Người Bạn Xấu

Pat


trước sau

Advertisement
Pran là một người rất tốt ạ.

Không biết tôi đã nói như vậy bao nhiêu lần, nhưng lần nào Pran cũng hành xử dễ thương với tôi cả. Ví dụ như việc sớm thức dậy, nhìn thấy bánh mì và sữa đặc có đường đặt ở trên bàn ăn. Không có dấu vết của việc mở gói, vết cắn. Điều này có nghĩa rằng chủ nhân của căn phòng chịu mua về để chiều ý người mà nó sáng chửi, tối chửi. Chửi từ lúc vừa mở mắt cho đến khi nhắm mắt. Chửi như thể đó là thói quen hằng ngày. Nhưng dẫu cho có chửi giống một con rô bốt đã được lập trình sẵn thì cuối cùng… Pran – người tài giỏi – vẫn luôn đối tốt với tôi.

“Ăn rồi thì rửa thìa. Đừng để sữa chảy giọt tùm lum. Chỉ mỗi vậy thì làm được đúng không?”

Tôi đọc ghi chú trên tờ giấy màu vàng. Chữ cái có trật tự hơn chữ viết tay của tôi một chút. Nhưng được thôi, không thành vấn đề. Hôm nay tôi sẽ chịu cầm miếng bọt biển để rửa bát. Dù cho cảm thấy miễn cưỡng đôi chút bởi vì tôi ghét rửa chén nhất trên đời, nhưng Pran dễ thương đến như vậy thì tôi để nó khen ngợi, xem như là đáp lại thì cũng tốt.

“Sao không trả lời LINE của Nat vậy?”

Sau khi tan học, tôi và thằng Korn vội vàng ra khỏi tòa nhà giảng dạy, đến ké điều hòa ở thư viện của trường. Cả tôi và cả người bắt chuyện đều có việc cần làm là phải mượn sách để tham khảo thêm cho luận văn hiện đang làm. Còn không thì chắc sẽ đếm được số lần chúng tôi lảng vảng ở nơi dành cho người văn minh như này. Tôi đang tìm sách từ hệ thống mục lục, đi lấy chúng và đến đóng đô ở chiếc bàn dài dài. Thư viện hôm nay tương đối yên tĩnh, nhưng nếu là giai đoạn thi cử thì sẽ đặc biệt nhộn nhịp.

Cách đây rất lâu, tôi thường hay trốn ở khu vực này. Tùy thuộc vào việc các nhóm con gái muốn đi đọc sách cùng nhau ở đâu. Ai cũng biết rằng mấy cô gái này là thiên thần sẽ thu hút mấy tên đàn ông mỗi ngày. Chỉ biết uống rượu, say sưa như thể chúng tôi sẽ tốt nghiệp theo đúng dự kiến vậy đó.

“Thằng Pat!”

“Cái gì?”

“Tao hỏi là tại sao không trả lời Line của Nat?”

“Lười.” Tôi đáp, kết thúc vấn đề. Duỗi chân gác lên chiếc ghế khác ở phía đối diện, thở dài. Nó vừa tìm thấy sách mà bản thân phải dùng để làm bài và quay lại bàn gần như cùng lúc với tôi.

“ Mày không oke thì nói với Nat đi, là mày không thích, như vậy Nat nó không yên lòng, mới đứng về phía tao, phía bạn của tao. Mày cũng chọn ngày lành tháng tốt, nhảy lò cò đến khoa ăn cơm đi. Mấy ngày rồi không đến. Rồi hôm qua học xong mày đi đâu? Nat bảo ghé qua quán net không gặp, quán rượu cũng không có.”

“Hới… Nhất định phải bám theo đến mức đó luôn? Tao hot ghê!”

“Thằng Pat chết tiệt! Còn đùa giỡn được nữa.”

“Vậy thì bảo tao phải làm thế nào?”

“Nhanh chóng giải quyết đi. Khéo lại đi quấy rối với em mày đó.” Nó cảnh báo với ý tốt. Có vẻ như việc này rối hơn tôi tưởng. Nhưng muốn tôi làm sao đây? Tôi nghĩ mình đã biểu hiện rõ ràng việc mình không thích rồi.

“Đến quậy Pha thì sẽ bị ăn chửi.” Thằng Korn hiểu rõ Pha, con bé không nể mặt ai đâu. Nhà tôi thuộc dạng có tiền, vậy nên thỉnh thoảng con cái ngỗ ngược một chút. Ý tôi là cả tôi hay cả Pha là mấy đứa không biết sợ ai. Mặc dù chưa bao giờ gây chuyện trước, nhưng nếu nó bị gây rối thì nó sẵn sàng đánh trả ngay. Bố mẹ phải thường xuyên đi theo thu dọn hậu quả. Tôi biết rằng điều này không tốt, tuy nhiên không tài nào cúi đầu để người khác bắt nạt rồi khóc lóc chạy đi tìm mẹ được.

“Mày không nên tỏ ra như thể mày có hứng thú.”

“Tao không hề tỏ ra mình hứng thú. Chỉ đón nhận theo phép lịch sự mà thôi. Trốn ra khỏi quán mà vẫn bám theo thì bảo tao làm thế nào?” Tôi nói sự thật đó. Ai mà nghĩ tới chuyện sau hôm ở quán rượu Nat vẫn còn muốn dây dưa tiếp chứ. “Mặc kệ đi. Gặp người khác rồi thì sẽ tự từ bỏ thôi. Ô!”

Tôi vô tình cảm thán lúc thấy bóng lưng của Pran. Đám ngồi cùng bàn nhìn theo nhưng tôi đã kịp đập tay lên bàn, lôi kéo ánh mắt nó quay lại nhìn mình trước.

“Tao đi trước có việc. Chúng mày chờ ở công viên trước đi. Lát tao theo sau.”

“Định đi chơi game phải không? Hay là gặp ở quán rượu?”

“Gì vậy chứ? Tối nay đi nữa hả? Tụi mày đào tiền từ đâu ra vậy chứ?”

“Thắc mắc cái gì vào lúc này vậy?” Thằng Korn bật cười nói, nhưng thằng khốn lảm nhảm là người xúi.

“Mày có vợ hả?”

“Cái gì vậy mày?”

“Không uống rượu, không chơi game. Hôm qua biến đi đâu vẫn chưa kể nữa. Toàn nhanh trí đổi chủ đề.”

“Vợ mẹ cái gì? Không có.” Gần gũi nhất là Pran nhưng bảo rằng mình nghiện thằng Pran thì lại lớn chuyện nữa. Im re là tốt nhất. Tôi xua tay đuổi, đám chúng nó còn cười khúc khích như thể không tin. “Nếu có thì sẽ dẫn đến giới thiệu thôi.”

“Có vợ đi chứ thằng khốn Pat. Làm Trăng thế hệ đầu tiên mà lại không kiếm được người yêu. Mày biết dùng ‘thằng em’ hay không đó?”

“Hay là không thích phụ nữ?”

Lũ khốn nhảm nhí! Xát muối vào vết thương to đùng. Tôi không quan tâm, kẹp cuốn sánh vào nách.

“Tao đi mượn sách trước. Lát gặp.”

“Khoan đã! Vẫn chưa trả lời bọn tao luôn. Mày là gay phải không?”

“Là gì cũng được hết. Lớn rồi. Tao vẫn man. Rồi hài lòng chưa?”

Trả lời xong thì tôi quay đi, nửa đi nửa chạy về hướng thằng Pran vừa đi khuất. Lảng tránh hết mức có thể, thật sự không nên đưa mồm đi cãi qua cãi lại với chúng nó. Tôi đánh vai, mượn sách xong thì đi đến chỗ đợi ở khuôn viên. Quẹt một điếu thuốc trên lối hành lang hình thân con sâu dẫn từ thư viện đến khu dạy học. Trên đường đi vẫn có cây xanh được trồng như thường lệ, có gian quán nho nhỏ để người ngoài thuê làm ăn. Trong giai đoạn thi cử, xung quanh đây tấp nập vô cùng. Quán này là một quán bán cả đồ tráng miệng và đồ ăn nhẹ, kinh doanh photocopy, đồ dùng học tập. Có thể gọi là quán kinh doanh tất cả các loại hàng hóa mình nghĩ ra, không thể đưa ra một từ rõ ràng nào. Trong lúc đó, tôi vừa để ý thấy chủ nhân của dáng người cao ráo, sáng sủa mặc áo sơ mi sinh viên giống như bao người khác. Tuy nhiên dáng vẻ, cử chỉ lúc đưa tay ra trả tiền hay nhận đồ… Chỉ liếc mắt nhìn sơ qua cũng biết đó là ai.

Pran của tôi chứ ai.

Hai chân tôi sải bước nhanh hơn, chuẩn bị nhảy qua khỏi hàng rào kim loại thấp bé được dựng dọc theo bụi cây, để chào một tiếng. Thế nhưng phải phanh lại gấp trước khi Pran thả người ngồi xuống với một người con trai khác mà tôi đã thường xuyên thấy mặt. Đi cùng nhau hai người à? Hới… Đây là lần đầu tiên Pran không cùng đám bạn bè mà ở riêng hai người với thằng Tee mặt mày tái nhợt đó.

Thằng Tee đưa tay về phía Pran, chủ nhân của bàn tay trắng ấy cũng đưa ra nắm lấy. Đúng vậy! Pran nắm tay thằng khỉ bạch tạng đó y hệt cử chỉ mỗi lần xử lý vết thương cho tôi. Ok, tôi thấy hộp băng cá nhân, nhưng mấy vết thương trên ngón tay của tên đàn ông đã to xác đến mức chó liếm mông không tới như thằng đười ươi đó… Nó không có kiến thức để tự làm hay gì?

Tôi đứng khoanh tay, tựa người vào cái cột dùng để chống đỡ mái che của hành lang. Tôi nhớ tên con trai vô danh đó. Gương mặt đại trà, không chút cuốn hút, không gầy, không béo, không cao, không có thứ gì khiến tôi nhìn vào rồi cảm thấy đáng để ghi sâu vào trí nhớ chút nào. Nhưng tôi vẫn nhớ được bởi vì nó thích ve vãn Pran, mỗi lần có chuyện đều gặp nhau. Tuy nhiên việc ra ngoài ở riêng cùng nhau, hơn nữa còn quan tâm hơn bất cứ ai… Nó không giống việc bố mẹ yêu thương con, không giống chút nào đâu.

Nếu những người khác trong nhóm nó thấy cảnh tượng kiểu này, bọn nó có thể sẽ không thích cho lắm.

Nhưng người chắc chắn không thích là người đang đá chân vào hàng rào với vẻ chướng tai gai mắt như một người điên ở đây.

Thằng khốn ơi… Lần sau gặp tao, chắc chắn mày sẽ được tàn tật thuận theo ý muốn.

Tôi không biết ai là người nghĩ ra câu ‘sinh viên Kỹ Thuật với rượu đi đôi với nhau’ nhưng khi nhận ra thì tôi đã nghiện rượu đến mức nghĩ rằng, nếu nghiện hơn chút nữa thì có lẽ tôi phải tiếp nhận cai nghiện. Mà tóm lại thì rất ít khi tôi uống đến khi say. Một là bị gái chuốc rượu, hai là có chuyện khiến mình cảm thấy bực bội.

Tính tình như tôi không thích nhõng nhẽo với ai là thật, nhưng có vài lần cũng thích nịnh nọt. Nên lần trước mới bị Nat chuốc cho say mèm. Nhưng sẽ xuất hiện vài hành động ạ. Tôi sẽ xà nẹo, làm ánh mắt ngọt ngào, cười khẩy. Tuy nhiên nếu vắng vẻ như hôm nay, tôi sẽ im lặng ngồi nhấp bia. Nhận ra lần nữa thì chai xếp đầy bàn rồi.

“Bị gì vậy Pat?” Thằng Korn hỏi. Nó hiểu rõ tôi, lo lắng đủ nhiều để biết rằng có lẽ tôi sẽ không hé miệng nói gì cho nó nghe. Bàn tay thô ráp đặt lên vai tôi, vỗ nhẹ nhàng trước khi gỡ cốc ra khỏi tay tôi.

“Từ lúc ở thư viện về đã lạ rồi. Mày bị làm sao? Mày có thể nói với bọn tao đó.”

Tôi hất vai. Bảo tôi nói thế nào chứ? Tôi đứng nhìn cho đến khi Pran với thằng điên đó đứng dậy khỏi ghế. Pran cầm sách giáo khoa, thằng Tee đó cũng thể hiện mình có sức mạnh, giành lấy sách cầm giúp. Hành xử như là một quý ông, sến súa kinh khủng. Còn tôi ấy hả? Muốn đi đến chào nó bao nhiêu cũng chỉ có thể nhìn hai đứa chúng nó hú hí như đôi tình nhân bị chia cắt hàng chục quốc gia với cảm giác bực bội, bồn chồn.

“Mày say sao? Để bọn tao đưa về. Đủ rồi.”

“Không say.” Vẫn tỉnh táo lắm nhé. Thằng khốn Korn giành lấy cốc của tôi nên đành phải đi giật lấy cốc từ thằng Jo lần nữa. Nó đẩy đầu tôi nhưng cũng chịu cần cốc lên đưa cho. Sau đó thì quay sang càm ràm, lẩm bẩm gì đó với những đứa bạn khác rồi gật đầu.

“Về thôi. Tao nghĩ mày say chắc rồi.”

“Say cái quái gì? Đã uống bao nhiêu đâu. Muốn về thì chúng mày về trước đi.”

“Quán sắp đóng cửa rồi.” Thằng Jo cãi lại. Vậy sao? Tôi cũng không kịp để ý. “Đi thôi. Anh ơi, thanh toán hóa đơn ạ. Đi thôi mày, để tao đưa về.”

“Không cần, đi vòng làm gì cho phí xăng. Để tao tự về. Mày về với thằng Korn đi, cùng một kỳ túc xá với nhau.”

Tôi trả lời rồi đặt tấm giấy bạc ngân hàng* hai nghìn bath xuống trên bàn. Chuyện chia tiền trả ngày mai hẵng tính. Toàn bộ số tiền bia đều chia theo số lượng người đến, chắc cũng không quá mức này. Sau đó tôi đi ra trước mặt quán, thấy taxi đang xếp hàng chờ, tôi chọn chiếc màu hồng. Muốn nhanh chóng quay về tìm Pran, ôm Bé Thơm và nửa đêm sẽ được ôm cả Pran nữa.

* Một tín phiếu
Advertisement
có thể chuyển nhượng được phát hành bởi ngân hàng và có thể được dùng để trả cho người thụ hưởng theo yêu cầu. Khoản tiền phải trả được ghi trên mặt tín phiếu.

Pran của tôi…

Cái người tốt bụng của tôi.

Cảm giác mềm mại cọ vào bên má, không khí mát lạnh từ máy điều hòa thoang thoảng phả đến. Tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên mình thấy là lông. Tôi chớp mắt hai lần, từ từ nhấc người dậy khỏi sàn gạch men. Lông lúc nãy là lông màu trắng bẩn bẩn của hai chân trước. Cái thứ mềm mềm, hôi hôi trên mặt thì là lưỡi chó. Được chó 7 eleven đánh thức vì nằm đi nằm ở chỗ nó ra vào.

Giai điệu độc quyền của cửa hàng tiện lợi số một trong nước vang lên. Tôi ngồi xếp bằng, cả người dơ dáy, ngước mặt lên nhìn biển hiệu màu xanh lá, số 7 màu cam và có từ ‘eleven’ ở giữa. Nhắc lại rằng chỗ tôi ngủ trước đó là chỗ nằm của chó, khỏi phải thắc mắc.

Ký ức cuối cùng là tôi gọi taxi, buồn ngủ rồi thức dậy ở đây. Tôi ngay lập tức tìm điện thoại với ví tiền nhưng chúng đều đã biến mất mà không còn lại gì. Chết tiệt! Bị taxi cuỗm sạch cả rồi.

Mất một lúc lâu tôi mới nhấc người đứng dậy nổi. Tỉnh táo hơn khi rời khỏi quán nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được. Nhân viên quầy thanh toán nói lời chào đón lúc tôi bước vào. Trước đó tôi nằm một góc cạnh thùng rác và đã muộn lắm rồi nên không có ai để ý thấy. Tôi không giận. Ngay cả khi ai đó trộm tiền của mình, trộm điện thoại thì cũng không giận. Nhưng bây giờ tao đang ở chi nhánh 7-Eleven nào vậy chứ?

“Xin lỗi ạ. Có thể cho mượn điện thoại được không?”

“Dạ?”

“Ở đây là chi nhánh nào vậy ạ? Tôi bị cướp. Định gọi bạn đến đón.”

“Hả!” Nhân viên trông còn giật mình hơn người bị nạn là tôi nữa. “Báo cảnh sát không ạ?”

“Không sao đâu ạ. Tôi chỉ muốn nhờ bạn đến đón. Chuyện cảnh sát ngày mai hẵng tính cũng được.”

Vấn đề là tôi chỉ nhớ mỗi đó là taxi màu hồng, lên xe lúc mấy giờ cũng không biết. Dẫu có là FBI đi nữa thì làm thế nào mà tìm tên lái taxi cô hồn đó về cho tôi được chứ. Nhìn lướt qua camera an ninh của quán, xem cách nào vẫn cứ không chiếu đến được chỗ tôi nằm.

Nhân chứng duy nhất còn lại là con chó trắng bẩn bẩn đã liếm mặt tôi mà thôi!

“Say như chó, còn là chó của 7-eleven nữa chứ.”

Pran là người đầu tiên tôi nghĩ đến và đã bắt taxi đến đón trong vòng mười lăm phút sau khi cúp máy. Cậu ấy còn làm vẻ mặt chán nản, nhưng cũng cho phép tôi ngồi nghỉ ngơi ở ghế sofa trước.

“Mày đứng dậy đi tắm nổi không?”

“Chắc sẽ ngủ dưới vòi hoa sen.”

“Gì mà say dữ vậy chứ? Uống biết chừng mực chút đi thằng Pat.”

“Biết rồi mà.” Tôi hứa như vậy. Chủ nhân căn phòng trong bộ đồ áo ba lỗ, quần đùi thở dài. Đi mất hút vào trong phòng tắm rồi trở ra lần nữa với chậu nước ấm.

“Dù cho tắm không nổi đi nữa, nhưng nếu mày vẫn muốn ngủ với tao thì phải lau hết mấy vết bẩn đen đen trên người mày đi trước đã. Hiểu không?”

“Tao làm biếng, ngủ trên sofa cũng được.”

“Pat.”

“Pran… Đói rồi. Nấu món gì cho tao ăn với.”

“Mày nghĩ giờ đã là mấy giờ rồi? Hơn 2 giờ! Tao nên được ngủ chứ không phải đi nấu ăn.”

Tôi biết. Nhưng có lẽ đã nôn trên xe hay gì đó nên bụng mới cồn cào đến mức này. Pran hạ người ngồi xuống, cởi từng cúc áo của tôi rồi bắt buộc tôi phải cởi ra.

“Ngồi dậy đàng hoàng trước đã. Để tao lau người cho.”

“Quần luôn không?”

“Ờ.” Nó trả lời bằng giọng trầm. Tôi làm theo nhưng bởi vì tôi đã cởi áo, cởi quần nên bây giờ gì còn lại mỗi quần lót nhỏ bé che đậy quái thú kích thước khổng lồ. “Đây là quần lót của tao phải không?”

“Không biết. Nó nằm trong ngăn kéo. Tao không hề cầm lên coi. Lúc sáng vội quá nên mặc vào đi luôn.”

Pran thở dài thay vì cằn nhằn. Dùng khăn tắm thấm nước lau từ mặt xuống dưới cổ. Không kỹ lưỡng nhưng chắc sẽ sạch. Chất nhờn bẩn của tôi sẽ bám vào khăn luôn cũng nên.

“Cư xử thế này thì ai sẽ chịu đựng được mày hả Pat?”

“Pran đó.”

“Tao là bạn. Ý tao là người yêu ấy.”

“Chẳng thấy muốn có người yêu chút gì cả. Có mình mày thôi là đủ rồi.” Tôi nhấc cánh tay lên để đối phương giúp lau người cho sạch. Pran cau mày đến nỗi tôi phải dùng ngón tay giúp nó giảm bớt căng thẳng giữa hai đầu lông mày. “Pran, cảm ơn nhé.”

“Ừm.”

“Mày tốt với tao nhất luôn đó.”

“Ờ, nhận ra được thì tốt.”

“Tao chỉ mang những chuyện tồi tệ đến cho mày thôi đúng không?”

“Ờ ờ ờ ờ!” Pran kéo dài một hơi, hất mặt tránh khỏi tay tôi. Nó giúp tôi lau cả người, cánh tay, đến cả chân và bàn chân.

“Nếu như kiếm vợ, tao sẽ kiếm cho được ai đó giống như mày.”

“Tội nghiệp con gái người ta. Khi nào mới thôi làm gánh nặng cho người khác?”

“Không muốn là gánh nặng chút nào.” Tôi thành thật trả lời. Ngoại trừ Pran, tôi không định đi gây phiền phức cho bất kỳ ai khác. Tôi thích nghe nó cằn nhằn, mỗi lần nó khó chịu nhưng vẫn đồng ý làm tất cả cho tôi, dễ thương gần chết. “Muốn mày đối xử tốt nữa. Tao… Cảm thấy tốt.”

Người đối thoại im lặng, khăn dùng để lau người bị ném xuống chậu nước. Tôi vẫn ngồi bán khỏa thân ở đó. Pran không chịu lau chỗ bên dưới quần lót cho tôi. Nhưng chẳng sao cả, chỉ vậy thôi đã tốt lắm rồi.

“Còn đói không?”

“Một chút. Nhưng không sao đâu, tao chịu được.”

“Chờ chút đi, khoan hẵn ngủ.”

Tôi gật đầu. Cậu ấy đứng lên đi vào phòng tắm để xử lý chiếc khăn lau người, lúc trở ra thì đun nước sôi, đổ vào bát cháo ăn liền và bưng đến cho. Tôi nhận lấy, vô tình chạm vào lòng bàn. Người mang cháo đến một chút. Pran nhanh chóng rụt tay lại và né tránh ánh mắt. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng nếu người khác ngồi ở đây thay tôi, liệu Pran sẽ tốt bụng kiểu này không. Pran thích chăm sóc người khác, đối tốt với người khác đến mức những người xung quanh say đắm.

Thậm chí ngay cả tôi đây.

“Pran, mày phải tốt như vậy với tất cả mọi người xung quanh mình luôn hả?”

“Rồi tại sao phải không tốt chứ?” Nó hỏi lại. Trông có vẻ không thể hiểu được ý của điều tôi đã nói. Người đối thoại thả người ngồi trên ghế sofa bên cạnh. Tôi nghiêng cổ tựa vào vai nó, ngửi thấy mùi hương đặc biệt của Pran. Mùi thơm ngọt ngào nhưng sạch sẽ và mộng mơ.

“Chỉ tốt với mỗi tao không được sao? Không thích để mày đối tốt với người khác.”

“Bị cái giống gì? Say vẫn chưa tỉnh à?”

“Tao chỉ nói sự thật. Tao nói thật lòng nữa. Pran…” Nó nhìn tôi qua đuôi mắt, cảm ơn khi vẫn để cho người khỏa thân ngồi tựa vào thế này. Ngay cả khi nó có đẩy tôi vào sát tường, tôi vẫn có thể xáp lại được. “Pran, tao muốn mày là của riêng tao mà thôi. Tao không thích bạn mày. Không thích những người gần cạnh mày.”

“Vớ vẩn! Tao không phải Bé Thối của mày nha.”

“Bởi vì không phải nên tao mới nói. Nếu mày mà là Bé Thơm của tao, tao sẽ giữ mày ở trong phòng không để cho ai nhìn thấy rồi.”

“Mày có bị điên không vậy?” Thằng Pran đẩy đầu tôi ra nhưng tôi vẫn xà nẹo lại lần nữa. Nó lại đẩy đầu tôi ra. Lần này tôi đặt tô cháo xuống trên chiếc bàn thấp trước khi lại tựa vào nó.

“Không quan tâm bất cứ ai ngoài tao không được sao? Để tao là người duy nhất được tựa vào mày như vậy không được hả?”

“Thằng Pat! Nhảm nhí quá rồi. Nhanh nhanh ăn để còn đi ngủ. Và cũng đừng say cho tao thấy một thời gian thì tao cảm ơn lắm luôn.”

“Mày hứa với tao rằng tao sẽ là người quan trọng với mày đi. Quan trọng nhất!”

Chủ nhân căn phòng không trả lời, tiếng của máy điều hòa vang lên ù ù. Tôi đặt tay lên bàn chân nó, Pran không hề né tránh. Không hiểu tại sao bản thân lại bực tức gần như điên lên khi thấy Pran đối tốt với ai đó. Nhưng đây là cảm xúc thật sự, tôi là người thẳng thắn, nói thật không chật với lòng. Không giống như nó và trông khác biệt hoàn toàn với biểu hiện kín miệng kiểu này. Bởi vậy nên cho đến khi tôi nắm lấy tay nó, Pran vẫn cứ im lặng.

“Tao giữ kỹ mày thật đó.”

Nó mím môi thành một đường thẳng, lông mày cau lại với nhau, có thể thấy rõ rằng nó đang hơi căng thẳng một chút. Tôi muốn giải tỏa sự căng thẳng trên gương mặt đang mím môi của nó. Muốn hôn để lông mày giãn ra, muốn đôi môi kia không cắn vào nhau nữa. Tôi lo lắng rằng sẽ làm nó đau với sự dịu dàng.

Tôi muốn đối tốt với Pran cho giống khi Pran đối tốt với tôi.

Nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch, không biết là của bản thân hay người kế bên.

“Pat…”

Vẫn chưa kịp để đối phương nói hết câu, tôi đã từ từ co người nằm xuống trên đùi. Tôi vẫn nắm lấy tay Pran như vậy với tình trạng ngái ngủ. Một phần bởi vì vẫn còn say và gượng ép bản thân một lúc lâu. Tôi không phải người giỏi thức khuya giống như đám sinh viên Kiến Trúc, hơn nữa lại còn được nuông chiều từ bé. Trong nháy mắt mọi thứ đều trở nên tối tăm. Đêm nay không được kết thúc với việc ôm Bé Thơm, mà là lòng bàn tay thơm của ai đó. Bàn tay siết chặt, dẫn tôi bay bổng ở vùng đất của những giấc mơ xa thật xa.

Vùng đất mà tôi được đấu thầu hôn trên đôi môi đó thay cho lời thề nói rằng Pran sẽ không để nó gần gũi với một ai.

Và là của tôi… Chỉ riêng mình tôi.

Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Toàn Năng Binh Vương
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện