Người Bạn Xấu

Pat


trước sau

Advertisement
“Mày ló đầu đến học được rồi sao?”

Korn là người chào sau khi tôi bước xuống chiếc mô tô ở trước khoa. Đám tụi này ngồi tụ tập ở dưới tòa nhà, chờ học môn tiếp theo. Xuất học buổi sáng là những môn đã nợ ở học kỳ vừa rồi của chúng nó. Tan học rồi không biết phải đi đâu nên ngồi chơi trò Bingo nhảm nhí ở đây cùng nhau. Đây là trò để chơi trong lúc chờ đến tiết từ năm nhất lên năm tư.

“Tao bị đánh vào đầu, vào bệnh viện. Không một đứa nào đến thăm tao. Nằm bệnh viện tận một đêm đó.”

“Xin lỗi, kẹt uống rượu đua với đám Kiến trúc.”

“Rượu quan trọng hơn cả tao.”

“Làm như tủi thân lắm ấy. Thế mới có cơ hội ngọt ngào cùng với vợ.”

“Không phải vợ.” Tôi đặt cặp lên bàn, chôm xoài dầm của đứa nào đấy đang đặt trên đó ăn mà không hỏi xin: “Vẫn chưa phải.”

“Ôi… Mất danh tiếng của vị vua không bị thương quá. Đi làm cái giống gì ở đâu mà vỡ đầu thế?”

“Bình hoa đó! Mày chưa từng bị bình hoa đập và các mảnh vỡ của chiếc bình cắm vào đầu hay sao? Muốn thử không? Để tao cho biết mùi luôn.”

“Không sao, tao biết là nó đau. Thấy mày đứng vật vờ một lúc lâu, bọn tao biết rõ mày chỉ làm nũng với Pran mà thôi.”

“Bạn bè gì đâu mà tuyệt vời bỏ mẹ. Thế chuyện khẩu súng chẳng làm sao à?”

“Súng thằng Way ấy hả? Là súng lục nhỏ để phòng thân. Nó bắn xuống đất, đền tiền gạch bị vỡ thôi. May mà không có người gọi báo cảnh sát.” Thằng Jo làm mặt chán nản trước khi hỏi: “Lúc Pha thấy vết thương, em ấy thế nào?”

“Pha không biết.” Tôi trả lời với giọng nhẹ nhàng hơn. Kể từ giờ chắc vẫn chưa thể về phòng hoặc thậm chí ló mặt vào phòng một thời gian dài cho đến khi vết thương lành lại: “Biết thì tao tiêu đời, tao chết!”

“Thế em ấy không để ý gì luôn sao? Hay là không về phòng?”

“Ờ, không về phòng một thời gian rồi.”

Tiếng hô hò vang lên hòa lẫn với tiếng huýt sáo. Tôi biết đám tụi này đang nghĩ điều gì. Tôi cũng nghĩ thế nhưng mẹ kiếp… Chỉ mỗi hôn thôi mà chưa từng luôn, chỉ được sờ sờ mà thôi.

“Tơi tả nhưng không phải tơi tả vì bệnh đúng không ạ ngài Pat? Tơi tả vì thiếu ngủ chứ gì. Trời vàng* luôn đúng không?”

*Triệu chứng xuất hiện khi quan hệ tình dục nhiều quá mức.

“Vàng thằng cha mày!” Ghẹo riết thấy bực bội. Bực bội trong cổ họng, tôi cãi lại rằng: “Hôn môi còn chưa đây này thì lấy cái gì mà vàng!”

“Thằng khốn Patttttt! Cứ nói đùa.”

“Đùa cái gì?”

“Sống cùng, bành bạch cả rồi còn bảo vẫn chưa làm gì. Hay là Pran không làm?”

“Gọi cho tôn trọng chút.”

“Tôn trọng cái quái gì? Con trai với nhau.”

“Con trai thì cũng phải tôn trọng chứ!” Tôi ho khan một tiếng trong họng. Người con trai ấy có sức, lỡ đứng lên đạp tao một phát thì lại toi: “Cái gì cũng phải từ từ.”

Thằng Poom phì cười trong họng. Mọt sạch như mày có quyền chê cười tao nữa à?

“Cố lên nhá.”

Lại ghẹo gan nữa rồi, khốn nạn!

—————————-

“Pran!”

Buổi chiều tối cùng ngày, Pran nói sẽ ở lại trao đổi cùng giao viên sau giờ học. Tôi đến ngồi đợi nó mà không báo, mặc cho người qua đường nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc. Phần lớn người của khoa Kiến trúc biết tôi, còn chuyện yêu đương với Pran vẫn chỉ riêng nhóm ngày hôm đó đánh nhau mới biết. Pran vừa từ tòa nhà đi xuống, tôi vẫy tay gọi và nhanh chóng bước về phía nó.

“Đến làm gì?”

“Đến đón chứ gì.”

“Không gọi báo trước.”

“Tạo bất ngờ.” Tôi chống cằm nhìn nó mỉm cười. Dạo gần đây, Pran quay cuồng với bài vở đến mức không được nghỉ ngơi. Tôi như con nít dụ dỗ đủ kiểu để nó đi ngủ mà vẫn ngủ được rất ít. Tôi nhận thấy từ quần thâm mắt, gương mặt tiều tụy hơn bình thường. Nhưng chẳng sao cả, tơi tả đến mấy cũng đều đáng yêu.

“Mày có biết rằng chuyện của tao với mày bị nguyên cả khoa đem ra bàn tán rồi không?”

“Thật à?” Ồ… Người qua đường dòm ngó thì ra là vì tò mò đây mà. Tôi không cảm thấy kỳ cục như những gì mình đã nghĩ: “Thành người nổi tiếng rồi nè, bán kem trộn cùng nhau đi.”

“Kem trộn thằng cha mày.”

“Bố tao không có trộn kem để bán cơ mà để tao đề xuất idea này.”

“Mất não rồi hay sao mà ghẹo gan kiểu này? Muốn bị đá tiếp à?”

“Đá đi.” Tôi xoa tay, cười toe toét: “Đá tao thì tao hôn trả. Tới đê! P’Pat sẵn sàng rồi P’Pran.”

“Bà mẹ…”

Tôi bật cười với dáng vẻ khó chịu của Pran trước khi đứng dậy và giúp nó xách cặp. Có gì ở trong mà nặng thế? Nặng vãi luôn: “Mày mang những thứ gì đi học vậy?”

“Không phải chỉ mỗi một cây bút như mày đâu. Muốn ghé ăn cơm trước hay về phòng luôn?”

“Muốn xem phim.”

“Tao không rảnh.”

“Mày căng thẳng quá rồi Pran. Nghỉ ngơi một chút thì hơn. Đi nhé? Đi xem phim với nhau.”

“Pat, tao phải nộp bài.”

“Rồi tao giúp mày cắt mô hình.”

“Mày giúp làm chậm hơn nữa thì có!”

“Lần này sẽ rửa tay, không để bài tập của mày bẩn nữa. Sẽ chú tâm cực kỳ luôn. Nha… nha? Đi xem phim cùng nhau. Rồi tối nay tao sẽ không phiền nữa.”

Pran làm bộ suy nghĩ, cuối cùng cũng chịu gật đầu. Tôi nắm lấy tay nó nhưng bị hất ra: “Đệch! Ở bên ngoài thì đừng có lộn xộn chứ.”

“Người yêu nhau, nắm tay nhau thì làm sao?” Pran không kịp trả lời, tôi đã nhéo mắt bắt lỗi: “Hay mày có bồ nhí?”

“Lấy đâu ra thời gian mà kiếm bồ? Chỉ mỗi này thôi đã đau cả đầu. Nhưng mà không muốn bị đàm tiếu, hiểu không hả?”

“Thôi hiểu cũng được.” Mặc dù không muốn hiểu đi nữa. Pran cũng là người nổi tiếng của khoa. Khéo độ hot của nó giảm sút: “Nếu ở trong phòng thì lộn xộn được đúng chứ?”

“Mày đúng thật là!”

—————————-

Bộ phim mà Pran chọn xem là kiểu phim hành động bình thường. Hồi trước tôi thường xuyên đến xem cùng đám thằng Korn, thế nhưng tuyệt nhiên chưa từng cùng Pran dù chỉ một lần. Chúng tôi mạnh ai nấy xem và sau đó ngồi lại nhận xét cùng nhau. Bởi vì thế mà dù có là phần tiếp theo đi nữa, chúng tôi ngồi xem cùng nhau thì vẫn hiểu. Pran đã đỡ căng thẳng hơn, ghé ăn đồ ăn Nhật Bản giảm giá 50% ở quán nằm tầng bên dưới rạp phim. Dạo chơi ở trung tâm thương mại, điều chưa bao giờ làm cùng nhau và chưa từng nghĩ rằng sẽ có thể làm cùng nhau suốt quãng thời gian trước đây.

“Project của mày sắp xong chưa?” Pran hỏi trong lúc đứng xếp hàng chờ soft cream nổi tiếng. Tôi trả lời lại mặc dù vẫn chưa rời mắt khỏi menu.

“Chỉ còn làm luận án thôi.”

“Tại sao nhanh thế? Ngày qua ngày tao chẳng thấy mày làm gì cả.”

“Thì chỉ viết chương trình thôi mà.” Không giống như nó. Vừa phải nghiên cứu, vừa phải dựng chúng lên thành hình thành dạng: “Không có khoa nào bận bịu như khoa mày đâu Pran.”

“Ờ… mẹ nó. Tao có chọn sai ngành không đây.”

“Giờ quay trở lại chọn lần nữa, mày có đổi ý không? Kiểu gì cũng không. Chọn loại gì đây? Nghĩ hộ tao chút.”

“Tao không muốn ăn lắm.”

“Thôi mà… ăn cùng nhau cho có bạn đi. Mày thích ăn kem không phải sao?”

“Nhưng bây giờ no lắm.”

“Vậy thì một chocolate ạ.” Tôi trả lời với người nhân viên đang nhìn với ánh mắt như cười. Tôi rút tiền trả, Pran chỉ đi theo đứng đợi ở hàng đợi lấy kem.

“Được rồi.” Mặc dù miệng nói rằng không muốn ăn, thế nhưng lúc giơ cho cũng không hề từ chối: “Về luôn không? Để còn làm bài nữa.”

Người bên kia vừa gật đầu vừa nếm thử soft cream. Tôi cúi người xuống, liếm từ phía còn lại khác phía Pran đang ăn. Đôi mắt nó mở to ra, đẩy ngực tôi rồi cau mày bỏ trốn luôn.

Có thế này mà cũng ngượng, chỉ mới thử có chút xíu xiu à.

—————————-

Trên suốt quãng đường từ trung tâm thương mại về đến phòng, có một bí mật tôi không hề nói cho Pran. Quãng đường tầm một cây số đó, tôi lén nhìn trộm đôi má trắng ngần bị dính một vệt nhỏ của soft cream nhưng không mấy rõ ràng. Không hề trông xấu trai mà thay vào đó lại trông cực kỳ đáng yêu nữa chứ.

“Tối nay thức đến mấy giờ?”

“Cho đến khi buồn ngủ.”

“Sao mà buồn ngủ được chứ?” Tôi cãi. Coi đi, xem trong tủ lạnh nó có những gì nè: “Mày đừng uống cà phê lon được không?”

“Nước
Advertisement
uống tăng lực.”

“Pran, chỉ toàn làm bài, không chăm sóc bản thân gì cả.”

“Sắp hoàn thành rồi. Xong cái này sẽ được nghỉ ngơi dài dài, tao sẽ ngủ thẳng cẳng hai ngày.”

“Ngủ hay tập chết?” Tôi hỏi. Thật sự thì không thể nào. Nghĩ rằng tôi sẽ im lặng ngồi đẹp để Pran ngủ thẳng cẳng tận hai hôm sao? Cô đơn chết mất: “Muốn giúp mày quá.”

“Giúp không làm phiền tao cũng phước đức bỏ mẹ rồi.”

“Nói quá không đó? Đây là ai? Ông tổ cứu trợ đó nha. Chơi kiểu làm bài không ngủ nghỉ gì. Lúc trước tao không sang sống cùng như vậy, mày làm thế nào mà sống sót qua nổi 4 năm thế?”

“Thằng Way thường xuyên đến cứu trợ.”

“Thằng khốn đó rảnh ghê nhở!!!” Tôi làm giọng rít lên trong họng. Chăm sóc bạn bè hơn mức bạn bè không vậy? Không phải ‘bầy kiến lửa nấp trong chùm xoài’* đâu nhé. Hơn nữa Pran còn ngây thơ, làm sao mà bắt kịp sóng não kẻ phản diện như Wayakorn.

* Kiến lửa ẩn nấp trong lùm xoài không phải để ăn, chỉ cần ai hái xoài thì kiến sẽ cắn. Câu tục ngữ này dùng để ám chỉ những người yêu một ai đó sẽ đi theo bám lấy khư khư, ai ngó ngàng đến gần người mình yêu thì sẽ tìm cách ngăn cản, giữ kỹ.

“Thì học chung với nhau nên mới biết lúc làm bài sẽ ra làm sao. Way làm ở studio với bạn bè, tao không thích nên mang về phòng làm một mình. Tao cũng giữ kỹ bài vở của tao. Bình thường mà.”

“Đúng là ông Bụt.”

“Ông Bụt hay không đi nữa cũng đem xe cho mượn lúc mày bị đập vỡ đầu hôm đó.” Còn làm công đức thay bạn nữa, kinh khủng chưa? Tôi chịu thua, không muốn cãi qua cãi lại. Đây là thời gian riêng tư của chính tôi và Pran, tại sao phải có chủ đề thảo luận là người khác chứ?

“Thang máy đến rồi, cứ làm mặt dỗi đi, không dỗ đâu.”

Pran đúng là Pran thật mà. Tôi thở dài, khóa cổ nó lại rồi thơm lên cái đầu bự với sự ngứa răng. Người bị tôi làm dáng head-lock, nhìn tôi với đôi mắt giận dữ, vỗ vào trán tôi cho đến khi tôi buộc phải buông ra.

“Man rợ… Có phải người yêu không thế?”

“Thứ cô hồn.”

“Miệng mày đúng là…” Mặc dù lần này tôi chịu thua nhưng vẫn mỉm cười khi biết rằng vẫn giữ được bí mật nhỏ bé này. Má của Pran vẫn còn vết kem dính ở đó. Khi mở khóa cửa phòng bước vào, tôi kéo khuỷu tay đối phương lại và tay kia lôi điện thoại của mình ra.

“Gì thế?”

“Chụp hình selfie với nhau đi.”

“Mày làm sao thế?”

“Nhé?” Tôi vừa làm nũng vừa cười trong họng. Pran làm giọng khó chịu nhưng vẫn đồng ý. Tôi bấm camera trước để thấy hình ảnh của hai người, thằng Pran nhe răng với tôi một lần nữa.

“Đệch! Má của tao! Mày chả nhắc luôn.”

“Dễ thương màaaa… haha.” Nó đấm tôi rồi đi lấy khăn giấy. Tôi chặn tay nó lại, buộc chủ nhân căn phòng ngồi xuống trên giường trước rồi leo lên theo: “Tao lau cho.”

“Thôi khỏi, phiền! Từ trung tâm mua sắm về.”

“Dễ thương mà. N’Pran của P’Pat.”

“Buồn cười à?”

“Thôi mà, không cãi nữa. Năn nỉ tao lau má cho mày tử tế đi nào.”

“Giờ lau hay không lau? Không lau thì trả khăn giấy lại đây. Bày vẽ lắm thật.”

“Không lắm đâu mà là lắm lắm.” Tôi bị đấm lần nữa vào vai, không quá mạnh nhưng cũng mất thăng bằng: “Lúc nào cũng bạo lực… quay mặt sang đây.”

“Chậm chạp! Tao còn phải nhanh chóng làm bài nữa.”

“Lau nhanh thì không sạch chứ sao.”

“Thằng Pat!”

“Không chọc nữa, không ghẹo nữa.” Tôi giơ tay đầu hàng, cẩn thận lau vết dính trên má đối phương bằng khăn giấy. Pran không nhắm mắt nhưng khi bị nhìn chằm ở khoảng cách gần sát thế này, nó liền cụp mắt xuống. Hàng lông mi siêu dày rũ bóng xuống trên gò má, mời gọi tôi đảo mắt nhìn xuống theo đôi má trắng hơn cả trắng một chút. Trong khi đó tay tôi vẫn ở vị trí cũ. Tôi biết gương mặt của nó rất ghẹo gan, có thể là bởi vì mũi hoặc mắt. Bọn chúng kết hợp với nhau rồi tạo thành tổ hợp chọc điên. Hôm nay tôi vừa nhận ra, ngoại trừ gương mặt dễ khiến người khác thấy bực bội ra, khi nhìn chăm chăm vào đôi môi trái tim đó, màu sắc tươi sáng của nó sẽ gợi lên cảm giác muốn hôn.

Tại khoảnh khắc chúng tôi chìm trong im lặng, tôi không hay mình đã vô thức xà người vào từ bao giờ. Có lẽ là định luật vạn vật hấp dẫn đã khiến chúng tôi sát lại gần nhau hơn. Đôi mắt tôi vẫn dán chặt vào đôi môi đó. Tôi nghiêng cổ một chút theo bản năng, cảm nhận sự ướt át, vừa thô ráp nhưng cũng thật mềm mại. Nó có mùi vị mát lạnh vương lại ở đó. Khi hé mở đôi môi ấy ra, tôi mới biết thì ra đây là nụ hôn vị chocolate của soft cream.

Pran nhắm mắt lại, đồng ý để tôi một mình ngấu nghiến đôi môi đó một lúc lâu mới đáp lại bằng những động tác tương tự.

Bàn tay để yên lúc nãy nâng má nó, cả bốn ngón tay luồn vào mái tóc ngắn màu đen tự nhiên đằng sau, chỉ còn mỗi ngón tay cái mân mê gò má. Trái tim tôi đập mạnh, nghiêng cổ để đảm bảo đủ gần trước khi đưa đầu mũi vào trong để trêu ghẹo lưỡi của đối phương. Khởi đầu từ tốn và dần dần tăng tốc. Thế nhưng khi đã bắt đầu say đắm hơn vậy, tiếng điện thoại của Pran lại vang lên.

Mẹ kiếp!

Pran chậm rãi rời ra, không nhìn vào mắt tôi. Nó cau mày rồi đứng lên nghe điện thoại, bỏ tôi bơ vơ ngồi ngây người trên giường một mình như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Gì vậy Way? Ờ, vừa tới phòng, đang định làm bài tiếp. Ừm, ở cùng Pat. Không cần đến gặp đâu, kẻo nó lại mè nheo.”

Đồ khốn Wayakorn. Tôi bắt đầu cay cú thằng cờ hó này thật sự. Lần trước sắp hôn Pran thì đục mặt đến làm gián đoạn. Bây giờ không đến nhưng vẫn gián đoạn được. Ông Bụt cái quái gì, ma quỷ thì có!

“Ừm, ăn rồi. Thế này đã nhé.”

Pran cúp máy nhưng vẫn không quay mặt lại. Tôi đứng dậy bước tới ôm nó từ phía sau, dùng đầu mũi cọ vào xương chũm, hít mùi thơm của Pran và hôn từ gáy hôn xuống.

“Pat, dừng lại đã.”

“Tại sao?”

“Tao phải làm bài.”

Lại bài vở. Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi tuyệt đối sẽ không để Pran học khoa này. Tại sao hôm nay lại giống vừa được phước đức vừa bị quả báo hoài thế không biết. Đến lúc phải gõ cửa vận may rồi hoặc cầu thần linh mọi phương cho tôi được đâm thằng Pran một lần, tôi sẽ không bỏ lỡ.

“Mày bực bội cái gì?” Người kia quay lại hỏi, tươi cười như người có quyền hạn hơn. Tôi không trả lời, nhảy lên giường, quay lưng với Pran dù biết rõ nó sẽ không dỗ: “Muốn ngủ thì đi tắm trước đã.”

“Không cần đếm xỉa tới tao.”

“Dỗi đi, đợi tao làm xong bài rồi tao dỗ.” Tôi quay phắt lại, Pran bưng mô hình được cất trên kệ xuống ngồi làm tiếp y hệt những lời nó nói. Tôi thở dài chán nản, cuối cùng vẫn phải bò xuống bám đùi nó như mọi khi.

Hôm nay chỉ hôn thôi cũng được.

Bà mẹ nó chứ!

Truyện convert hay : Nhiếp Chính Vương Y Phẩm Cuồng Phi
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện