có hiểu lầm gì với tuổi tác của tôi vậy?” Tần Phong liếc nhìn Lâm Phạm.

Lâm Phạm lắc đầu: “Không có.”

Tần Phong hừ một cái, không nhìn ra tâm trạng. Lâm Phạm vui vẻ nhìn vào mắt anh: “Anh tức giận à?”

“Tôi không so đo với trẻ con.”

Lâm Phạm vui vẻ một hồi rồi chuyển đến chuyện chính: “Anh có biết chuyện hỏa hoạn của tòa nhà cũ ở đường Trung Minh mười năm trước là thế nào không? Là do có người cố ý hay là ngoài ý muốn?”

“Chắc là ngoài ý muốn. Tôi vừa đến đội cảnh sát hình sự Giang thành chưa được mấy năm. Chỉ nghe nói được một chút, vụ án này tôi chưa từng điều tra.”

Lâm Phạm hình như suy nghĩ điều gì đó trong chốc lát, rồi nói: “Nếu như nói chỗ đó âm u, em đã tra lịch sử mấy chục năm, thậm chí là cả trăm năm về trước. Ở chỗ đó vẫn luôn có người sống, sao đột nhiên lại bị gọi là tòa nhà ma chứ?”

“Sau này tôi sẽ điều tra một chút.”

"Em nhìn thấy Lâm Trạch rồi.”

“Ai cơ?”

“Là em trai của em. Hôm qua em thấy nó ở tòa nhà cũ nhưng không tìm thấy Liễu Phiêu Phiêu.”

Tần Phong nhíu chặt mày, không đồng tình nhìn Lâm Phạm: “Tôi đã nói rồi. Tạm thời em đừng đến tòa nhà đó, không tốt cho em.”

“Vầng.”

“Không chịu nghe lời.”

Lâm Phạm cười: “Sau này em không đi nữa. Vụ án điều tra đến đâu rồi, tìm được hung thủ chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa. Bố em có bao nhiêu tiền em có biết không?”

“Em không biết.”

“Nguyên nhân phá sản của bố em là gì? Ông ấy có quan hệ tốt với Liễu Phiêu Phiêu không?”

Lâm Phạm ở nhà họ Lâm không có địa vị gì. Nếu như ban đầu bố cô thích cô dù chỉ một chút thì cũng không nhét cô ở nông thôn suốt mười mấy năm không ngó ngàng tới. Sau khi bà nội qua đời, ông ấy không còn cách nào khác nên mới đón Lâm Phạm về.

Nói không chua xót thì là giả. Lòng người cũng làm bằng máu thịt, bị đối xử như vậy Lâm Phạm cũng cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng khó chịu cũng không được bao nhiêu. Dù sao thì trước giờ cô cũng không ôm hi vọng gì với ông ấy.

“Em không biết. Những thứ đó, ông ấy cũng sẽ không nói với em.” Lâm Phạm cười cười, quay đầu về phía cửa sổ, im lặng một chút rồi nói: “Ông ấy vẫn luôn không thích em. Em ở trong cái nhà đó cũng không có cảm giác tồn tại gì, chỉ là cho em miếng cơm ăn mà thôi.”

Phía trước có đèn đỏ. Tần Phong đạp phanh xe, tầm mắt rơi vào người Lâm Phạm.

“Sao vậy? Cái chết của Liễu Phiêu Phiêu có liên quan đến ông ấy à?”

“Chính xác mà nói thì liên quan đến tiền của ông ấy.”

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện