Người Bạn Xấu

Pran


trước sau

Advertisement
Biểu hiện nửa tỉnh nửa mơ như người sắp ngủ quên của Pat khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn bất cứ lúc nào. Muốn nhấn ga hết tốc độ để đưa người bên cạnh đến bệnh viện nhanh nhất có thể, thế nhưng bởi vì chân tôi lại đang run rẩy đến mức sợ rằng xe sẽ bị lật trước khi được điều trị. Cuối cùng chỉ có thể giữ chặt vô lăng và giữ lý trí nhìn thẳng về phía trước, lái xe nhanh nhất có thể. Đan tay mình vào tay Pat thật chặt, giữ chặt đến mức cảm nhận được các mạch máu bên dưới lớp da. Giác quan đang đập ở giữa các rãnh ngón tay khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ít nhất nó vẫn chưa ngủ, ít nhất nó vẫn ở bên tôi.

Tôi đậu xe ngay trước cửa ra vào ngay lập tức khi tới bệnh viện. Mở cửa nhảy xuống xe rồi giúp các y tá cùng nhau đưa Pat nằm lên giường. Bây giờ mắt nó đã khép lại hơn một nửa, máu loang lổ khắp lưng áo. Tôi vội vàng mang xe đi đậu vào lề theo lời của y tá rồi chạy theo nó đến phòng cấp cứu. Thời khắc thấy cánh cửa khép lại, nước mắt giàn giụa trong hốc mắt tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình bị bóp lại chặt đến nỗi cả lồng ngực đau nhói. Nổi da gà khắp người như thể sắp mất mát. Tôi lắc đầu đuổi suy nghĩ ngu ngốc đó đi và bước đến ngồi ở ghế. Ngả hai bàn tay ra và nhìn chằm vào nó một lúc lâu. Hơi ấm áp lúc nãy nắm chặt lấy vẫn còn vương lại không phai. Tôi đan chặt hai bài tay của mình lại, lấp đầy những khe hở mà bây giờ cảm thấy trống rỗng hơn trước. Đếm một, hai, ba và dần dần tăng lên để an ủi bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn.

Bởi vì hiện tại người như tôi… chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tôi ngồi ghì chặt tay mình đến mức run lẩy bẩy ở trước phòng cấp cứu trước khi lật đật đứng lên nhanh tới nỗi suýt ngã vì chóng mặt khi thấy Bác sĩ bước ra khỏi cửa. Kết quả là khâu vài mũi và nhập viện để chờ xem các triệu chứng. Bác sĩ không chắc rằng liệu ngoại trừ vết thương ngoài da ra thì sẽ còn có vấn đề nào ở bên trong hay không. Xương chẩm là một trong số các vị trí nguy hiểm nhất trong cơ thể và đương nhiên tôi luôn biết điều này.

Và cũng biết rõ rằng nói thành ra như vậy không phải vì bất cứ một ai khác… ngoài chính tôi.

“Ư…”

Tôi giật mình, quay lại nhìn người bệnh đang nằm ở trên giường trước khi vội vàng lao đến. Pat hé mắt lên nhìn tôi, tôi cười vui mừng rồi vươn tay bấm chuông gọi y tá. Không lâu sau đội ngũ y tế ca đêm tiến vào, kiểm tra và nói chuyện với người đang bị thương. Một lúc sau thì tóm tắt ngắn gọn cho tôi nghe, bao gồm lặp lại những kiểm tra đã trao đổi với nhau trước đó lần nữa trước khi cùng nhau rời đi.

Tôi tiễn toàn bộ đội ngũ y tế ra khỏi phòng rồi trở vào đứng bên cạnh giường.

“Pat.”

“Pran…”

Tôi thở phào bằng miệng một cách nhẹ nhõm lúc Pat cất giọng gọi tên mình. Tôi mỉm cười rồi vươn tay nắm lấy tay nó: “Mày thế nào rồi?”

“Đầu tao nhức quá, đau.”

“Phải khâu tận mấy mũi, không đau mới lạ.”

“Cảm thấy đau buốt cả người.”

“À… Uống nước đã.” Tôi nói, chỉnh giường dựng lên một chút, lấy cốc nước ở bên giường đến đặt ở gần cằm, giơ ống hút cho đối phương hút.

“Mấy giờ rồi…?”

“Gần 5 giờ sáng, mày đã hôm mê suốt mấy tiếng rồi.”

“Vậy tại sao mày không ngủ?”

“Mày vẫn chưa mở mắt thì sao mà tao ngủ nổi cơ chứ.”

Nghe tôi nói xong, nụ cười quen thuộc hiện lên nơi khóe miệng. Thế nhưng lần này tôi chẳng hé mồm mắng nó nữa mà mỉm cười đáp lại vui vẻ khi thấy Pat vẫn có thể nằm cười như thế này.

“Này, lúc mở mắt tao đã định thử nói “bạn là ai” xem sao đó.” Tôi nheo mắt nhìn nó một cách chán nản. Có biết rằng tôi cảm thấy thế nào suốt mấy tiếng qua hay không? “Nhưng sợ mày không đón nhận trò đùa này lại còn bỏ tao.”

“Dù mày không nói, tao cũng bắt đầu muốn bỏ rồi.”

“Tàn nhẫn.”

“Tàn nhẫn với người điên như mày thì không tính.”

Pat bật cười sảng khoái, nhích người một chút rồi cau mày như thể đau đầu.

“Vậy mày đã nói với Pha chưa?” Câu hỏi đó phát ra với giọng điệu khá buồn cười. Tôi nghĩ rằng người nói chắc đang tưởng tượng hình ảnh em gái của mình đứng khoanh tay, gương mặt giận dữ ở trong đầu.

“Vẫn chưa nói. Kẻo em mày lại lo lắng.”

“Tốt rồi. Không cần nói đâu, chỉ là vỡ đầu thôi mà. Da tao dày, mày cũng từng nói thế mà đúng chứ?”

Tôi lắc đầu thở dài, không đồng tình với lời nói đùa của đối phương.

“Tao không buồn cười nha Pat. Nếu tệ hơn thế này thì phải làm sao, mày có nghĩ đến không? Bác sĩ cũng bảo rằng mất máu rất nhiều. Nếu đến bệnh viện chậm hơn vậy sẽ như thế nào? Tao không hề muốn nghĩ đến luôn.”

“Pran.”

“Tao không thích khi mày luôn xem nó là chuyện buồn cười. Bỏ cái tính tình làm trước rồi mới chịu suy nghĩ này được không?”

“Pran…”

“Ít nhất cũng học cách biết sợ chút đi.”

“Sợ chứ.”

“…”

“Sợ thay vào đó sẽ mất đi mày.”

Tôi mím môi, cau mày và bắt gặp đôi mắt nghiêm túc của nó. Cảm thấy nước mắt sắp chảy ra: “Thế thì tao không sợ hay sao chứ?”

“Đừng làm mặt thế này chứ.” Nó vươn tay ra nắm lấy tay tôi. Tôi không biết mình đang làm kiểu gương mặt nào. Thế nhưng chỉ thấy vẻ mặt lo âu của người vừa mới đùa không đúng lúc thì cũng đoán ra: “Tao xin lỗi vì khiến mày lo sợ.”

“Đó là lỗi của tao.”

“Đừng nói như vậy chứ.” Đối phương kéo tôi lại gần nhưng sức lực vẫn còn yếu nên không thể khiến cơ thể của tôi dịch chuyển được. Vì vậy đành phải gắng gượng nhích người mình đến: “Muốn về phòng rồi. Xuất viện luôn được không?”

Tôi lập tức lắc đầu: “Không được! Phải xem xét tình trạng thêm vài hôm. Bác sĩ sẽ cho mày chụp CT nữa.”

“Chụp CT cái gì? Không làm đâu.” Giọng nói đó trông có vẻ hoảng hốt hơn ngay tức thì khi nghe thấy tên gọi lạ hoắc.

“Phải làm! Phòng trường hợp nó ảnh hưởng đến bên trong. Lỡ xuất huyết não thì làm thế nào?”

“Hới… không chịu. Không muốn làm. Tao chẳng bị làm sao cả Pran.”

“Làm cho tao yên tâm không được hay sao?”

“…”

“Mày giúp khiến cho tao không phải bận tâm, lo lắng mãi được không?”

“…”

“Pat.”

“…Mày nói thế này, tao còn nói gì được nữa.”

Khóe miệng tôi mỉm cười, nhìn người đang cụp mắt xuống và cau có mặt mày như con nít mà không hề cố tình là đối phương.

“Đói không?”

“Đói.”

“Vậy để tao đi xuống mua…”

“Đói mày đấy, lại đây đi~”

“Vẫn còn tâm trạng để đùa. Người như mày dù có sắp chết chắc vẫn mạnh miệng không ngừng.”

“Tao không chết dễ dàng đâu. Ít nhất là đến khi mày sắp chết.”

Tôi bặm miệng, muốn cười nhưng sợ người kia đắc ý.

“Nằm nghỉ ngơi đi.” Tôi nói, dịch người xích ghế đến gần giường, bị đối phương kéo tay lại: “Tao ở đây mà.”

“Dù cho mày muốn đi, tao cũng không cho đi đâu.”

Tôi bật cười, ngồi ở ngay đó, gật đầu liên tục khi Pat nhìn đến với đôi mắt lờ đờ như sắp nhắm lại. Hai bàn tay siết chặt lấy nhau, đan xen vào nhau và dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên mu bàn tay.

Tôi ngủ thiếp đi không lâu sau khi người bị thương đã ngủ. Giật mình thức dậy là lúc Bác sĩ và y tá bước vào phòng, đánh thức người đang buồn ngủ và khó chiều là Pat thức dậy để chuẩn bị đi chụp CT. Mọi việc đều diễn ra đúng theo quy trình và có tôi đứng trông coi cách đó không xa theo lời dặn của Pat. Ai mà ngờ người như nó biết sợ kim chứ. Lúc Bác sĩ định đâm kim vào cánh tay để tiêm thuốc cản quang, nó liền làm mặt căng thẳng như sắp tận thế. Thời gian chụp CT mất tầm 30 phút nhưng mặt của người bệnh thì lại giống dài như một ngày.

Scan xong, Pat cũng hồn vía bay mất tiêu. Bước đi gần như không nổi khiến tôi phải mang xe lăn đến cho nó ngồi để quay lại phòng. Mở cửa bước vào, than nóng than lạnh được hai ba câu thì lao thẳng vào phòng vệ sinh nôn mửa không ngừng. Bộ dạng khổ sở đến nỗi tôi cũng lo lắng. Y tá bảo đó là điều bình thường đối với các triệu chứng xuất hiện sau khi tiêm thuốc cản quang. Chưa đầy một tiếng đồng hồ thì sẽ đỡ hơn. Cho đến khi có kết quả, người vừa suýt nôn hết ruột gan ra ngoài đã ngủ say giấc.

Kết quả khám nghiệm khá mãn nguyện. Tôi thở dài một hơi sau khi nghe Bác sĩ nói rằng không phát hiện triệu chứng bất thường nào từ phim X-quang. Nằm nghỉ ngơi thêm một lúc, thức dậy có sức thì có thể về nhà. Tuy nhiên nhìn từ tình trạng yếu ớt của người trên giường, chắc chắn đến chiều mới về ký túc xá.

Cốc, cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên bốn lần, cực kỳ khác biệt so với người bình thường. Gõ gì mà lắm thế? Cánh cửa mở ra cùng với dáng người của người vừa gọi điện đến số của tôi tầm khoảng một tiếng trước.

“Không chết nhỉ?”

Khóe miệng tôi mỉm cười với câu chào nghe không mấy lọt tai từ bạn thân của mình. Tôi liếc mắt nhìn túi cơm trong tay đối phương mà càng cười tươi rói.

“Nghĩ thế nào mà chịu đến thăm thế?”

“Ai bảo đến thăm? Đến lấy xe lại thì có.” Way nhanh chóng đáp, nhét túi cơm vào tay tôi: “Rồi đúng lúc mua cơm về nhà, mua nhiều nên mang đến cho mày.”

“Ờ, mang đến cho tao.” Tôi lên giọng, mở túi ra xem: “Hơn nữa còn tận cả hai hộp.”

“Đừng có làm gương mặt kiểu đó với tao nha Pran. Tao vẫn chưa hết giận mày vì giấu giếm tao đâu.”

“Nhưng mặt mày không giống người đang giận luôn nhá.”

“Ai bảo? Bực mình thấy bà đây! Đám Kỹ thuật uống rượu giỏi như uống nước lọc.”

“Định bảo là thua sao?”

“Cũng chỉ một chút thôi. Cứ đợi lần sau đi!”

Tôi cười thầm, cảm nhận được một vài sự thay đổi: “Gì chứ? Đã đến giai đoạn hẹn nhau uống rượu luôn rồi sao?”

Way nhún vai, ngước mắt, hất mặt không trả lời. Mày ngoại trừ hay dỗi ra lại còn hình thức nữa.

“Vậy là nó không làm sao nhỉ?”

“Cũng ok rồi. Vừa chụp CT xong, kết quả cũng không có gì đáng lo ngại.”

“Vậy sao? Giờ nó ngủ à?”

“Ừm, chắc là mệt.”

“Rồi… Mấy giờ xuất viện?”

“Chắc tầm chiều. Chờ nó thức dậy đã.”

“Ừ hư… Vậy tao về trước thì hơn. Chỉ ghé qua xem mày mà thôi.”

“Cảm ơn nhiều nhé.”

“Tao giúp mày, không có giúp nó đâu.”

“Thì cảm ơn vì thế mà.”

“Ừm, đi đây.”

“Hới, không lấy chìa khóa xe à?” Tôi gọi, bước đến lấy chìa khóa đang đặt trên bàn đưa cho chủ nhân nhưng tiếng chậc của miệng đã vang lên trước.

“Lái xe đưa thằng tàn tật đó về ký túc xá đi. Có gì tao đến chỗ mày lấy sau.”

“Thế sao bảo ghé qua lấy xe?”

“Tao đi đây, phải nhanh về nhà.”

Tôi cười tươi khi nó đổi chủ đề, không hề trôi chảy chút nào cả. Tôi gật đầu và nhìn theo đối phương cho đến cửa, cười khẽ lúc nghe thấy câu cuối cùng trước khi cửa đóng lại.

“Ờ… Chuyện bạn bè không phải lo. Không có ai giận mày đâu Pran.”

“Prannn.”

“Chuyện gì?”

“Tao đau đầu.”

“Sao mà đau được chứ? Thuốc mày uống rồi.” Tôi rời mắt khỏi bài vở của mình, ngước mặt nhìn người đang nằm nghỉ ngơi ở trên sofa. Nó liên tục gọi tên tôi không ngừng nghỉ kể từ khi trở về từ bệnh viện.

“Thì tao đau, thắc mắc nhiều thế. Xoa bóp đầu với.”

“Lúc nãy tao xoa bóp cho mày nửa tiếng đồng hồ rồi nhé. Cho tao làm bài đã.”

“Vậy cho tao kê đùi mày nằm trên sàn cũng được.”

“Xuống đây nằm làm gì cho cực? Nằm ở đó đi và nằm đàng hoàng, đừng nhúc nhích nhiều, kẻo vết thương hở ra.”

“Prannn.”

“Gì nữa?”

“Khát nước.”

“Thì chai đặt ở đó kìa.”

“Với không tới.”

“Tóm lại mày bị què đúng không?”

“Tao đang đau đó…”

Tôi thở ngắn qua lồng mũi, đặt bút chì xuống một cách miễn cưỡng, quay đầu sang nhìn cái đứa đang nhõng nhẽo không chịu ngừng. Ánh mắt làm nũng rõ ràng là giả vờ đó trông chẳng đáng thương chút nào. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn phải chịu đứng lên ngồi trên mép ghế sofa, lấy chai nước mở ra rồi đưa cho nó. Nhưng đồ con nít loi choi này lắc đầu không chịu nhận, chỉ hé miệng chờ tôi mở nắp chai và đưa ống hút cho nó uống như lúc trên giường bệnh ở bệnh viện. Muốn chửi cho nó bớt ngớ ngẩn nhưng lại nghĩ đến lúc nó chịu chụp CT mà không ương bướng gì.

“Đùi tao mềm hơn gối chỗ nào?”

“Nằm thoải mái hơn nhiều.”

Tôi lắc đầu lúc Pat cười tít mắt khi đã chiếm hữu được đùi của tôi. Nó vươn tay ôm lưng tôi lại thật chặt, không chịu buông ra để tôi làm bài làm vở. Tôi xoa bóp nhè nhẹ ở hai bên đầu nó rồi lại đến xóa bóp ở thái dương. Nhìn mái tóc dài dài đã bị cạo ở gáy một phần nhỏ rồi hé miệng nói:

“Cắt tóc không Pat?”

“Cắt làm gì? Không cắt.”

“Không khó chịu hay sao? Tao không thích, thấy khó chịu lâu rồi.”

“Tao thích để tóc dài. Ngầu mà!”

“Bẩn sao không nói? Gội cũng chẳng mấy khi gội.”

“Bình thường buộc lại mà, độc lạ gần chết.”

“Mày có hiểu sai từ “độc lạ” không đó? Từ đó không có nghĩa là bẩn đâu nhé!”

“Tao hiểu là ngầu.”

“Nhưng tao muốn mày cắt.”

“Không sợ tao cắt rồi sẽ đẹp trai đến mức gái mê chữ ê kéo dài à? Mày sẽ phải ghen đến mệt cho coi.”

“Ngoại trừ ngu ra, mày còn bị rối loạn nhân cách ái kỷ* nữa à?

*Người nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ, khao khát được người khác ngưỡng mộ và bản thân luôn là số 1.

“Đẹp trai và còn quyến rũ vô cùng mới đúng.”

Tôi đảo mắt, dừng bàn tay đang đặt ở chân mày đối phương: “Mày đi ngủ đi, cũng muộn rồi. Vẫn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi.”

“Đi ngủ cùng nhau đi.”

“Tao phải làm bài.”

“Không có mày ở bên cạnh, tao ngủ không được.”

“Để tao lấy Bé Thối của mày đến cho.”

“Dù có là Bé Thơm cũng không thể thay thế mày.”

Tôi thở dài: “Mày bị đánh vào đầu riết não mày nhũn ra luôn sao?”

“Tao đang bệnh đó Pran…”

“Khùng hả?”

“Cơ thể không khỏe mạnh, muốn mày ở gần cạnh tao.”

Nghe giọng điều chỉnh cho nhỏ lại và nhẹ nhàng của nó mà muốn bịt mồm lại ghê. Có ai bảo với nó làm thế là hay sao? Lấy niềm tin sai lầm kiểu này từ đâu thế?

“Đừng ngớ ngẩn! Đứng dậy đi ngủ! Tao phải làm bài rồi, một hồi không xong thì làm sao?”

“Có gì ngày mai tao giúp. Tối nay nằm ngủ với tao đi đã không được sao? Tao nỗ lực chịu làm cái scan quái quỷ đó, mày không biết rằng nó dã man thế nào à? Trước đây tao chưa từng cảm thấy muốn chết đến thế. Giống như linh hồn sắp xuất ra khỏi cơ thể vậy đó.”

“Thì cũng là vì mày mà thôi.”

“Không biết đâu! Tao xem như tất cả những gì tao làm đều là vì mày.”

“Mày ngang bướng hơn rồi đó.”

“Cũng chỉ muốn mày chiều tao mà thôi.”

Tôi trừng mắt với người đang nằm trên đùi ngước mặt lên, truyền ánh mắt bắt buộc nó im lặng. Tôi biết rõ nó đang nhõng nhẽo và càng biết rõ hơn là bây giờ bài vở của tôi gấp rút ra sao. Không phải lúc để nằm lăn qua lăn lại thoải mái. Thiếu ngủ liền suốt mấy ngày, ngay cả khi tập thể thao đêm khuya cũng bởi vì deadline càng lúc càng gần. Thế mà lại có một kẻ ngốc ngang bướng kiểu này sống chung phòng, có đưa ra một trăm tám mươi chín nghìn lý do ra trước mặt, chắc cũng bị nó gạt bỏ đi mà thôi.

Chờ nó ngủ rồi ra làm tiếp cùng được.

Nghĩ thế xong tôi cũng gật đầu đồng ý, nở nụ cười như thể đã chịu thua.

“Muốn ngủ thì đứng lên đi.”

“Nói thật à?”

“Có ngủ hay không? Nếu không ngủ thì tao làm bài tiếp đây.”

“Ngủ chứ, ngủ chứ. Ối!”

“Pat!” Tôi vội vàng gọi lớn khi đồ ngốc này đứng bật dậy nhanh chóng mà không quan tâm đến tình trạng vết thương và cơ thể của mình: “Điên hay sao mà đứng dậy nhanh thế này?”

“Ối… đau quá Pran.”

“Ngu!” Tôi lớn tiếng mắng, cau mày thật chặt rồi nhích người đến gần: “Đâu? Để tao xem vết thương có hở ra không.”

Tôi giữ vai người kia để nó quay lưng lại. Khi thấy không có máu rỉ ra từ băng gạc mà nhẹ nhõm, vỗ lưng cho nó quay lại. Lúc thấy nó cười cười thì tôi làm mặt dữ ngay.

“Mày cười cái gì?”

“Người yêu lo lắng thì sao không cười được chứ.”

“Vẫn không chịu thôi giỡn đúng không? Để tao đánh vào vết thương phát nữa cho mày chừa.”

“Pran không làm thế với Pat đâu.”

“Thử không?”

“Pran yêu Pat gần chết.”

“…”

“Ngượng chứ gì? Ngượng đúng khô…”

“Im ngay!”

“Lần nào mày ngượng cũng cau mày. Đừng nghĩ là tao không tóm được nhé. Lúc trước cau có giận dữ cũng vì ngượng với tao đúng không?”

“Nói nhiều thế thì ngủ một mình đi. Tao làm bài đây!”

“Hới, hới… Đùa thôiii.” Nó vội vàng cất giọng làm nũng, giữ tay tôi lại: “Đi ngủ cùng nhau nhé~ buồn ngủ rồi~”

Tôi nheo mắt nhìn cái đồ ghẹo gan. Nó làm mặt hối lỗi và gật đầu liên tục rủ tôi vào ngủ cùng. Tôi chẳng biết mình đã thở dài lần thứ bao nhiêu trong ngày rồi nữa. Tôi đi đến thu dọn đồ đạc bừa bộn cho gọn gàng rồi tắt đèn, dẫn người đang bị thương chỉ còn 3 tuổi vào phòng ngủ. Mặc dù ban đầu định sẽ chờ nó ngủ rồi thì lén đi ngồi làm bài, thế nhưng thật chất với điều hòa mát lạnh, cái ôm ấm áp, tấm chăn mềm khiến đôi mắt tôi dần dần khép lại. Hơn nữa đã ngồi trông coi nó cả đêm không ngủ, sốt ruột lo toan đến mức kiệt sức thế này… Việc rời khỏi vòng tay của người kia dường như là điều không thể nữa rồi.

Truyện convert hay : Nhật Nguyệt Phong Hoa

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện