Ngự Tỷ Hành Động

Chương 2: Gian Kế Thành Công


trước sau

S là thành phố bậc nhất cả nước, phồn hoa không thua gì Đế Đô. Ở đây tọa lạc rất nhiều công ty quốc tế lớn, Thiên Lệ Thời Thượng cũng nằm trong số đó.
Nói đến Thiên Lệ Thời Thượng không thể không nhắc tới hai nhân vật huyền thoại của công ty, chính là hai chị em nhà họ Hà: Hà Giai Kỳ và Hà Như Mộng.
Dưới bàn tay của hai người, chỉ trong vòng năm năm, Thiên Lệ Thời Thượng từ hàng thứ ba mươi biến thành Top 5 thành phố S, thủ đoạn kinh doanh của họ được xếp vào cấp độ thiên tài.
Thế nhưng cũng có một việc khiến người ta hiếu kỳ, chẳng hạn như hai chị em nhà họ chưa bao giờ có scandal hoặc dính líu với bất cứ chàng công tử nào, hành động thân mật càng không.
Tính đến nay, nói lớn đã tầm ba mươi, nhỏ nhất cũng cỡ hai mươi chín, tuyệt đối là gái ế cao cấp, dù có cả nhóm người theo đuổi, nhưng hai cô vẫn không hề bị lay động.
Có thể nói thần thoại trong giới kinh doanh không chỉ có duy nhất một đôi kỳ tài, còn có cậu ba nhà Cơ thị. Năm đó, ông cậu ba này không thèm kế thừa gia nghiệp mà lại chạy đi làm giáo sư khảo cổ học.
Từ khi cưới hoa khôi học viện y khoa, ông càng bỏ bê chuyện của nhà họ Cơ, sau đó cùng vợ 'nặn' ra hai cô con gái song sinh, thu hút sự hiếu kỳ của dư luận. Cũng may nhà họ Cơ quản nghiêm, giấu bí mật rất kỹ nên chưa ai dò ra nửa điểm liên quan. Mọi người chỉ biết Cơ gia trăm năm mới xuất hiện hai 'tôn nữ', đến nay đã hai mươi chín và chưa từng kết hôn.
Truyền thông ở thành phố S luôn chú ý bốn cô gái này, còn phái ra vô số trinh thám nhưng cuối cùng vẫn tay trắng trở về.
***
Hà Như Mộng lê lết thân thể mòn mỏi đến nhà liền nhìn thấy chị gái đang thảnh thơi ngồi chéo chân ở phòng khách, tay cầm ly cà phê thơm ngát, lười biếng lật xem quyển sách trên đùi.
"Về rồi à!?"
Nhàn nhạt nói một câu, không thèm ngẩng đầu.
Hà Như Mộng như mới từ Địa ngục bò ra, uể oải vứt vali cho bảo mẫu mang giúp, còn bản thân nằm chèm bẹp trên sofa không chút hình tượng.
"Ừa, mệt chết đi được. Nắng tháng bảy chói chang, em vừa ra cửa đã bị táp đen hết cả da, thiệt là khổ quá đi mà!"
Giọng nói mệt mỏi như gặp đại họa.
"Ai bảo ra nước ngoài du lịch là khổ. Cứ như chị ngày nào cũng đến công ty bán mạng, ai khổ hơn ai đây?"
Hà Giai Kỳ oan ức ngẩng đầu nhìn người đang nằm sấp trên sofa. Em gái được đi du lịch nước ngoài, còn mình phải đến công ty xử lý mấy hạng mục khó ưa kia.
"Ngưng! Chị vì công ty sao? Lừa ai chứ đừng hòng lừa em."
Hà Như Mộng vươn mình nằm xuống ôm gối vào lòng rồi thở phào nhẹ nhõm, hai chân duỗi thẳng, dự định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
"Em cũng biết vậy à? Lần này về có dự định gì chưa? Nghỉ ngơi nửa năm rồi, cũng nên trở về giúp chị đi chứ!"
"Chị hai à, chị bị người ta 'ăn' rồi đúng không?"
Hà Như Mộng hỏi xong liền nhớ tới tình hình thực tế lúc sáng, thầm cảm thấy chị gái ra tay quá nhanh.
"Ừ!"
Hà Giai Kỳ sửng sốt một lúc, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, "Một lớp màng đổi một người phụ nữ, rất đáng giá."
"Vậy à? Thế tại sao không phải là chị 'ăn' cô ta?"
Hà Như Mộng hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn bộ dạng vô tâm của chị gái.
"Việc này quan trọng sao? Là cô ấy là tốt rồi, ai trên ai dưới chẳng khác gì nhau. Chị ở trên thì cô ấy ở dưới, cô ấy ở trên thì chị ở dưới. So đo làm gì?!"
Hà Giai Kỳ hoàn toàn không thèm để ý đến việc phân chia vị trí, chỉ cần thích là được.
"Thiệt không đó? Là chị giăng bẫy đúng không? Em không tin Cơ Hạo Nguyệt có thể đưa chị lên giường. Mặt mũi cô ta mọc ra ba chữ 'vạn năm thụ' to đùng kia kìa, gạt ai thì gạt chứ Cơ Phồn Tinh sẽ không tin chị gái mình 'đè' chị đâu!"
Hà Như Mộng nhớ rất rõ phản ứng của Cơ Phồn Tinh lúc đó, Cơ Hạo Nguyệt là thụ không thể nghi ngờ.
Hà Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của em gái, tò mò hỏi: "Em đã gặp Cơ Phồn Tinh?"
"Ừ, gặp trong thang máy khách sạn ở Đế Đô, cô ta cũng vừa trở về thành phố S."
"Là cô ấy kể với em chuyện chị bị 'ăn'?"
Hà Giai Kỳ biết tình cảm thân thiết của chị em nhà họ Cơ có chút khác thường, họ lúc nào cũng trêu chọc lẫn nhau. Đó là chuyện thường như cơm bữa hồi còn đi học.
"Ờ, chị chưa nói cho em biết chị gài con người ta lên giường như thế nào đấy?"
"Em làm gì cứ nhại đi nhại lại một vấn đề thế?"
Hà Giai Kỳ không hiểu tại sao em gái mình lại quan tâm tới chuyện 'công thụ' như vậy, trước giờ nó đâu thèm để ý.
"Vì em có chuyện liên quan đến 'bé Thỏ' nhà chị, không biết có nên nói ra hay không."
Hà Như Mộng nhún nhún vai ra vẻ 'chị không muốn nói thì thôi'.
Hà Giai Kỳ giựt giựt môi anh đào hai cái, cô em này đúng là quan tâm chuyện riêng của chị gái một cách thái quá.
"Chị mà 'ăn' cô ấy đồng nghĩa với việc đẩy cô ấy ra càng xa, chị đã mất tám năm yêu đơn phương rồi. Nếu chị ra tay, cuối cùng cô ấy sẽ ném một câu 'Đây là chuyện ngoài ý muốn, đừng quá để ý' rồi bỏ đi thì còn ý nghĩa gì nữa? Nhưng một khi cô ấy là người chủ động phá 'trinh', trong lòng nhất định sẽ có áp lực. Đến lúc đó, chị theo đuổi cũng dễ dàng hơn."
Nghĩ tới những năm tháng ấy thực sự gian nan, dù cô ám chỉ như thế nào thì người phụ nữ ngốc nghếch ấy vẫn không để tâm suy nghĩ. Cô chỉ sợ người ta là gái thẳng, không thích phụ nữ. Hà Giai Kỳ nghĩ tới liền cảm thấy có chút buồn cười, lãng phí ngần ấy năm, cuối cùng vẫn là mình đích thân giải quyết.
"Mưu kế của chị tất nhiên có hiệu lực, cơ mà chị tính sao đây, bây giờ cô ta đang ở trên máy bay á."
"Bỏ chạy? Đi đâu chứ?"
Hà Giai Kỳ có chút bất ngờ. Tốc độ của Cơ Hạo Nguyệt đúng là kinh người. Bảy giờ sáng chạy ra khỏi nhà, mới mấy tiếng đã biến mất.
"New York, chị định đi theo à?"
"Em nghĩ sao?" Hà Giai Kỳ cười hỏi ngược lại, vẻ mặt rất vô tư.
"Vậy nên em phải đến công ty làm tổng giám đốc, đúng không?"
Hà Như Mộng vỗ tay 'bộp bộp' rồi nhấc mông ngồi dậy, trên mặt mang theo nụ cười rất ư là sung sướng.
"Em chuyên nghiệp như vậy từ lúc nào thế?"
Hà Giai Kỳ khó hiểu nhìn bản mặt vui vẻ nhậm chức tổng giám đốc của em gái. Nếu cô nhớ không lầm thì cô em gái này vô cùng 'yêu quý' nhân viên công ty, hai ngày giăng lưới, ba ngày bắt cá. Đây gọi là chuyên nghiệp sao?
"Phải có người đóng vai thế thân nên em phải đến công ty thôi. Em cũng không muốn người phụ nữ của mình bị người ta ăn mất."
Hà Như Mộng vừa nghĩ đến 'người phụ nữ' của mình bị người khác dòm ngó, trong lòng tức khắc cảm thấy sợ hãi. Đời này, ngoại trừ mình ra thì đừng ai hòng chạm vào người ấy.
"Bé cưng nhà em lại thế thân sao?"
Hà Giai Kỳ biết Cơ Phồn Tinh rất 'thương yêu' chị gái, thỉnh thoảng sẽ 'chùi mông' giúp chị mình.
"Nghĩ sao vậy? Bé nhà em đâu thèm làm mấy chuyện đó."
Hà Như Mộng nguýt Hà Giai Kỳ một cái, 'thỏ con' nhà mình bị người ta ăn hiếp quá trời quá đất hà! Từ khi biết và bí mật điều tra hai chị em họ Cơ đến nay, đại đa số đều do Cơ Phồn Tinh 'chùi mông' cho Cơ Hạo Nguyệt.
"Em đang tự hào đấy hả? Crush của chị rất đáng yêu, chỉ kém lãng mạn chút xíu thôi."
"Xíii, gái nhà chị mới xấu xa đấy. Gái nhà em mới đáng yêu đây này."
"..."
Hai chị em thay phiên nhau biện hộ cho 'gái nhà mình', nhưng hai chị em Cơ thị hoàn toàn không biết bản thân trở thành nhân vật bị người ta điều tra.
***
Cơ Phồn Tinh về đến nhà không thấy vali của chị gái trong phòng đâu, quần áo lại vứt lung ta lung tung, cô thật rất muốn vứt mọi thứ ra ngoài đường.
Cô ném vali lên giường, sau đó lăn người qua một bên ngủ say như chết, cũng không quan tâm mình mẩy đầy mồ hôi.
Buổi tối tỉnh lại nhìn thấy 'Thái hậu' bưng nước đưa cơm, tò mò hỏi: "Sao mẹ ở nhà có một mình vậy, ông Cơ đâu?"
"Ông ấy phát hiện một ngôi mộ cổ rất lớn nên đã theo đội khảo cổ đến Trịnh Châu rồi."
Người phụ nữ có mái tóc xoăn vàng óng ả thả đĩa thức ăn xuống rồi cởi tạp dề, sau đó nói chuyện với Cơ Phồn Tinh. Giọng nói của bà cực kỳ êm tai, tựa như chim hoàng oanh hót ca. Vóc người bà khá xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ cỡ bốn mươi là nhiều. Khí chất tao nhã, cao quý, vừa nhìn đã biết có xuất thân cực tốt.
"À, đúng là bận rộn. Có dẫn theo nữ sinh không đấy?"
Cơ Phồn Tinh cười gian xảo nhìn thái hậu. Cơ tiên sinh đứng đắn, chững chạc, người lại còn đẹp trai phong độ, là Top 10 nam thần của thành phố S năm ấy. Hiện tại tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn dáng dấp chỉ vừa tới bốn mươi là cùng.
Loại người vừa có khí chất lại còn ôn hòa không khỏi thu hút sự chú ý của nữ sinh, sợ rằng một mai bị người ta câu mất thì bà vợ này chỉ biết ôm nỗi bi kịch khóc lóc thảm thương.
"Tiểu Tinh Tinh, con đang ngóng trông Cơ tiên sinh tìm 'má nhỏ' cho con phải không?"
Thái hậu cười vô cùng dịu dàng hệt như sóng nước mùa xuân, đẹp đến say lòng người.
Có điều nụ cười này trong mắt Cơ Phồn Tinh không xinh đẹp gì sất. Chứng kiến cảnh thái hậu cười, cô lập tức cảm thấy huyết dịch toàn thân chảy ngược, mồ hôi lạnh toát hết sau lưng.
"Ha ha, con nói đùa tí thôi mà. Dù mẹ có tận tay đưa phụ nữ đến thì ba cũng tuyệt đối không thèm nhìn. Con đảm bảo điểm này đó! Mẹ ăn cơm chưa?"
Cơ Phồn Tinh cúi đầu xới cơm trong chén, lòng cầu khẩn Cơ tiên sinh tuyệt đối đừng làm chuyện xấu xa. Ngày nào cũng bị nữ sinh bày mưu tính kế, hẳn sẽ rất mệt mỏi.
"Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Nguyệt Nguyệt đi đâu mất rồi? Mới sáng sớm đã kéo vali đi mất, hình như có chuyện gì đó rất gấp gáp, có phải đi công tác không?"
Nghĩ đến biểu hiện của con gái hồi sáng, trong lòng Thái hậu cảm thấy vô cùng tò mò. Đêm không về cũng thôi đi, vừa vào nhà lại như chạy nạn, chỉ thu dọn mấy bộ quần áo liền đi biệt tăm, làm gì mà nóng nảy đến thế?.
"Chị ấy ra nước ngoài chạy nạn rồi."
Cơ Phồn Tinh cúi đầu lầm bầm một câu, ngữ khí có hơi khó chịu.
"Chạy nạn? Nó lại gây chuyện gì nữa đây?"
Thái hậu rất quan tâm nhất cử nhất động của hai cô con gái, từ chuyện lớn đến chuyện bé, chuyện nào cũng muốn biết, cơ mà nhiều chuyện là chính. Bà muốn nắm lấy đuôi nhỏ bắt chúng nó cam tâm tình nguyện ra sức làm việc.
"Đâu có gì. Mà mẹ ơi, mẹ sắp có thêm con gái rồi đấy."
Cơ Phồn Tinh không tin chị gái say rượu đánh mất lý trí ngủ với người phụ nữ 'tàn ác' kia. Tướng tá của chị ấy mà 'ăn' được người khác chả khác gì lên mặt trăng thăm Hằng Nga và Thỏ ngọc.
"Con nói vậy là có ý gì?"
Thái hậu nhếch miệng, hoàn toàn không hiểu con gái nhỏ của mình nói mô tê gì. Thêm một đứa con gái cũng tốt, vừa hay có thể sai làm việc vặt, cũng không quá quan tâm 'con gái' kia từ đâu tới.
"Sau này mẹ sẽ biết ngay thôi. Đúng rồi, con có mua mấy món mẹ thích ở Anh về này, tí con đưa cho."
Cơ Phồn Tinh không muốn tiết lộ quá nhiều, Thái hậu thông minh như cướp, lỡ bị bà bắt được thì sớm muộn gì cũng treo cổ hai đứa cho mà coi.
"Mẹ biết con thương mẹ nhất mà!"
Nghe Cơ Phồn Tinh nhắc tới quà, thái hậu hoàn toàn quên chuyện con gái lớn chạy nạn, gương mặt lộ rõ sự hài lòng.
"Mẹ là người cực khổ nhất cái nhà này, sinh ra hai đứa con, lại còn quán xuyến việc gia đình. Con có quên ai cũng không quên mẹ đâu."
Cơ Phồn Tinh thành khẩn nói, trên mặt biểu hiện nét đau lòng ngập tràn.
Thái hậu thấy con gái chân thành liền nghẹn ngào.
Thấy nước mắt Thái hậu trào ra, Cơ Phồn Tinh biết mình đã xong đời rồi. Bà mẹ này có tuyến lệ hoạt động khá năng suất, khóc hoài không dứt.
"Mẹ, con no rồi, giờ đi tắm trước đã, mình mẩy đầy mồ hôi."
Cơ Phồn Tinh múc xong mấy muỗng cơm cuối cùng rồi tức tốc ném bát chạy lên lầu như thể sợ Hoàng Hà vỡ đê dìm mình chết đuối.
Thấy con gái lên lầu, thái hậu liền đưa tay lau nước mắt, vui sướng ăn cơm thêm. Bây giờ bà mới biết nước mắt tuyệt đối là đồ tốt, hữu hiệu trăm phần trăm với người nhà họ Cơ.
***
P/s: Chị em sinh đôi nhà họ Hà yêu thầm chị em sinh đôi nhà họ Cơ nha mọi người =))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện