Người trên giường thoáng giật mình, sau đó nhíu mày ngồi dậy mặc quần áo vào: “Nàng muốn ta truyền tin cho phủ Sùng vương?” Lão ta cười bằng giọng mũi, “Đây là tội chém đầu đấy.”
Mụ đàn bà xinh đẹp lạnh lùng nhìn lão mặc y phục, nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng như cũ, tựa vào vai lão nói: “Tội đáng chém đầu ngươi cũng đâu phải chưa bao giờ làm.” Giọng nói êm đềm của mụ khiến sống lưng lão run lên. Mụ ta dừng một chút, chớp đôi mắt sáng như sao, “Nếu ngươi giúp mẫu tử ta gặp nhau, bọn ta chắc chắn sẽ không khai ngươi ra. Ngươi giúp ta đi, được không?”
“Chuyện này…….” Người nọ hít sâu một hơi, nhíu chặt mày, “Nàng phải biết là mấy năm nay Thái hậu và Hoàng thượng……….”
“Ngươi ở trong cung cũng vài thập niên rồi nhỉ?” Mụ hồn nhiên nhìn lão, tay lại lả lơi vỗ về sống lưng lão, “Vất vả tới tuổi này mà chỉ được cai quản lãnh cung, ngươi cam lòng sao? Nếu ngươi giúp ta được dọn vào cung Từ Ninh sống, ta nhất định không để ngươi chịu thiệt.”
Lời này như chạm trúng yếu điểm trong lòng lão.
Người nọ nghẹn lời, do dự quay đầu lại nhìn mụ ta: “Ta đây………”
Mặt mụ vặn vẹo, “Chỉ cần báo một câu là được, nếu ngươi không yên tâm thì tên cũng chẳng cần lưu.”. ngôn tình tổng tài
Người nọ trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu mới lấp lửng nói: “Để ta nghĩ đã.”
Mụ đàn bà cũng không nài ép, cười xinh đẹp, rồi lại xoay người đi tiếp tục chải tóc.
—
Mới đó mà gió lạnh đã tràn tới từng ngõ ngách kinh thành, ngày đông giá rét cứ thế ùa đến. Tô Ngâm đã nhận được quần áo mùa đông từ lâu, nhưng Thái hậu và Hoàng thượng lại nấn ná không mở miệng nói đổi sang đồ đông.
Để mặc quần áo mùa đông, trừ việc được phát quần áo thì trong cung có quy định, cấp trên phải mặc trước hoặc mở miệng thông qua thì cấp dưới mới được phép mặc, nếu không thì không thể. Vì thế, Tô Ngâm bị rét tới mức cảm lạnh, không thể không xin phép nghỉ, tính tuân theo dặn dò của Thái y ở trong phòng mấy ngày.
Nàng hiếm khi xin nghỉ. Hôm đầu, Thẩm Huyền Ninh nghĩ nàng vẫn ổn, lâu lâu muốn xin nghỉ một ngày thôi. Tới hôm thứ hai, y mới nhận ra có gì đó không đúng.
Y bèn hỏi Phùng Thâm nàng đang làm gì? Phùng Thâm nói nàng bị bệnh. Thẩm Huyền Ninh nghe vậy, buổi trưa học xong vội tới viện nàng, chưa vào tới cửa đã nghe thấy ba tiếng hắt xì liên tiếp vang lên.
Y nín cười đẩy cửa bước vào, Tô Ngâm hắt xì xong lại nằm xuống giường, liếc mắt sang thấy y thì toan đứng dậy.
“Muội cứ nằm đi!” Y vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế cạnh giường, khoanh tay nhìn nàng, “Phùng Thâm nói muội bị cảm lạnh?”
Tô Ngâm gật đầu, giọng mũi khản đặc: “Mấy hôm nay lạnh quá, mặc mấy lớp cũng không được gì.” Dứt lời liền nhìn y bằng ánh mắt phức tạp, “Hoàng thượng không lạnh sao?”
Tới giờ y vẫn chỉ mặc có hai lớp quần áo, chẳng qua trung y đã đổi thành vải bông.
“……. Ngự y bảo trẫm tràn đầy năng lượng.” Y nói xong thì giơ tay lên, mặt đầy vẻ thương hại sờ trán nàng, “Muội có ngốc không thế? Thấy lạnh thì phải bảo trẫm chứ.”
“Nô tỳ cứ nghĩ mình sẽ chịu được.” Tô Ngâm than thở.
“Muội cố gắng dưỡng bệnh nhé.” Thẩm Huyền Ninh cười cười, nói tiếp, “Lát nữa trẫm sẽ sai một cung nữ tới chăm sóc cho muội, nếu bệnh muội trở nặng nhớ nói cho nàng biết, cần gì cũng nói cho nàng, trẫm sẽ tới thăm muội mỗi ngày.”
“Đừng mà!” Tô Ngâm vội từ chối. Nàng cảm thấy làm thế phô trương quá, thật ra mình chỉ bị hơi sốt và cảm vặt, đâu cần làm thế?
Nhưng Thẩm Huyền Ninh nói: “Trẫm chưa thấy muội xin nghỉ ốm bao giờ. Hơn nữa trẫm từng uống máu muội để chữa bệnh, giờ chiếu cố muội là hợp lẽ còn gì?”
Tô Ngâm nghẹn lời, thấy lại từ chối thì không hay lắm, nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy khi nào Hoàng thượng rảnh rỗi hãy tới, đừng trì hoãn chính sự.”
“Biết rồi.” Y khẽ cười, nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn, dọa cung nữ bưng thuốc vào giật mình sợ hãi quỳ xuống: “Hoàng thượng…..”
Thẩm Huyền Ninh thuận miệng nói “Đứng lên đi”, y đánh giá cung nữ kia, thấy tuổi tác ả xấp xỉ Tô Ngâm thì ra lệnh cho ả: “Sau này ngươi chăm sóc cho Tô Ngâm, nếu nàng có chuyện gì thì tới báo cho trẫm biết.”
“Thôi khỏi!” Tô Ngâm nói, “Nô tỳ không cần đâu.” Nàng nói rồi ngồi dậy, muốn nghiêm túc khuyên y một chút, nhưng y quay sang nhìn nàng rồi phì cười thành tiếng.
“Ngủ đến lệch cả búi tóc kìa.” Y lấy ngón trỏ đẩy đẩy búi tóc trên đầu nàng, Tô Ngâm chợt cảm thấy búi tóc lỏng lẻo đang lắc lư trên đầu.
Sau đó y tiện tay rút cây trâm trên đầu nàng ra: “Tháo tóc ra mà ngủ cho ngon, cung Càn Thanh đâu cần chuyện gì muội cũng phải lo. Chuyện cung nữ muội cứ nghe ta đi, dù sao chỗ ta thiếu một hai người cũng chả hề hấn gì.”
“Được rồi…….” Tô Ngâm gật đầu, nhận lấy trâm cài đặt xuống gối rồi vuốt lại tóc, nhìn y hỏi, “Hoàng thượng có việc gì à?”
“……..” Thẩm Huyền Ninh đột nhiên thấy não nề trong bụng.
“Trẫm tới thăm muội không được à?” Ấn đường y nhăn lại, hỏi xong câu này thì im thin thít cả buổi.
Tô Ngâm nhận ra y không vui, vừa thấy là lạ vừa nghĩ lại xem mình có hỏi gì sai không, cân nhắc xong xuôi liền choàng áo xuống giường.
“Muội làm gì thế?” Thẩm Huyền Ninh ngăn nàng lại, nàng nhìn y: “Đi dâng trà và điểm tâm. Hoàng thượng đặc biệt tới thăm nô tỳ, nô tỳ không thể làm trọn vai trò chủ nhà sao?”
Dứt lời, nàng liền đi tới cửa, bê chén thuốc uống nhân lúc còn nóng rồi cho cung nữ đang sợ hãi kia lui ra.
Khi nàng đặt chén thuốc lên bàn thì thấy Thẩm Huyền Ninh đã đi tới trước tủ quần áo của nàng, mở ra nhìn vào bên trong.
“Hoàng thượng?” Nàng kỳ quái gọi một tiếng, y lấy một cái áo choàng trong tủ ra, lại thoăn thoắt đi tới trước mặt nàng, khoác áo lên người nàng.
“Trẫm sẽ bảo mọi người trong cung chuyển sang mặc đồ đông, không thì muội lại cảm lạnh mất.” Y vẫn cụp mắt xuống, thắt dây lưng cho nàng, sau một thoáng chần chờ thì luồn tay vào áo choàng cầm lấy cánh tay nàng, “Muội