Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 114: Lời nói khách sáo


trước sau

Advertisement

Mặc kệ là người là yêu, sống càng nhiều tuổi thì luôn có lúc hồ đồ, mà Lâu Tự Ngọc tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nàng chờ người kia chờ đến quá khổ, sau khi người đó tới thì cuộc sống quả thật lóa mắt nhưng những ngày không có hắn thì chính là phải đếm từng canh giờ. Một phép tính nàng phải mất nửa nén hương, một chén canh phải đun trong ba nén hương, nếu bên cạnh nnagf có một cây hương đốt mãi không tắt thì sương khói tỏa ra khi nàng chờ hắn có lẽ đã bao phủ cả nhân gian này.

Nhưng dù thế thì người nọ luân hồi chuyển thế qua nhiều đời và đời nào cũng bỏ lại nàng khẳng khái đi chịu chết. Cho nên lúc Nhan Hảo nói cho nàng chỉ cần Tống Thanh Huyền có thể nhớ tới chuyện cũ năm xưa thì đời này hắn sẽ làm bạn với nàng đến khi bạc đầu, Lâu Tự Ngọc dù có chút hoài nghi nhưng vẫn làm theo, giống như người chết vớ được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, căn bản sẽ bất chấp nó có gai độc hay không.

Nhưng một ngày kia khi Tống Thanh Huyền tỉnh dậy từ pháp trận của nàng, mở mắt nhìn bốn phía thì chỉ nhìn nàng một khắc sau đó lại nhìn đến người bên cạnh.

“Nhan Hảo.” Hắn thấp giọng mở miệng nói, “Ta nhớ rõ ngươi.”

Lâu Tự Ngọc ngây người, nàng không hề biết hắn quen Nhan Hảo, càng không biết hai người này có cái gì sâu xa. Trong trí nhớ của nàng thì chỉ có hắn và nàng, mà trong trí nhớ của hắn thì còn có rất nhiều người khác.

Hô hấp dồn dập khiến ngực nàng đau đớn, lúc này vừa ngước mắt đã thấy cửa lớn của Thiên Thu Lâu. Lâu Tự Ngọc bất chấp hết, phi thân vọt vào, giày thêu đạp lên mặt sàn bằng gỗ đỏ của đại đường thì trong nháy mắt cảnh tượng bốn phía biến đổi. Nàng ngẩn ra, nhắm mắt hóa ra kim đồng, phát hiện bốn phía không một bóng người, màn lụa buông xuống, chén rượu nửa nghiêng, rượu theo mép bàn nhỏ xuống nhưng không ai để ý.

Nàng nghi hoặc đi vào trong hai bước thì tai cáo đột nhiên nghe thấy trong một sương phòng có động tĩnh. Nàng vội vàng dẫm lên cầu thang, đi nhanh qua đẩy cửa phòng.

Gió từ bên ngoài thổi vào cuốn màn lụa bay lên, cửa phòng đối diện giường nệm có Tống Lập Ngôn đang nửa đỡ eo Nhan Hảo mà người sau thì thẹn thùng dựa vào ngực hắn. Hai người giống như đang thì thầm nhưng bị động tĩnh này của nàng quấy nhiễu nên đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.

Tình cảnh này thật sự là tình chàng ý thiếp, trai tài gái sắc…… Lòng lang dạ sói cấu kết với nhau làm việc xấu!

Lâu Tự Ngọc nghiến răng dùng lưng đóng cửa lại sau đó chạy tới trợn trắng mắt mỉa mai nói: “Quấy nhiễu chuyện tốt của hai người rồi.”

Rốt cuộc vẫn bận tâm đến hắn nên nàng nói còn khách sáo, nhưng lệ khí trên người nàng thì không áp chế được, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Hoàn lương nhiều năm nay, trên người Lâu Tự Ngọc hiếm thấy lệ khí nhưng trước mắt không biết đụng vào vảy ngược nào mà ánh mắt nàng cũng âm trầm xuống.

“Tống Lập Ngôn” ở trên giường nệm không hé răng, một tầng kết giới màu đỏ bắt đầu từ sau lưng hắn lam ra toàn bộ căn phòng nhưng nàng không nhìn thấy. Hắn ở ngoài kết kết giới an tĩnh nhìn cảnh tượng bên trong.

“Ngươi nhìn đi, nàng sớm biết rằng ngươi cùng ta mới là một đôi.” Bên ngoài kết giới, Nhan Hảo cười nhạo phất phất tro bụi trên vai Tống Lập Ngôn nói, “Tận mắt nhìn thấy rồi thì đại nhân còn nghi ngờ gì không?”

Nửa canh giờ trước hắn bị Nhan Hảo vây trong yêu trận Mạn Đà La. Vốn tưởng nàng ta ham tinh khi của hắn nhưng ai ngờ Nhan Hảo và hắn cũng có duyên phận gút mắc hơn 1000 năm.

Nói thật, loại chuyện ma quỷ này Tống Lập Ngôn sẽ không tin. Nó chẳng khác gì chuyện gặp phải bịp bợm giang hồ nói ấn đường hắn sắp thành màu đen, vừa vớ vẩn lại buồn cười.

Nhưng Nhan Hảo lại giăng Minh Tâm trận.

Minh Tâm là một thứ cực kỳ vô sỉ, người hoặc yêu bước vào trận này thì sẽ bị người khác thấy rõ suy nghĩ trong lòng. Những cảnh trong suy nghĩ sẽ bị người ngoài trận nhìn thấy không sót cái gì. Lúc trước hắn nghĩ sẽ thấy cả phòng toàn vàng, cho dù tệ hơn thì chắc là canh gà, nhưng ai ngờ…… Lâu Tự Ngọc lại nghĩ ra cái hình ảnh này.

“Ta có chút không rõ.” Hắn hoang mang mở miệng, “Vì sao nàng lại cảm thấy ta quen ngươi?”

Nhan Hảo kiều mị đặt tay lên vai hắn, dỗi nói: “Thiếp thân không phải đã nói rồi sao? Thiếp thân cùng đại nhân đã quen biết hơn một ngàn năm. Mỗi một đời luân hồi của ngài thiếp thân đều trông mong ngóng trông, thế thì Lâu Tự Ngọc làm sao lại không biết? Nàng ta vẫn luôn tùy thời đem đại nhân cướp khỏi tay thiếp, thế nên trong lòng sợ nhất chính là đại nhân và thiếp gặp được nhau. A, nhìn nàng ta xem, tay còn đang run lên kìa.”

Lâu Tự Ngọc ở trong Minh Tâm trận đâu chỉ run tay mà cả người đều hơi hơi run lên. Ở trước mắt hắn tuy nàng thường nói cười nhưng Tống Lập Ngôn nhất quán cảm thấy người này mang một tầng mặt nạ, hoặc bi hoặc hỉ đều có chừng mực. Chỉ có lúc nàng mất trí nhớ hắn mới thấy nàng có lộ ra hai phần bộ dáng chân thật.

Nhưng trong Minh Tâm trận trước mặt, “Tống Lập Ngôn” cùng “Nhan Hảo” ve vãn đánh yêu mà “Nhan Hảo” kia đang nghiêng người chặn tầm mắt của “Tống Lập Ngôn” kia. Đại khái là cảm thấy hắn nhìn không thấy chính mình nên đáy mắt Lâu Tự Ngọc lộ ra vẻ đau xót không chút nào che giấu. Dưới chân nàng hơi động, muốn rời đi nhưng vẫn luyến tiếc, cuối cùng mạnh mẽ đứng tại chỗ.

Hành động do dự này khiến nàng thoạt nhìn giống một con chó nhỏ đáng thương không có nhà để về. Tống Lập Ngôn “Sách” một tiếng, thu hồi ánh mắt hơi hơi híp lại.

Nhan Hảo trộm đánh giá hắn hỏi: “Đại nhân đang suy nghĩ cái gì thế?”

“Ta suy nghĩ xem lần cuối ngươi thấy ta là bao nhiêu năm trước?”

“Cái này còn cần phải nghĩ sao? Còn không phải là 80 năm trước sao.”

Yêu quái cũng có con thông minh và vụng về. Nếu là Lâu Tự Ngọc đứng ở chỗ này thì nhất định có thể phát hiện ra khách sáo trong lời nói của Tống Lập Ngôn. Nhưng Nhan Hảo không hề để ý, thậm chí còn chủ động nói: “Năm đó thiếp thân cùng đại nhân cũng là tình đầu ý hợp, đáng tiếc bị nàng ta ngăn trở từ giữa. Sau đó nghe nói đại nhân và Thường Thạc tranh đấu nên bỏ mạng khiến thiếp thân thương tâm thật lâu.”

“……”

Trong chớp mắt hắn cảm thấy ù tai, Tống Lập Ngôn nhíu mày xoa xoa thái dương, cảm giác máu cả người đều vọt mạnh lên ngực. Thường Thạc? 80 năm trước?

“Tống Thanh Huyền và ta không có tình cũ. Hoặc nói cách khác, nếu chàng sống lâu hơn thì có lẽ sẽ phát sinh gì đó với nô gia nhưng đáng tiếc chàng đã chết trong trận chiến với Thường Thạc.”

Tiếng Lâu Tự Ngọc vang lên trong đầu hắn, sau đó dần dần phai nhạt. Tiếp theo đó là tiếng rống giận của sư phụ hắn: “Nếu không phải Lâu Tự Ngọc thì sao huynh ấy biết được pháp thuật khiến hồn phi phách tán kia?! Sư huynh của vi sư là Tống Thanh Huyền cũng từng bị yêu nữ này mê hoặc, thậm chí động phàm tâm nhưng kết cục cuối cùng của huynh ấy là gì con hẳn đã biết. Con là đệ tử đắc ý nhất của ta, vi sư không muốn ngươi dẫm theo vết xe đổ đó, ngươi có hiểu không?”

Trước mắt hắn lúc này lại xuất hiện ảo cảnh nhìn thấy ở Kỳ Đấu Sơn ngày trước —— gió thổi tay áo lay động, nam nhân vung tay lên nhưng lúc rơi xuống lại không có sức lực gì, chỉ nhẹ nhàng dừng trên đỉnh đầu Lâu Tự Ngọc, mang theo một tiếng thở thật dài. Lâu Tự Ngọc đỏ mắt nhìn hắn, sau đó đột nhiên oa một tiếng liền khóc cực kỳ tủi thân, nước mũi cũng chảy ra. Nam nhân thở dài càng sâu, nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng, từng chút một ôn nhu và ẩn nhẫn.

Cảnh tượng lại đổi, Lâu Tự Ngọc ngồi ở trước mặt hắn, ở trên giường nệm mà gục đầu nói: “Đệ tử dòng chính của Thượng Thanh tư từ trước đến nay không thông tình ái, lạnh nhạt đạm nhiên. Thân phận của ta như thế thì có thể có được chỗ nào tốt từ chỗ hắn chứ?”

Tống Thanh Huyền, Tống Lập Ngôn – Đầu hắn đau như muốn nứt ra, sau đó hắn kêu một tiếng, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện